Cô Nhóc Đáng Yêu, Em Chọn Ai?

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngọc ném đống ảnh vào mặt nó:

- Chị Thanh đã cảnh báo vậy rồi mà mày còn cứng đầu, còn dám lấy trứng chọi đá cơ à!? Mày chỉ là một đứa con gái quê mùa, làm sao có thể xứng với anh Nam được chứ! Tao cũng đã gặp nhiều loại con gái đi "đào mỏ" nhưng chưa thấy con nào ti tiện, mặt dày như mày. Mày có bố mẹ đầy đủ, sao không bảo họ dạy cho mày chút đạo lý trên đời này đi. Sao mày cứ phải ve vãn rồi là gây sự chú ý đến cả anh ấy nhỉ? Loại người như mày đúng là chỉ tốn diện tích đất sống.

- Cô có đang bị sốt không? Cần tôi làm phúc đưa đi bệnh viện hộ không vậy? Khổ thân đang bị cảm sốt mà vẫn còn có sức đi dã ngoại được!!! __ Nó nhếp mép cười

- Đừng có nói chuyện kiểu đấy với tao! Nếu không muốn ngày này năm sau là ngày giỗ đầu của mày __ Ngọc tức giận quát

- Ôi tôi sợ cô quá cơ! Cô chẳng là cái thá gì mà dám xúc phạm tôi cả! Cô nói ai "ti tiện, mặt dày"! Tôi nghĩ những từ ngữ đó lại rất là hợp với cô đấy! Lần trước đã một lần tìm gặp tôi! Lần này lại muốn nói mấy câu trống rỗng ấy thôi sao? Tôi tự hỏi bản thân là tại sao cô lại thừa nhiều thời gian đến như vậy? Nếu thừa nhiều vậy thì sao không đi làm những việc có ích đi. Sao lại cứ phải gọi người ta ra nói chuyện? Và tôi cũng nói luôn là tôi không phải loại người thừa thời gian như các cô và tôi cũng không ve vãn, gây sự chú ý với bất kỳ ai cả, tôi cũng không phải loại con gái chuyên đi đào mỏ của những người giàu có! Đây là lần cuối cùng tôi gặp cô, sau này tôi nghĩ tôi và cô cũng chẳng có chuyện gì mà nói với nhau nữa. Chuyển lời chào tạm biệt của tôi tới chị Thanh của các cô! Đừng bao giờ nhắn tin cho tôi nữa!!!

Nói xong, nó bước ra đi. Nhưng lại bị Ngọc cùng bọn đàn em chặn lại:

- Con nhỏ đê tiện!

Nó đẩy người của Ngọc ra để đi thì bị bọn đàn em của Ngọc vây quanh.

- Các cô định làm gì? __ nó sợ hãi.

- Chẳng lẽ hẹn cô ra đây chỉ là để nói mấy lời sáo rỗng kia thôi sao?Cô quá coi thường chúng tôi rồi đấy__ Một đàn em của Ngọc nóibg-ssp-{height:px}

Nói xong cả lũ bắt nó lại nhốt vào một cái bao. Nó kêu lên nhưng chỉ tốn công vô ích.Xung quanh đây chẳng có ai có thể nghe được tiếng của nó ngoài bọn của Ngọc.

- Thả tôi ra! Các cô định giết người hả? Đi tù đấy! Mau thả tôi ra... Có ai không? Cứu tôi với!!!__ Nó gào lên

- Vô ích thôi! __ Ngọc nhếch mép __ HAHAHA

Cảm giác sợ hãi bao trùm lên nó! Chẳng lẽ nó lại dễ dàng bị bắt vậy sao? Rồi bọn họ sẽ làm gì nó? Thực sự là tuyệt vọng.

- "Nhất định sẽ có người đến cứu mình! Không được tuyệt vọng như vậy! Phải mạnh mẽ lên"

~~~ ~~~

- Không biết thằng Lâm gọi mình ra làm gì nhở? Nói chuyện điện thoại thôi không được sao? Phiền phức! __ Thiên lèm bèm __ Sáng nay phải dậy sớm!! Ui Ui! Buồn ngủ quá đi. Tí nữa phải xả cho thằng kia một trận mới được (t/g: Đi rồi còn càm ràm gì nữa hả anh? Mà nhìn anh ngáp cũng đáng yêu phết)

Thời tiết hôm nay vô cùng thuận lợi. Đúng là đi cắm trại trên núi có khác: trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ, còn có cả tiếng suối chảy rì rầm, tiếng chim muông hát ca, con người như được hòa cùng vào thiên nhiên, nghe được tiếng gọi của thiên nhiên. Thực sự là cuộc sống quá bận rộn để con người có được những phút giây êm đềm và tĩnh lặng đến vậy. Con người quá bận rộn để có thể thấu hiểu hết tâm hồn của thiên nhiên, hiểu hết được cái đẹp của thiên nhiên...

>..........

Truyện Chữ Hay