Một tuần kể từ sau khi Yuzuka khỏi bệnh cảm.
Hiện tại đang là sáng chủ nhật.
Khi mà tôi đang đứng trước gương để kiểm tra lại bộ dạng của mình thì Sana đi đến với đôi mắt còn mơ ngủ. Nhìn thấy tôi phản chiếu trong gương, con bé mở to đôi mắt tròn xoe.
“Nii-chan đang trưng diện! Nam sinh cao trung tươi roi rói!”
“Anh lúc nào cũng tươi rói còn gì.”
“Anh của mọi khi nhìn lôi thôi hơn! Mà bộ đồ đó là sao thế?”
“Mới đi mua dạo trước ấy mà.”
“Koikawa-san chọn cho anh ạ?”
“Anh đi mua một mình đàng hoàng đấy nhé.”
“Nii-chan, anh có thể một mình mua quần áo rồi……”
“Em nghĩ anh bao nhiêu tuổi đấy……Có thể một mình đi mua quần áo rồi nhé.”
“Chẳng phải lúc nào anh cũng mua online sao. Anh nói là không muốn bị người của cửa tiệm bắt chuyện này nọ mà.”
“Lần này anh đã gọi họ luôn đấy nhé. Nói rằng ‘tôi có thể thử đồ không’ đấy.”
“Nii-chan đã trưởng thành ở những điểm mà em không biết đến rồi……Anh chờ một chút nhé!”
Tôi nghe được tiếng bước chân chạy lên lầu trên, xong rồi thì con bé quay lại với cái điện thoại trên tay.
Rồi thì nó chụp tách tách.
“Chụp nhiều như thế tính làm gì đấy?”
“Em muốn ghi nhận lại sự trưởng thành của Nii-chan! Với lại cho bạn bè xem nữa.”
“Đừng có cho người khác xem coi……Anh xấu hổ lắm biết không.”
“Sao thế? Mọi người sẽ mỉm cười khi xem chúng mà?”
Cái đấy thì bọn nó chỉ đang cười vì tính brocon đáng yêu của Sana thôi thì có.
“Iya~, dù là thế đi nữa, một Nii-chan như vậy mà thức tỉnh được cách trưng diện thế này đây. Đúng là khi yêu sẽ làm cho người ta thay đổi ha~”
“A-, anh có yêu hay gì đâu chứ!”
Tôi không có yêu hay gì hết!
Vẫn chỉ mới ở giai đoạn bắt đầu yêu thôi!
Thế cho nên, chúng tôi nắm tay nhau khi chỉ ở riêng với nhau, để xây dựng mối quan hệ tình bạn vượt qua rào chắn nam nữ!
Dạo gần đây cũng bắt đầu gọi điện chúc ngủ ngon, cả chuyện để màn hình chờ hình của nhau cũng vậy, cũng là một phần trong liệu pháp gây sốc!
“Rồi, em thấy thế nào?”
“Em nghĩ anh chị hợp nhau lắm!”
“Không phải chuyện đấy, mà là bộ đồ cơ. Hợp chứ?”
“Hoàn hảo! Bộ đồ giống như đi hẹn hò lắm~!”
“Đã bảo không phải hẹn hò mà.”
“Nhưng đối phương là Koikawa-san mà đúng chứ?”
“Thì đúng là thế……nhưng không phải anh trưng diện để cho cô ấy nghĩ mình ngầu hay gì đâu đấy. Anh chỉ thay đổi bộ đồ do bị Yuzuka chọc, bị bắt dịch từ tiếng Anh trên cái áo mà mình mặc gần đây thôi.”
Nếu nhìn thấy bộ đồ này, hẳn Yuzuka sẽ ngạc nhiên đúng chứ.
Không sai, khi mà cô ấy sẽ nhìn nhận lại tôi như kiểu ‘Anh đã một mình chọn sao? Được quá ta.’—thế này cho xem.
“Có từ gì lạ ạ?”
“Anh bị cô ấy bảo ‘anh tự bản thân mình dịch đi’.”
“Thế nó viết gì thế?”
“Anh làm gì có năng lực tiếng Anh. Thế Sana hiểu chứ?”
“Nếu Nii-chan không hiểu thì làm sao em hiểu được.”
Quả nhiên là Sana. Năng lực tiếng Anh giống tôi y như đúc.
“Nhân tiện thì cuộc hẹn hò bắt đầu từ mấy giờ thế?”
“Thôi đến giờ anh đi rồi. Với lại không phải hẹn hò nhé. Vậy thì anh đi đây.”
“Ừm! Cố lên nhé anh~!”
“Ờ. Em cũng cố gắng ở câu lạc bộ đấy.”
Tôi rời khỏi nhà sau khi được tiễn bởi cả ba mẹ và Sana với vẻ mặt trông đợi, cùng nụ cười tủm tỉm suốt từ đầu tới cuối.
Hôm nay trời quang đãng. Là một ngày đẹp trời tuyệt hảo cho cuộc hẹn hò (tái hiện). Giữa đường tôi ghé mua đồ uống ở cửa hàng tiện lợi trước khi đi đến nhà ga.
Yuzuka đang ngồi ở băng ghế, trông thấy tôi thì cô ấy đứng dậy để đến đón.
Đằng ấy khoác trên mình chiếc áo blouse màu hồng với áo khoác jean bên ngoài, cùng chiếc váy ngắn màu trắng tinh.
Tôi trở nên bối rối, vì có ngờ rằng cô ấy sẽ mặc váy ngắn đến thế đâu.
“Ch-, chào. Đã chờ anh hả?”
“Em mới vừa đến lúc nãy thôi……Kouhei, bộ anh có bộ đồ đó à?”
“Anh mới mua dạo gần đây đấy.”
“Mua online?”
“Không, ở phố mua sắm.”
“Thế à. Nếu anh rủ em đi cùng thì tốt rồi. Có thể nói ‘tôi có thể thử đồ được không’ đàng hoàng rồi chứ?”
“Em nghĩ anh bao nhiêu tuổi rồi đấy……Có thể nói đàng hoàng đó nhé. Bằng chứng đây này, hoàn toàn hợp đúng chứ? Mà cả Yuzuka nữa, bộ đồ đó là sao đấy.”
“Em mua online đó……Lạ lắm sao?”
“Không có lạ. Chỉ là, anh chỉ nghĩ hiếm khi Yuzuka mặc váy ngắn như thế này. Chẳng phải em đã nói đại loại như là ngoài đồng phục ra thì mặc váy ngắn rất ngượng hay sao?”
“Thì xấu hổ chứ……Nhưng mà buổi hẹn hò đầu tiên em cũng đã mặc váy ngắn mà……”
Thế tức là đã tái hiện lại buổi hẹn hò đương thời à.
Tôi có thể đồng tình do hiểu được ý đồ……nhưng bối rối làm sao ấy. Đã định không phải là hẹn hò, nhưng lại bị làm cho ý thức rằng nó là hẹn hò.
Lấy lại tinh thần rồi thì chúng tôi vào nhà ga và mua vé.
“Đi cũng khá xa đấy nhỉ.”
“Vì địa điểm gần mà hội tụ đủ điều kiện chỉ có mỗi chỗ đó thôi. Tìm kiếm vất vả lắm đấy.”
“Cảm ơn anh vì đã tìm cho em nhé.”
“Không có gì đâu.”
Chúng tôi lên tàu, rồi ngồi xuống ghế dành cho hai người.
Khi đang nói nào là về chuyện anime, chuyện về game, hay chuyện kỳ thi giữa kỳ sắp bắt đầu thì chúng tôi đã đến được đích.
Vừa đắm mình dưới những tia nắng mặt trời rực rỡ, chúng tôi vừa tiến đến công viên.
Tại công viên có một cái hồ thật rộng ấy, có khu tản bộ mà những bông hoa tu-líp rất nhiều màu sắc đang nở rộ.
“Một nơi tuyệt vời ha~!”
“Thấy chưa? Hè thì có vẻ như hoa hướng dương sẽ nở đó. Đằng kia thì có tiệm cà phê, vừa ngắm hoa, vừa ăn nhẹ sẽ thấy vui lắm đấy.”
“Bữa trưa cũng sẽ ăn ở đó sao?”
“Thì anh tính là thế……nhưng nếu em có mong muốn gì thì anh sẽ nghe.”
“Nói là mong muốn chứ, em có làm và mang theo bentou đến đây. Chẳng phải buổi hẹn hò đầu tiên em cũng đã làm sao?”
“Anh còn nhớ mà. Gió mạnh đến nỗi suýt chút nữa là tấm bạt bị thổi bay luôn ha.”
“Nè~. Lúc đó không thể bình tĩnh mà ăn được, nhưng mà lần này trông như có thể thư thả anh ha.”
“Phải ha. Vậy thì sau khi chèo thuyền xong thì mình ăn nhỉ.”
“Cái đó cũng được, nhưng sao mình không ăn trước? Vì kế đó là chèo thuyền mà. Nếu không nạp thể lực thì sẽ mệt mỏi mất.”
“Thế anh chèo thuyền làm tiền đề á. Cái đó khá mệt à nha.”
“Tái hiện, tái hiện đó. Chẳng phải lần trước cũng thế sao. Giống như lúc đó vậy, em sẽ hô ‘cố gắng lên~’ ủng hộ anh mà.”
“Hết cách rồi ha. Lần này anh cũng sẽ thử cố gắng vậy.”
Theo như mong muốn mà chúng tôi hướng đến băng ghế có thể ngắm được bờ sông, rồi thì Yuzuka lấy hộp bentou ra.
Bên trong là sandwich.
“Thế nào?”
“Ngon lắm.”
“Cảm ơn anh. Ăn hết đừng chừa lại đấy nhé?”
“Ờ.”
Vừa ăn sandwich, vừa ngắm bầu trời xanh phản chiếu dưới mặt hồ, sau khi nạp năng lượng xong thì chúng tôi đi đến bến thuyền.
Trả tiền cho ông chú rồi, khi mà chúng tôi leo lên thuyền thì—
“Ư ô~!?”
“Kh-, không sao chứ!?”
“Khá là lắc à……Em leo lên cẩn thận đấy?”
Khi tôi vươn tay thì được cô ấy nắm chặt lấy. Lúc mà cô ấy sợ sệt leo lên thuyền thì nó lắc lư làm cho cổ ngã vào ngực tôi.
*Cốp*, và cằm tôi bị đầu cô ấy đập trúng!
“Ưn gi~!?”
“X-, xin lỗi! Anh không sao chứ!?”
“Kh-, không sao.”
“Nh-, nhưng mà đỏ hết lên cả rồi……”
“Tầm này thì có nhằm nhò gì đâu mà. Hoàn toàn đỡ hơn là ăn cú đấm lúc vợ chồng cãi nhau đó.”
“Em xin lỗi……”
“Không sao mà. Cả anh nữa, xin lỗi em lúc đó nhé.”
“……Lúc nào cơ?”
“Tập hợp lại toàn bộ tất cả. Anh đã dành những lời lẽ tồi tệ cho em mất rồi……”
“Th-, thôi không sao mà. Cả hai đều như nhau, nên mình cùng bỏ qua hết luôn đi.”
Xin lỗi về chuyện quá khứ, lại một lần nữa làm lành với nhau rồi thì tôi chèo thuyền khi mà tâm trạng của cả hai đã trở nên thoải mái.
Âm thành *kít kót kít kót* vang lên nhẹ nhàng, nhưng mà lại chẳng di chuyển được như tôi đã nghĩ.
Khi tôi đang đấu tranh gian khổ thì Yuzuka bắt chuyện mà trông như lo lắng.
“Anh không sao chứ? Trông vất vả quá……”
“Không sao mà. Mấy việc tốn sức lực cứ giao cho anh, Yuzuka cứ tận hưởng cảnh sắc đi. Em thích cảnh sắc như thế này mà đúng chứ?”
“Nếu không cùng với Kouhei thì sẽ chẳng thấy vui đâu.”
Được cô ấy nói thế này thì tôi đành phải tận hưởng cảnh sắc thôi.
Tôi quyết định dừng chèo thuyền, ngắm mặt hồ từ chiếc thuyền đang khẽ đung đưa……nhưng tôi lại tò mò không biết biểu hiện của Yuzuka như thế nào, để rồi khi loáng thoáng nhìn qua phía đó—
“——~!?”
Quần lót dưới chiếc váy ngắn! Một chiếc pantsu màu hoa anh đào làm tôi có thể cảm nhận được hương sắc mùa xuân!
Không được! Phải nhìn đi chỗ khác! Không được nhìn chằm chằm!
Trong đầu tôi hiểu như thế, nhưng mà ánh nhìn cứ bị hút về hướng đó.
Và chẳng biết là may mắn hay bất hạnh khi mà cô ấy đã khép chân lại.
Tôi chầm chậm ngước mặt mình lên thì thấy gương mặt của Yuzuka đã nhuộm một màu đỏ.
Với đôi gò má đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm ấy,
“Ecchi.”
“Kh-, không phải! Em hiểu lầm rồi!”
“Hiểu lầm gì chứ. Chẳng phải anh nhìn chằm chằm à. Nói tận hưởng phong cảnh, vậy mà lại thích thú nhìn bên trong váy em thế này đây……”
“C-, cách nói đó thì giống như anh là thằng biến thái còn gì~! Cơ mà Yuzuka là người cho anh thấy pantsu đấy chứ!”
“Hả, hảả!? Em có cho anh thấy đâu chứ~!”
“Dù là không cố tình đi nữa, nhưng Yuzuka là bên đã khoe còn gì~. Vì là váy ngắn nên hãy cẩn thận đi chứ!”
“Do chỉ ở riêng với anh nên em mới lơ đãng thôi~. Cơ mà anh, chắc không phải chọn chèo thuyền là vì muốn ngắm quần lót của em đâu ha?”
“Ai lại đi làm cái chuyện vòng vo tam quốc ấy~!”
“Thế anh định nói thẳng ra là ‘cho anh xem quần lót của em đi’ đấy hả……?”
“Sao anh có thể nói ra chuyện như thế được~? Đ-, đại khái, nếu như em cảm thấy xấu hổ khi bị anh nhìn quần lót thì đừng có nhờ anh thu dọn đồ để giặt chứ!”
Đó là chuyện lúc tôi đến thăm bệnh.
Được Yuzuka thức dậy nửa đêm và nhờ thu gom đồ, gấp đồ đã giặt lại rồi cho vào bên trong tủ quần áo để tránh bị nhăn.
“Thì bởi……đâu còn cách nào khác đâu. Em đã bị sốt mà. Xin lỗi đã làm phiền anh.”
“A-, anh có nghĩ là phiền hay gì đâu. Còn mừng vì được em nhờ mà……”
“……Ừm. Kouhei lúc đó thật sự đáng tin cậy lắm. Cảm ơn anh đã đến chăm bệnh cho em.”
“Không có gì đâu mà.”
Quên bẵng đi chuyện quần lót, khi đã làm lành với nhau rồi thì lại tiếp tục chèo thuyền. Tận hưởng niềm vui trôi nổi ở đó, rồi trôi nổi ở đây rồi thì chúng tôi quay lại chỗ bến thuyền.
“Em vẫn còn cảm giác đang lắc lư……”
“Phải ha……Chèo thuyền vui chứ?”
“Ừm. Em lại muốn đến nữa.”
“Anh cũng thế.”
Do bình thường không sử dụng cơ bắp mà mệt rã rời thật đấy.
Nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Yuzuka thì mấy thứ như mệt mỏi đều bay đi hết cả.
“Tiếp theo là xem phim nhỉ. Đi nhanh đi anh~”
“Không cần nghỉ cũng ổn chứ?”
“Em không sao. Nếu như có Kouhei ở cùng thì mấy thứ như mệt mỏi đều bay đi hết cả ấy mà~”
Được nói như thế với nụ cười tươi tắn khiến tim tôi đột nhiên trở nên loạn nhịp.
“Vậy, vậy thì đi nhỉ. Tới rạp phim nào.”
“Ừm~. Anh đã quyết định xem gì chưa?”
“Anh nghĩ sau khi đến rồi mới quyết định.”
“Thế à. Vậy thì chọn ngoại trừ phim kinh dị nhé.”
“Cũng được……Nhưng không phải lúc xưa em tự mãn là mình đã khắc phục được điểm yếu rồi à?”
“Nếu như có Kouhei ở bên cạnh thì không sao. Nếu như bây giờ mà xem phim kinh dị……Em sẽ sợ mà không thể ngủ một mình mất……Hay là, anh sẽ ở cùng em cho đến sáng chứ?”
“L-, làm sao có thể được chứ!”
“Tháng trước chẳng phải đã ngủ cùng nhau sao.”
“Chuyện đó là chuyện đó, còn chuyện này là chuyện này.”
Lúc đó thì hảo ý dành cho cô ấy vẫn còn chưa nảy mầm mà.
Chỉ là thích với tư cách là bạn bè thôi, chứ không có thứ như là tình cảm luyến ái.
Còn bây giờ thì khác.
Tôi hoàn toàn đang ý thức đến Yuzuka, cũng có cả tình cảm luyến ái nữa.
Chẳng phải bắt đầu yêu nữa, mà đã hoàn toàn rơi vào lưới tình rồi.
Tuyệt đối chẳng phải là loại cảm xúc có thể thể hiện ra bên ngoài. Chính vì thế mà để kiềm chế hảo ý, tôi nắm tay, hay là để màn hình chờ của Yuzuka đó……
Nhưng mà nói thật thì nó lại phản tác dụng hoàn toàn.
Đã định theo liệu pháp gây sốc rồi, nhưng mà nếu nghĩ theo thường thức là sẽ hiểu ngay. Cái chuyện mà nắm tay với người con gái mình thích thì sẽ lại càng thích hơn ấy.
Vậy mà—
“Nè~, mình nắm tay chứ? Như ngày xưa ấy, hãy để em đan từng ngón tay lại với anh……”
Liệu pháp gây sốc tiến triển thuận lợi hay sao mà Yuzuka đưa ra đề xuất nắm tay kiểu người yêu.
Trở nên thích Yuzuka hơn mức này sẽ tồi tệ lắm nên là tôi cũng đưa ra đề xuất.
“Trước khi nắm tay kiểu người yêu, em có thể nghe một yêu cầu từ anh chứ?”
“Yêu cầu gì thế?”
“Biết là nói nghe kỳ kỳ……Nhưng mà anh muốn Yuzuka làm vẻ mặt kỳ cục.”
Khi tôi cực kỳ nghiêm túc nói thì cô ấy thần người ra.
“……Hả? Anh vừa nói gì?”
“Anh muốn em làm vẻ mặt kỳ cục. Ví dụ, chẳng hạn như em trợn mắt rồi làm 2 biểu tượng chữ V như thế này thì sẽ giúp anh lắm đấy.”
“Kh-, khoan đã! Nhìn ngốc lắm nên là anh thôi trợn mắt rồi làm 2 biểu tượng chữ V đi!”
“Đừng có nói là ngốc hay gì chứ! Anh đã đưa ra ví dụ dễ hiểu rồi vậy mà! Nào, giờ đến lượt Yuzuka đó!”
“Em không muốn! Tại sao đang lúc hẹn hò lại phải trợn mắt và làm 2 biểu tượng chữ V chứ!?”
“Đây đâu phải hẹn hò, mà là tái hiện hẹn hò còn gì!”
“Tái hiện ở đâu chứ!? Anh lần trước có trợn mắt rồi làm 2 biểu tượng chữ V đâu đúng không!”
“Tất nhiên rồi! Ở đâu trên đời này lại có thằng con trai nào lại đi phơi bày cái bộ mặt trợn mắt và làm 2 cái chữ V ở buổi hẹn hò đầu tiên chứ! Cái làm mẫu lúc nãy cũng vậy, anh thật sự cảm thấy xấu hổ lắm ấy chứ!”
“Cảm thấy xấu hổ đến thế thì đừng có bắt em làm chứ!”
“Anh cũng có muốn bắt em làm đâu! Em không nên dễ thương còn gì!”
“Hả, hảả!? Anh bị ngốc à!? Đừng có nói dễ thương gì đó lớn tiếng chứ!”
“Thì còn cách nào đâu! Vì em thật sự dễ thương mà! Thế nên anh muốn reset lại bằng vẻ mặt kỳ cục ấy! Để làm tan đi sự bối rối, anh muốn em cho anh thấy vẻ mặt kỳ cục như thể dù là tình yêu 100 năm cũng sẽ nguội lạnh cơ!”
“Em không muốn!”
“Xin em đấy! Không cần phải trợn mắt rồi làm 2 biểu tượng chữ V cũng được! Nói chung là cho anh thấy vẻ mặt kỳ lạ đi! Anh nghĩ là mình sẽ có thể trở nên bình tĩnh đó! Anh mà bối rối hơn nữa thì đầu óc có khả năng sẽ trở nên kỳ quặc mất!”
“Nó đã trở nên kỳ lạ rồi đấy thôi! Nếu không phải thế thì anh đã không nói ‘trợn mắt và làm 2 biểu tượng chữ V giúp anh’ hay gì rồi!”
“Đúng chứ? Thuyết phục quá đúng chứ!? Thế nên nhờ em đó! Làm vẻ mặt kỳ cục giúp anh! Hãy hợp lực giúp anh để bảo vệ tình bạn nam nữ với……!”
Khi tôi cầu xin từ tận đáy lòng thì Yuzuka thở dài với gương mặt trông khó chịu.
“……Chỉ một lần thôi đấy nhé?”
“Cảm ơn em! Em thật sự giúp anh đấy!”
Đôi gò má của Yuzuka nhuộm màu trông như là xấu hổ, như để tôi nhìn rõ mà tiến sát mặt đến gần.
Khi mà nhịp tim đang đập thình thịch thì——
Yuzuka làm gương mặt khi hôn.
“Tại sao lại làm gương mặt khi hôn!?”
“Đã nói là khuôn miệng bạch tuộc mà! Chẳng phải em cũng đã nói giống như thế gần đây sao!? Bộ lúc em hôn đã làm vẻ mặt kỳ cục lắm hả!?”
“Ngay từ đầu thì nó có trở thành vẻ mặt kỳ cục đâu! Mà trở thành vẻ mặt kỳ cục của một đứa con gái không thể vứt bỏ hết đi sự xấu hổ thôi!”
“Em chẳng hiểu cái ví dụ của anh đâu!”
“Nhìn vào sự đa dạng hơn này! Miệng bạch tuộc thì làm thế này cơ!”
“Chẳng phải anh cũng làm gương mặt khi hôn à!”
“Bộ lúc anh hôn đã làm gương mặt thế này hả!?”
“Lúc anh say xỉn đòi hôn thì đã làm gương mặt như thế đó!”
“Anh có nhớ gì đâu.”
“Thì đúng là như thế mà! Vì anh say quắc cần câu đấy!”
Yuzuka đỏ mặt và hét lên như thế, rồi quay ngoắt đi.
Sau đó thì cô ấy len lén nhìn về đây, rồi vươn tay đến.
“Vậy như đã hứa, anh nắm tay em đi.”
“Vẻ mặt kỳ cục tiếp theo là……”
“Đã hứa chỉ làm 1 lần thôi mà đúng chứ. Nào, tay đây.”
“H-, hiểu rồi……”
Do được cho thấy gương mặt khi hôn, rồi nắm tay kiểu người yêu, lại càng khiến bản thân thêm yêu cô ấy hơn.
Nắm tay với người con gái mình thích——. Nếu về bản chất thì chắc chắn là chuyện hạnh phúc, vậy mà tâm trạng lại trở nên đau khổ.
Nhưng mà, phải chịu đựng thôi.
Phải kìm nén cảm xúc được gọi là yêu này, cứ tiếp tục chịu đựng cả đời.
Không thể xóa tan đi con tim khi yêu, mà cũng thật đau nhói khi cảm xúc này không được đền đáp……nhưng mà đó là sự trừng phạt. Là sự trừng phạt dành cho tôi, khi mà ngày đó bản thân đã lỡ chọn sự lựa chọn ngu ngốc mang tên ly hôn ấy.
Chỉ cần không trở thành người yêu—hay trở thành vợ chồng, chúng tôi có thể hòa thuận mọi lúc với nhau. Chẳng phải chỉ cần có thể dành thời gian hòa thuận với Yuzuka là mình đã đủ hạnh phúc rồi sao.
Tự nhủ với bản thân mình như thế, rồi tôi lại tiếp tục buổi hẹn hò (tái diễn) này.