Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau cô trở về nhà định rằng thay đồ và đến công ty, nhưng bà đã căn dặn anh rằng chở cô về nhà sau đó đưa cô đến công ty làm luôn. Muốn từ chối cũng không được vì thế cô đành nghe theo
" Em sợ tôi sẽ làm gì em ư? "
" Tôi mới không có! "
" Thật sao? Sao tôi cảm thấy rằng em luôn muốn tránh mặt tôi! "
"...không có! "
" Dù sao thì cũng cảm ơn em vì buổi tối đó, ly cà phê và cả lời nói đó! "
" Tôi...tôi chỉ là nói theo những gì mình suy nghĩ trong lòng mà nói ra thôi "
" Ừm! "
Cố Duật Hành khóe môi cười. Đến công ty cô chưa kịp xuống xe thì anh nói
" Đợi tôi, chúng ta cùng nhau vào trong! "
" Không cần đâu. Tôi và anh không thể cùng nhau đi vào trong, bọn họ sẽ nghi ngờ chúng ta..."
" Cứ để họ nghĩ những gì họ muốn. Đợi tôi ở đây, em từ nay không cần làm nhân viên nữa, từ nay làm trợ lý riêng của tôi "
" Không phải anh đã c..."
" Anh ta xin phép nghỉ rồi, tôi thấy em có vẻ thích hợp làm vị trí trợ lý này! "
" Không phải là anh không thích phụ nữ gần mình sao? "
" Em khác, là người phụ nữ của tôi rồi! "
Cô bĩu môi, thật không thể nói lại với anh. Cô xuống xe và đợi anh đi cất xe và cùng nhau vào trong. Mọi người nhìn thấy anh đi cùng cô. Một vị chủ tịch với tin đồn rằng không gần phụ nữ vậy mà lại đi cùng cô? Điều này không khiến bọn họ không biết hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Cố Duật Hành bỏ mặc những người đó, cùng cô bước vào thang máy. Cô không biết to gan, là giả bộ không biết hay ngốc thiệt lên tiếng hỏi anh với đều không nên hỏi
" Không phải là anh thích đàn ông hay sao? Nam thư ký của anh nghỉ rồi vì sao lại không tuyển người mới mà lại bắt tôi làm trợ lý của anh? Anh yên tâm đi, tôi không có kỵ tình yêu của đàn ông với đàn ông đâu "
Nghe cô nói, lúc này mặt của Cố Duật Hành đen mặt. Âm thanh lạnh lẽo cất lên cùng với ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ trong đó nhìn cô: " Em vừa mới nói cái gì? Có gan thì nhắc lại một lần nữa? "
" Ách, tôi...anh không cần phải tức giận đến thế đâu. Đừng ngại, tôi sẽ không nói với ai đâu. Chỉ tội là dì mà thôi! ". Trưng ra cái bộ mặt đó là sao?...cô nói sai cái gì à
" Lâm Tĩnh! "
Cái cô gái này. Lại dám cả gan nói những lời như thế này trước mặt anh? Anh bước gần tới chỗ cô. Áp sát thân hình cô vào trong
" Anh đừng tức giận, nếu tôi nói không đúng, chuyện anh thích đàn ông là không phải vậy thì xem như tôi chưa từng nói qua những gì "
" Người khác có thể không biết nhưng đối với em bắt buộc phải biết điều này. Tôi không thích đàn ông %. Nghe rõ rồi chứ "
" Rõ...rõ rồi! "
" Nếu còn một lần nữa em đem chuyện này nói ra chọc tức tôi. Hậu quả ra sao, em biết? "
Ngón tay thon dài nâng gương mặt cô lên. Gần, như vậy là đã quá gần rồi. Cô có thể nghe được tiếng nhịp tim đối phương. Cô bối rối, tim lúc này có chút đập nhanh, vội đẩy anh ra
Thấy hành động này của cô Cố Duật Hành nhếch môi cười, đưa tay luồn ra sau ôm lấy eo cô kéo cô lại gần mình. Cô mất đà té ngã vào lòng ngực của anh, cô vội đặt hai tay lên ngực anh đẩy ra nhưng không thành, lúc này anh càng siết chặt lấy eo nhỏ cô hơn
" Đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta thân mật như vậy "
Cố Duật Hành dùng giọng nói ma mị nói vào tai cô, giọng nói mật ngọt cộng thêm phần hơi thở nam tính thở phào vào tai cô khiến tai cô bất giác đỏ lên
" Cố Duật Hành, mau buông tôi ra. "
Cái miệng nhỏ của cô lúc này cất lên. Giọng nói đầy phản kháng nói với mình, càng nhìn cô Cố Duật Hành anh thật không chịu nổi, con mèo nhỏ này thật đáng yêu. Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô. Không nhịn được Cố Duật Hành đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều sau đó cuối đầu xuống hôn lên đôi môi cô
Cô có chút ngỡ ngàng, có phải cô vừa nãy nhìn nhầm? Vừa nãy anh ta nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều. Nhận thấy cô không phản kháng anh hài lòng, mút môi cô như một viên kẹo nhỏ có một vị ngọt khó cưỡng sau đó liếm nhẹ lên đôi môi cô. Ngọt, môi cô thật ngọt và mềm thật khiến cho anh không nhịn được mà muốn cắn
" Ưm...đừng! "
Giọng nói nỉ non của cô vang lên. Lúc này không hiểu vì sao, dục vọng của Cố Duật Hành lại trổi dậy, ngay bây giờ anh thật sự rất muốn cô. Vội rời môi cô, cô mệt mỏi tựa đầu vào lòng ngực của anh
Cố Duật Hành thật không ngờ, chỉ với một nụ hôn ngọt ngào vừa nãy mà mình đã muốn cô ấy? Cô gái này thật dễ khiến dục vọng của mình trổi dậy. Khóe môi cười nhẹ, anh cưng chiều cúi đầu hôn lên tóc cô môi nụ hôn
Vừa nãy có chút nguy hiểm. Nếu như không dừng lại tôi nghĩ rằng mình sẽ muốn em ngay tại trong thang máy
" Được rồi không chọc em nữa, chúng ta đi! "
Thang máy vừa đúng lúc mở cửa ra, Cố Duật Hành ôm eo cô bước ra ngoài
...
Cố Duật Hành và cô ai nấy ngồi làm việc một cách nghiêm túc, vì không biết làm trợ lý của chủ tịch sẽ làm những việc nên nên vừa nãy anh đã đưa việc ra cho cô làm. Đông Hoa bên ngoài gõ cửa
" Vào đi! "
Được sự cho phép của chủ tịch, Đông Hoa đẩy cửa vào. Vừa bước vào ánh mắt của Đông Hoa liền khó hiểu đưa ánh mắt nhìn sang cô đang ngồi chăm chú làm việc
Đó chẳng phải là con mèo nhỏ sao? Cậu ta cũng tài thật, vừa hôm qua trợ lý nghỉ liền đưa cô ấy làm trợ lý riêng của mình
Cố Duật Hành khó chịu vì thấy ánh mắt của Đông Hoa cứ dán chặt lên người cô, hắng giọng một tiếng Đông Hoa sực nhớ ra điều hôm nay mình tìm anh là có việc
" Chuyện gì? "
" Hôm nay Mạc Tấn sẽ giao Mạc thị lại cho con trai của ông ta. Mạc Thiếu Khanh lên quản lý, họ muốn mời cậu tối nay đến dự buổi tiệc đó! "
"...được "
" Tối nay h buổi tiệc sẽ khai mạc, không còn việc nữa thì tôi ra ngoài làm việc đây "
Đông Hoa xoay người rời khỏi phòng. Cô lúc này đang ngồi chăm chú làm việc nghe Đông Hoa nhắc đến tên Mạc Thiếu Khanh, trong lòng hận hắn và Lâm Giai Ninh không thể nguôi. Cố Duật Hành biết Mạc Thiếu Khanh là bạn trai cũ đồng thời cũng là hôn phu của cô. Hắn phản bội cô lên giường cùng " chị gái " mình. Nên chắc hẵng biết rằng khi cô nghe đến cái tên này trong lòng rất tức giận
Thật ra cũng định rằng không đi. Nhưng chợt nhớ ra tới cô, đưa cô tới bữa tiệc với mình cũng được. Biết đâu chừng tới đó sẽ có kịch vui để xem vì thế anh đã chấp nhận lời mời này
" Trợ lý Lâm, cô đã nghe Đông Hoa vừa nãy nói gì rồi chứ? Tối nay, h tôi tới đón cô! "
" Chủ tịch. Tôi không đi có được hay không? "
" Không được. Đây là lệnh của tôi, em dám không nghe? Hay là em sợ. Tới đó sẽ chạm mặt những con người em không muốn gặp ư? "
Nghe anh nói thế, Lâm Tĩnh trầm mặc không nói gì, Cố Duật Hành nhếch môi cười
" Đi cùng tôi đến bữa tiệc đó tối nay. Nếu như cãi lệnh, hậu quả ra sao em tự gánh! "
Anh ta là cố tình! Chắc hẵng đã biết quan hệ trước kia của mình và Mạc Thiếu Khanh ra sao, vậy mà còn bắt buộc mình đi cùng anh ta tối nay đến bữa tiệc đó? "
- Happy Kookie Day // - //