Tôi nghe lời ngon tiếng ngọt thì xụi lơ, liền hé hé chăn ra, hai mắt đỏ âu, nước mắt vẫn ngấn đầy. Nhìn anh dịu dàng chết được, nam nhân kế, trúng là chế....mà không trúng không được...
Tôi quấn chăn bò đến chổ anh, hai tay ôm lấy cánh tay anh làm nũng, mỗi lần say cứ như con ngốc thế này mất mặt quá đi!
Nhưng phải biết thừa cơ mới được giảm án, tội uống rượu này hẳn phạt nặng. Anh nói chơi vui là được tôi liền nói luật xưa nay vậy không thì đừng động vào cái trò này. Anh có nói " Khẩu khí giỏi nhỉ?! Say rồi quấy rối anh cho mông em nở hoa", tôi vênh váo " Anh chuẩn bị lê lếch là vừa". Hậu quả ra như này.....
- Đau không?
-................................(gật đầu)
- Anh xem chút.
- Không!
- Không đánh, nhẹ tay nhẹ tay.....
- Dối a.....đau lắm! hít hít......
- Ngoan, nhở sưng lên mà không bôi thuốc thì quăng luôn đấy!
- Hít....thật?
- Thật a!
Tôi ngoan ngoãn buông chăn ra, hai tay ôm anh cứng ngắc, thút thít như đứa con nít. Tay phì cười xoa đầu tôi rồi xem cái mông nở hoa gì.....
Anh nói chỉ đỏ chút thôi, sáng mai sẽ khỏi. Tôi ngây thơ hỏi có phải quăng luôn không, anh cười rồi véo mặt tôi bảo không cần quăng mất, sau này anh sẽ giữ cho mông không nở hoa.
Tôi gật đầu vài ba cái rồi ôm lấy anh, tự dưng anh đẩy tay tôi ra làm tôi hoảng như bị bỏ rơi liền khóc to nói anh không chịu thương tôi, muốn đuổi tôi đi.
- Em mà khóc nữa anh sẽ tự đuổi mình đi luôn không phiền em.
- Không.....không đâu.....Mạc Mạc muốn anh ở đây
- Anh lấy trà giải rượu cho em, có muốn sáng mai nhức đầu hay không?
-.................................(lắc đầu)
- Thế mau buông anh ra nào!
-.......anh đi luôn thì thế nào?
- Thì gọi ba em bắt anh về.
- Ừ
Vỗ đầu tôi hai cái anh liền rời đi, tôi nằm cuộn người trên giường chờ cho cánh cửa lại mở ra lần nữa. Ai ngờ chưa kịp chờ anh về tôi đã ngủ chẳng biết trời đất.........
Sáng ra thấy Hàn Nhuận vẫn ngủ ngon lành tôi cũng không đánh thức anh, dù sao cả đêm anh lo cho tôi còn gì. Nhìn lại bộ váy ngủ trên người......tên đại sắc lang.
Tôi vệ sinh xong xuôi mà anh vẫn chưa dậy, chắc anh mệt lắm nhỉ? May nhờ có anh mà tôi thấy ổn hơn so với nhưng lúc uống say mà không anh.
Thay bộ quần áo giống hôm qua rồi ngồi vào bàn làm việc, sáng tôi mặc đồ thể thao tối mới thay đồ ngủ. Đồ thể thao đều giống nhau, chỉ phân màu sắc hay ngắn dài.
Tôi vẽ vời một lúc liền bị Sara gọi, chị ấy bảo chiều này mà không đi thì bảo trọng long thể. Tôi mà không đi thì nhất định chỗ nào đó trong nảo bộ có mà chạm mạch.
Nhìn thấy đồng hồ trên điện thoại điểm h, quay sang Hàn Nhuận vẫn vậy.....tôi có chút lo lắng liền leo lên giường ngồi cạnh anh. Hơi thở anh nóng rực, có phần không ổn định, trán lấm tấm mồ hôi....anh sốt rồi.
- Nhuận ca....dậy đi..anh không ổn rồi, em lấy xe đưa anh đến bệnh viện.
-....Anh không sao, nằm chút sẽ khỏe nhanh thôi.
Anh còn cười được thì hay rồi, tôi đây nghe câu " anh không sao" mà như ngồi trên đống lửa đây này. Anh có mà không sao, không sao, anh là cái đồ đại ngốc....
Lúc bác sĩ rời đi mặt anh còn cười tươi lắm cơ. Thấy mà muốn đập phát cho chết luôn.
Bác sĩ nói anh chỉ sốt thường, truyền nước xong ăn uống bổ một chút, uống thuốc đúng giờ hẳn sẽ không phải lo.
Tôi giận tối mặt đứng khoanh tay nhìn anh, anh vẫy vài cái ý bảo tôi lại gần một chút. Tôi ngồi hẳn lên giường xếp bằng hai chân nhìn anh chằm chằm, ai bảo tôi sốt mà cứ ôm lấy tôi ngủ làm gì, cho biết mùi, thích làm sắc lang quá ha.
- Sao thế?
-........................
- Anh thật rất khỏe, nhìn em mói thật giống người có bệnh đấy.
- Tốt! Khẩu khí nghe rất hùng hồn. Lão nương đây thấy ngươi khỏe mạnh thế kia liền nghĩ có nên đến cửa hàng hay không.
- Ây....đầu sao đau thế nhỉ?
- Xảo ngôn, ngốc tử
Tôi trừng mắt với ai một cái, thấy anh chịu im cái miệng mạnh mẽ ra oai mới rời đi. Mẹ tôi nói khi bệnh ăn cháo thịt bò rất tốt. Tôi cũng thường nấu cho hai bé con nên cũng không khó gì. Tôi nấu hơi loãng một chút, sẵn nấu một nồi gà hầm táo đỏ, bổ thế này được rồi chứ nhỉ?
Tôi định quay ra lấy chút sữa để khuấy một ly cho Hàn Nhuận liền bắt gặp ánh mắt dò xét của đám người ngoài kia. Từ Ý Nguyệt đến hai tiểu yêu, bốn vị tiền bồi, ai nấy nhìn tôi như bắt gặp sao hỏa va vào trái đất, người biến thành quỷ.
Tôi tay bưng cả khối đồ ăn nặng nề có hơi chút lo lắng, nhở may không cẩn thận mà làm rơi thì ở đó mà nấu cho vui vẻ.
Tôi đạp một cước liền thấy ngay kết quả, hảo, cửa này không thay thì có ngày rơi vào đầu không hay a!
Tôi để khay đồ ăn xuống, đỡ Hàn Nhuận ngồi dậy, phán anh một bản án tử hình là phải ăn cho hết tất cả.
Chưa thấy ai bị bức đến khóc không được chỉ cười suốt như anh.
Cháo, canh gà món, sữa, trà giải nhiệt. Tôi thấy mình bị nhiễm tính áp bức bao tử thay người như Sara rồi.
- Ăn được chứ?
- Em nấu?
- Không! Em ngồi đợi hai mẹ nấu, chỉ việc bưng thôi a!
- Sao tay nghề hai mẹ ngày càng kém thế không biết?
- Hả?! Em xem...
Thật rất vừa miệng a! Tôi đây thật muốn lăn ra bệnh, nhìn mặt anh gian tà không thôi. Nào như anh nói, thật rất ngon mà, hay anh sốt đến mất luôn vị giác rồi?
Tôi định ra ngoài liền bị anh bắt lấy tay, có chút đau rát tôi liền khẽ kêu rồi rút tay về. Mặt anh nhăn nhó tôi liền nói có việc cần làm rồi đi nhanh về phía cửa.
- Em bị làm sao?
- Ha ha em bưng lên chỉ bị.....
-..................
- Ấy anh làm gì vậy a! Không được, anh còn chưa khỏi bệnh.
Tôi thấy anh lật chăn ra định rút luôn tiêm truyền nước vội chạy đến ngăn anh lại. Cái tên đại ngốc này, tôi đây thương tình anh bệnh nên không dạy cho anh biết tay được.
Anh nhìn tôi sắc mặt không chút ánh dương, anh kéo bàn tay đang ửng đỏ do bị bỏng, chỉ lúc nảy loay hoay tứ phía nên bỏng chút thôi, nhẹ mà.
- Đau không?
- Có gì đâu chứ, cũng không phải chưa từng bị, cẩn thận chút sẽ không sao.
Anh xoa xoa tay tôi, không đau rồi, có anh sẽ lại không đau.
Tôi bảo anh mau ăn hết không sẽ nguội thì tôi lại phải bưng đi bưng lại lần nữa. Anh còn giống con nít hơn tôi, chỉ nghe lời ngọt. Ngốc tử, xem ngươi còn bệnh thêm lần nào nữa lão nương phanh thay ngươi.
Đợi anh nằm xuống ngủ tôi mới dọn dẹp chén bát, tôi ngồi trên quầy bar để Ý Nguyệt bôi thuốc, thuốc quái gì mỗi lần bôi là như mất đi nửa cái mạng.
May là Hàn Nhuận chỉ thấy một phần bàn tay thôi.....tôi cũng rất thường xuyên bị bỏng, vì phải chăm sóc hai bé con nên khó tránh chuyện bếp núc.
Tôi đây cực hình khó thoát mà đám người ngồi kia hả hệ vui chơi, khá khen cho cuộc đời Lâm Tiểu Mạc.
Hàn Nhuận ngủ cả buổi trưa, tôi thì ôm mình đầy thương tích luyện bi-da. Liền một hồi chuông reo như điên, ảo não nhấc máy liền nghe tiếng oanh tạc dữ dội.
- Em nghe
- Này sao chưa thấy em ghé qua cửa hàng nữa? Còn nhớ cuộc hẹn tối nay không đấy? Chết ở xó nào rồi?
- Em nghĩ bữa cơm nên dời lại sau đi chị. Nam nhân của em không ổn rồi, bệnh liệt giường....
- Hả, sao lại bệnh lúc này a! Chị phải qua xem mới được, bằng không chị ăn cơm nhà em cũng tốt.
- Vậy em kêu người chuẩn bị, chị chắc sẽ đến chứ?
- Ừ đến chứ!
Tôi mệt mỏi quăng điện thoại lên sofa tay cầm cây cơ đứng vào thế, mệt mỏi thật, hiện giờ chẳn hiểu cái lí do gì làm tôi đang rất không có tâm trạng a!
Tôi nhờ Ý Nguyệt làm vài ba ly đồ uống, thật thì cái bà chị này rất khá. Chỉ mỗi khiếm khuyết không thể giao tiếp ngoài ra không có chỗ nào tệ hại, chỉ cần học một chút chị ấy cũng có thể tự như một người rất sành bộ môn nào đó .
Hai đứa nhỏ chắc cũng đang ngủ, hai mẹ không biết đã đi đâu rồi, còn hai lão tiền bối ngồi thưởng thức thú vui từ rượu và bộ phim siêu phẩm về thể hành động.
Tôi chống cây cơ một bên, cạn hết một ly Băng phách liền nghe ai đó gọi một ly Sương trong nắng tôi đây cũng chẳng quan tâm. Nào ngờ bị ai đó phía sau tóm lấy đặt mình ngồi lên mặt bàn bi-da. Chỉ có chút giật mình nên mới hét một tiếng, ba tôi và bác Tước liền quay lại, thấy cảnh tôi bị đặt lên bàn bên hông là bàn tay Hàn Nhuận mỗi người đều ho một cái.
Lúc định thần lại tôi liên tục hỏi anh thấy chỗ nào không khỏe, tôi thấy anh có phần khởi sắc hơn liên gọi Ý Nguyệt lấy nhiệt kế cho mình, đo xong nhiệt độ thấy anh đã ổn mới thở phào một cái.
- Anh không được uống, mới vừa khỏe không nên đâu.
- Anh rất khỏe.
- Không được......!
Tôi thấy anh nâng ly rượu lên mới ngăn lại, thấy tôi nhăn mặt anh cười cười rôi đặt ly rượu xuống. Tôi định nhảy xuống đất liền bị anh giữ lại, anh nâng bàn tay đã được bôi thuốc hỏi nhỏ, tôi chỉ lắc đầu.
- Tối Sara đến nhà mình ăn cơm, đáng lí chị ấy mời hai chúng ta ra ngoài ăn nhưng anh không khỏe chị ấy muốn đến thăm.
- Ừ.
- Anh đói không ăn chút gì nhé?
- Không đói, anh vẫn còn no.
- Vậy anh ngồi bên kia nghĩ chút đi, anh mới khỏi bệnh thôi, không khéo lại bệnh nặng hơn.
Bỗng dưng anh nở nụ cười rồi hôn lên mặt tôi, ngượng chết được! Tôi đánh mạnh anh một cái liền nghe thấy tiếng hai đứa nhỏ, thấy hai chúng tôi đang làm gì đó hai đứa nó chạy ùa tới, Hàn Nhuận bế hai đứa nó lên ngồi lên đùi tôi.
Bốn người chúng tôi vừa nói vừa cười, chốc tôi lại dụ dỗ hai đứa nó chọc tức ông ngoại, hai đứa nhỏ này rất ranh ma đấy, nghe thấy trò vui liền hứng khởi lên. Bình thường mỗi khi chọc ba tôi chúng đều được một pha rượt đuổi cười hả hê.
Tôi nghe Tiểu Lâm dõng dạc phát biểu " Sao không thấy ông ngoại đua xe nữa ta!" Tiểu Kì hùa theo " Đúng đúng! Chắc không đua lại dady và ông nội nên giờ mới phải ngồi xem người khác đua ". Tôi che miệng cười đợi xem phản ứng của ba tôi thế nào.
- Hai tiểu quỷ, nghe lời mamy chọc ông ngoại phải không? Muốn đi tàu lượn rồi phải không?
Thấy ba tôi đứng dậy chúng cuống cuồng bảo Hàn Nhuận thả chúng xuống, xuống được dưới đất chúng chạy đến đến trước mặt ba tôi làm vài động tác khiêu khích. Chốc lát cả gian phòng nào nhiệt hẵn, tôi đây khó tránh số phận bị liên lụy, chủ mưu vẫn phải chịu phạt.
- Tiểu Hàn ta đây bắt bọn trẻ, kẻ chủ mưu tùy con xử trí.
Nhìn ánh mắt mang ý cười của anh tôi muốn toát cả mồ hôi ra, tôi cười cười lắc đầu. Anh không hưởng ứng yêu cầu của tôi mà còn tiếp tay cho ba tôi. Anh liền vác tôi lên vai quay vài vòng làm đâu tôi choáng hết chỗ nói, tôi đánh đánh vào lưng anh chữi rũa.
Từ cầu thang truyền đến tiếng hai mẹ, thấy cả phòng náo loạn liền hỏi có chuyện gì xảy ra. Thấy cứu tinh về hai đứa nhỏ chạy ùa ra nấp sau lưng bà nội bà ngoại.
Tôi đây thật muốn thoát thân nhưng chẳng thể làm gì, ngay sau đó liền bị thảy xuống sofa, choáng cả lên mà tôi vẫn cười ha hả.
Thấy ổn hơn tôi mới thấy Hàn Nhuận khoanh tay ngồi trên bàn bi-da, tôi đây hùng hổ đứng dậy chống nạnh chỉ thẳng vào tên khốn kiếp anh đây
- Giỏi lắm Hàn Nhuận! Lão nương đây cho ngươi chuyển hộ khẩu ra hành lang.
Nghe tôi nói anh liền nhăn mặt, tôi nhảy xuống đất định ra giúp mẹ mang đồ vừa mua về thì nghe tiếng Hàn Nhuận sau lưng than đau đầu.Tôi liền chạy đến xem anh thế nào, ai ngờ anh chơi trò dụ mồi liền bắt lấy tôi.
- Gian xảo.
- Xem em chạy đi đâu nữa.
- Không chạy, nhưng anh đừng mong bước vào cửa phòng tối nay. Hừ!
- Dám?
- Sao không?!
Tôi trừng mắt với anh rồi quay vào bếp, tôi giúp mẹ chuẩn bị một chút. Tôi mang khăn trải bàn ra, xếp dụng cụ ăn ngay ngắn, lấy hoa ra cắm vào bình.
Bỗng dưng từ phía sau có một ai đó vòng tay ôm lấy tôi, khỏi nhìn cũng biết sư huynh lại giở trò năn nỉ.
Tôi bận tối mặt lo trang trí bàn ăn, anh lẻo đẻo phía sau lải nhải cả buổi, máu xông đến não tôi đập dao nĩa xuống bàn quay đi một mạch.
Thấy tôi giận thật anh chạy theo sau xin lỗi khí thế, tôi bước vào phòng định đóng cửa cái "rầm" thì chỉ nghe cái "á".
Đầu Hàn Nhuận đập thẳng vào cánh cửa gỗ, ôm trán đi vào phòng. Anh ngồi trên giường than thở từa lưa, tôi thấy anh có vẻ không ổn liền lại xem.
- Mở tay ra!
- Thôi đi..
- Em xem chút thôi!
- Không sao mà....
- Không sao thì mở tay ra, mở tay ra Mạc Mạc không giận anh nữa.
- Thật?
- Thật, thật, mau em xem xem
Anh vui vẻ mở tay ra......chết tiết! Anh có bị quái gì đâu. Quên là anh thân thủ không tệ chẳng lẽ không né được cánh cửa bự chảng kia. Tôi lúc nào cũng để bị lừa, tức đến tủi thân luôn, tôi ngồi xuống mặt ủy khuất.