Ban đầu, thứ khiến tôi có cảm giác khó chịu chính là âm thanh đánh thức mình dậy.
Nó không phải là âm thanh điện tử như mọi khi, vang lên giống như là tiếng chuông báo thức vậy.
Tôi vừa nghĩ thật kỳ lạ, vừa tắt chuông và nhấc người mình dậy.
Vừa dụi mắt, vừa nhìn căn phòng thì……
“……Ể?”
Cơn buồn ngủ bị thổi bay đi hết trong một thoáng.
Poster của KimiUta không được dán—
Figure của anipara không được trang trí—
Con gấu bông Nyandas cũng đã biến mất luôn—
“Đùa sao!? Trộm à!? ……~cơ mà không giống như thế nhỉ.”
Không chỉ nội thất mà cả căn phòng cũng thay đổi nữa.
Ở đây……Chẳng phải là căn phòng mà mình đã từng sống hồi còn là học sinh cao trung sao?
“……Thế tức là thế nào?”
Tôi chẳng hiểu gì cả.
Cho đến lúc ban nãy còn đi trên con đường đêm, vậy mà tại sao lại ở trong căn phòng đã sống khi xưa thế này?
“Ư ừn. Quan trọng hơn hết là—”
Tôi tìm smartphone của mình.
Lúc băng qua đường, nhận ra lúc tôi sắp bị xe tông, anh ta đã phóng ra đường xe chạy.
Rốt cuộc thì không kịp, và tôi cảm nhận được cảm giác bị xe tông phải……
Khi mở mắt dậy thì đã ở đây rồi.
Không hiểu lý do cho lắm, nhưng nói chung là tôi vẫn còn sống.
Tôi tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra với cơ thể mình ấy chứ, nhưng quan trọng hơn hết phải xác nhận sự an nguy của anh ta.
“Nếu như không bị thương nặng thì tốt……”
Tôi ghét anh ta. Tôi mong là anh ta bị người khác rút giải thưởng cuối cùng[note44352] ngay trước mắt, hay là cứ tiếp tục quay trượt gacha là được.
Nhưng mà, tôi chưa từng một lần mong anh ta sẽ bị thương. Chết đi là điều không thể chấp nhận được.
“Cơ mà, tại sao anh ta lại lao ra ngoài đường xe chạy chứ……”
Không muốn qua đêm ở tiệm nét cà phê nên đã định đuổi theo tôi sao?
Hay là, anh ta đã cố cứu tôi?
Nếu thế thì thật ngu xuẩn. Chỉ có thể nói thật là ngốc nghếch khi mà lại lao ra trước xe để cứu người vợ cũ mà mình cực ghét mà thôi.
Vì tôi mà để mình bị xe tông, đúng là ngốc mà.
Thứ ngốc nghếch như thế làm gì tồn tại trên đời này chứ.
Chắc chắn anh ta lao ra mà không nhận ra chiếc xe thôi. Rõ ràng là đã thu mình lại sát kịp thời khi nhận ra được chiếc xe rồi!
Tôi vừa cầu như thế, vừa tìm smartphone, nhưng mà lại chẳng tìm thấy.
Thứ mà tôi tìm thấy chỉ là chiếc điện thoại gập hoài niệm khi xưa thôi.
Thêm nữa là—
“……Hả?”
Màn hình của nó đang hiển thị ngày của 12 năm trước.
Tôi chẳng hiểu gì cả……
Khi mà tôi đang hốt hoảng thì màn hình chiếc điện thoại tối đi. Màn hình tối đi phản chiếu hình ảnh của một đứa yangyaru, khiến tôi hoảng sợ và ném nó đi.
Chiếc điện thoại đập vào cái gương đứng.
“……Mình nhìn không sai, nhỉ?”
Tôi run run thử đứng trước tấm gương đứng thì—gương mặt nhăn nhó 12 năm trước của tôi xuất hiện ở đó.
Cái này, chẳng lẽ nào……
“……Mình, đã xuyên không về quá khứ sao?”
Khi tôi nhéo má mình thì cảm nhận được cơn đau.
Không phải mơ.
Đây không phải mơ hay gì cả.
Mình, đã xuyên không về rồi.
Đến 12 năm trước—từ ngày tháng thì đúng ngày nhập học cao trung!
“T-, thế tức là, cơ hội để mình có thể làm lại cuộc đời sao!?”
Hiểu được mình không phải kết hôn với Kouhei, gương mặt nhăn nhó của tôi đọng lại chút vẻ tươi tắn.
Nhưng mà, niềm vui chỉ trong một thoáng mà thôi.
Cảm giác tội lỗi chợt dâng lên, nụ cười dần biến mất trên gương mặt. Tôi có thể làm lại cuộc đời……nhưng mà cuộc đời của Kouhei, có lẽ đã kết thúc ngay tại đó mất rồi.
“……Kouhei, tại sao lại lao ra đường xe chạy thế?”
Nếu như đã cố cứu tôi thì tôi không thể nào ghét Kouhei được.
Nếu như đã cố bảo vệ tôi bằng sự liều mạng thì tôi muốn để anh ta cho tôi đền ơn.
“Mà~, dù có đột nhiên nói lời cảm ơn đi nữa, có lẽ anh ta sẽ nghĩ ‘cái quái gì thế’ mất thôi.”
Vì Kouhei ở thời đại này không biết đến tôi mà. Gặp mặt nhau là kể từ ngày hôm nay cơ.
Nếu được một đứa con gái lần đầu tiên gặp mặt nói về chuyện xuyên không, chắc chắn sẽ làm anh ta hiểu lầm tôi là một con nhỏ điên khùng, trở nên sợ hãi và cố tạo khoảng cách với tôi mất thôi.
Dù không như thế đi nữa, nhưng độ phòng vệ con gái của Kouhei bằng 0 mà.
Nếu không tiếp xúc với anh ta như một loài động vật nhỏ nhút nhát thì ngay lập tức anh ta sẽ bỏ chạy ngay.
Nhưng mà……
Kouhei ấy, đã trở nên thân thiết với mình.
Mình trở thành một otaku, và dần dần xích dần khoảng cách lại với anh ta.
Bây giờ mình là một otaku từ tận gốc rễ. Nếu như nói chuyện anime hay game với Kouhei, chắc chắn sẽ có thể hòa thuận được với anh ta giống như khi xưa. Có được một người bạn otaku, chắc chắn anh ta sẽ vui mừng lắm.
Vấn đề là thời điểm để bắt chuyện nhỉ.
Nếu đột nhiên bắt chuyện thì sẽ bị anh ta cảnh giác mất……Phải thể hiện sở thích anime hay là game một cách gián tiếp mới được.
“Dù gì đi nữa, nếu không đi học thì sẽ chẳng thể bắt đầu được nhỉ.”
Mặc đồng phục vào rồi thì tôi rời khỏi khu căn hộ.
Tôi đến trường mà không du dự, bước qua cổng trường để tiến đến lối ra vào nơi thay giày.
Khi xác nhận bảng phân chia lớp ở tủ thay giày thì đúng là học lớp 1 như dự đoán.
Và theo trí nhớ của tôi, tên của Kouhei nằm ở trên tên tôi.
Anh ta, không biết đến chưa nhỉ……
Tôi vừa hồi hộp, vừa bước vào năm nhất lớp 1, thì không tìm thấy bóng dáng Kouhei đâu cả. Nhắc mới nhớ, anh ta lúc nào cũng đến gần sát giờ ha.
Khi tôi đang đứng ngồi không yên vì không biết lúc nào anh ta sẽ tới, thì cuối cùng Kouhei cũng đã tới, sát với giờ mà tiếng chuông vào học vang lên.
Anh ta ngồi xuống trước tôi, cơ thể đung đưa mà chẳng có chút bối rối.
……A~ mồ, tóc rối đầy ra kìa.
Ngày trời quang đãng, nên là chải tóc tai đàng hoàng đi chứ!
Tôi muốn cho anh ta mượn lược, nhưng có lẽ sẽ làm anh ta sợ nếu bị một đứa yangyaru lần đầu tiên gặp mặt bắt chuyện mất……khi tôi đang nghĩ thế thì Kouhei nằm gục xuống mặt bàn.
Chuông vang lên, và Sawashiro-sensei bước vào.
Nói lời chúc mừng sau khi nhập học và tươi cười, giải thích xong lịch trình của ngày đầu hôm nay rồi thì cô ấy đốc thúc giới thiệu bản thân.
Từng người theo thứ tự ghế giới thiệu, và đến lượt của Kouhei.
“Tớ là Kurose Kouhei đến từ trường trung học Botan. Sở thích là đọc sách. Và, tớ cũng thích xem phim nữa, một tháng tớ cố đến rạp phim một lần. Một năm tới đây mong các bạn chiếu cố.”
Đúng là một màn giới thiệu vô hại, rất giống với lại Kouhei.
Vậy rồi, đến lượt mình nhỉ.
Tôi đúng dậy, bước lên bục và nhìn xung quanh gương mặt của mọi người.
Đương thời thì tôi đã từng căng thẳng, nhưng mà bây giờ thì ổn rồi. Bởi vì Kouhei đã giúp tôi luyện tập phỏng vấn mà. Nhờ đó mà tôi đã có thể làm việc tại công ty mà mình mong muốn.
Tuy là khác với tôi, Kouhei chỉ toàn trượt mà thôi……
Thêm vào đó là công ty phá sản, do gấp rút đi tìm việc vì anh ta nói vô công rỗi nghề khó coi lắm, nên buộc phải làm ở tại công ty đen.
Tôi không muốn ngày qua ngày phải nhìn thấy mặt của Kouhei nữa.
Nếu như không có tôi, anh ta sẽ không cần phải gấp rút nhận việc, có lẽ sẽ tránh được công ty đen……nhưng cũng không hẳn là anh ta sẽ không làm việc cho mấy chỗ kỳ lạ.
Nếu trở nên thân thiết, tôi có thể đưa ra lời khuyên với tư cách là một người trưởng thành.
Tôi phải trở thành bạn bè với Kouhei để làm như thế.
Đột nhiên rút ngắn khoảng cách sẽ bị anh ta cảnh giác, mà để hóa giải sự cảnh giác trong lòng anh ta, mình phải thể hiện ra rằng bản thân cũng cùng sở thích.
Nếu thể hiện mình có sở thích đi dạo nhà sách và cũng thích xem phim thì chắc sẽ dâng trào một chút sự thân mật nhỉ?
……Nói thế thôi.
Do tôi vừa suy nghĩ vừa mở miệng, nên đã phạm phải một sai lầm hết sức là ngớ ngẩn.
“Tôi đến từ trường trung học Kirishima, Kurose Yuzuka.”