Mấy ngày trôi qua cũng đã đến ngày hôm nay coi mắt của cô
" Hoan Hoan giúp mình với, hôm nay là ngày mình đi coi mắt rồi! ". Cô lo lắng nói
" Cứ từ từ, bình tĩnh. Đi nào, qua nhà mình một chuyến. Mình sẽ cho cậu mượn một bồ váy để mặc! "
Nói rồi Tô Hoan kéo tay cô sang nhà mình...
Tô Hoan chọn cho cô một bộ váy, nó không ngắn mấy. Có tông màu là hồng nhạt, họa tiết trên váy không nhiều
Chiếc váy này là váy chẻ vai. Nó làm lộ ra quai xương xanh quyến rũ của cô
" Tĩnh Tĩnh à cậu xong chưa đó? "
" Mình ra ngay! "
Dứt câu, mở cửa cô bước ra ngoài. Nhìn thấy cô mặc đẹp như vậy Tô Hoan hài lòng
" Tốt, quả nhiên mình có mắt nhìn. Rất hợp với cậu. Nào lại đây mình giúp cậu tranh điểm và làm tóc một chút "...
Sau khi giúp cô làm đẹp xong. Tô Hoan đưa cô đứng trước gương và nhìn thử
Cô nhìn người trong gương, quả nhiên không tệ. Tô Hoan không trang điểm cho cô, chỉ giúp cô đánh một chút son lên môi bởi vì gương mặt cô đã đẹp sẵn không cần phải tốn thời gian trang điểm, chí ít định đánh một tí má hồng cho cô nhưng nghĩ lại thì cũng không cần mấy
Tóc thì đã được Tô Hoan uống nhẹ và xõa ngang lưng
" Nào nào tới giờ rồi. Không phải là bảo h ư? Nhanh nào. Mình sẽ cho tài xế nhà mình đưa cậu đi "
" Cảm ơn cậu Hoan Hoan "
" Haz cần gì khách sáo kia chứ. Cậu tìm được một người đàn ông tốt yêu thương cậu là mình vui lắm rồi. Nhanh đi nào "
...
Về phía Cố Duật Hành, anh cũng đã chuẩn bị xong tất cả và bắt đầu ra khỏi nhà...
Đến nhà hàng, cô có chút hồi hộp
" Cảm ơn chú! "
" Lâm tiểu thư không cần khách sáo, cô cứ vào bên trong đi. Tôi sẽ ở bên ngoài đợi cô "
" Không cần đâu ạ, chú cứ về đi. Một lát về con bắt xe đi về là được "
" Như vậy thì không được đâu, vừa nãy đi tiểu thư có căn dặn. Vì không yên tâm buổi tối thế này để cô về một mình không an toàn tí nào nên đã bảo tôi ở bên ngoài đợi cô. Khi nào ăn cơm cùng bạn xong tôi đưa cô về nhà luôn "
" Như vậy thì làm phiền chú rồi. Cảm ơn chú ạ "
" Không cần khách sáo như thế đâu. Cô là bạn của tiểu thư mà. Tôi ở bên ngoài đợi cô. Cô cứ vào bên trong đi "
" Vâng! "
Cô cười nói sau đó mở cửa xuống xe và đi vào trong nhà hàng
Ngó xung quanh xem coi người đàn ông đó ở đâu
Là ai nữa không biết, anh ta đến chưa nhỉ?. Cô nghĩ
Đột nhiên có điện thoại, cô lấy máy ra và nghe
" Alo? "
" Tĩnh Tĩnh là ta, con đã đến chưa? Con trai ta đang tới, con chờ một chút nhé "
" Dạ! Dì à, bàn đặt là số mấy vậy ạ? "
" Số bảy, Tĩnh Tĩnh con ngồi chờ nó một lát, chắc là nó sắp tới rồi đó "
" Không sao đâu ạ, con cũng chỉ vừa mới tới "
Bà cười nhẹ " Ừ " một tiếng thì họ cúp máy
Cô tới bàn số , ngồi xuống và chờ anh tới. Nam phục vụ đi tới lịch sự cúi đầu chào
" Tiểu thư, cô cần dùng gì? "
" A tôi đang đợi bạn mình! "
Hiểu ý, nam phục vụ gật đầu rồi đi vào trong
Nam phục vụ đó vừa rời đi không lâu thì anh cũng đúng lúc vừa tới
Cô tò mò và có chút nôn nóng, hướng mắt nhìn sang cửa chính thì thấy anh: Lại là tên đàn ông đó. Đã gặp ở công ty thì thôi, đi coi mắt lại gặp. Cô thầm nghĩ
Cô vội đứng dậy và rời đi: Không thấy gì hết, chưa thấy gì hết!
Cô nghĩ thầm trong đầu, cũng cầu mong cho sao anh không nhìn thấy phát hiện ra mình
Cô đi cách xa anh cứ cúi đầu mà đi, cứ ngỡ bị nhìn thấy nhưng không, anh hoàn toàn không để ý mà còn thản nhiên đi lướt ngang cô không để bất kỳ thứ gì đáng nghi cả
Rời khỏi đây thành công, cô vội chạy ra ngoài. Còn anh, sau khi đến điểm hẹn thì chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả
Nghĩ rằng chắc một lát cô sẽ tới nên ngồi chờ. Nhưng anh vốn đâu biết rằng là cô đã về?
Ngồi chờ cô khoảng thời gian trôi qua đã mười phút thêm nữa là hai mươi... Nửa tiếng cứ như thế trôi qua vẫn chưa thấy cô anh có chút khó chịu. Cuối cùng một tiếng thấm thoát đã trôi qua
Nữ nhân này, rốt cuộc là muốn gì đây? Không phải là sẽ tới?. Cô Duật Hành khó chịu nghĩ
Đúng lúc mẹ anh gọi điện tới hỏi thăm tình hình
" Sao rồi, hợp nhau chứ? "
" Mẹ à rốt cuộc cô ấy có tới hay là không? "
" Sao cơ? Con bé không tới à! "
" Con đã ngồi đây một tiếng nhưng đã thấy người tới? "
" Lạ vậy, trước đó mẹ có gọi điện cho con bé. Con bé còn ngồi tại chỗ đó chờ con kia mà? "
" Được rồi con hiểu rồi, con sẽ về liền! "
Nói xong anh cúp máy, trong đáy mắt không che giấu được sự phẫn nộ của mình
Lâm Tĩnh, em to gan lại dám cho tôi leo cây một tiếng đồng hồ ư? Em cứ đợi đó đi. Muốn trốn tôi? Một lần có thể nhưng cả đời thì đừng hòng
Thầm nghĩ trong lòng anh kéo ghế, đứng dậy và đi về
- ---------------
Trong lúc này cô tắm xong thì từ phòng tắm bước tới phía giường. Có chút mệt mỏi nằm dài xuống đó
" Sao mà cứ gặp tên đó mãi không biết ". Cô thở dài một tiếng, đột nhiên có điện thoại, là dì ấy?
" Alo? "
" Tĩnh Tĩnh sao con lại về? "
" Xin lỗi dì, con đột nhiên nhớ ra rằng có chút việc bận đột xuất nên phải về sớm! ". Cô có chút áy náy nói
" Vậy à...được rồi, ta không trách con. Vậy hôm khác ta mời con đến nhà chúng ta ăn cơm? "
" Dạ được ạ "
" Vậy thì tốt, ta không làm phiền con nữa "
" Chào dì ạ "
Chào tạm biệt bà xong thì cô cúp máy...
Vừa đúng lúc này thì anh vừa về, bước vào nhà anh gặp mẹ mình
" Hành nhi con về rồi! "
" Nữ nhân đó to gan lại dám cho con leo cây "
Anh nói có chút mệt mỏi, thật không ngờ Cố Duật Hành này lại là lần đầu tiên bị một người cho mình leo cây đến tận một tiếng đồng hồ. Mà hơn hết đó lại là phụ nữ, cô lại dám cho anh leo cây? Người bạo gan như cô đây là lần đầu tiên anh mới gặp. Cởi áo khoác ra đưa cho người làm, anh thoải mái ngồi dựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại kia
" Con thông cảm cho con bé. Vì bận công việc đột xuất ở công ty nên con bé mới đi trước mà không thông báo "
Từ khi nào mà người mới vào công ty lại có công việc nhiều?. Cố Duật Hành thầm nghĩ
" Mà kể cũng lạ. Không biết chủ của công ty đó là ai. Chủ tịch đó có còn là người hay không? Mới vào làm được một chút lại bắt cho con bé một sấp công việc làm? "
Mẫu thân, con không hề bắt cô ấy làm việc gì nhiều cả! "
" Mẹ à con nghĩ rằng cô ấy không muốn gặp con? "
" Sao lại không muốn chứ? Mẹ bảo rồi, mẹ sẽ sắp xếp chọn ra một ngày và mời con bé tới nhà cùng chúng ta dùng bữa tối "
" Thật sao? "
" Phải và con bé cũng chịu rồi "
Ăn tối cùng nhau ư? Tuần sau? Ha vậy thì em không trốn được rồi!
Anh cười ranh ma rồi đi thẳng lên lầu...