Ăn tối xong cũng là lúc Hạo Thiên đi dự party về:
- Chào buổi tối cả nhà.
Lúc đó cả đám ở phòng khách ăn trái cây và trò chuyện vui vẻ:
- Ă hai, hai mệt hong? --- nó thấy anh thì liền chạy ra hỏi.
- Nè Nhóc, sao em không lên phòng nghỉ đi cho khỏe? --- anh nó lo lắng.
- em ổn rồi, nằm trên phòng buồn quá! --- nó ôm Hạo Thiên.
Dường như lúc này Hạo Thiên nhận ra sự có mặt của Lan Châu trong nhà, nhìn vẻ mặt cô anh đã đoán ra được là không tốt lành rồi, cả người anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, quý phái và vương giả khiến Châu Lan phút si mê:
- Chào anh, em tên là Lan Châu. --- cô đứng dậy, đi về phía anh và bắt tay.
- Ai mời cô vào đây? --- anh không bắt tay lại mà chỉ thuận miệng hỏi, nó nhìn hắn thấy hắn khó xử nên nói giùm hắn:
- À là bạn của tụi em ở đồng trà ă anh, bạn ấy mồ côi ba mẹ nên em tội nghiệp dẫn về đây luôn. --- nó nũng nịu với anh.
Lúc này Châu Lan nghĩ thầm trong bụng: " Cái gì mà tội nghiệp, cô tưởng cô là ai mà tội nghiệp tôi? Cứ chờ mà xem" chỉ có một mình Khánh Anh im lặng quan sát nét mặt của cô.
- À tôi có chuyện muốn nói với mọi người. --- hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng nhưng....
Mọi người đều im lặng và nhìn về hắn, hắn bước đến chỗ Đan ngồi, nắm tay nó và tuyên bố:
- Tôi và Đan chính thức hẹn hò. --- hắn nhìn nó.
Tất cả mọi người vẫn im lặng, nhưng dường như Đức, Harry và Bình rất buồn, người họ chỉ cười mỉm ra vẻ đã hiểu, Hạo Thiên ngồi vắt chéo chân trầm ngâm làm nó và hắn vô cùng hồ hộp:
- Mọi người nói gì đi chứ? Sao im lặng vậy? --- nó nhăn mặt.
- Anh không tán thành...............nhưng vì đứa em gái cưng của anh anh sẽ để đứa quen thử! --- Hạo Thiên lên tiếng --- với một điều kiện, chỉ có nhóm chúng ta biết, chuyện này công khai sẽ có scandal và Nam Phong không được để chuyện ở đồng trà xảy ra bất kì lần nào nữa! Hiểu chưa?
- hjhj em cảm ơn hai! --- nó nhào vô lòng Hạo Thiên, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh khiến nó mê tít, anh dang tay ôm nó.
- Đứa em gái này không biết bao giờ mới trưởng thành đây! --- anh xoa đầu nó.
- Hjhj anh này kỳ ghê.
- À ngày mai mẹ qua nha mấy đứa, mẹ sẽ ở đây trong tuần, mẹ nghe nhóc Đan nó bệnh mẹ xót lắm:
- Haha vui quá! Em nhớ mama nhiều, vậy còn Papa và Chú Lâm thì sao anh?
- Pa đang dự hội nghị của Royah ở Ý cùng với chú Lâm, pa hứa sau khi xong việc sẽ bay qua đây ă, hết tuần sau chũng ta sẽ lên du thuyền để đi Pháp!
- Wow---tụi hắn đồng thanh nói, có một chút gì đó buồn nhưng dù sao thì tên kia vẫn hạnh phúc khi thấy nó cười.
Nhận ra sự có mặt của mình là thừa thải, Lan Châu lên tiếng:
- Mọi người ơi cho Châu hỏi Châu phải ngủ ở đâu vậy?
- Phòng , anh Khương dẫn cô ấy đi. --- Hạo Thiên ra lệnh cho vệ sĩ.
Ăn trái cây xong, cả đám tụi nó về phòng ngủ.
Sáng hôm sau nó cố tình dậy sớm làm điểm tâm cho mọi người, nó cho phép Vú Trương nghỉ ngơi một hôm. Vừa lấy những nguyên liệu ra thì Lan Châu bước xuống:
- Có cần Châu phụ không Đan? --- cô vui vẻ hỏi nó.
- OK --- nó biết dù sao cũng phải hòa nhập với người bạn này nên quyết định vui vẻ với cô.
- Chúng ta bắt đầu từ đâu bây giờ?
- Bạn thái thịt đi, Đan sẽ làm sốt, sáng nay chúng ta ăn bánh gạo taewon và canh thịt bò kim chi.
- Mình rất thích ăn Canh kim chi ă, chúng ta làm thôi. --- Châu trả lời.
Sau một hồi vất vả trong bếp, cuối cùng cũng nấu xong:
- Châu dọn ra đi, mình lên phòng thay đồ và gọi bọn họ xuống. --- nó tháo tạp dề ra và nói, thật sự nó rất thích nấu ăn kể từ khi qua Hàn và cũng tự tin về tay nghề của mình.
Nó bước lên lầu, người nó gọi đầu tiên là hắn, khẽ gõ cửa phòng không thấy hắn trả lời nó biết là hắn còn mê ngủ, đẩy cửa bước vào:
- Nè dậy đi đồ lười! Anh định nướng đến khi nào nữa cơ chứ! --- nó lấy cọng lông ngỗng trên cây viết cọ vào mũi hắn.
- Vú Trương đi ra đi, lát tôi xuống ăn sau. --- hắn nhắm mắt nhưng lại mở miệng nói làm nó cười đắc chí, tranh thủ lúc nó không để ý hắn ôm nó vào lòng!
- Ơ....buông em ra đi, huhu đau chết rồi! --- hắn kéo nó lên trên giường với hắn.
- Bảo bối à? Em dậy từ bao giờ vậy? Em sẽ làm cho trời mưa đó! --- hắn nhăn mặt véo má nó.
Lúc này nhìn hắn thật cuốn hút, đôi mắt to tròn khép lại, con trai gì da trắng nõn, tóc lai trông vô cùng baby khiến nó nhìn hoài không chán!:
- Nè đồ lười, có ai nói anh đẹp trai chưa? --- nó ngu ngơ hỏi làm hắn tỉnh ngủ.
- Ôi trời hôm nay thiên kim tiểu thư nhà họ Nguyễn khen tôi đấy à? bổn thiếu gia không dám nhận! --- hán xà vào ôm nó.
- Mơ đi, em chỉ hỏi zậy thôi mà! --- nói xong nó rời khỏi lòng hắn và bước ra cửa!
- Nè! đi đâu đó? --- kêu mấy ông kia, anh thay đồ đi.
- tuân lệnh dợ! --- hắn cười gian trá.
Nó bước qua từng phòng, dùng giọng nói xuyên thủng không gian để kêu bọn hắn dậy ( bà này dữ quá hichic tội nghiệp mấy ông kia ), tất cả đã thay đồ bước xuống nhà, chỉ còn nó trên phòng đang tắm, vừa bước xuống, hắn thấy Lan Châu đeo tập dề nấu ăn liền khen nức nở:
- Wao! em giỏi thiệt nha Châu! ( thật ra là chỉ dọn ra thui ông ơi ).
- Hjhj đâu có gì đâu anh.
- Anh nghe mùi là thấy thơm rồi, chắc tuyệt lắm đây. --- Đức cũng khen, chỉ có tên Khánh là im lặng ngồi chờ nó xuống, Hạo Thiên ra ngoài từ sớm.
nó thay đồ xong thì bước xuống, lúc đó, hắn chạy lại kéo nó về phía hắn và mắng yêu:
- Em xem đi thay đồ cũng lâu nữa làm mọi người đợi nè, phạt em ngày mai làm điểm tâm cho tụi anh ă! --- hắn kéo ghế cho nó, nó chưa kịp nói thì Minh Đức trả lời:
- Phong à mơ đi cưng, đợi Đan nấu là tụi mình già rồi, có bao giờ xuống bếp đâu mà nấu? --- Minh Đức chọc nó. Nó cũng vừa định nói thì anh quản gia chạy vào nói:
- cậu Thiên có dặn mọi người ăn nhanh để đến studio chụp ảnh cho MV tới ạ!
Tất cả mọi người vùi đầu vào những chén canh, nó tức lắm nhưng cũng không có thời gian giải thích làm cho Lan Châu cười đắc chí trong bụng!
( Mọi người chọn ai? Châu hay Đan? Có ai tức giùm Đan hong nè? t/g tức quá )