Trans: Macaron a.k.a JXavier
Editor: Dango
=======================================================
Buổi sáng thứ tư cho tôi một cảm giác bình tĩnh đến lạ thường.
Vẫn là chuyến tàu cũ và địa điểm quen thuộc đó. Qua cửa sổ của toa tàu, bầu trời xanh và những khung cảnh liên tục chạy qua trong mắt tôi.
Đây là cách mà buổi sáng của tôi, Kazuto Sasamiya bắt đầu.
Dù vậy, có vẻ buổi sáng êm đềm ấy đã buộc phải đến hồi kết.
“Chào buổi sáng, Onii-san.”
Nhỏ đến rồi.
Cô nàng nữ sinh “không chút phiền phức”, Yuika Yuiba-sama đã đến.
Cô ta thật sự quá đỗi kiêu căng đấy. Nào nào, bình tĩnh, bình tĩnh chút đi chứ~. [note40310]
Anh sẽ không cúi đầu chịu trói đâu cho dù nhóc có đe dọa như thế nào đi nữa.
“Hử …nhóc lại đến nữa sao. Bộ nhóc không thấy chán à?”
“A, anh lại gọi em là ‘nhóc’ kìa. Lần tới em sẽ gọi anh là Papa nhé.”
“Xin thứ lỗi, nhưng mà anh xin nhóc dừng lại đi cho anh nhờ.”
Yuika đứng ngay bên cạnh tôi, vị trí như thể đã được cô đặt trước và cô bèn nghiêng lưng mình về phía bức tường.
Khi đứng cạnh nhau tôi mới cảm nhận rõ sự nhỏ nhắn của cô.
Nhưng đồng thời, khi nhìn ở góc độ này thì bộ ngực vĩ đại ấy của cô nàng cũng hiện ra rõ mồn một.
Nếu không cẩn thận, có thể ánh nhìn của tôi sẽ vô tình đập trúng bộ ngực ấy, thế nên phải cố ý hướng ánh mắt mình về khuôn mặt cô.
Tôi thật sự mong rằng cô có ý tứ hơn một chút về cách mà bọn đàn ông nhìn mình.
Đột nhiên, Yuika đang đứng kế bên bỗng bám lấy cánh tay tôi.
Thêm nữa…Vì lý do nào đó, Yuika chà nhẹ lên tay tôi tận hai lần.
Có lẽ là một loại mã hay ký hiệu gì đó như mã Morse à… phải không nhỉ?
Hơn nữa, như này không phải là cái loại tình huống thường thấy trên tàu sao?
“Yuika, anh vài thứ cần hỏi.”
“Anh hỏi đi.”
Sao nhóc cứ nhìn anh mày như vậy thế hả?
“Anh thắc mắc không biết người ta gọi mấy cái cột đang treo mấy cái tay vịn kia là gì nhỉ?”
“Cột chống sàn sao, em nghĩ vậy.”
“Ho~. Thì ra nhóc biết à.”
Hiểu rồi, hiểu rồi.
Thì ra người ta gọi cái thứ đó như vậy sao.
“Một câu hỏi nữa, sao nhóc lại lấy tay anh làm cột chống sàn riêng của nhóc vậy hả?”
“Sẽ tốt hơn nếu có thể bám vào thứ gì đó để giữ vững tư thế.”
Cũng đúng.
Đoàn tàu thường không ổn định, vậy nên nếu có thể bám vào thứ gì đó sẽ tốt hơn, đúng không?
Không không không.
“...nhưng anh không phải cột kim loại, đúng chứ?”
“Em đã xếp anh ngang hàng với cái cột chống sàn, thứ vô cùng có ích đối với bất cứ ai. Em nghĩ anh nên coi đó là một vinh dự ấy chứ.”
“Nhóc muốn anh tự hào vì điều đó sao?”
“Anh nên cảm thấy biết ơn một chút đi chứ.”
Chẳng có ai trên thế giới này có thể thấy vinh dự khi bị xem như một cái cột chống sàn cả.
Con nhóc này… đừng có mà quá đà như vậy chứ…
Tôi cầm ngón cái của cô và gỡ nó ra… nhưng cô vẫn cố phản kháng trong tuyệt vọng.
“Này… này…”
“...N~...Ahn~~...!”
Cách này không được. Tôi không tài nào tách nhỏ ấy ra khỏi mình được.
Dù chỉ là ngón cái thôi nhưng cô lại nắm rất chặt.
Nhưng nếu tôi có kéo mạnh hơn thì có thể sẽ làm đau ngón tay của cô.
Tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài từ bỏ.
“Ha~ ...được thôi. Anh sẽ mặc kệ lần này vậy.”
“Chống cự nữa cùng vô ích thôi.”
Trời ạ, bộ nhóc không thể bỏ cái thái độ tự mãn đó đi à?
Trong tất cả mọi thứ tại sao lại là tay tôi chứ?
Nếu muốn giữ thăng bằng, sao nhóc không thể đơn giản là chống tay lên bức tường sau lưng mình ấy?
Ồ, mà tại sao hôm qua nhóc phải khen tay anh cứng cáp, chuyện đó thì liên quan gì chứ?
Ha~. Mình thật sự không hiểu nổi bọn nữ sinh thời nay nữa rồi.
Về phía Yuika, cô lại lôi cái chủ đề thường ngày lên.
“Này. anh và cô kouhai mà anh hay nhắn tin ấy, hai người tiến xa đến đâu rồi?”
Tôi thở dài và trả lời với vẻ khó chịu.
“Biết gì không? Anh nghĩ nhóc hiểu lầm gì đó rồi đấy. Anh mày chỉ là một người chịu trách nhiệm huấn luyện và chỉ đang muốn giữ mối quan hệ tốt với kouhai của mình thôi. Đó không phải mối quan hệ mà một nữ sinh trung học nên quan tâm đâu.”
Tôi trả lời rõ ràng như vậy.
Kouhai của tôi thật sự hấp dẫn dưới góc nhìn của một tên đàn ông.
Dù vậy, dưới góc nhìn của một người hướng dẫn, tôi không nên để bị những cảm xúc đó chi phối.
Là một người đàn anh gương mẫu, tôi chỉ muốn giúp đỡ cho người đồng nghiệp trẻ của mình thôi.
Như thể một người trưởng thành, Yuika trả lời lại bài diễn văn hào nhoáng của tôi một cách thoải mái.
“Ý là anh muốn làm tình với cô ấy à?”
“Rốt cuộc là nhóc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
Tôi thắc mắc liệu có cô nàng nữ sinh nào có thể thoải mái hỏi về chuyện đó mà không chút do dự như vậy không.
Hay như thế này là bình thường? Sao có thể chứ?
“Dù sao thì chẳng có câu chuyện tình cảm nào ở đây cả. Chỉ là một mối quan hệ vì công việc giữa anh mày và kouhai thôi.”
“Được rồi, em hiểu sơ ý chính rồi. Vậy, Onii-san là một đóa hoa nở muộn đầy vụng về. Nhưng em nghĩ vậy cũng không sao đâu. Em không ghét anh đâu.” [note40311]
“Vì chúa, đừng có xen vào chuyện của người khác như vậy!”
Ngay lúc ấy, tàu cũng đã đến ga Seijogakuen-mae.
Seijo Gakuin là một trường rất nổi tiếng với những cô gái trẻ trong khu vực này.
Có lẽ Yuika cũng là học sinh của trường đó.
“Đây rồi.”
“Aaa… đến nơi rồi. Vậy hãy chờ em trên chuyến tàu này vào giờ này ngày mai nhé.
“Anh mày không đợi nhé.”
“Và như vậy, anh ấy càng thể hiện mình là một Onii-san không thành thật với bản thân, người luôn đợi tôi trong sự phấn khích.”
“Đừng có mà trần thuật về anh mày cái kiểu đó.”
___________
Au: Tôi cũng muốn được hồi phục khi được Yuika cắn vào tay (Ouch)
(Trans eng: tác giả à, có vẻ chúng ta có cùng suy nghĩ đấy. Tôi thích anh rồi đấy) (Editor eng: đang tỏ tình à, đáng thất vọng.) (Trans eng: nào có, tôi chỉ thích ông thôi.)
Maca: đoạn trên dịch cho vui thôi, cơ mà tôi cũng cùng suy nghĩ với tác giả và trans eng nhé.
Đàmngoo: ựa, nhìn giống hai thằng gay quá.