Giờ tan học ngày hôm sau.
“Hôm nay anh định chơi gì thế~?”
Khi tôi bước ra khỏi cổng trường thì Yuzuka chạy đến như mọi khi.
Nhưng mà tôi lại khác với mọi khi. Chỉ cần nghe giọng nói thôi thì nhịp tim đang tăng lên dồn dập, gương mặt trở nên nóng rang, đến nỗi không thể nhìn vào đôi mắt của cô ấy.
Bây giờ mà nói chuyện thì sẽ trở nên đáng ngờ, không chừng nội tâm của mình sẽ bị cô ấy biết mất.
Nói thế thôi chứ cứ tiếp tục phớt lờ thì sẽ tổn thương Yuzuka mất……Tôi đã không còn muốn làm tổn thương con nhỏ này nữa rồi……
“Hôm nay chắc anh sẽ đọc manga.”
Tôi vừa lảng ánh nhìn đi, vừa đáp lại.
“Anh đang nhìn đi đâu mà nói chuyện đấy?”
“Anh đang vận động cổ mình thôi.”
“Vì chuyện gì?”
“Vì sức khỏe.”
“Anh quan tâm đến sức khỏe là tốt, nhưng cách làm đó sẽ khiến cổ bị đau đấy. Với lại phải chuyển động trên dưới, trái phải cho cân bằng chứ.”
“Hiểu rồi. Khoảng một tí nữa anh sẽ quay về hướng đó—em không cần phải đi vòng quanh cũng được~!”
“Đ-, đâu cần phải hét lên như thế chứ! Em chỉ đổi đến vị trí để anh dễ nói chuyện thôi mà!”
“A-, anh đâu có hét lớn gì đâu. Chỉ tại giật mình nên mới lớn tiếng chút thôi……Thật sự xin lỗi em.”
“Vậy thì được……nhưng mà sao anh lại đang trợn mắt thế?”
“Đang luyện tập làm vẻ mặt kỳ cục thôi.”
“Vì chuyện gì?”
“Anh đang nghĩ sẽ gửi cho Sana mấy bức hình làm vẻ mặt kỳ cục cho Sana ấy mà.”
“Anh sẽ bị người đi đường nghĩ là ngốc đấy, về nhà vào phòng mà luyện tập đi.”
Chết tiệt~, ý kiến vô cùng đúng đắn mà!
“Hiểu rồi……Thế này là được rồi chứ gì.”
“……Tại sao anh lại lảng ánh mắt đi thế?”
“Anh đang vận động mắt thôi.”
“……Sao giọng anh lại the thé vậy?”
“Anh đang luyện giọng nốt cao thôi.”
“……Đáng nghi thật ha. Anh đang giấu em chuyện gì đúng không.”
“Không có giấu gì hết mà!”
Tất nhiên là đang giấu rồi.
Do được cô ấy cho thấy nụ cười dễ thương ở buổi tiệc sinh nhật hôm qua mà tình cảm luyến ái lại một lần nữa đã nảy mầm—Không phải đã rơi vào lưới tình, nhưng mà tôi lại một lần nữa trở nên yêu Yuzuka rồi.
Đã thề là giữ lấy tình bạn nam nữ, vậy mà tôi đã lỡ nhìn Yuzuka như là một người con gái thế này đây. Chuyện đó tuyệt đối không thể để cho đối phương nhận ra được.
Vì nếu như đối phương nhận ra thì tình bạn sẽ sụp đổ.
Tình bạn của chúng tôi là vĩnh viễn! Để mãi là bạn bè, phải xóa bỏ đi cảm xúc này!
“Mà thôi được rồi. Đọc manga vậy thì hôm nay anh cũng rảnh nhỉ?”
Nếu dành thời gian cùng nhau thì tôi sẽ càng trở nên thích cô ấy hơn mất. Tôi muốn ở một mình cho đến khi chống lại được sự dễ thương của Yuzuka cơ. Nhưng mà Yuzuka thì lại muốn đi chơi với tôi hết mình……
Phải từ chối bằng phương pháp nào đó không để Yuzuka bị tổn thương mới được.
“Không, nói rảnh thì……”
“Anh có việc gì à?”
“Nói là có việc chứ……thể trạng anh đang không tốt lắm.”
“Thể trạng á?”
Yuzuka đến dòm sắc mặt của tôi. Gương mặt dễ thương đó tiến lại gần làm cho cơ thể tôi dần nóng lên.
“……Đúng thật là mặt anh đỏ ghê. Bị cảm sao?”
“Có bị cảm hay không thì không biết……nhưng nói chung anh muốn dành cả ngày hôm nay để thư giãn.”
“Phải ha. Ngủ cho đàng hoàng, mau chóng hồi phục thể trạng lại đi đó. Nếu không thì đành phải tận hưởng tuần lễ vàng buồn chán mất.”
Từ ngày mai sẽ bắt đầu tuần lễ vàng.
Hiếm khi có kì nghỉ dài, tôi đang nghĩ là muốn chơi với Yuzuka hết mình cơ. Nhưng mà……Nếu ở cùng thì tim tôi sẽ loạn nhịp mất thôi, nên tôi muốn ở một mình cho đến khi sắp xếp được con tim cơ.
Cùng chung đường về, nên là tôi ở bên cạnh Yuzuka cho đến khi tới trước khu công viên.
Dù cho Yuzuka trông hạnh phúc mà nói về chuyện cuốn artbook KimiUta đi chăng nữa, tôi cũng tạm an tâm vì mình đã có thể làm cái vẻ mặt tỉnh bơ suốt cho đến khi về đến nhà.
“……Chết dở.”
Lúc mà tôi nhận ra mình quên đồ là đã về đến nhà, uống ngụm sữa để làm dịu đi cổ họng đã khô khốc. Nếu là sách giáo khoa thì có thể bơ đi được—nhưng phải mang đồ thể dục trở về. Không thì nó sẽ bị mốc meo kinh khủng mất.
Hơi phiền, nhưng quay trở lại lấy thôi nhỉ.
Quyết định thế rồi, khi mà tôi đang quay trở lại mái trường dưới bầu trời quang đãng dễ chịu thì—
“Ôi chao, chẳng phải là Kurose-kun đây sao. Em quên đồ à?”
Tôi bắt gặp Akabane-senpai trước cổng trường.
“Em quên mất bộ đồ thể dục……À, phải rồi, em đọc manga của chị rồi á. Cuốn tạp chí câu lạc bộ phát hành vào lễ hội văn hóa năm ngoái ấy ạ. Thành thật mà nói thì nó vô cùng thú vị lắm!”
“Nếu em thấy thích thì còn gì bằng. Chị cũng có cả tạp chí câu lạc bộ năm kia nữa, em muốn đọc chứ?”
“Em muốn đọc ạ~!”
Tôi cùng senpai đến câu lạc bộ rồi được chị ấy cho xem manga.
Thể loại hành động giống với lại manga mà tôi đã đọc trước đó.
Quả đúng là đã vẽ từ năm kia, tuy là khả năng hoạt họa kém hơn so với bản năm ngoái, nhưng bố cục tổng thể sở hữu sức lôi cuốn ấy dường như là bẩm sinh. Số trang tuy ít, vậy mà lại có sự thăng trầm. Rồi tôi đọc đến trang cuối cùng mà quên đi cả thở.
Đúng là nhà sáng tác như thần mà……
“Senpai này, thực ra là chị ra mắt chuyên nghiệp rồi đúng chứ……?”
“Đâu nào. Chị là một nữ sinh cao trung bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu thôi.
“Không có bình thường gì hết đó! Chẳng phải chị có thể vẽ manga vô cùng thú vị sao! Bộ chị không đi nộp cho nhà xuất bản hay gì ạ?”
“Nếu nói thật thì, chị định nghỉ hè này sẽ đi nộp.”
“Đi nộp sao! Tuyệt ghê luôn đó! Thật là hãnh diện khi một tác giả chuyên nghiệp được sinh ra từ trường mình đó ạ!”
“Fưfư, nói quá lời rồi. Chị còn chưa có người phụ trách mà.”
“Nhất định sẽ có thôi ạ! Thật sự thú vị lắm đó! Chắc chắn sẽ được debut, không sai đâu ạ! Ngay trong lúc này chị suy nghĩ bút danh sẽ tốt hơn đấy!”
“Chị đang nghĩ là định dùng「Akazuru」rút gọi từ tên thật Akabane Chizuru của mình.”
“……Ể~? Akazuru?”
“Lạ lắm sao?”
Senpai trông có chút bất an khi mà tôi đột nhiên bối rối.
Akabane Chizuru và Akazuru. Không lạ gì cả. Tuy là không có lạ gì cả nhưng……
“Akazuru!? Có thật sự là Akazuru không ạ!?”
“Tại sao em lại ngạc nhiên đến như thế?”
“K-, không ạ, em nghĩ đó là bút danh rất là ngầu luôn đó!”
Chuyện nó ngầu không sai đâu, nhưng vẫn còn một lý do khác làm tôi bất ngờ cơ.
Tôi biết Akazuru-sensei.
Akazuru-sensei là tác giả mà tôi yêu mến, suýt nữa là trở thành ronin[note44298] khi mà đọc đi đọc lại manga của chị ấy vào kỳ thi tuyển.
Cái dịp mà Yuzuka bắt chuyện với tôi cũng là lúc tôi cầm trên tay cuốn sách văn học bình thường do Akazuru-sensei vẽ bìa, và sau vài ngay tôi cho mượn manga của Akazuru-sensei mà cả Yuzuka cũng đắm chìm vào thế giới Akazuru.
Khi được hỏi có bộ manga nào khác muốn giới thiệu không thì trong lúc tôi giới thiệu lần lượt cho mà cô ấy nhiễm otaku, rất nhanh trở nên thân mật với tôi.
Tóm lại Akazuru-sensei chính là vị thần cupid tình yêu.
Thảo nào mà tôi thấy bố cục lại giống với lại mình. Bởi vì tôi đã bắt chước kiểu bố cục ấy mà.
Akazuru-sensei ấy ai ngờ đâu lại là học sinh cao trung đã tốt nghiệp cùng trường với bản thân thế này chứ……
Nếu như tôi không có kiến thức tương lai thì có lẽ đã cảm động đến phát khóc rồi.
Nhưng mà tôi đến từ tương lai.
Biết được chuyện gì sẽ xảy ra với Akazuru-sensei nên chẳng thể nào vui mừng nổi.
“Tại sao lại làm cái bộ mặt tối sầm thế?”
“H-, hơi đói bụng một chút thôi chị ạ!”
Cái cớ hết sức là dở tệ mà.
Dòng suy nghĩ của tôi đã chẳng thể nào xoay chuyển mạch lạc cho được.
Bởi vì, Akazuru-sensei sẽ đột tử vào 10 năm sau.
“Đi mua chứ? Chị sẽ khao em bánh để đáp lễ vì đã khen truyện của chị.”
“A, không ạ, thì……”
Làm sao bây giờ. Phải làm sao mới được đây?
Tôi có nên truyền đạt lại điều mà mình biết không?
Nếu như thế liệu có né tránh được vận mệnh của cái chết chứ?
Nhưng mà dù có nói「10 năm sau chị sẽ đột tử đấy」thì làm sao chị ấy có thể tin được. Chỉ làm cho chị ấy có cảm giác khó chịu thôi.
Thế nên……phải rồi.
“Phải chăng là bên chị sắp có chuyến đi chơi xa ạ?”
“Em biết rõ ghê hen. Truyền thống của câu lạc bộ nghiên cứu manga là sẽ có buổi tập huấn trong tuần lễ vàng. Đi một mình thì cũng sao sao ấy, nhưng mà chị không muốn phá vỡ truyền thống đâu.”
Nguyên nhân cái chết của Akazuru-sensei được công bố là sốc phản vệ do bị ong bắp cày đốt.
Và lúc xem qua bài phỏng vấn trong quá khứ, khi được hỏi「Các nhân vật trong tác phẩm đã không biết bao nhiêu lần gặp nguy hiểm, vậy đối với Akazuru-sensei thì đâu là trải nghiệm đáng sợ nhất?」thì chị ấy đã trả lời「Là chuyện suýt chết khi bị ong bắp cày đốt tại nơi tập huấn lúc tôi còn là học sinh cao trung năm thứ 3」.
Tôi không rõ chi tiết về cái sốc phản vệ, nhưng chị ấy đã thoát được án tử ở lần đầu tiên.
Nếu như bảo vệ được chị ấy lúc đang đi tập huấn thì chuyện 10 năm sau sẽ là lần đầu tiên của chị ấy.
Có lẽ sẽ nguy kịch, nhưng có thể tránh được vận mệnh của cái chết!
“Em cũng muốn đi với ạ!”
Chỉ mình tôi là biết chuyện này.
Để bảo vệ tác giả yêu quý—bảo vệ Akabane-senpai đã trở thành thần cupid tình yêu cho chúng tôi, phải cứu chị ấy khỏi ong bắp cày!
“Nếu thế thì em rủ Koikawa-san cũng được đó.”
“T-, tại sao lại là Yuzuka thế……”
“Đi tập huấn sẽ qua đêm đấy nhé. Nam nữ hai người ở riêng thì nhiều chuyện lắm đúng chứ?”
Đúng thật nam nữ hai người mà ở cùng trại tập huấn thì nhiều chuyện thế này thế nọ lắm.
Tôi không muốn dẫn theo Yuzuka đến chỗ nguy hiểm đâu……nhưng nếu để cô ấy chờ ở nơi an toàn thì chắc không thành vấn đề nhỉ.
“Em hiểu rồi. Em sẽ thử điện thoại ạ.”
Để senpai không nghe thấy, tôi rời khỏi phòng và điện thoại cho Yuzuka.
Tuy cho đến lúc nãy tôi còn hồi hộp, nhưng mà đây liên quan đến chuyện sinh tử của senpai. Không phải lúc để như thế đâu.
「Alô? Sao thế?」
“Anh có chuyện quan trọng muốn nói với Yuzuka.”
「Làm gì mà anh trịnh trọng quá vậy. Mà là chuyện gì thế?」
Tôi thẳng thắn kể cho cô ấy nghe.
Về chuyện tôi quên đồ rồi quay lại trường.
Về chuyện gặp Akabane-senpai và đã biết về chuyện của Akazuru-sensei.
Và về chuyện muốn bảo vệ chị ấy khỏi ong bắp cày để tránh khỏi vận mệnh của cái chết.
「Em cũng đi! Vì em không muốn Akazuru-sensei chết đâu!」
Quả nhiên là fan cuồng nhiệt. Yuzuka không có lấy một chút do dự.
Nhưng mà—
“Chuyện ong bắp cày anh sẽ làm gì đó, nên Yuzuka trốn ở chỗ an toàn đi nhé.”
「Em không muốn」
“Nhờ em chuyện đó đấy. Xin em, đừng làm chuyện gì đó nguy hiểm giúp anh. Nhỡ Yuzuka mà có làm sao thì anh sẽ khổ lắm……”
「Cả em cũng vậy, nếu như Kouhei gặp chuyện gì thì em sẽ khó xử lắm. Thế cho nên hai chúng ta cùng nhau đối diện nào. Bảo vệ cả hai từ đằng sau, bảo vệ Akazuru-sensei!」
Tình hình này, xem ra không thể thuyết phục được rồi.
Tôi không muốn để Yuzuka xuất đầu lộ diện trước mặt bầy ong đâu……nhưng mà, quả thật nếu cả hai cùng hợp lực thì sẽ dễ dàng bảo vệ hơn. Lên kế hoạch đối phó với ong bắp cày một cách thật kỹ càng, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa tôi cũng sẽ bảo vệ hai người họ cho xem!
Tôi cúp máy rồi quay trở về phòng. Sau khi tôi nhắn lại với Akabane-senpai rằng Yuzuka sẽ đến thì chị ấy trao cho tôi địa chỉ liên lạc để tiện liên lạc cụ thể về sau hơn.
Và ngày đầu tiên trong chuyến đi 2 ngày một đêm, cũng đến.
Chúng tôi dùng xong bữa trưa tại nhà hàng gia đình gần nhà ga rồi sau đó đến thủy cung, địa điểm hẹn gặp mặt nhau.
ả lúc đang trên tàu, cả lúc đang ăn trưa, Yuzuka đều quyết tâm「Sinh mạng của Akazuru-sensei đang ở trong tay của chúng ta……Không được lơ là dù chỉ là một khắc nhé!」, thế mà—
“Ya~, đến rồi ha.”
“D-dạ! H~, h-h-hôm nay được chị mời, em cảm ơn rất nhiều ạ!”
Vào khoảnh khắc hội ngộ với Akabane-senpai thì cô ấy liền trở nên bập bẹ.
Tuy là tôi cũng hiểu được cho cảm xúc ấy. Vì tác giả thần thánh, người làm cho Yuzuka lậm vào con đường otaku, đã nở nụ cười với cô ấy mà.
“Có bị lạc đường không?”
“Không sao ạ! Vì em sẽ theo sát Kouhei ạ!”
“Oi. Đừng nói như thể nếu như đi một mình thì anh sẽ lạc coi.”
Anh cũng là fan bự của Akazuru-sensei đó. Hạn chế nói ra mấy câu làm anh thấy quê giùm anh.
“Ngày xưa chẳng phải anh đã lạc đường còn gì. Có lần anh nói「là đằng này!」này nọ rồi đi theo hướng ngược lại mà đúng chứ.”
“Cái đó là tại em ngại, không đến nói chuyện khi anh đang xem bản đồ đấy chứ!”
“Thì bởi anh đang nghiêm túc xem bản đồ nên em mới quan tâm, tránh không làm phiền anh đó!”
“Cả anh cũng đã quan tâm để có cuộc nói chuyện thú vị với em đấy!”
“Anh đâu cần phải quan tâm thừa thãi thế chứ!”
“Cái gì thừa hả! Anh đã quan tâm để cho cuộc hẹn hò trở nên thú vị vậy mà!”
“Có anh ở bên cũng vui rồi, đâu nhất thiết phải nói chuyện kia chứ! Hay là anh nghĩ khác?”
“Không có khác, nhưng mà nói chuyện sẽ vui hơn mà đúng không! Nói chung thì ngày xưa em cũng lạc ở nhà ga còn gì! Tràn đầy tự tin nói「em từng đến đây một lần rồi, việc hướng dẫn cứ để em lo!」vậy mà mất tận 1 tiếng mới đi ra được khỏi nhà ga!”
“Cái đó là tại nhà ga giống như mê cung ấy chứ! Xin lỗi vì đã lạc đường nhé!”
“Anh đâu có bận tâm gì! Giống như đi khai phá dungeon vậy, vui mà! ……Mà chị đang làm cái gì thế?”
“Chị đang ghi âm lại. Cuộc cãi nhau yêu đương thực thụ có thể làm tư liệu tham khảo cho hoạt động sáng tác đấy.”
““Bọn em không có cãi yêu~!””
“Đến cả thở vẫn hợp nhau như mọi khi ha.”
Senpai nói như thế với biểu hiện kỳ lạ, rồi cất máy ghi âm vào túi.
“Vậy, mình mau chóng đi tham quan thủy cung thôi nhỉ?”
“Dạ! Để không làm phiền chị chụp ảnh tư liệu, bọn em sẽ ở yên ngoài góc ạ!”
Đâu, đừng có mà đứng yên chứ. Bọn mình đến đây để bảo vệ chị ấy khỏi ong bắp cày mà.
Dù gì thì mục đích đến thủy cung là để thu thập tư liệu cho manga oneshot「Hải đế vương」, tác phẩm thắng giải và là truyện ra mắt của Akazuru-sensei mà.
Vốn dĩ nó đã được in trong tạp chí, nhưng tôi biết đến Akazuru-sensei thông qua tankoubon[note44299]. Đọc「Hải đế vương」được in cuối trang các tác phẩm dự in dài kỳ[note44300], tôi đã kỳ vọng nó sẽ được in dài kỳ với độ hấp dẫn ấy.
Dù 「Hải đế vương」sau đó không được in dài kỳ, nhưng tác phẩm đầu tiên và tác phẩm thứ hai của chị ấy còn thú vị hơn cả 「Hải đế vương」 nữa.
Tuy cũng thích tác phẩm đầu tiên lấy mối quan hệ giữa nhân vật chính và đối thủ làm trọng tâm xuyên suốt, nhưng cái tôi thích nhất là tác phẩm thứ hai đã được chuyển thể thành anime.
Để có thể tiếp tục đọc tác phẩm manga thần thánh mà vẫn chưa có kết thúc, nhất định phải giúp Akabane-senpai tránh khỏi vận mệnh của cái chết!
“Mấy em không cần phải đứng yên ở góc đâu.”
“K-, không ạ, bọn em đâu thể làm phiền Akabane-senpai chứ……”
“Chị không nghĩ là làm phiền đâu. Cơ mà hai em thong thả đi dạo xung quanh sẽ vui hơn vì hai đứa thân thiết với nhau mà phải không.”
“Cảm ơn chị đã quan tâm ạ! Vậy thì xin phép chị!”
Không được làm thế chứ! Bọn mình đến đây là để bảo vệ Akabane-senpai cơ mà!
“Vậy thì 4 giờ chiều tập trung ở quầy bán đồ lưu niệm nhé?”
Yuzuka gật đầu, còn senpai lấy máy ảnh kỹ thuật số ra rồi đi khỏi.
Vừa nhìn theo tấm lưng của Akabane-senpai dần nhỏ đi, Yuzuka vừa đến lay vai tôi.
“L-, làm sao bây giờ Kouhei. Em, nói chuyện với tác giả thần thánh mất rồi……”
“Anh cũng không biết phải làm sao đây……Tại sao lại tán thành chuyện đánh lẻ thế. Phải bảo vệ chị ấy khỏi ong bắp cày cơ mà.”
“Ở thủy cung không có ong bắp cày đâu. Hiện tại với cái tinh thần như thế thì lúc tới màn chính anh sẽ trở nên phờ phạc đi đấy.”
Dự định sau đó chúng tôi sẽ tiến đến nhà trọ suối nước nóng đầy đủ yếu tố tự nhiên.
Theo như lời Yuzuka thì ong bắp cày sẽ dày đặc ở nhà trọ suối nước nóng chứ không phải thủy cung.
Không thể lơ là, nhưng có lẽ hiện tại nên giữ gìn sức lực cho màn chính thì sẽ tốt hơn.
“Vậy thì, mình đi tham quan tùy ý nhỉ.”
“Ừm. Cùng đi xung quanh đi anh.”
Rồi chúng tôi bước vào thủy cung.
Và ở đấy là một thế giới màu xanh rộng lớn. Bể cá to lớn cỡ màn hình ở rạp chiếu phim được bao phủ bởi những ánh đèn xanh trắng, những đàn cá lớn nhỏ đa dạng đang thong thả bơi đùa cùng nhau.
Đàn cá bơi quần tụ hệt như một cá thể sống kỳ quái, hay là cá mập bơi nhàn tản qua mặt trước bể kính. Tôi thì chẳng thấy chán khi quan sát cá đuối bơi lững lờ, hay những loài cá với đầy đủ sắc màu đang tung tăng đó đây cả.
“……Kouhei, giờ anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh đang nghĩ lúc về nhà sẽ để hình nền bể kính cho desktop.”
“Cái đó trẻ con ghê……nhưng mà, anh đã có chút trưởng thành hơn rồi đó.”
“Trưởng thành?”
“Thì, chẳng phải ngày xưa lúc còn bên nhau, bọn mình đã từng đến thủy cung rồi sao?”
“Cũng từng có lần ha.”
“Lúc đó anh có nhớ mình đã nói gì chứ, Kouhei?”
“……“Thật mừng vì đã đến”, câu này hả?”
“Thì sau cùng anh đã nói thế, nhưng hoàn toàn không phải. Lúc đó Kouhei đã nói ‘tạt ngang tiệm sushi rồi về thôi’ mà.”
“……Bầu không khí bị anh phá hỏng rồi nhỉ.”
“Chứ gì nữa? Em bất ngờ lắm đó. Cứ đinh ninh sẽ được nghe anh nói những lời lãng mạn, vậy mà lại phải nghe anh phán là muốn đi ăn sushi này nọ.”
“Xin lỗi nhé. Anh chẳng nhận thức được lãng mạn gì cả.”
“Không sao. Ở cùng với Kouhei trẻ con em thấy vui hơn là Kouhei tự cao tự đại. Mà, cũng có những lúc em muốn anh làm những chuyện lãng mạn đó.”
“Nói chứ em cũng không thể nói người khác đâu à. Lúc đến cửa hàng sushi đã ăn lượng lớn sushi này. Anh vẫn còn ký ức giật cả mình lúc trả tiền đây.”
“T-, tại vì ngon quá mà……Xin lỗi vì là một con nhỏ tham ăn nhé.”
“Có sao đâu. Anh cảm thấy thú vị hơn khi ở cạnh một con nhỏ ăn nhồm nhoàm trông ngon miệng, hơn là một con nhỏ dễ thương giả vờ ăn ít mà. Mà, anh cũng muốn em hiểu cho cảm xúc của anh một chút lúc thanh toán cơ.”
“Bọn mình chia nhau ra trả ở cửa tiệm sushi mà.”
“Chịu, sao ấy ta.”
“Chỉ nhớ mỗi chuyện nhỏ nhặt thế kia, trí nhớ của anh tiện lợi ghê ha……Mà thôi cũng được. Nè~, cùng đến đằng kia xem chứ?”
“Được thôi.”
Chúng tôi đang men theo con đường thì bước vào vùng không gian mờ tối.
Đàn sứa được chiếu sáng đang nổi bồng bềnh ở trong bể kính to.
Cứ như thể là đèn led vậy. Nhìn những con sứa trôi nổi lung linh huyền ảo mà tôi cảm nhận được con tim mình đang được chữa lành.
Chẳng chuyển động gì màu mè lắm vậy mà sức cuốn hút lại kỳ lạ, có xem đến bao lâu cũng không chán.
Nhưng mà, có điều.
“……Này. Em nói cái này hơi lạ chút……nhưng mà, mình nắm tay chứ?”
Chỉ một câu nói ấy mà khiến ý thức tôi rời xa đàn sứa.
Ánh nhìn của tôi đã hướng về gương mặt xấu hổ của Yuzuka, chứ không phải đàn sứa lung linh kỳ ảo. Sự loạn nhịp đã dịu đi từ hiệu quả của thủy cung và khi phát hiện danh tính thực sự của Akabane-senpai lại một lần nữa trỗi dậy.
“T-, tại sao lại nắm tay hả!”
“Q-, quả nhiên anh không thích nhỉ?”
“Anh không hiểu lý do nắm tay thôi……cái đó đúng hơn là nói không thích……”
“Thì do……lúc ở cùng với Kouhei em không thể bình tĩnh được.”
“Chuyện đó làm anh sốc đấy……”
“K-, không phải thế~. Em đâu nói thế với ý đấy……Thì, anh đã tặng quà sinh nhật cho em hôm trước mà, đúng chứ? Lúc đó ấy nhé……”
Yuzuka hơi hướng xuống, nhìn tôi mà trông như xấu hổ.
“Từ đó ấy nhé, em đã bắt đầu trở nên thích anh rồi.”
……Ể?
“C-, cái「thích」đó……theo nghĩa「bạn bè thích nhau」, có phải không?”
“Em thích anh với tư cách là bạn bè từ rất lâu về trước rồi mà. Thế nên không phải như kia đâu, em đã bắt đầu trở nên thích Kouhei với tư cách là đối tượng yêu đương cơ.”
“Đã bắt đầu trở nên thích……Thì quá khứ nhỉ, tức là không còn thích nữa ha?”
“Hiện tại cũng để ý đến anh dữ dội hơn nữa đó.”
“Đ-để ý gì thế hả! Đã hứa bảo vệ tình bạn rồi còn gì?”
“Thì đúng là thế……Cả Kouhei cũng thế, chẳng phải anh cũng đang có chút suy nghĩ「được ghê」về em sao?”
“Ch-, chuyện đó……không phải là không có, nhưng……”
“Quả nhiên mà! Dạo gần đây biểu hiện của anh lạ lắm. Cái đó là do em làm anh rung động nên mới cố tạo khoảng cách, có đúng không?”
“Thế có gì xấu chứ~. Em không nên nói lời cảm ơn anh dễ thương như thế mới phải~. Vì anh đang cố gắng bảo vệ tình bạn nên là đừng có nói ‘nắm tay nhau nhé’ hay gì đó~!”
“Đâu còn cách nào khác~! Vì con tim em trở nên loạn nhịp, không thể bình tĩnh khi ở cùng với Kouhei mà……Nên là sẽ nắm tay nhé.”
“Tại sao lại thành ra như thế!?”
“Em rung động vì ý thức đến anh như một người khác giới. Đồng giới thì……ví dụ nếu như thử tiếp xúc với anh như là với Sana-chan thì rồi tới một ngày em sẽ quen thôi. Và em nghĩ bọn mình sẽ có thể đi chơi cùng nhau mà chẳng hồi hộp nữa……”
Tóm lại là liệu pháp gây sốc đấy. Trước khi hẹn hò mà làm những chuyện tán tỉnh như những cặp đôi, để rồi có thể đột phá qua giai đoạn chán chường mà không cần phải hẹn hò ấy à.
Tuy rằng lúc thất bại thì rủi ro khá cao……nhưng ngon lành thì có thể xây dựng được hàng rào nam nữ vượt trên cả tình bạn. Có giá trị để làm thử đấy chứ.
“Thấy sao? Nếu anh không thích cũng không sao……”
“Kh-, không phải là không thích.”
“Thật chứ? ……Nếu không thích thì anh không cần phải miễn cưỡng đâu đó?”
“Đã bảo không phải không thích mà. Tuy là đang miễn cưỡng, nhưng nếu không vượt qua được cái này thì tình bạn sẽ sụp đổ đấy nhé.”
Ban đầu thì có lẽ sẽ cực kỳ hồi hộp luôn ấy chứ, nhưng nếu có thể vượt qua thì sẽ có thể trở thành bạn bè tuyệt vời nhất của nhau.
Do tôi không muốn cứ suốt ngày phải bối rối nên quyết định chấp nhận đề xuất ấy.
Khi tôi nhẹ nhàng nắm tay thì tay của Yuzuka đã ướt đẫm mồ hôi rồi.“Th-, thế nào?”
“Con tim loạn nhịp đến mức sắp bay ra cả bên ngoài……Kouhei thì sao?”
“Anh cũng vậy. Toàn bộ dây thần kinh đang tập trung hết cả vào tay rồi.”
“Đừng có làm em tập trung quá đấy nhé. Vì sẽ ướt mồ hôi tay đấy……”
“Đã bảo anh không bận tâm mà. Cả bên anh mồ hôi tay cũng nhiều nữa……Có lẽ hồi hộp hơn cả lần đầu nắm tay nhau không chừng.”
“Lạ thật anh nhỉ……Lúc xưa chuyện nắm tay còn chẳng thành vấn đề gì, vậy mà bây giờ lại cực kỳ hồi hộp như thế này.”
“Phải ha. Tâm trạng do kinh nghiệm yêu đương bị reset nó thế đó……Nhân tiện thì, em đã làm như thế nào với Sana đấy?”
“Đan từng ngón tay lại và nắm tay nhau, ôm nhau, thay đồ cho nhau……”
“T-, toàn bộ đều sẽ làm cùng với anh hả?”
“Đ-, đột ngột thì không thể đâu. Vì chỉ nắm tay thôi mà đã sít sao rồi……Mới tưởng tượng mỗi chuyện ôm Kouhei thôi mà em đã thấy hồi hộp ơi là hồi hộp rồi đây này.”
“Anh cũng thế……Nhưng mà, một lúc nào đó sẽ làm, đúng chứ?”
“Nếu như Kouhei không chê……”
“Chê gì chứ. Tuy là anh hồi hộp đến mức gục ngã mất……nhưng mà, nếu không kiếm điểm kinh nghiệm về tình yêu thì sẽ không thể vượt qua được bức tường rào nam nữ. Dù gì thì, có thời gian mà. Cứ thong thả rồi cùng nhau làm quen nào.”
Tuy là có cảm xúc ngượng ngùng như hồi mới quen, nhưng mà nắm tay Yuzuka không phải là chuyện mà tôi hoàn toàn không muốn.
Cả hai đứa nắm chặt tay nhau, và đã tận hưởng niềm vui chốn thủy cung cho đến khi thỏa mãn.
◆
Sau khi đổi tàu và xe buýt từ thủy cung, bước qua trạm xe trông cực kỳ gần gũi với thiên nhiên, chúng tôi được senpai hướng dẫn đến địa điểm tiếp theo.
Đó là căn nhà trọ suối nước nóng được tân trang từ nhà kiểu cũ, đứng sững dọc theo dòng sông. Bầu không khí các văn hào ngày xưa có lẽ ghé đến, trông như xúc tiến cho việc vẽ manga.
Chúng tôi đang cảnh giác để không nghe lọt tiếng vỗ cánh nào thì senpai vẫy tay ra hiệu「đằng này này」.
“Mừng cháu đã đến Chizuru-chan.”
“Lâu rồi không gặp nha~. Trong lúc không gặp mà cháu đã trở nên đẹp ra rồi đó~”
Khi chúng tôi theo chân senpai bước vào nhà trọ thì được cặp vợ chồng già hiền hậu đón tiếp.
Nhà trọ này dường như do ông bà của senpai quản lý, và senpai chọn điểm đến tập huấn là suối nước nóng cũng để gặp mặt bọn họ.
“Cháu về rồi ạ, thưa ông, thưa bà. Đây là 2 kouhai cùng trường với cháu, là Kurose-kun và Koikawa-san ạ.”
“Cháu là Kurose. Hôm nay mong được ông bà chăm sóc.”
“Cháu nghe nói có thể vào được suối nước nóng nên đã mong chờ lắm ạ!”
“Chào mừng mấy cháu đã đến.”
“Tuy không thể tiếp đãi mấy cháu chu đáo, nhưng hãy thư giãn và xem như là nhà mình nhé.”
Ai ngờ những người tham gia vội là chúng tôi đây được đón tiếp như thế này chứ……
Để không làm phiền lòng sự hiền hậu của họ, nhất định mình sẽ bảo vệ senpai cho xem!
Lại lần nữa quyết tâm rồi thì chúng tôi đi theo sau senpai.
Khu nhà trọ được xây từ những loại gỗ tràn đầy sự ấm áp. Dù là nhà kiểu cũ, nhưng được quét dọn kỹ càng đến mọi ngóc ngách. Là một nhà có 2 tầng, nhưng có vẻ tầng trên là không gian riêng tư của ông bà, và tầng 1 là nơi để khách trọ tận hưởng.
Giới hạn một ngày 1 cặp, hay không ước tính đến chuyện sẽ có đông khách trọ lại hay sao mà chỉ chuẩn bị được mỗi một căn phòng ngủ.
“Phòng của chúng ta ở đây.”
Một không gian khá rộng. Căn phòng có bàn sưởi có thể đặt chân vào, và dường như bên kia tấm rèm sẽ là nơi để ngủ. Đằng đó đã được đặt 3 tấm đệm futon rồi.
“Ano……Em cũng sẽ ngủ ở đó ạ?”
“Chị cũng thế, ngủ cùng với Kurose-kun ngượng lắm, nhưng không thể để cho kouhai ngủ ngoài hành lang được.”
“Không sao đâu ạ! Vì em sẽ trông chừng Kouhei cho!”
“Trông như anh là thằng nguy hiểm ấy. Cho dù không trông chừng thì anh cũng sẽ không chuyện gì kỳ quái đâu mà.”
Đúng hơn, người nên được để mắt đến là senpai chứ không phải tôi.
Phải mở mắt cho tỏ để quan sát, lũ ong bắp cày có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Chị không nghĩ mình sẽ bị Kurose-kun làm những chuyện gì xằng bậy đâu. Hay chị nên ra hành lang ngủ sẽ tốt hơn nhỉ?”
“Chị không cần phải quan tâm gì kỳ quặc đâu ạ~!”
“Senpai cứ ở đây đi ạ~!”
“Mấy đứa non ghê ha.”
Senpai dường như đang mỉm cười.
Vì chúng tôi bị chị ấy nhìn thấy rành rành đang nắm tay nhau tại thủy cung mà. Đến bây giờ mà phủ nhận hẹn hò thì chỉ bị chị ấy nghĩ là đang ngượng mà thôi.
“Vậy rồi bây giờ sao nhỉ. Chị bắt đầu vẽ manga đây, 2 đứa thì tính sao? Nếu được thì hai đứa đi tắm suối nước nóng cũng được đó.”
“Em muốn vào chung với senpai! Em muốn hỏi về chuyện manga ạ!”
Chơi xấu! Anh cũng muốn nói chuyện về manga với senpai vậy mà!
Tôi muốn nói như thế, nhưng phải kiềm nén sự ghen tị xuống.
Suối nước nóng là một bồn tắm lộ thiên có thể nhìn ra dòng sông trong vắt. Một bồn tắm bên ngoài được bao quanh bởi thiên nhiên thì chuyện có ong bắp cày bay ra cũng chẳng có gì là lạ. Nếu được thì tôi muốn ở gần để bảo vệ hai người họ, trở nên quyết tâm mà nói「em muốn tắm chung với senpai!」chỉ làm cho chị ấy sợ, và có lẽ cặp vợ chồng già hiền hậu kia sẽ hóa thành ác quỷ không chừng.
Chính vì lý do đó mà chúng tôi đã quyết định rằng tôi sẽ tắm một mình, còn Yuzuka thì sẽ tắm cùng với senpai.
Và khi quyết định sẽ tận hưởng suối nước nóng sau khi dùng bữa tối xong thì khi vừa ngồi vào cái bàn sưởi có thể để chân vào thì senpai nhanh chóng lấy quyển tập ra và bắt đầu vẽ gì đó.
Chị ấy đã nói sẽ nộp manga vào kỳ nghỉ hè, vậy là đang suy nghĩ thiết kế nhân vật chăng?
Khi nghĩ đến cảnh bản thiết kế của Hải đế vương đang được ra đời ngay trước mắt……rõ là một quang cảnh như mơ đối với fan.
Tôi muốn mãi ngắm nhìn, nhưng mà nếu nhìn chằm chằm thì sẽ làm chị ấy mất tập trung mất.
Chúng tôi vừa chú ý tiếng vỗ cánh, vừa đọc manga. Đọc xong manga đã mang theo, lúc định đổi manga với lại Yuzuka thì bụng của cô ấy réo lên.
Đôi gò má của Yuzuka dần nhuộm một màu đỏ.
“Yên lặng nào. Em làm senpai mất tập trung mất.”
“Chịu thôi. Vì em đang đói bụng mà.”
*Gưrurururu*
Lần này đến bụng tôi réo lên.
Do nó réo khá to, nên tôi đều bị Yuzuka và senpai cười vào mặt.
“E-, em xin lỗi. Lỡ làm phiền đến chị mất……”
“Chị có bận tâm đâu. Cũng sắp đến giờ cơm rồi, thôi thì sắp xếp lại mấy thứ trên bàn nhỉ.”
Senpai cười ôn hòa nói thế rồi kéo tấm rèm ra.
Những món ăn tốt cho sức khỏe sử dụng nhiều rau được mang lên.
Món chính là cá nướng. Kết hợp với bầu không khí kiểu nhà cũ này khiến cho người ta có thể dùng bữa thật ngon.
“Vậy, suối nước nóng tính sao?”
“Em vào trước được chứ ạ?”
Tôi muốn kiểm tra xem có ong bắp cày không trước khi phía senpai vào.
Và nếu như có ong thì tôi sẽ dùng lý do gì đó để bảo chị ấy dừng tắm suối nước nóng.
Hừng hực sứ mệnh trên tay, tôi mang bộ yukata hướng đến suối nước nóng.
……Như đã thấy thì không có con ong nào cả.
Dù có lắng tai nghe cũng chỉ có tiếng lá cây xào xạc và nước chảy róc rách, chẳng hề có một tiếng vỗ cánh.
Nếu thế này thì trông như phía Yuzuka cũng sẽ tận hưởng được suối nước nóng đây.
An tâm chỉ một lúc thôi, nên tôi mau chóng tắm xong rồi quay trở về phòng.
“Đã chứ?”
“Dạ. Cơn mệt mỏi đã vơi đi rồi ạ.”
“Thế thì tốt rồi. Vậy thì bọn mình cũng vào nhỉ?”
“Dạ~!”
Kế đến thì bên Yuzuka đi đến suối nước nóng. Đã nói nhiều chuyện về manga vui vẻ lắm hay sao mà lúc bọn họ quay trở lại với bộ yukata đã là hơn 1 tiếng đồng hồ sau đó.
Sướng ha~. Tôi cũng đã muốn nói về chuyện manga với chị ấy cơ……
Diệt được lũ ong rồi phải hỏi xem cô ấy đã nói chuyện gì mới được.
Senpai sau khi hóng khô mái tóc đen dài rồi thì lại bắt đầu thiết kế nhân vật, còn bọn tôi thì đọc manga.
Lúc bước sang ngày mới cũng đã đến giờ ngủ mà chẳng xảy ra sự việc gì.
Cửa sổ đã được đóng kín, và đã kiểm tra xong xuôi không có ong trong phòng. Có vẻ như chị ấy không bị ong chích ngày hôm nay.
Senpai・Yuzuka・Tôi nằm lần lượt tạo thành hình chữ Xuyên[note44301] mà ngủ.
Tôi và Yuzuka cả hai đang ý thức về nhau. Tôi đã nghĩ chẳng thể nào có thể ngủ được ở trong tình huống thế này, nhưng do cả một ngày cứ căng thẳng suốt hay sao mà ngay lập tức đã nghe được tiếng ngáy ngủ.
Khi nghĩ đến chuyện Yuzuka đang mặc yukata nằm cạnh bên mình thì tôi lại hồi hộp chẳng thể nào ngủ được, nhưng dần dần cơn buồn ngủ cũng ập đến—
“Ưn ưn~”
*soạt*
Yuzuka trông khó chịu mà hất tấm futon.
Đang mơ thấy cảnh chiến đấu với ong hay sao mà lần này cô ấy còn đá cái mền lên nữa.
Lúc mà tôi thủ thế vì nghĩ cứ đà này cả mình cũng sẽ bị đá thì—
“Lạnh quá……”
Trở mình lại thì cánh tay được nắm chặt lấy.
Còn chạm phải thứ mềm mềm nữa.
C-, cái cảm giác này là nó à!? Là nó đúng chứ!?
Mừng thật chứ……Mừng thật đấy, nhưng nó quá kích thích đối với tôi bây giờ mà!
Khi tôi đang bối rối thì Yuzuka trở người lại, và vật mềm ấy đó xa dần đi.
Phù~. Thế này thì tạm an tâm. Tôi nhấc nửa người dậy, định đắp lại tấm mền đã đá ra để cô ấy không bị cảm thì liền kinh ngạc.
“——~!”
Đồ lót~! Thung lũng~!
Không thể nhìn chằm chằm được! —Trong đầu tôi hiểu như thế, nhưng mắt thì lại cứ dán vào nơi ấy.Chúng tôi là đôi vợ chồng cũ. Lúc còn hòa thuận mỗi ngày đều tắm chung với nhau, nhìn đồ lót đến nỗi chán chường rồi ấy chứ.
Nhưng mà đã ly hôn, trở thành bạn bè, rồi lại bắt đầu thích nhau lần nữa……Tôi lại trở nên hồi hộp bối rối giống như là ngày xưa ấy.
Đối với tôi như thế thì quần lót quá đỗi là kích thích!
Nếu nói có muốn nhìn hay không thì tất nhiên là muốn rồi, nhưng lúc tỉnh dậy và thấy yukata đang bị hở thì sẽ trở thành ký ức xấu hổ với Yuzuka mất.
Trong lúc này phải chỉnh nó về thôi.
Quyết định như thế rồi thì khoảnh khắc tiếp theo khi mà tôi đang đặt tay lên yukata
Yuzuka mở thật to đôi mắt.
Cô ấy nhìn vào mặt tôi, nhìn vào tay tôi, rồi nhận ra là yukata của mình đã bị bung—
Và gương mặt ấy đỏ bừng lên.
“T- tại sao!? Sao anh cởi đồ em đấy~!?”
“Kh-, không phải~. Anh chỉ đang chỉnh lại cái áo đã bị bung ra thôi~”
“Ch-, chẳng phải cứ để nó như thế là được rồi sao~”
“Sao có thể cứ để như thế được chứ~. Em không cần phải lo lắng, anh chưa nhìn thấy đồ lót đâu~”
“……Thật chứ?”
“……Thật ra thì đã thoáng nhìn thấy rồi.”
Khi tôi thành thật thú nhận thì Yuzuka híp đôi mắt lại. Rồi đáp bằng ánh mắt đang nhìn chằm chằm,
“Ecchi.”
“Đ-, đừng có nói như thế coi. Lỗi do Yuzuka làm bung ra ấy chứ. Nói chung thì người đến sờ anh trước là đằng ấy đó.”
“Hả, hảả? Em có sờ đâu~”
“Có sờ đấy. Đến ôm chặt lấy anh lúc đang ngủ còn gì~”
“Cái đó do tướng ngủ của em xấu thôi~. Chẳng phải anh đến sờ bằng ý nghĩ của bản thân à.”
“Anh đã giải thích lý do rõ ràng rồi còn gì~. Đ-, đại khái, sờ một chút có sao đâu chứ~. Vì chúng mình, sẽ trở thành bạn bè có thể vượt qua bức tường nam nữ mà!”
“Nhưng dù có như thế đi nữa, thế này vẫn còn sớm đấy nhé~”
Nói như thế với vẻ ngượng ngùng rồi thì Yuzuka lật người lại.
Vẫn còn sớm, cơ à……Vậy, đến một lúc nào đó có sờ cũng được sao.
“……Thôi em ngủ đây. Chúc ngủ ngon.”
“Ch-, chúc ngủ ngon……”
“……Với lại, cảm ơn anh đã để em không bị cảm nhé.”
“Ờ, ờ. Không có gì……”
Một lúc nào đó cái ngày ấy sẽ đến—.
Nghĩ như thế thì tôi chợt trở nên bối rối, đã chẳng thể nào có thể yên giấc được nữa.
Ngày tiếp theo.
Tôi và Yuzuka đã vào chế độ cảnh giác, quên khuấy đi sự hồi hộp vào đêm hôm qua.
Lúc mà senpai nói là đi tắm sáng thì có Yuzuka đi cùng, lúc chị ấy nói muốn tản bộ gần quanh đây để kiếm đồ lót dạ thì chúng tôi cũng đồng hành theo với bình xịt côn trùng.
Vậy mà chẳng nghe thấy tiếng vỗ cánh của con ong nào cả, và cũng đã đến lúc về rồi.
Vừa xoa cái bụng đã no căng với nhiều món được dọn ra ban trưa, chúng tôi vừa đáp lễ lại với ông bà rồi tiến ra ngoài trạm xe buýt.
Vài phút nữa thì xe buýt sẽ tới. Lơ đãng một chút thôi là sẽ đoạt mạng. Thành ra tôi cảnh giác mở to đôi mắt, cầm bình xịt trên tay mà quyết tâm cho đến tận cuối cùng.
……Vậy mà chẳng thấy bóng dáng con ong nào cả, và xe buýt thì di chuyển đến gần.
“Em nên tạm thời cất cái bình xịt ấy vào trong cặp sẽ tốt hơn đấy.”
“Nh-, nhưng mà, có lẽ côn trùng sẽ bay ra đó?”
“Nếu cầm cái bình xịt côn trùng như thế sẽ làm cho bác tài thấy sợ đó. Cả Koikawa-san cũng nên cất cái vỉ đập ruồi ấy vào cặp sẽ tốt hơn không chừng.”
“Nhưng mà……”
“Không sao đâu. Nếu như có côn trùng bay ra thì chị sẽ hạ hết luôn cho. Với lại xe buýt đến rồi kìa, an tâm đi.”
Chẳng biết lúc nào thì ong bắp cày mới ra nữa. Tuy là bất an khi bỏ vũ khí ra khỏi tay……nhưng như lời senpai nói, cứ thế này thì chúng tôi sẽ có nguy cơ bị từ chối cho lên xe mất.
Theo lời chị ấy, chúng tôi cất bình xịt côn trùng và vỉ đập ruồi vào trong cặp. Và đúng lúc đó.
Bư rưnnnnn! ~ Khi nghe thấy tiếng đập cánh hòa lẫn với động cơ xe, lúc nhận ra thì con ong bắp cày để ở phía trên đầu senpai rồi.
“Wa~!?”
Nói là ‘để chị hạ hết luôn cho’ đấy, nhưng quả nhiên bộ dạng của chị ấy ngạc nhiên khi mà con ong bắp cày đột nhiên xuất hiện. Senpai theo phản xạ vung tay lên, đang cố đập cho con ong rơi xuống.
Trong khoảnh khắc, kiến thức liên quan về ong bắp cày mà tôi đã tìm hiểu mấy ngày nay đã chạy bên trong não—
“Đừng cử động!”
Và, senpai ngừng cử động tay.
Con ong bắp cày bay vòng vòng trên đầu của senpai rồi thì lượn đi về phía trong bụi rậm.
Vội vàng lao lên xe rồi thì senpai thở dài.
“Giật hết cả mình……”
“Em cũng thế……”
“Nhưng mà, vô sự là tốt rồi ha~”
“Phải ha~. Nếu như tấn công senpai rồi, có lẽ mình sẽ bị chích không chừng ha!”
Con ong bắp cày đang trong thế cảnh giác, chứ vẫn chưa bước vào giai đoạn đe dọa.
Bình xịt côn trùng cũng như vỉ đập ruồi là những món đáp trả lại khi mà bị nó đến tấn công lấy.
Hay nói cách khác là phương pháp cuối cùng.
Con ong bắp cày chỉ đến gần mà thôi. Nếu như không có nảy nở ý gì thù địch thì nó sẽ chẳng làm gì mình cả, đấy là đối sách an toàn nhất—Trên cái trang mà tôi tìm hiểu nó đã đăng thông tin như thế.
“Chị không biết luôn đó. Định bảo vệ mấy em với tư cách là senpai, vậy mà ngược lại được cứu mất.”
Được chị ấy ‘cảm ơn’ làm cho cảm giác đạt được thành tựu dâng trào.
Thế này thì chị ấy đã có thể tránh được bị ong chích lần thứ nhất rồi.
Tôi đã truyền đạt cách để đối phó ong bắp cày, nên có lẽ chị ấy cũng sẽ tránh được lần thứ hai.
Nói chung thế này thì chị ấy có thể tránh được vận mệnh của cái chết rồi!
“Không có gì đâu ạ! Từ giờ trở đi xin chị hãy cứ tiếp tục vui vẻ vẽ manga ạ!”
“Bọn em đang rất trông chờ vào màn debut của senpai lắm đó~!”
“Chị vui lắm. Nếu như chị được debut sẽ dành tặng chữ ký cho hai đứa trước nhé.”
Và chúng tôi đã cười thầm trong lòng với phần thưởng tuyệt vời nhất ấy.
◆
Kết thúc tuần lễ vàng, dù đã trôi qua được vài này rồi mà tôi vẫn không dứt được cơn thẫn thờ từ đợt nghỉ, thành ra ngày hôm đó suýt nữa thì trễ học.
Tôi cứ nghĩ tất cả học sinh ngoài tôi ra đã tập trung hết rồi chứ, nhưng mà lại chẳng thấy bóng dáng của Yuzuka đâu cả.
Ngủ quên à?
Với con nhỏ đó thì hiếm thấy đấy, nhưng không phải là không có.
ôm qua chơi game đua xe ở nhà Yuzuka sau giờ học đã rất vui. Tôi về lúc 9 giờ tối, nhưng mà lúc đó bị cô ấy thách tái đấu「Thắng rồi bỏ chạy, đồ ăn gian!」, tôi làm vẻ mặt đắc thắng rồi đáp「chờ khi nào tập luyện kha khá đi nhé」.
Sau khi nếu như cay cú mà tập luyện xuyên đêm thì chẳng có gì lạ nếu như cô ấy ngủ quên cả.
Kết cục tôi vẫn không thấy bóng dáng cô ấy dù cho hồi chuông đã vang lên, và rồi Sawashiro-sensei thông báo rằng「Koiwaka-san bị cảm nên sẽ nghỉ học」.
A~……Nhắc mới nhớ hôm qua cô ấy đi tắm lúc chơi game giữa chừng nhỉ. Không sấy khô tóc mà lại tiếp tục chơi game nên có lẽ đáng bị cảm không chừng.
Tuy rằng không nói chuyện với nhau trong trường, nhưng không ở gần Yuzuka lại tạo ra sự khác biệt lớn quá đi. Cảm nhận được sự chán chường của một ngày không có mặt của Yuzuka, tôi lo lắng mà chẳng thể nào học hành được.
Không biết Yuzuka có cùng cảm xúc với tôi hay không……nhưng dạo gần đây chúng tôi cứ dành thời gian cho nhau suốt. Chắc chắn ở một mình sẽ buồn chán lắm. Hay mình đến thăm bệnh nhỉ.
Vì lý do đấy nên sau giờ tan trường, lôi liếc mắt sang đám bạn cùng lớp đang nhét sách giáo khoa vào cặp, và thử gửi tin nhắn đến cho Yuzuka.
【Vất vả rồi nhỉ. Thể trạng em thế nào rồi?】
Nếu như mọi khi thì tin nhắn đã đến ngay tức thì rồi, nhưng tôi có chờ 5 phút cũng chẳng thấy âm thanh nào cả. Lúc tôi đứng dậy khỏi ghế, định vừa về vừa chờ tin nhắn thì cuối cùng điện thoại cũng rung lên.
【Khó chịu lắm】
【Anh đến thăm bệnh nhé?】
【Không sao đâu mà. Em không muốn lây bệnh cho Kouhei】
【Không cần bận tâm. Có câu mấy thằng ngu không bị lây cảm mà, đúng chứ?】
【Đúng thật thế ha. Vậy thì anh đến cũng được】
Thành thật mà thừa nhận luôn á……Tuy là nếu có thể đến thăm bệnh cho Yuzuka thì có ngu cũng được.
Tôi cất điện thoại vào túi và vội vã rời khỏi trường. Sau đó ghé vào siêu thị mua lon đào, chuối, sữa chua và nước uống thể thao. Tôi không ghé nhà mà đến thẳng căn hộ của Yuzuka.
Khi nhập số phòng ở cửa ra vào thì chuông reo lên, và tôi nghe được giọng nghẹt mũi「Anh vào được rồi đó」. Nghe thấy giọng Yuzuka làm tôi vừa sốt sắng, vừa tiến đến căn phòng.
“Xin lỗi đã làm phiề~n. ……Yuzuka ơi~?”
“……Em đây.”
Tôi nghe được giọng nói nhỏ.
Khi tôi dòm vào phòng khách thì thấy Yuzuka đang ngồi ở ghế sô-pha.
Cô ấy mặc jersey. Gương mặt thì đỏ ửng, đã ngủ cho đến lúc ban nãy hay sao mà tóc tai đang rất phờ phạc.
Nhìn thấy bộ dạng trông khó chịu như thế khiến cho lòng tôi đau nhói.
“Thể trạng em sao rồi?”
“Vẫn còn khó chịu lắm……Có thật là sẽ không lây bệnh chứ?”
“Không sao đâu. Vì anh là thằng ngốc mà.”
“Không được mê tín như thế.”
“Thế thì tại sao em lại đồng ý trong tin nhắn chứ.”
“Vì……em cảm thấy cô đơn lắm……”
“Vậy thì anh đến là chính xác rồi. Trưa có ăn gì chưa đó?”
“Em chưa ăn……Ngủ suốt từ sáng đến giờ mà.”
“Xin lỗi. Tin nhắn của anh đánh thức em à.”
“Anh đâu cần phải xin lỗi. Em mừng vì anh đã đến chứ. Mà anh mua gì đến cho em thế?”
“Lon đào, chuối, rồi sữa chua và nước thể thao.”
“Em cảm ơn. Để em gửi lại tiền.”
“Không cần mà. Anh mượn nhà bếp nhé.”
“Ừm. Đồ khui lon ở ngăn thứ nhất của tủ nhé.”
“Rõ rồi.”
Cho đào và chuối ra dĩa ròi thì tôi rưới sữa chua lên, rót nước thể thao ra cốc rồi thì mang nó ra bàn.
Nhận ra Yuzuka đã di chuyển ra phía góc của ghế sô-pha, tôi ngồi xuống chút không gian ấy.
“……Anh có thể cho em ăn như ngày xưa chứ?”
“Tất nhiên rồi. Nào, mở miệng ra đi.”
“Ưn……Ngon lắm.”
“Nếu thế thì tốt rồi.”
Trông khá là lừ đừ, nhưng tôi tạm yên tâm vì dường như cô ấy vẫn còn sự thèm ăn.
Dù chậm nhưng mà cô ấy đã ăn sạch tất cả, tôi đi dọn dẹp chén dĩa rồi thì quay trở lại ghế sô-pha.
“Em bị sốt bao nhiêu thế?”
“Sốt thì……nếu em nhớ không lầm buổi sáng là 37.6 độ.”
“Trông như tăng lên một chút ấy nhỉ. Nhiệt kế em để đâu thế?”
“Em để trên giường……chỗ cái gối.”
“Cái gối nhỉ.”
“Em ra mồ hôi nhiều lắm, anh đừng có ngửi đấy nhé?”
“Anh không có làm mấy chuyện Yuzuka không thích đâu……nhưng mà, anh thích mùi của Yuzuka lắm.”
“T-, thế à. Nếu vậy thì được……Nhưng mà phải quay về sớm đấy nhé?”
Tôi nhanh chóng đi lấy cái đo nhiệt kế trong phòng ngủ, rồi đưa nó cho Yuzuka.
Và rồi Yuzuka cởi bộ đồ jersey ra. Mồ hôi ướt đẫm từ xương đòn gánh xuống vùng núi đôi, và do không mặc áo ngực hay sao mà đồ lót mỏng bên trong hằn lên rất rõ hình dạng của bộ ngực.
*Pan pan!* ~ Tôi lấy hết sức tát vào gò má để đuổi đi ý niệm xấu.
“T-, tại sao anh lại tát vào má thế?”
“Anh chỉ cầu nguyện để cho Yuzuka mau chóng khỏi cơn cảm thôi!”
“Anh phải đập tay mà cầu chứ……Mặt đỏ lên hết trơn rồi kia?”
“Không đỏ đến cỡ của Yuzuka đâu mà……Tại sao em lại vỗ tay thế?”
“Em cầu cho gương mặt của Kouhei mau chóng trở nên tốt hơn.”
“Cách nói đó anh nghe như thể mặt mình xấu lắm ấy……”
“Em thì thích lắm, gương mặt của Kouhei ấy.”
“Th-, thế à. Nếu thế thì được……nhưng nói chung mau chóng đo nhiệt độ đi đã.”
Cô ấy kẹp nhiệt kế vào nách và chờ một tí.
Và nhiệt kế reo lên ‘píp píp píp’. Sau đó cổ đưa cho tôi xem, thì nó hiển thị 38.2 độ.
“Cao thế……Nếu đến bệnh viện thì anh sẽ gọi taxi cho.”
“Không muốn. Em muốn ở nhà.”
“Vậy thì ngủ đi.”
“……Anh sẽ ở cạnh cho đến khi em ngủ chứ?”
Bị cảm rồi trở nên yếu đuối hay sao mà Yuzuka thành ra nhõng nhẽo mất rồi.
Mừng vì được nhờ vả, nên tôi vui vẻ nhận lời, rồi tôi đặt Yuzuka lên giường để cô ấy ngủ.
“Hôm nay cứ thong thả mà ngủ, mau chóng khỏi cảm đi nhé. Không có Yuzuka thì anh chán lắm đấy.”
“Ừm. Không gặp được Kouhei cũng làm em chán lắm. Cảm ơn anh vì đã đến với em hôm nay.”
“Được rồi mà. Hết bệnh rồi mình đi chơi nhé. Em muốn đi đâu đó chơi chứ?”
Yuzuka thẫn thờ đưa ánh mắt nhìn lên trần nhà, bộ dạng đang suy nghĩ nơi mà bản thân muốn đến.
Nghĩ ra được rồi hay sao mà cô ấy thì thào nói.
“Em muốn đi bar.”
“Bar à……Bọn mình là học sinh cao trung đấy. Cơ mà Yuzuka có sở thích đi bar hay gì à?”
“Vì Kouhei đã dẫn em đến đó……”
“A~……Đúng là đã đi 1 lần nhỉ.”
Để kỷ niệm mình đã trở thành người trưởng thành và đã cao lên mà tôi đã quyết định đi uống đồ uống có cồn ở quán bar.
Chẳng thân quen gì với bầu không khí ăn chơi ấy nên tôi đã chỉ đi bar lần đó mà thôi.
Nhưng mà, tôi thật sự đã rất hạnh phúc khi đã kỷ niệm ngày đó với lại Yuzuka.
“Trở thành người trưởng thành rồi thì lại thử chiến không.”
“Ừm. Mong đợi lên 20 tuổi quá.”
“Anh cũng thế. Mà, còn nơi khác muốn đến chứ?”
“Nếu thế thì……Công viên là được.”
“Công viên?”
Bar rồi đến công viên, biên độ kinh thật đấy.
Thì được mà. Nếu là công viên thì tôi có vài nơi đề cử đây.
Ừ thì, tôi muốn cô ấy đừng chọn cái công viên trước nhà tôi là được.
Vì nếu dành thời gian cho Yuzuka ở đó sẽ bị gia đình trông thấy mất thôi.
“Được. Khỏi bệnh rồi thì mình đi công viên nhỉ.”
“Ừm. Sau đó thì em muốn chèo thuyền, xem phim, chơi bowling, mua sắm, và ăn bánh gatô.”
“Mấy chỗ đến không nhất quán gì với nhau ha……”
“Nhưng mà vui mà. Cực kỳ, cực kỳ luôn……”
Yuzuka cười thả lỏng đôi gò má, một nụ cười trông rất ư là hạnh phúc.
“Đã vui lắm sao?”
“Vì em được Kouhei dẫn đi đó……”
“……Aa, ra vậy.”
Tôi nhớ ra rồi.
Đi tản bộ ở công viên, chèo thuyền, xem phim, chơi bowling, mua sắm, ăn bánh gatô rồi quay về nhà—
Đó là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và Yuzuka.
Tôi không biết phải làm gì khi hẹn hò, nói chung là vắt hết những thứ mà trông như Yuzuka sẽ vui, tiêu tốn hết cả một ngày trời.
Về sau thì tôi đã cố gắng giữ cho buổi hẹn hò thật đơn giản, nhưng chuyện cô ấy muốn đi đến cùng một nơi như thế, chắc là đã vui vì tôi nhỉ……
Khi nghĩ đến cô ấy hạnh phúc vì tôi dù chỉ là một cuộc hèn họ vụng về, tuy đã muộn nhưng cảm xúc đáng yêu, muốn được che chở ấy lại dâng trào.
“Nếu đi đến những địa điểm như lần trước thì sẽ không thể đi đi về về trong một ngày đâu.”
“Phải ha……Em chỉ thử nói thôi, nên anh đừng bận tâm.”
Tuy là nói thế, nhưng Yuzuka lại làm vẻ mặt trông như luyến tiếc, có lẽ là do cô ấy rất muốn đến chăng.
Nhìn thấy gương mặt như thế này, tôi không thể nào mà nói ‘No’ được.
“Đừng có kết luận sớm thế chứ. Tuy là không thể đi cùng một địa điểm, nhưng anh sẽ thử tìm xem những chỗ đáp ứng đầy đủ điều kiện gần đây.”
“Thật chứ?”
“Thật thật. Thế nên hôm nay ngủ đi, mau chóng khỏe trở lại. Anh sẽ ở bên em đàng hoàng mà.”
“……Anh lúc nào cũng sẽ ở bên em chứ?”
Có lẽ cô ấy đang yếu đuối do cơn cảm cúm. Được nhìn mà cứ như làm nũng ấy, khiến tôi nở nụ cười đáp lại.
“Cho đến khi Yuzuka thỏa mãn thì thôi nhé.”
“……Cảm ơn anh.”
Yuzuka nhắm mắt lại trông như thể đã an tâm, rồi sau đó cô ấy bắt đầu những nhịp thở khi ngủ trông rất là hạnh phúc.
Sáng chủ nhật, đã 10 ngày trôi qua kể từ hôm ấy.
Khi mà tôi đang đứng trước gương để kiểm tra lại bộ dạng của mình thì Sana đi đến với đôi mắt còn mơ ngủ. Nhìn thấy tôi phản chiếu trong gương, con bé mở to đôi mắt tròn xoe.
“Nii-chan đang trưng diện! Nam sinh cao trung tươi roi rói!”
“Anh lúc nào cũng tươi rói còn gì.”
“Anh của mọi khi nhìn lôi thôi hơn! Mà bộ đồ đó là sao thế?”
“Mới đi mua dạo trước ấy mà.”
“Koikawa-san chọn cho anh ạ?”
“Anh đi mua một mình đàng hoàng đấy nhé.”
“Nii-chan, anh có thể một mình mua quần áo rồi……”
“Em nghĩ anh bao nhiêu tuổi đấy……Có thể một mình đi mua quần áo rồi nhé.”
“Chẳng phải lúc nào anh cũng mua online sao. Anh nói là không muốn bị người của cửa tiệm bắt chuyện này nọ mà.”
“Lần này anh đã gọi họ luôn đấy nhé. Nói rằng ‘tôi có thể thử đồ không’ đấy.”
“Nii-chan đang trưởng thành ở những điểm mà nơi em không biết này……Đúng là khi yêu sẽ làm cho người ta thay đổi ha~”
“A-, anh có yêu hay gì đâu chứ!”
‘Rồi rồi, em sẽ xem là như thế vậy’— Sana nói thế chứ gương mặt nó vẫn cười toe toét.
“Mà chuyện anh đang trưng diện, không phải là vì anh muốn cô ấy nghĩ là mình ngầu hay gì đâu ấy nhé? Anh chỉ thay đổi bộ đồ do bị Yuzuka chọc, bị bắt dịch từ tiếng Anh trên cái áo mà mình mặc gần đây thôi.”
“Có từ gì lạ ạ?”
“Anh bị cô ấy bảo ‘anh tự bản thân mình dịch đi’. Anh làm gì có năng lực tiếng Anh. Thế Sana hiểu chứ?”
“Nếu Nii-chan không hiểu thì làm sao em hiểu được.”
Quả nhiên là Sana. Năng lực tiếng Anh giống tôi y như đúc. Thế này thì kỳ thi tuyển lần này cũng vất vả mất thôi.
“Nhân tiện thì cuộc hẹn hò bắt đầu từ mấy giờ thế?”
“Thôi đến giờ anh đi rồi. Với lại không phải hẹn hò nhé. Vậy thì anh đi đây.”
“Ừm! Cố lên nhé anh~!”
“Ờ. Em cũng cố gắng ở câu lạc bộ đấy.”
Tôi rời khỏi nhà sau khi được tiễn bởi cả nhà với vẻ mặt trông đợi, cùng nụ cười tủm tỉm suốt từ đầu tới cuối.
Hôm nay trời quang đãng. Là một ngày đẹp trời tuyệt hảo cho cuộc hẹn hò (tái hiện). Giữa đường tôi ghé mua đồ uống ở cửa hàng tiện lợi trước khi đi đến nhà ga.
Yuzuka đang ngồi ở băng ghế, trông thấy tôi thì cô ấy đứng dậy để đến đón.
Đằng ấy khoác trên mình chiếc áo blouse màu hồng với áo khoác jean bên ngoài, cùng chiếc váy ngắn màu trắng tinh.
Tôi trở nên bối rối, vì có ngờ rằng cô ấy sẽ mặc váy ngắn đến thế đâu.
“Ch-, chào. Đã chờ anh hả?”
“Em mới vừa đến lúc nãy thôi……Kouhei, bộ anh có bộ đồ đó à?”
“Anh mới mua ở phố mua sắm gần đây đấy.”
“Thế à. Nếu anh rủ em đi cùng thì tốt rồi. Có thể nói ‘tôi có thể thử đồ được không’ đàng hoàng rồi chứ?”
“Em nghĩ anh bao nhiêu tuổi rồi đấy……Có thể nói đàng hoàng đó nhé. Bằng chứng đây này, hoàn toàn hợp đúng chứ? Mà cả Yuzuka nữa, bộ đồ đó là sao đấy.”
“Em mua online đó……Lạ lắm sao?”
“Không có lạ. Chỉ là, anh chỉ nghĩ hiếm khi Yuzuka mặc váy ngắn như thế này.”
“Thì……buổi hẹn hò đầu tiên em cũng đã mặc váy ngắn mà……”
Tôi có thể đồng tình do hiểu được ý đồ……nhưng bối rối làm sao ấy.
Đã định không phải là hẹn hò, nhưng lại bị làm cho ý thức rằng nó là hẹn hò.
Lấy lại tinh thần rồi thì chúng tôi vào nhà ga và mua vé.
“Đi cũng khá xa đấy nhỉ.”
“Vì địa điểm gần mà hội tụ đủ điều kiện chỉ có mỗi chỗ đó thôi. Tìm kiếm vất vả lắm đấy.”
“Cảm ơn anh vì đã tìm cho em nhé.”
“Không có gì đâu.”
Chúng tôi lên tàu, rồi ngồi xuống ghế dành cho hai người.
Khi đang nói nào là về chuyện anime, chuyện về game, hay chuyện kỳ thi giữa kỳ sắp bắt đầu thì chúng tôi đã đến được đích.
Vừa đắm mình dưới những tia nắng mặt trời rực rỡ, chúng tôi vừa tiến đến công viên.
Tại công viên có một cái hồ thật rộng ấy, có khu tản bộ mà những bông hoa tu-líp rất nhiều màu sắc đang nở rộ.
“Một nơi tuyệt vời ha~!”
“Thấy chưa? Hè thì có vẻ như hoa hướng dương sẽ nở đó. Đằng kia thì có tiệm cà phê, vừa ngắm hoa, vừa ăn nhẹ sẽ thấy vui lắm đấy.”
“Bữa trưa cũng sẽ ăn ở đó sao?”
“Thì anh tính là thế……nhưng nếu em có mong muốn gì thì anh sẽ nghe.”
“Nói là mong muốn chứ, em có làm và mang theo bentou đến đây. Chẳng phải buổi hẹn hò đầu tiên em cũng đã làm sao?”
“Anh còn nhớ mà. Gió mạnh đến nỗi suýt chút nữa là tấm bạt bị thổi bay luôn ha.”
“Nè~. Lúc đó không thể bình tĩnh mà ăn được, nhưng mà lần này trông như có thể thư thả anh ha.”
“Phải ha. Vậy thì sau khi chèo thuyền xong thì mình ăn nhỉ.”
“Cái đó cũng được, nhưng sao mình không ăn trước? Vì kế đó là chèo thuyền mà. Nếu không nạp thể lực thì sẽ mệt mỏi mất.”
“Thế anh chèo thuyền làm tiền đề á. Cái đó khá mệt à nha.”
“Tái hiện, tái hiện đó. Chẳng phải lần trước cũng thế sao. Giống như lúc đó vậy, em sẽ hô ‘cố gắng lên~’ ủng hộ anh mà.”
“Hết cách rồi ha. Lần này anh cũng sẽ thử cố gắng vậy.”
Theo như mong muốn mà chúng tôi hướng đến băng ghế có thể ngắm được bờ sông, rồi thì Yuzuka lấy hộp bentou ra.
Bên trong là sandwich.
“Thế nào?”
“Ngon lắm luôn đó.”
“Cảm ơn anh. Ăn hết đừng chừa lại đấy nhé?”
“Ờ.”
Buổi hẹn hò là thuyền thiên nga cơ, nhưng lần này là chèo thuyền bằng tay.
Trả tiền cho ông chú rồi, khi mà chúng tôi leo lên thuyền thì—
“Ư ô~!? Khá là lắc à……Em leo lên cẩn thận đấy?”
Khi tôi vươn tay thì được cô ấy nắm chặt lấy. Lúc mà cô ấy sợ sệt leo lên thuyền thì nó lắc lư làm cho cổ ngã vào ngực tôi.
*Cốp*, và cằm tôi bị đầu cô ấy đập trúng!
“Ưn gi~!?”
“X-, xin lỗi! Anh không sao chứ!?”
“Kh-, không sao.”
“Nh-, nhưng mà đỏ hết lên cả rồi……”
“Tầm này thì có nhằm nhò gì đâu mà. Hoàn toàn đỡ hơn là ăn cú đấm lúc vợ chồng cãi nhau đó.”
“Em xin lỗi……”
“Không sao mà. Cả anh nữa, xin lỗi em lúc đó nhé.”
“……Lúc nào cơ?”
“Tập hợp lại toàn bộ tất cả. Anh đã dành những lời lẽ tồi tệ cho em mất rồi……”
“Thôi không sao mà. Cả hai đều như nhau, nên mình cùng bỏ qua hết luôn đi.”
Xin lỗi về chuyện quá khứ, lại một lần nữa làm lành với nhau rồi thì tôi chèo thuyền khi mà tâm trạng của cả hai đã trở nên thoải mái.
Âm thành *kít kót kít kót* vang lên nhẹ nhàng, nhưng mà lại chẳng di chuyển được như tôi đã nghĩ.
“Anh không sao chứ? Trông vất vả quá……”
“Không sao mà. Mấy việc tốn sức lực cứ giao cho anh, Yuzuka cứ tận hưởng cảnh sắc đi. Em thích cảnh sắc như thế này mà đúng chứ?”
“Nếu không cùng với Kouhei thì sẽ chẳng thấy vui đâu.”
Được cô ấy nói thế này thì tôi đành phải tận hưởng cảnh sắc thôi.
Tôi quyết định dừng chèo thuyền, ngắm mặt hồ từ chiếc thuyền đang khẽ đung đưa……nhưng tôi lại tò mò không biết biểu hiện của Yuzuka như thế nào, để rồi khi loáng thoáng nhìn qua phía đó—
“——~!?”
Quần lót dưới chiếc váy ngắn! Một chiếc pantsu màu hoa anh đào làm tôi có thể cảm nhận được hương sắc mùa xuân!
Không được! Phải nhìn đi chỗ khác! Không được nhìn chằm chằm!
Trong đầu tôi hiểu như thế, nhưng mà ánh nhìn cứ bị hút về hướng đó.
Và chẳng biết là may mắn hay bất hạnh khi mà cô ấy đã khép chân lại.
Tôi chầm chậm ngước mặt mình lên thì thấy gương mặt của Yuzuka đã nhuộm một màu đỏ.
Với đôi gò má đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm ấy,
“Ecchi”“Kh-, không phải! Em hiểu lầm rồi!”
“Hiểu lầm gì chứ. Chẳng phải anh nhìn chằm chằm à. Nói tận hưởng phong cảnh, vậy mà lại thích thú nhìn bên trong váy em thế này đây……”
“C-, cách nói đó thì giống như anh là thằng biến thái còn gì~! Cơ mà Yuzuka là người cho anh thấy pantsu đấy chứ!”
“Hảả!? Em có cho anh thấy đâu chứ~!”
“Dù là không cố tình đi nữa, nhưng Yuzuka là bên đã khoe còn gì~. Vì là váy ngắn nên hãy cẩn thận đi chứ!”
“Do chỉ ở riêng với anh nên em mới lơ đãng thôi~. Cơ mà anh, chắc không phải chọn chèo thuyền là vì muốn ngắm quần lót của em đâu ha?”
“Ai lại đi làm cái chuyện vòng vo tam quốc ấy~!”
“Thế anh định nói thẳng ra là ‘cho anh xem quần lót của em đi’ đấy hả……?”
“Sao anh có thể nói ra chuyện như thế được~? Đ-, đại khái, nếu như em cảm thấy xấu hổ khi bị anh nhìn quần lót thì đừng có nhờ anh thu dọn đồ để giặt chứ!”
Đó là chuyện lúc tôi đến thăm bệnh. Được Yuzuka thức dậy nửa đêm và nhờ thu gom đồ, gấp đồ đã giặt lại rồi cho vào bên trong tủ quần áo để tránh bị nhăn.
“Thì bởi……đâu còn cách nào khác đâu. Em đã bị sốt mà. Xin lỗi đã làm phiền anh.”
“A-, anh có nghĩ là phiền hay gì đâu. Còn mừng vì được em nhờ mà……”
“……Ừm. Kouhei lúc đó thật sự đáng tin cậy lắm. Cảm ơn anh đã đến chăm bệnh cho em.”
“Không có gì đâu mà.”
Quên bẵng đi chuyện quần lót, khi đã làm lành với nhau rồi thì lại tiếp tục chèo thuyền. Tận hưởng niềm vui trôi nổi ở đó, rồi trôi nổi ở đây rồi thì chúng tôi quay lại chỗ bến thuyền.
“Em vẫn còn cảm giác đang lắc lư……”
“Phải ha……Chèo thuyền vui chứ?”
“Ừm. Em lại muốn đến nữa.”
“Anh cũng thế.”
Do bình thường không sử dụng cơ bắp mà mệt rã rời thật đấy.
Nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Yuzuka thì mấy thứ như mệt mỏi đều bay đi hết cả.
“Tiếp theo là xem phim nhỉ. Đi nhanh đi anh~”
“Không cần nghỉ cũng ổn chứ?”
“Em không sao. Nếu như có Kouhei ở cùng thì mấy thứ như mệt mỏi đều bay đi hết cả ấy mà~”
“Anh cũng thế. Vậy thì đi nhỉ. Tới rạp phim nào.”
“Ừm~. Anh đã quyết định xem gì chưa?”
“Anh nghĩ sau khi đến rồi mới quyết định.”
“Thế à. Vậy thì chọn ngoại trừ phim kinh dị nhé.”
“Cũng được……Nhưng không phải lúc xưa em tự mãn là mình đã khắc phục được điểm yếu rồi à?”
“Nếu như có Kouhei ở bên cạnh thì không sao. Nếu như bây giờ mà xem phim kinh dị……Em sẽ sợ mà không thể ngủ một mình mất……Hay là, anh sẽ ở cùng em cho đến sáng chứ?”
“L-, làm sao có thể được chứ!”
“Không phải anh đã ngủ cùng em lúc đi tập huấn sao.”
“Lúc đó cũng có Akabane-senpai ở cùng còn gì.”
Với lại, lúc đó thì hảo ý dành cho cô ấy vẫn chưa đến mức to lớn. Tôi đã bối rối do mình đã rơi vào lưới tình, nhưng bây giờ thử nhìn lại thì mới chỉ bắt đầu thôi.
Vì tôi của hiện tại đang ấp ủ tình yêu thương to lớn dành cho Yuzuka.
Vì tôi đã hoàn toàn rơi vào lưới tình, chứ không phải bắt đầu yêu cô ấy nữa.
Đã định theo liệu pháp gây sốc rồi, nhưng mà nếu nghĩ theo thường thức là sẽ hiểu ngay. Cái chuyện mà nắm tay với người con gái mình thích thì sẽ lại càng thích hơn ấy.
Vậy mà—
“Nè~, mình nắm tay chứ? Như ngày xưa ấy, hãy để em đan từng ngón tay lại với anh……”
Liệu pháp gây sốc tiến triển thuận lợi hay sao mà Yuzuka đưa ra đề xuất nắm tay kiểu người yêu.
Cứ tiếp tục liệu pháp gây sốc thì liệu tình yêu của tôi sẽ thanh thản chứ? Nếu mà thời kỳ chán chường đến, liệu có thể xây dựng được mối quan hệ trên mức bạn bè hiện tại với Yuzuka chứ?
Chẳng hiểu được. Chỉ có một điều mà tôi có thể nói, là dù cho thời kỳ chán chường có đến, tôi cũng sẽ không quên sạch đi tình yêu của mình dành đến cho Yuzuka đâu.
“Nè~, không nắm sao?”
Tôi bị cô ấy vòi vĩnh bằng giọng làm nũng.
Trở nên thích Yuzuka hơn mức này sẽ tồi tệ lắm nên là tôi cũng đưa ra đề xuất.
“Trước khi nắm tay kiểu người yêu, em có thể nghe một yêu cầu từ anh chứ?”
“Yêu cầu gì thế?”
“Biết là nói nghe kỳ kỳ……Nhưng mà anh muốn Yuzuka làm vẻ mặt kỳ cục.”
Khi tôi cực kỳ nghiêm túc nói thì cô ấy thần người ra.
“Hả? Vẻ mặt kỳ cục?”
“Ừ. Ví dụ, chẳng hạn như em trợn mắt rồi làm 2 biểu tượng chữ V như thế này thì sẽ giúp anh lắm đấy.”
“Kh-, khoan đã! Nhìn ngốc lắm nên là anh thôi trợn mắt rồi làm 2 biểu tượng chữ V đi!”
“Đừng có nói là ngốc hay gì chứ! Anh đã đưa ra ví dụ dễ hiểu rồi vậy mà! Nào, giờ đến lượt Yuzuka đó!”
“Em không muốn! Tại sao đang lúc hẹn hò lại phải trợn mắt và làm 2 biểu tượng chữ V chứ!?”
“Đây đâu phải hẹn hò, mà là tái hiện hẹn hò còn gì!”
“Tái hiện ở đâu chứ!? Anh lần trước có trợn mắt rồi làm 2 biểu tượng chữ V đâu đúng không!”
“Tất nhiên rồi! Ở đâu trên đời này lại có thằng con trai nào lại đi phơi bày cái bộ mặt trợn mắt và làm 2 cái chữ V ở buổi hẹn hò đầu tiên chứ! Cái làm mẫu lúc nãy cũng vậy, anh thật sự cảm thấy xấu hổ lắm ấy chứ!”
“Cảm thấy xấu hổ đến thế thì đừng có bắt em làm chứ!”
“Anh cũng có muốn bắt em làm đâu! Em không nên dễ thương còn gì!”
“Hảả!? Anh bị ngốc à!? Đừng có lớn tiếng nói dễ thương hay gì đó chứ!”
“Thì còn cách nào đâu! Vì em thật sự dễ thương mà! Thế nên anh muốn reset lại bằng vẻ mặt kỳ cục ấy! Để làm tan đi sự bối rối, anh muốn em cho anh thấy vẻ mặt kỳ cục như thể dù là tình yêu 100 năm cũng sẽ nguội lạnh cơ!”
“Em không muốn!”
“Xin em đấy! Không cần phải trợn mắt rồi làm 2 biểu tượng chữ V cũng được! Nói chung là cho anh thấy vẻ mặt kỳ lạ đi! Anh nghĩ là mình sẽ có thể trở nên bình tĩnh đó! Anh mà bối rối hơn nữa thì đầu óc có khả năng sẽ trở nên kỳ quặc mất!”
“Nó đã trở nên kỳ lạ rồi đấy thôi! Nếu không phải thế thì anh đã không nói ‘trợn mắt và làm 2 biểu tượng chữ V giúp anh’ hay gì rồi!”
“Đúng chứ? Thuyết phục quá đúng chứ!? Thế nên nhờ em đó! Làm vẻ mặt kỳ cục giúp anh! Hãy hợp lực giúp anh để bảo vệ tình bạn nam nữ với……!”
Khi tôi cầu xin từ tận đáy lòng thì Yuzuka thở dài với gương mặt trông khó chịu.
“……Chỉ một lần thôi đấy nhé?”
“Cảm ơn em! Em thật sự giúp anh đấy!”
Đôi gò má của Yuzuka nhuộm màu trông như là xấu hổ, như để tôi nhìn rõ mà tiến sát mặt đến gần.
Khi mà nhịp tim đang đập thình thịch thì——
Yuzuka làm gương mặt khi hôn.
“Tại sao lại làm gương mặt khi hôn!?”
“Đã nói là khuôn miệng bạch tuộc mà! Chẳng phải em cũng đã nói giống như thế gần đây sao!? Bộ lúc em hôn đã làm vẻ mặt kỳ cục lắm hả!?”
“Ngay từ đầu thì nó có trở thành vẻ mặt kỳ cục đâu! Mà trở thành vẻ mặt kỳ cục của một đứa con gái không thể vứt bỏ hết đi sự xấu hổ thôi!”
“Em chẳng hiểu cái ví dụ của anh đâu!”
“Nhìn vào sự đa dạng hơn này! Miệng bạch tuộc thì làm thế này cơ!”
“Chẳng phải anh cũng làm gương mặt khi hôn à!”
“Bộ lúc anh hôn đã làm gương mặt thế này hả!?”
“Lúc anh say xỉn đòi hôn thì đã làm gương mặt như thế đó!”
“Anh có nhớ gì đâu.”
“Thì đúng là như thế mà! Vì anh say quắc cần câu đấy!”
Yuzuka đỏ mặt và hét lên như thế, rồi quay ngoắt đi.
Sau đó thì cô ấy len lén nhìn về đây, rồi vươn tay đến.
“Vậy như đã hứa, anh nắm tay em đi.”
“Vẻ mặt kỳ cục tiếp theo là……”
“Đã hứa chỉ làm 1 lần thôi mà đúng chứ. Nào, tay đây.”
“H-, hiểu rồi……”
Khi chạm vào bàn tay trắng nõn thì những ngón tay đến đan lại vào nhau. Con tim quá loạn nhịp, bàn tay trở nên nóng lên khiến lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Vậy mà vẻ mặt của Yuzuka trông rất vui vẻ, chứ không phải gì chán ghét cả.
Do được cho thấy gương mặt khi hôn, rồi nắm tay kiểu người yêu, lại càng khiến bản thân thêm yêu cô ấy hơn.
Nắm tay với người con gái mình thích——. Nếu về bản chất thì chắc chắn là chuyện hạnh phúc, vậy mà tâm trạng lại trở nên đau khổ.
Nhưng mà, phải chịu đựng thôi.
Phải kìm nén cảm xúc được gọi là yêu này, cứ tiếp tục chịu đựng cả đời.
Không thể xóa tan đi con tim khi yêu, mà cũng thật đau nhói khi cảm xúc này không được đền đáp, nhưng mà đó là sự trừng phạt. Là sự trừng phạt dành cho tôi, khi mà ngày đó bản thân đã lỡ chọn sự lựa chọn ngu ngốc mang tên ly hôn ấy.
Chỉ cần không trở thành người yêu—hay trở thành vợ chồng, chúng tôi có thể hòa thuận mọi lúc với nhau.
Chẳng phải chỉ cần có thể dành thời gian hòa thuận với Yuzuka là mình đã đủ hạnh phúc rồi sao.
Tự nhủ với bản thân mình như thế, rồi tôi lại tiếp tục buổi hẹn hò (tái diễn) này.
◆
Hoàn thành tái hiện buổi hẹn hò đầu tiên, khi đặt chân đến sân ga cũng đã quá 10 giờ tối mất rồi.
Có lẽ tôi lúc đương thời đã nhồi nhét lịch trình quá mức……
“Mệt quá nhỉ……”
“Đúng thật là đuối ghê ha……”
Tôi và Yuzuka bước ra khỏi nhà ga với cái tinh thần như nhân viên văn phòng vừa kết thúc tăng ca vậy.
Nhưng khác với công việc, tôi đang đi chơi mà. Hẹn hò (tái hiện) với lại người con gái mình yêu rất vui, nhưng không phải vì vui mà không cảm thấy mệt mỏi.
Thật là hạnh phúc khi có thể dành thời gian ở bên cạnh Yuzuka.
Nhưng mà càng cảm thấy hạnh phúc, về sau càng trở nên nhói đau hơn.
Khi nghĩ rằng bản thân rất yêu, nhưng lại chẳng thể tỏ tình mà ôm sự bực tức này đến hết cả cuộc đời, thật mới đau đớn tinh thần làm sao.
Bỏ chuyện đó qua một bên đã.
Đường tình duyên của mình thì để sau. Trước tiên phải xác nhận chuyện quan trọng đã.
“Tái hiện lại buổi hẹn hò đầu tiên đã kết thúc rồi, nhưng mà em thấy vui chứ?”
Liên tiếp 14 tiếng đồng hồ, từ 8 giờ sáng cho đến 10 giờ tối kia mà.
Buổi hẹn hò ngày xưa ấy là một bản điều chỉnh của kỷ niệm, thực tế làm thử thì chỉ có đuối mà thôi—. Có đưa ra cảm tưởng như thế cũng chẳng có gì là lạ.
Yuzuka thì nở nụ cười mãn nguyện, như là để xóa tan nỗi bất an ở tôi vậy.
“Em vui lắm! Cực kỳ luôn đó! Nếu không thì em đã về giữa chừng rồi.”
Nụ cười đó khiến tình yêu của tôi lại càng lớn dần lên.
“Nghe được thế thì anh yên tâm rồi. Vậy thì mình về nhỉ.”
“Phải ha. Cùng về thôi……Cơ mà, anh đi đâu đấy?”
“Đến bãi taxi.”
“Không muốn. Đi taxi thì làm gì giống với hẹn hò chứ.”
“Hẹn hò thì đã kết thúc sau khi ăn bánh rồi còn gì.”
“Là hẹn hò cho đến lúc về nhà đó. Buổi hẹn hò đầu tiên chẳng phải anh tiễn em về đến nhà sao.”
“……Chịu rồi ha. Vậy anh sẽ tái hiện lại đàng hoàng cho đến sau cùng vậy.”
“Nắm tay em đàng hoàng giống như là lúc đó ấy nhé?”
“Anh hiểu rồi.”
Nắm tay kiểu người yêu với lại Yuzuka rồi thì chúng tôi bước đi trên con đường đêm yên tĩnh.
Đêm hôm đó cũng thật là yên tĩnh ha. Yuzuka đang mệt hay sao mà đã im lặng, trong đầu tôi thì tràn ngập chuyện hôn nên là chẳng có thời gian để nói chuyện.
Tôi đã định hôn cô ấy biết bao nhiêu lần trong buổi hẹn hò rồi, nhưng lại chẳng có dũng khí.
Nhưng mà, cuối cùng thì nụ hôn đầu trong buổi hẹn hò đầu tiên đã thành công. Lúc sắp chia tay ở trước khu chung cư, cô ấy nắm chặt tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt có vẻ như là cô đơn, nên tôi đã ôm thật chặt và cướp đi bờ môi ấy.
Cảm giác lúc đó, đến giờ vẫn còn đọng trên đôi môi.
“……”
Và tôi hiện tại, cũng đang hoàn toàn có cùng suy nghĩ với buổi hẹn hò đầu tiên.
—Rằng, tôi muốn hôn Yuzuka.
Nhưng mà không thể được.
Vì chúng tôi đâu phải người yêu, khác với lại đương thời kia mà.
Vì phải bảo vệ tình bạn nam nữ, thề rằng không vượt qua được rào chắn bạn bè, và đã trở nên thân thiết với nhau rồi mà.
Dù cho hiện tại có thân thiết, nếu có hẹn hò thì có lẽ mối quan hệ sẽ trở nên đáng sợ giống như là lần trước. Có lẽ sẽ mất đi hạnh phúc khổ công có được trong tay không chừng.
Vì để không lặp lại cùng một sai lầm……cũng để không chia tay sau khi cãi nhau nữa, tôi không nên truyền đạt cảm xúc này đến cô ấy.
Trong đầu thì hiểu như thế, nhưng con tim lại chẳng chịu hiểu cho.
Nếu ở cùng nhau thì tình yêu chỉ càng lớn dần lên. Cứ mãi tiếp tục ở bên và nắm tay Yuzuka như thế này, tôi có lẽ sẽ thật sự tỏ tình.
Nếu như thế thì hành động nên làm chỉ có một.
Tôi dừng lại ở trước cột đèn tín hiệu.
“Quả nhiên mình về bằng taxi thôi.”
“Đã đi đến đây rồi mà?”
“Đi bộ cả một ngày, Yuzuka cũng mệt rồi đúng chứ.”
“Trở lại ga thì sẽ mệt hơn đó.”
“Nếu thế thì gọi taxi ở đây.”
“Em thì không sao……Mà, nếu như Kouhei thấy mệt thì làm thế cũng được.”
“Không, xin lỗi nhưng anh sẽ đi bộ về.”
“Tại sao?”
“Nói sao nhỉ, thì……anh có chỗ cần phải tạt qua……”
“Vào giờ này à? Hay là thuê anime? Nếu thế thì cũng dẫn em theo cùng với.”
“Không phải tiệm thuê.”
“Vậy thì anh đi đâu?”
“Cái đó……”
Vì anh sẽ chẳng thể nhẫn nhịn được và tỏ tình nếu như cứ ở bên cạnh Yuzuka mà anh yêu mất—Làm sao mà tôi có thể nói như thế này được chứ.
Nếu nói ra những lời ấy thì cũng tương tự với tỏ tình vậy. Và tình bạn sẽ sụp đổ.
Khi tôi đang im lặng thì Yuzuka nhìn tôi bằng ánh mắt ra vẻ buồn rầu.
“Ở cùng với em, anh thấy không vui sao……?”
“Kh-, không phải như thế đâu~! Vì vui nên mỗi ngày mới đang dành thời gian cho nhau đấy thôi!”
“Thế tại sao anh lại cố tránh né em?”
Đột nhiên như là bị tạo khoảng cách mà Yuzuka làm gương mặt chực khóc.
Nếu tôi thành thực thú nhận thì sẽ làm Yuzuka khó xử, và nếu tôi cứ giữ nguyên lời nói dối thì sẽ làm cho Yuzuka buồn bã—.
Dù cho xoay chuyển hướng nào đi nữa cũng sẽ gây ra tổn thương cho Yuzuka.
Rốt cuộc tôi phải làm gì mới được? Phải làm gì thì nụ cười mới có thể xuất hiện trên gương mặt của Yuzuka đây?
Bầu không khí bắt đầu trở nên khó xử khi tôi ngập ngừng đưa ra câu trả lời, và vào lúc mà Yuzuka mở miệng ra thì
“Nói chung, em ở cạnh với Kouhei—”
“Suỵt! Im lặng!”
“G-, gì chứ. Em có lớn tiếng đến như thế đâu……”
“Cứ im lặng đi!”
Bắt Yuzuka yên lặng rồi tôi lắng tai nghe.
……Ở đằng xa có tiếng còi báo động của xe cảnh sát.
Tiếng còi báo động dần dần to hơn.
Tôi kéo lấy tay của Yuzuka.
“Mau chóng đổi chỗ thôi.”
“T-, tại sao?”
“Anh đã để cho trí tưởng tượng bay xa ấy mà.”
“Trí tưởng tượng……?”
“Thì, em nghe thấy còi báo động mà đúng chứ? Phải chăng là họ đang truy đuổi theo xe chạy ẩu không chừng. Có lẽ rằng cái xe chạy ẩu đó sẽ chạy đến con đường này. Và rồi bọn mình có lẽ sẽ bị tông trúng mà—Đúng chứ?”
“Anh cẩn thận quá đấy.”
“Cũng phải cẩn thận kỹ chứ. Vì nếu như anh cảnh giác hơn……sớm nhận ra được xe đang tiếp cận, thì đã có thể bảo vệ được Yuzuka rồi.”
Yuzuka mở to đôi mắt khi nghe lời nói ấy của tôi.
Dần dần gương mặt ấy lan tỏa sự hạnh phúc—
“……Quả nhiên mà.”
Hầu như là đồng thời, tôi vừa nghe được giọng nói hạnh phúc, vừa được cô ấy ôm thật chặt lấy.
“Kh-, Yuzuka!? Làm gì th—”
“Quả nhiên là anh đã cứu em nhỉ!”
“Đ-, đang nói chuyện gì đấy?”
“Chuyện về ngày ly hôn ấy~. Em đã nghĩ ‘chẳng lẽ nào’ khi mà Kouhei lao ra đường đó……Nhưng anh thật sự là đã cố cứu lấy em mà!”
“……Ể? Anh……lao ra đường?”
Yuzuka ngơ ngác khi mà tôi ngạc nhiên.
“Anh không nhớ gì sao……?”
“Anh không nhớ, hay có thể nói do đã tập trung vào chuyện gì đó mà anh không hề nhớ……Anh, lúc đó đã lao ra đường sao?”
“Anh đã ra lao ra đó. Vươn tay đến chỗ em với vẻ mặt nghiêm túc……Thế nên, sau khi xuyên không em đã ngập lập tức đến bắt chuyện với Kouhei đó. Em muốn trả ơn anh vì cứu em mà bản thân mình bị xe tông trúng……Em đã nghĩ ‘nếu làm bạn với mình lần nữa, không biết là Kouhei có vui không’……”
Vậy à. Ra cô ấy tiếp cận mình là vì thế sao.
Vì muốn làm bạn với mình, chứ không phải vì muốn trở nên thân thiết với Sana……
“Nhưng mà, rốt cuộc đâu thể cứu được em đúng chứ?”
“Nhưng mà anh đã cố cứu em mà! Nói là ghét em này nọ, vậy mà lại liều mạng……”
Yuzuka rơi lệ. Tuy thấy tội lỗi như là cản trở giây phút cảm động, nhưng mà tôi phải nói thật thôi. Nếu không thì……Tôi sẽ không thể chịu đựng nỗi cái cảm giác tội lỗi như là đang lừa dối Yuzuka mất.
Thế này thì, dù cho có bị Yuzuka ghét đi chăng nữa, còn hơn là tôi cứu tiếp tục lừa dối cô ấy.
“……Không, chỉ là cơ thể đột nhiên chuyển động thôi, chứ thật sự lúc đó ghét em lắm. Cảm xúc như muốn đấm lấy bản thân vào cái ngày nộp đơn kết hôn, và nói ‘Tại sao mày lại kết hôn với lại con nhỏ như thế này’ đấy……Nhưng mà.”
……Nhưng mà, sao chứ?
Tôi đang định nói cái gì thế này?
“……Nhưng mà, sao?”
Tôi đã nói ra những lời tồi tệ, vậy mà Yuzuka không hề lườm lấy tôi.
Cô ấy nhìn chằm chằm tôi, như thể là đang trông chờ điều gì đó.
Tôi không thể tách rời khỏi ánh mắt ấy được.
Những lời sắp tới không nên nói ra mới phải. Không nên nói ra mới phải, vậy mà……
“……Nhưng mà, hiện tại thì, anh muốn đấm bản thân vào cái ngày đã nộp đơn ly dị cơ.”
Tôi đã chẳng thể nào dừng ngôn từ lại được.
“Như thế……tức là, anh yêu em?”
“……Phải đó. Anh yêu Yuzuka. Không phải là đang bắt đầu yêu, mà là đã hoàn toàn yêu rồi. Đã cãi nhau, đã ly hôn, đã chẳng phải 1 hay 2 lần từng nghĩ mình thật sự ghét con nhỏ này, nhưng mà dù như thế đi nữa, anh vẫn yêu em, Yuzuka. Anh yêu em từ tận đáy lòng.”
‘Thế nên’- và tôi thổ lộ.
“Vì cả đôi bên, chúng ta nên xem đây là ngày cuối cùng còn liên quan với nhau.”
“Tại sao?”
“Vì anh dần không thể làm bạn mãi thế này được nữa. Anh đang nhìn Yuzuka với tư cách là một người phụ nữ. Có một thằng đàn ông như thế kế bên, liệu em có thể yên tâm mà dành thời gian cho hắn chứ?”
Tôi yêu Yuzuka.
Tôi yêu Yuzuka, đến mức mà dù đã ly dị rồi vẫn cố bảo vệ cô ấy theo bản năng.
Từ giờ trở đi dù có gì xảy ra đi nữa, tình yêu này sẽ không bao giờ tan biến.
Trừ khi còn có tôi ở bên, Yuzuka sẽ không thể nào trải qua cảm giác an tâm được.
Nếu là thế thì, không nên tiếp tục liên quan đến nhau nữa.
Thật đau khi mà không thể ở cạnh cô ấy nữa, nhưng mà còn đỡ hơn là làm cho Yuzuka khó xử.
“Nếu thế thì……chúng mình quay lại với nhau chứ?”
……………………………Ể~?
“Quay lại với nhau!? E-e-em, vừa nói là quay lại với nhau!?”
“Em vừa nói đó.”
“Tại sao quay lại với nhau!?”
“Vì em hiểu đây là tình yêu từ 2 phía đó.”
“Tình yêu từ 2 phía!? Yuzuka cũng yêu anh sao!? Là anh đấy!? Không phải là đang bắt đầu yêu hay gì đó chứ!?”
“Em hoàn toàn rơi vào lưới tình mất rồi. Ngay từ đầu anh có nghĩ em sẽ hẹn hò với lại người con trai mà mình không thích không cơ chứ?”
“Kh-, không, buổi hẹn hò hôm nay là tái hiện còn gì!”
“Tuy là tái hiện, nhưng chẳng phải chuyện đã làm là hẹn hò hay sao. Thật sự là rất may khi mà Kouhei lại đang có suy nghĩ chung với em. Em đã cực kỳ thấy buồn bã vì đã tự hỏi liệu sẽ cứ thế này mà mang cảm xúc khó chịu đến suốt cuộc đời đó.”
Ngay cả Yuzuka có vẻ như cũng đã cố gắng ngăn chặn tình yêu của cô ấy.
Một con nhỏ làm vẻ mặt tỉnh bơ giỏi y như là tôi vậy ấy. Thiệt tình chẳng nhận ra luôn.
“Nhưng mà, nếu như quay lại với nhau rồi sẽ lại cãi nhau không chừng đấy.”
“Dù có quay lại rồi cũng sẽ cãi nhau. Nhưng mà, mỗi lần như thế làm lành lại với nhau là được. Giống như lần Kouhei rủ em đi sở thú ấy,”
‘Với lại’ – Rồi Yuzuka nở nụ cười.
“Hiện tại là cuộc đời thứ hai của chúng mình mà? Những vấn đề gì đang chờ chúng mình trước mắt—hay nguyên nhân gì dẫn đến ly dị, chẳng phải đã biết rõ rồi sao. Né tránh từng chuyện một là được. Ví dụ như Kouhei sẽ tránh công ty đen ha?”
“Tất nhiên rồi. Lần này anh muốn sống một cuộc đời có dư dả thời gian hơn.”
“Như thế thì một vấn đề được giải quyết. Về nguyên nhân quan hệ vợ chồng trở nên lạnh nhạt là do bận rộn, khoảng thời gian không thể gặp được nhau đã tăng lên. Nếu vui vẻ mỗi ngày với nhau như thế này thì sẽ không phải đi ngược chiều với nhau nữa.”
Khi được cô ấy kể bằng sự tự tin ngập tràn với nụ cười tươi tắn, tôi có cảm giác như là mình có thể ngon lành mà làm được.
“……Phải ha. Tuy là có nhiều vấn đề khác nữa, nhưng nếu là chúng mình thì có thể vượt qua nhỉ.”
“Đúng rồi~. Bởi vì chúng mình đã cứu Akazuru-sensei khỏi vận mệnh của cái chết mà!”
“Nếu là chúng mình hiện tại, có thể thay đổi được vận mệnh ly dị nhỉ.”
“Có thể! Vượt qua hết tất cả khó khăn, để rồi lần tới sống một cuộc sống vợ chồng hạnh phúc!”
Lấy quyết tâm mạnh mẽ rồi thì Yuzuka nhìn chằm chằm đến tôi.
Cô ấy vẫn cứ ôm lấy tôi, rồi dần tiến gần đôi gò má ửng đỏ đó đến gần đến khoảng cách mà có thể hiểu được hơi thở—
“……Anh sẽ quay lại với em chứ?”
Tất nhiên câu trả lời là Yes rồi.
Nhưng mà tôi cũng cảm thấy luyến tiếc thời gian để nói ra câu nói đó—
Tôi đã ôm thật chặt Yuzuka, hôn lên môi cô ấy để thay thế cho câu trả lời.