Nốt nhạc thứ hai mươi bốn
Nó và Khánh Thư nằm trên giường xem phim, có lẽ khi từ sân bay trở về có quên gì đó quan trọng thì phải mà nó lại không hề nhớ đến, nhưng trong thâm tâm cũng nghĩ rằng mình đã quên gì đó, lập tức trèo xuống giường mở tủ quần áo, lục tung cả căn phòng lên tìm câu trả lời nhưng đáp lại là một khoảng không vô tận. Khánh Thư thấy nó đang ngồi ngay đống quần áo đó vò đầu bứt tóc, cũng không hề chú ý xung quanh vì ai đó mà rất bừa bộn, cảnh tượng này nói ra cũng thật hiếm thấy, nó là một con người gọn gàng, sạch sẽ, vậy mà hôm nay trong phút chốc không nhớ ra mình quên gì mà làm rối tung căn phòng xinh xắn, đẹp đẽ kia lên, phải chụp hình, lưu lại bằng chứng.
- Babe, cô nhìn xung quanh mình xem thế nào. – Khánh Thư an tĩnh nằm trên giường, cười cười nói
Nó sau khi “tiêu hóa” được câu nói đó liền đảo mắt một vòng, mắt chữ A miệng chữ O bất lực ngồi nhìn đống lộn xộn do mình gây ra, Khánh Thư nằm sải lai trên giường, cất tiếng hỏi :
- Cô làm sao vậy?
Nó thở dài rồi để mình tự do rơi xuống đống đồ đó, lại tiếp tục thở dài một hơi nữa, đáp :
- Tôi nghĩ mình quên thứ gì đó nhưng rõ ràng đồ đạc đều có đủ ở đây chỉ trừ vài thứ tôi để lại bên Mỹ, rốt cuộc làm rối tung đồ lên cũng chẳng biết mình quên thứ gì.
- Cô nói cho mọi người rằng mình đã về đây chưa? Tất cả luôn ấy??
Nó gật đầu rồi bỗng A lên một tiếng, hình như là chuyện này, nó quên gọi cho bộ ba “sát thủ” Tuệ - Tuấn – Du, hèn chi tìm trong phòng không thấy là phải, bọn họ đâu ở trong phòng nó, nó cũng chẳng dán hình họ trong phòng, sau đợt này nó nhất định ghi tên mọi người vào tường, như thế nhìn vào là nhớ ngay.
- Tuyếtttt...Nhiiii.
Một âm vực lạ vang lên khiến cả hai giật nảy người, tự hỏi âm thanh đó từ đâu chui ra vậy?? Ôi cái chất giọng nhão nhẹt này là của người nào, nam không ra nam, nữ không ra nữ, chẳng lẽ…tên biến thái lỗi giới tính nào đó hay sao?? Vậy sao chui vào nhà nó được, không phải biến thái thì chẳng lẽ…cướp?? Nhưng sao lại biết tên của nó? Sộp Google à?
- Tuyếtttt...Nhiiii..iiiii
Chất giọng đó càng ngày càng gần phòng nó, Khánh Thư cũng vì bị dọa cho sợ ma ôm nó cứng ngắc, cả mắt cũng không dám mở, miệng mấp máy liên hồi như đang đọc kinh, chỉ còn mỗi nó một mình đối diện nhìn cánh cửa đó, xem xem tên nào dám bước vào đây ăn cướp, biến thái đây hả, nó sẽ đích thân dùng đôi tay của mình mà đánh tên đó nhừ tử, nhưng mà nghe tiếng bước chân, có lẽ không phải chỉ có một người..
Cốc…cốc…cốc… Ba tiếng gõ cửa vang lên làm nó và Khánh Thư thót tim, theo sau đó là tiếng vặn nắm cửa rất mạnh bạo, lúc nãy chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà nó thuận tay bấm nút khóa, bây giờ vẫn còn thời gian để tẩu thóa, nhưng mà từ đây mà nhảy xuống dưới là hơi bị phê à nha, không chết chắc cũng gãy tay gãy chân, bó bột nằm viện à. Thôi kệ, đến đâu thì chết, dù sao có chết nó cũng lôi đám đó chết chung cho vui nhà vui cửa.
Cạch! Tiếng gõ cửa, vặn cửa đã ngưng lại, thay vào đó bọn họ đã mở cửa thành công, cánh cửa đang từ từ hé ra, chào đón nó và Khánh Thư đến với một thế giới “mới”, thế giới bị đè!!
- Yaaa~ Tuyết Nhi aaaaa. Nhớ em chết mất. – Tú Tuệ không dòm trước ngó sau mà xông thẳng về phía trước, ôm lấy cả hai thân hình bé nhỏ đang ngồi giữa đống đồ lộn xộn kia khiến cả hai không kịp phản ứng mà bị đè trong tích tắc, mắt cũng mở to nhìn trần nhà xinh đẹp, cũng may sau lưng có một đống đồ “hộ thân”, nếu không lưng của bọn họ hẳn là tiêu tùng rồi.
- Ôi thần linh ơi, người nhìn xuống đây mà xem bà chị này đang đè con đây này. Chị ta cũng thật lợi hại, không biết ai với ai mà một phát đè luôn. – Khánh Thư cảm thán một câu, trong lòng không khỏi tránh tình trạng bứt xúc đến đứt núc
Tú Tuệ vừa nghe giọng người nào đó lạ lạ liền liếc nhìn xem thì thấy mình đang “lấy thịt đè người”, mau chóng đứng dậy cho hai người đang nằm bẹp đó hít tí không khí, nếu không lỡ may có gì xảy ra thì chẳng phải cô là người mang tội danh giết người bằng thịt hay sao?
- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.
Tú Tuệ luôn miệng xin lỗi, hai tay cố gắng kéo Khánh Thư và nó đứng dậy, còn hai thằng con trai kia chỉ đứng đó mà ôm bụng cười, ây không, nói như vậy thì có hơi đổ tội cho Khánh Du vì thực ra anh chẳng qua chỉ là nhếch mép thôi.
- Còn cười?!! – Cô quay sang Minh Tuấn, trừng mắt nhìn anh rồi di chuyển sang nó, mỉm cười ôn nhu. – Sao em về không nói với chị.
- Em đang định gọi thì..chị đè bọn em thành miếng bánh rồi còn đâu. – Nó nhăn mặt, chỉnh quần áo lại cho ngay ngắn
Cô chấp tay lại, ánh mắt cún con nhìn nó hối lỗi mà chẳng biết kế bên mình đang có cục lửa đang nóng hừng hực chuẩn bị phát hỏa, một con người bình thường như mình mà bị lơ đẹp như vậy sao, đâu phải đang tàng hình mà không thấy, trong mắt họ chỉ có mình em mình thôi sao, không nhìn thấy những người khác nữa, Triệu Khánh Thư cô đây mém may nữa là ngộp thở vì chị ta, ấy thế mà không thèm xin lỗi một tiếng, thật sự rất quá đáng nha.
- Great!! Really amazing!! I'm dead, no one saw me, funny too!! (Tuyệt quá!! Thật sự rất tuyệt vời!! Tôi đã chết, không ai nhìn thấy tôi, vui quá !!)
Khánh Thư “ném” cho họ một câu rồi nhảy tọt lên giường nằm mà tiếp tục xem phim để “bộ ba sát thủ” kia ngây người, cô ta là ai, thành viên mới?? Dù sao đi nữa thì…không quen!!!
- Cô ấy là…?? – Tú Tuệ chỉ chỉ chỏ chỏ về phía Khánh Thư, xung quanh cô cũng có rất nhiều dấu chấm hỏi
- Ồ hóa ra tôi chưa chết à? Vẫn thấy tôi sao? Tuyệt quá ha!! – Khánh Thư chẳng mấy vui vẻ, cười cho có lệ rồi quay đi chỗ khác
Tú Tuệ chớp chớp mắt nhìn cô gái váy hồng rồi quay sang nhìn nó, nhận được cái lắc đầu không mấy vui vẻ đó mà bất giác khiến cả ba con người kia rùng mình một cái, cô gái váy hồng đó có sức ảnh hưởng kinh khủng vậy sao? Cả nó cũng lắc đầu, chẳng lẽ đích thật bản thân mình đã làm gì nên tội, mới gặp mặt đã gây họa sao? Tú Tuệ chậm rãi di chuyển sang bên thành giường chẳng dám lại gần, chọt chọt vào Khánh Thư, mỉm cười hỏi :
- Cô là…bạn Tuyết Nhi? Xin chào, tôi là Phan Tú Tuệ, rất vui được làm quen.
- Vâng, tôi là Khánh Thư, người mém chết vì cô, hân hạnh được làm quen! – Khánh Thư nghiến răng, ánh mắt hiện rõ mồn một sự tức giận làm cho Tú tuệ chột dạ, vai hơi run run, dũng cảm nhìn người đối diện bằng đôi mắt khi nãy nhìn nó, mong rằng có thể lấy được sự tha thứ từ người mới quen này.
- Tôi..đã làm gì cô…nhỉ?
- Chị còn dám hỏi tôi? Sao không hỏi bạn chị lúc nãy chị đã làm cái gì? Thôi để tôi nói luôn cho rồi, chị tự nhiên xông thẳng vào phòng rồi nhào tới bọn tôi không phân biệt ai với ai mà một phát đè luôn, chị có biết lúc đó tôi mém nữa là nôn hết tất cả đồ ăn sáng ra ngoài không hả? May mà chị mi nhon còn xíu nữa là giết người, chứ gặp giống như hai người kia thì chắc tụi này chết luôn rồi đó.
Khánh Thư không quan tâm đến hình tượng của mình mà cứ nói, nào biết hai anh chàng kia mặt mày đã tái mét đến khó coi, thì ra bản chất bên trong thật sự của cô gái này là một chú sư tử
- Xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu. – Tú Tuệ chớp chớp mắt nhìn cô gái trước mặt,
- Tôi biết, nếu cô cố ý chắc tôi đi luôn rồi. – Khánh Thư liếc hai tên kia muốn cháy da lưng vì cái tội dám cười rồi quảnh mặt đi chỗ khác xem tivi, tiếp tục nói : - Vừa nãy chị nói tên Tú Tuệ hả? Chị là gì của cô ta?
Tú Tuệ và nó liếc mắt “đưa tình” rồi đáp, tay chân thuận tiện quơ loạn xạ.
- Tôi là chị họ của Tuyết Nhi, vừa nãy ở nhà bác gái gọi điện bảo con bé về rồi nên tôi vui quá mới nhào qua đây mới xảy ra..
- Tôi đâu có hỏi chị chuyện đó, chị nói làm cái gì? – Cô thở dài một cái rồi lại tiếp tục nói : - Chị là chị của cô ta, tức cũng là chị của tôi, nhỉ?
Nó chớp chớp mắt, hôm nay con người này ăn nhầm thứ gì hay uống lộn thuốc mà kì lạ như thế, đừng nói là tính trả thù Tú Tuệ chuyện lúc nãy..như thế thì cô không phải sẽ khó sống rồi sao??? Mặt khác, Tú Tuệ vẫn ngây thơ gật đầu mà không hề biết chuyện gì sắp diễn ra với mình, chắc chắn rất bất ngờ.
- Tôi tin chị được sao? – Khánh Thư nhíu mày hoài nghi
- Tin được chứ sao lại không, tôi có bao giờ nói dối ai đâu mà. – Tú Tuệ cười cười, tay vẫy vẫy như đang gọi người trước mặt mình nào biết chính câu nói này lại là định mệnh đưa cô đến với một..”rắc rối mới”
Môi Khánh Thư cong thành hình bán nguyệt, nụ cười đầy ẩn bí khiến cả bốn người đứng đó có phần rơi run sợ, vô thức lùi một bước, Nam Khánh Du thường ngày mạnh mẽ, men lỳ không sợ súng đạn ấy thế mà lại biến thành một chú thỏ con trước nụ cười của cô gái này, anh lùi tận hai bước để tránh xảy ra tình huống bất ngờ, tự biến mình thành nạn nhân, như thế chắc thảm lắm nhỉ?
- Chị yêu dấu!!!!
Khánh Thư chỉ trong nháy mắt đã từ trên giường “bay” tới ôm chầm lấy Tú Tuệ, biểm cảm thật sự rất vui và hạnh phúc, chả lẽ không có cuộc trả thù nào như ba người kia nghĩ hay sao? Đơn thuần vậy thôi đó hả? Kể cả Tú Tuệ, chị ấy đã đứng yên bất động như một bức tượng được xây kiên cố, không thể dịch chuyển.
- Chị, chị không vui khi nhận em là em gái à? – Khánh Thư thả cô ra, lay lay người cô
Tú Tuệ chớp chớp mắt. Nó chớp chớp mắt. Minh Tuấn chớp chớp mắt. Khánh Du chớp chớp mắt. Đồng loạt bốn người đều chớp mắt như thể đã hẹn nhau trước. Triệu Khánh Thư, cô ta là đang giả điên hay thật lòng? Thay đổi 180 độ, con người lúc nãy và bây giờ hoàn toàn khác nhau, đang giỡn cái gì vui vậy???
- Cô…cô..cô nói cái gì cơ? – Tú Tuệ hỏi lại cho chắc, mắc công xảy ra tình huống gì đó thì không phải cô tiêu đời luôn sao?
- Em hỏi chị không vui khi nhận em là em gái à? Chị đang bị làm sao vậy?
- Cô..cô nhận tôi là chị? Thật hay mơ vậy? – Tú Tuệ mơ hồ, lắp bắp hỏi
Vầng trán của Khánh Thư xuất hiện vài vạch đen, ánh mắt vui vẻ lúc nãy lại thay vào đó là ánh mắt viên đạn nhìn Tú Tuệ, trong lòng thầm nghĩ bà chị này là giả điên với mình đấy à, hay là lúc nãy mình hung dữ quá nên thành ra ghét? À nếu thế thì tôi đây cũng không cần nhé, chỉ là chị em thôi mà, có gì mà xoắn lên cả thế?
- Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì vậy. Dù sao tôi cũng chả muốn mình quê độ. Vậy ha!
Khánh Thư xoay người bước đi, định bụng quay về chỗ của mình mà an phận xem tivi, nào ngờ bất thình lình cô bị ai đó đẩy một cái, nói đúng hơn là bất ngờ bị ôm từ phía sau khiến cô “bán” cả người cho chiếc giường của nó, trên lưng còn phải “vác” thêm bốn mươi lăm ký. Ôi thần linh ơi, người mau cứu con với, bà chị này lại đè con nữa rồi..
Cả ba con người ngốc nghếch đứng đằng sau lại tiếp tục chớp đôi mắt của họ nhìn hai kẻ đang làm trò trên giường, hai người này hôm nay đã ăn trúng cái gì mà trở nên khùng khùng như thế?? Khánh Thư, một con người hoàn toàn bình thường lúc nãy chỉ vì bị đè mà trở nên “điên loạn”, còn thay đổi trạng thái bất thường, mới lúc nãy như muốn xé Tú Tuệ ra trăm mảnh, thoắt một cái lại nhận làm chị, lại thêm lần nữa gạt phắt chuyện đó đi trở về chỗ của mình. Tú Tuệ, con người lúc nãy vì quá vui mừng mà cả gan dám lấy thịt đè Khánh Thư, thành tâm xin lỗi rồi đứng hình bởi nghe Khánh Thư nhận mình làm chị, rồi trong vài phút sau cùng, cô ấy đã thêm lần nữa đè Khánh Thư, gương mặt tỏ vẻ thích thú vô cùng. Nó, Minh Tuấn và cả Khánh Du tròn xoe mắt nhìn hai người kia đang lăn lộn trên giường, sáng hôm nay lại khởi đầu rất lãng mạn nha, lãng mạn đến lãng nhách luôn.
- Biến thái, chị đang làm cái gì thế hả?!!! – Khánh Thư cố gắng giãy giụa, tống con người đang đè ra khỏi tấm lưng nhỏ bé của mình nhưng bất thành
- Em vừa mới nói nhận chị làm chị của em mà, nhỉ? – Tú Tuệ mỉm cười, xoa mái tóc đã rối bù của Khánh Thư lên, khiến trọng lượng của mình tăng lên đột ngột mà đâu hề biết người bên dưới sắp chết đến nơi
- Chị….chị…điên..chế….. – Cô khó nhọc lên tiếng, câu nói chưa thành đã vội tan vào không khí
Nó thấy tình trạng của bạn của mình bất ổn liền chạy lại kéo Tú Tuệ ra, Khánh Thư vì được nó cứu sống một mạng mà cố kìm chế để không nhào lại cào cho Tú Tuệ vài phát, chị ta quá ác độc rồi, người ta giết người bằng thuốc, dao, súng,…thì chị ta dùng cách lấy thân của mình mà đè cho đối phương chết, kiểu chết này cũng thật đau đớn mà.
- Chị..chị điên rồi, chị là thể loại giết người bằng thịt đấy à? Định đè cho tôi chết luôn sao? Xin lỗi nhưng không thể nào, mạng tôi lớn lắm, không chết được đâu. Tốt nhất chị nên đè tôi chết, nếu không tôi sẽ đè lại cho chị chết đấy. – Khánh Thư vừa thoát nạn đã “hồi âm” lại cho bà chị kia, thở một cách khó nhọc
- Xin lỗi, xin lỗi, chị là không cố ý đâu, vả lại đâu có ai nỡ lòng giết cô chị dễ thương này đâu nhỉ?
- Hẳn là dễ thương… - Khánh Du và Minh Tuấn lầm bầm trong miệng, không hẹn mà cùng đồng thanh khiến câu nói trở nên nghe rõ hơn
- Hai người nói cái gì?! – Cô quay phắt người lại, phóng điện nhìn bọn họ
- Bọn anh nói em dễ thương. – Minh Tuấn nhanh miệng đáp lại, trên môi cũng có một nụ cười rất “thật lòng”
Sau khi liếc cho bọn họ một cái muốn trào máu song cô đi về phía của Khánh Thư, nắm lấy bàn tay đang lạnh của cô nàng rồi dịu dàng nói :
- Chị là chị của Tuyết Nhi, tức cũng là chị của em mà nhỉ? Hihi, vậy từ nay chúng ta làm chị em ha. Á ha ha ha ha, tôi cuối cùng cũng có thêm đứa em gái, há há há.
Tú Tuệ ôm lấy Khánh Thư xoay vòng vòng, giọng cười của cô thì khỏi nói, kinh khủng cực kỳ khiến ba bức tượng xinh đẹp phải xích lại gần nhau, đưa hai tay lên bịt tai lại tránh tình trạng…lủng màn nhĩ!!!
Một vòng nè…
Hai vòng nè…
Ba vòng nè…
Bốn vòng luôn nè…
Ồ mười vòng luôn nè…
Ồ té nhào xuống sàn luôn nè.!!!
Khánh Thư hận bản thân không thể xử đẹp bà chị bất ổn này, để bây giờ vừa chóng mặt muốn ói, vừa lại bị ê mông thế này, thật quá sức tưởng tượng mà, ấy thế sao chị ta lại bình thường thế nhỉ??
- Rồi cả ba người đến đây có mục đích gì đây? – Nó nãy giờ mới lên tiếng, hỏi vào trung tâm
- Bàn bạc chuyện kết hôn!!!