Trans: Macaron a.k.a Jxavier
Editor: Đàmngoo.
============================
Nơi tôi đang làm việc là một công ty quảng cáo khá cũ.
Với sự phát triển hiện nay của internet, chúng tôi thu lợi nhuận thông qua việc thực hiện các chiến dịch sự kiện.
Sau khi hoàn thành phần việc buổi sáng, tôi ngồi xuống và duỗi hai tay hai chân ra.
Sau đó, một cô nhân viên trẻ bước đến và gọi tôi.
“Sasamiya-san! Em đã hoàn thành việc kiểm tra các số liệu ở trong đống giấy tờ anh bảo rồi đây.”
Đó là Haruka Otozui, hai mươi hai tuổi, người vừa suýt khiến tôi phải giật mình té ngửa khi nghe thấy những lời nói đầy phấn khích ấy.
Cô ấy là cấp dưới của tôi, và cũng là người mà tôi đang phải chịu trách nhiệm huấn luyện.
Cô ấy là một nữ nhân viên văn phòng đầy đáng yêu, xinh đẹp và thân thiện cùng với đôi mắt có hình cánh hoa anh đào.
Tóc cô được búi cao đằng sau, và cô mặc trên mình một bộ đồng phục gọn gàng dẫu cho cái nóng mùa hè oi bức này.
Trông như thể cô đang phải chịu những cơn đau nơi bộ ngực vĩ đại của mình vậy, nhưng thật ra cô thì không hề để tâm đến chuyện đó nhiều lắm.
Otozui luôn rất hồn nhiên và thường xuyên thể hiện những cảm xúc của mình ra ngoài, người hoàn toàn đối lập với tôi.
Cô ấy như thể thiên địch của tôi vậy, người luôn chủ động tiến tới trong mối quan hệ của chúng tôi với một nguồn năng lượng vô tận.
“À này Otozui. Nếu em muốn thì đi ăn với anh không? Anh sẽ bao em đồ uống.”
“Ể~?!! Thật không vậy? Yay!!”
Otozui ôm lấy tay tôi và nói, “Banzai!”.
Tôi cảm nhận được bộ ngực mềm mại và to lớn của cô trên cánh tay mình, nhưng Otozui thì không thèm quan tâm.
“Thôi nào. Bỏ anh ra.”
“Ha~a~i”
Damn. Cô ấy thường rất nghiêm túc, vậy mà lại đột nhiên hành động như thể một nữ sinh cấp ba, đúng là khó chịu thật.
Hơn thế nữa, cô gái này.
Có vẻ cô ấy không xem mình như một người đàn ông.
Bởi vì với tư cách là một người hướng dẫn, việc động chạm các đồng nghiệp trẻ tuổi hoàn toàn là điều cấm kỵ, dù nó không ảnh hưởng gì đến tôi,.. nhưng.
Khá buồn rằng mình thường không được nhìn nhận như một người đàn ông.
◆◆◆◆◆
Sau khi rời khỏi văn phòng, tôi đi bộ một đoạn và tìm thấy một quán cà phê khá đẹp và phù hợp để ăn trưa.
“Được rồi, vào đây nhé.”
“Vâng!”
Chúng tôi bước vào và nhìn thấy một bàn trống ở phía sau. Cả hai đều ngồi xuống, mặt đối mặt.
Ra đây là nơi Yuika đã đề xuất.
Nơi này khá nhỏ nhưng lại trông rất thời thượng và cũng có phần ấm cúng.
Sau đó Otozui mỉm cười vui vẻ.
“Mmm-~fufu~♪”
“...sao?”
“Betsuni~.” [note40578]
“Nói nhanh. Tởm quá đấy.” [note40579]
“Em chỉ thắc mắc không biết anh có còn giữ lá bùa may mắn mà em tặng anh hôm trước không thôi.”
“À, nó đây.”
Vừa nói tôi vừa đút tay vào túi áo của bộ đồ.
Đó là lá bùa may mắn tôi nhận được hồi thứ hai, và tôi đoán là cô đã nhận ra phần vải ở túi áo của tôi có hơi phồng lên.
“Nếu bị bạn gái anh thấy thì có thể cô ấy sẽ hiểu nhầm đấy.”
“Tất nhiên là không rồi, với một tên không ưa giao thiệp với mọi người như anh. Mà dù sao thì cũng cảm ơn vì đã làm em phiền khi đi mua cái này cho anh nhé.”
“Sasamiya-san luôn giúp đỡ em mà, đây chỉ là cách để em trả ơn anh thôi.”
Cô ấy thật sự đang cố gắng vô ích rồi, nhưng cô cũng không quá phiền phức dưới tư cách là một cấp dưới.
Khi tôi mới vào công ty, tôi từng gây ra vài sai lầm và cũng đã được đàn anh của mình giúp đỡ rất nhiều.
Có thể là vì những kinh nghiệm này mà tôi không cảm thấy quá xa cách với Otozui.
“Chúc em may mắn trong buổi thuyết trình kế tiếp nhé.”
“Em cũng có một cái này. Ta-da!”
Nói vậy, Otozui lôi ra lá bùa may của cô.
“Hihihi. Hai trên một, hiệu quả nhân đôi!”
Nhưng Otozui,...
Cái mà cô ấy lấy là bùa cầu tình yêu. Sai hẳn về mục đích rồi đấy. Đây cũng là một điểm quen thuộc đối với Otozui.
Cô ấy nghiêm túc, nhưng cũng không quá hình thức; và xét về giàu năng lượng thì cô ấy số hai không ai số một.
Không lạ gì khi cô khá nổi tiếng với các đồng nghiệp nam.
Có lẽ cô ấy sẽ không phù hợp với tôi, người luôn ngại giao tiếp….
Dù vậy, Otozui lại lẩm bẩm với một biểu cảm khó chịu.
“Thật là,... em không muốn quay lại công việc chút nào…”
“... .... Sao vậy?”
“Thật ra là,.. em vừa khiến người quản lý nổi trận lôi đình. Ông ấy nói có nhiều lỗi trong đống giấy tờ của em. …”
“Mắc sai lầm ở thời điểm mới bắt đầu cũng là lẽ đương nhiên thôi. Đừng lo lắng quá.”
“Haha… khi Sasamiya-san nói vậy thật sự giúp em cảm thấy tốt hơn đấy.”
Otozui cố nặn ra một nụ cười nhạt.
Một khoảng thời gian ngắn sau khi vào công ty, Otozui thường bị trưởng bộ phận gọi ra vì những sai lầm nhỏ nhặt.
Hầu như lão đều làm quá lên ở những điểm không cần thiết mà thôi.
Lão ấy là một kẻ chẳng ai ưa, bởi lão chẳng làm gì cả nhưng lại thích can thiệp vào công việc của người khác vì lão thích thế.
Dù vậy, với việc lão là con trai của chủ tịch nên chẳng ai dám ý kiến gì ý cò gì cả.
Nếu là một người tốt, họ sẽ mặc kệ nó, nhưng một người nghiêm túc như Otozui sẽ cảm thấy rất bực bội.
Tôi cũng muốn làm gì đó. …
Hmm? Đúng rồi.
Đây là chiến lược phát triển kết nối của Yuika mà nhỉ? Nếu vậy thì mình nên nói gì đó như một người đàn anh, như vậy sẽ giúp tăng sự tin tưởng giữa cả hai hơn.
Được rồi!
Tôi ngồi thẳng lưng và bắt đầu khoác lên mình vai diễn của một người đàn anh đáng tin cậy và nhìn thẳng vào mắt cô.
“Otozui.”
“Vâng?”
“Anh sẽ cố hết sức để bảo vệ em khi em cần. Anh sẽ luôn ở sau lưng em.” [note40576]
Có vẻ câu nói mà tôi tìm kiếm được trên đường đi làm, cái loại mà bọn ngầu ngầu hay nói khá là hữu ích.
Cách xử lý rắc rối cơ bản nhất chính là thu thập thông tin.
Tôi tự hiểu bản thân mình sẽ chẳng thể nói được cái gì thông minh, vậy nên tôi nhanh chóng tra trên điện thoại.
Hóa ra điểm yếu cũng có thể trở thành lợi thế nếu có thể khắc phục được.
Hmmm, chắc chắn vậy.
Nhưng Otozui lại che đi khuôn mặt đã đỏ bừng bừng của mình đi bằng cả hai tay, rồi lại liên tục lắc qua lắc lại.
“Không~ông~ông!!”
Cô ấy hét lên và vỗ nhẹ vào chân mình.
“Chuyện gì vậy Otozui?”
“Sasamiya-san! Sasamiya muốn làm gì em hả?”
“
“
“Một khóa huấn luyện tuyển dụng mới chăng?” [note40577]
“Huấn luyện gì cơ eeee~~!! Nnngh~!!”
“Sao, em không thích à?”
“Em muốn nữa!”
“Loại nào cơ?”