Và rồi, cái ngày diễn ra buổi tập huấn―tức là ngày đầu tiên trong chuyến đi 2 ngày một đêm, cũng đến. Hiện đã là quá trưa.
Chúng tôi dùng xong bữa trưa tại nhà hàng gia đình gần nhà ga rồi sau đó đến thủy cung, địa điểm hẹn gặp mặt nhau.
Cả lúc đang trên tàu, cả lúc đang ăn trưa, Yuzuka đều quyết tâm「Sinh mạng của Akazuru-sensei đang ở trong tay của chúng ta……Không được lơ là dù chỉ là một khắc nhé!」, thế mà…
“Ya~, đến rồi ha.”
“D-dạ! H~, h-h-hôm nay được chị mời, em cảm ơn rất nhiều ạ!”
Vào khoảnh khắc hội ngộ với Akabane-senpai thì cô ấy liền trở nên bập bẹ.
Tuy là tôi cũng hiểu được cho cảm xúc ấy.
Vì tác giả thần thánh, người làm cho Yuzuka lậm vào con đường otaku, đã nở nụ cười với cô ấy mà.
“Có bị lạc đường không?”
“Kh-, không sao ạ! Vì em sẽ theo sát Kouhei ạ!”
“Oi. Đừng nói như thể nếu như đi một mình thì anh sẽ lạc coi.”
Anh cũng là fan bự của Akazuru-sensei đó. Bề dày lịch sử làm fan dài hơn cả em đấy nhé.
Anh không bảo em tâng bốc, nhưng hạn chế nói ra mấy câu làm anh thấy quê coi.
“Ngày xưa chẳng phải anh đã lạc đường còn gì. Có lần anh nói「là đằng này!」này nọ rồi đi theo hướng ngược lại mà đúng chứ?”
“Cái đó là tại em ngại, không đến nói chuyện khi anh đang xem bản đồ đấy chứ!”
“Thì bởi anh đang nghiêm túc xem bản đồ nên em mới quan tâm, tránh không làm phiền anh đó!”
“Cả anh cũng đã quan tâm để có cuộc nói chuyện thú vị với em đấy!”
“Anh đâu cần phải quan tâm thừa thãi thế chứ!”
“Cái gì thừa hả! Anh đã quan tâm để cho cuộc hẹn hò trở nên thú vị vậy mà!”
“Có anh ở bên cũng vui rồi, đâu nhất thiết phải nói chuyện kia chứ! Hay là anh nghĩ khác?”
“Không có khác nhé! Nhưng mà nói chuyện sẽ vui hơn mà đúng không? Nói chung thì ngày xưa em cũng lạc ở nhà ga còn gì! Tràn đầy tự tin nói「em từng đến đây một lần rồi, việc hướng dẫn cứ để em lo!」vậy mà mất tận 1 tiếng mới đi ra được khỏi nhà ga!”
“Cái đó là tại nhà ga giống như mê cung ấy chứ! Xin lỗi vì đã lạc đường nhé!”
“Anh đâu có bận tâm gì! Giống như đi khai phá dungeon vậy, vui mà! ……Mà chị đang làm cái gì thế?”
“Chị đang ghi âm lại. Cuộc cãi nhau yêu đương thực thụ có thể làm tư liệu tham khảo cho hoạt động sáng tác đấy.”
““Bọn em không có cãi yêu~!””
“Đến cả thở vẫn hợp nhau như mọi khi ha.”
Senpai nói như thế với biểu hiện kỳ lạ, rồi cất máy ghi âm vào túi.
“Vậy, mình mau chóng đi tham quan thủy cung thôi nhỉ?”
“Dạ! Để không làm phiền chị chụp ảnh tư liệu, bọn em sẽ ở yên ngoài góc ạ!”
Đâu, đừng có mà đứng yên chứ. Bọn mình đến đây để bảo vệ chị ấy khỏi ong bắp cày mà.
Tuy rằng chính anh cũng không muốn làm phiền senpai đâu.
Dù gì thì mục đích đến thủy cung là để thu thập tư liệu cho manga oneshot「Hải đế vương」, tác phẩm thắng giải và là truyện ra mắt của Akazuru-sensei mà.
Vốn dĩ nó đã được in trong tạp chí, nhưng tôi biết đến Akazuru-sensei thông qua tankoubon[note43716]. Đọc「Hải đế vương」được in cuối trang các tác phẩm dự in dài kỳ**, tôi đã kỳ vọng nó sẽ được in dài kỳ với độ hấp dẫn ấy.
Dù 「Hải đế vương」sau đó không được in dài kỳ, nhưng tác phẩm đầu tiên và tác phẩm thứ hai của chị ấy còn thú vị hơn cả 「Hải đế vương」 nữa.
Tuy cũng thích tác phẩm đầu tiên lấy mối quan hệ giữa nhân vật chính và đối thủ làm trọng tâm xuyên suốt, nhưng cái tôi thích nhất là tác phẩm thứ hai đã được chuyển thể thành anime.
Để có thể tiếp tục đọc tác phẩm manga thần thánh mà vẫn chưa có kết thúc, nhất định phải giúp Akabane-senpai tránh khỏi vận mệnh của cái chết.
Dù sao đi nữa.
Hiểu được cảm xúc vui mừng khi có thể chứng kiến cảnh thu thập tài liệu cho manga thần thánh, nhưng tôi muốn Yuzuka lấy lại sự điềm tĩnh cơ.
“Mấy em không cần phải đứng yên ở góc đâu.”
“K-, không ạ, bọn em đâu thể làm phiền Akabane-senpai chứ……”
“Chị không nghĩ là làm phiền đâu. Cơ mà hai em thong thả đi dạo xung quanh sẽ vui hơn vì hai đứa thân thiết với nhau mà phải không.”
“Cảm ơn chị đã quan tâm ạ! Vậy thì xin phép chị!”
Không được làm thế chứ!
Bọn mình đến đây là để bảo vệ Akabane-senpai cơ mà!
“Vậy thì 4 giờ chiều tập trung ở quầy bán đồ lưu niệm nhé?”
Yuzuka gật đầu, còn senpai lấy máy ảnh kỹ thuật số ra rồi đi khỏi.
Vừa nhìn theo tấm lưng của Akabane-senpai dần nhỏ đi, Yuzuka vừa đến lay vai tôi.
“L-, làm sao bây giờ Kouhei. Em, nói chuyện với tác giả thần thánh mất rồi……”
“Anh cũng không biết phải làm sao đây……Tại sao lại tán thành chuyện đánh lẻ thế. Phải bảo vệ chị ấy khỏi ong bắp cày cơ mà.”
“Ở thủy cung không có ong bắp cày đâu. Hiện tại với cái tinh thần như thế thì lúc tới màn chính anh sẽ trở nên phờ phạc đi đấy.”
Dự định sau đó chúng tôi sẽ tiến đến nhà trọ suối nước nóng đầy đủ yếu tố tự nhiên.
Theo như lời Yuzuka thì ong bắp cày sẽ dày đặc ở nhà trọ suối nước nóng chứ không phải thủy cung.
Không thể lơ là, nhưng có lẽ hiện tại nên giữ gìn sức lực cho màn chính thì sẽ tốt hơn.
“Vậy thì, mình đi tham quan tùy ý nhỉ.”
“Ừm. Cùng đi xung quanh đi anh.”
Rồi chúng tôi bước vào thủy cung.
Và ở đấy là một thế giới màu xanh rộng lớn. Bể cá to lớn cỡ màn hình ở rạp chiếu phim được bao phủ bởi những ánh đèn xanh trắng, những đàn cá lớn nhỏ đa dạng đang thong thả bơi đùa cùng nhau.
Đàn cá bơi quần tụ hệt như một cá thể sống kỳ quái, hay là cá mập bơi nhàn tản qua mặt trước bể kính. Tôi thì chẳng thấy chán khi quan sát cá đuối bơi lững lờ, hay những loài cá với đầy đủ sắc màu đang tung tăng đó đây cả.
“……Kouhei, giờ anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh đang nghĩ lúc về nhà sẽ để hình nền bể kính cho desktop.”
“Cái đó trẻ con ghê……nhưng mà, anh đã có chút trưởng thành hơn rồi đó.”
“Trưởng thành?”
“Thì, chẳng phải ngày xưa lúc còn bên nhau, bọn mình đã từng đến thủy cung rồi sao?”
“Cũng từng có lần ha.”
“Lúc đó anh có nhớ mình đã nói gì chứ, Kouhei?”
“……“Thật mừng vì đã đến”, câu này hả?”
“Thì sau cùng anh đã nói thế, nhưng hoàn toàn không phải. Lúc đó Kouhei đã nói ‘tạt ngang tiệm sushi rồi về thôi’ mà.”
“……Bầu không khí bị anh phá hỏng rồi nhỉ.”
“Chứ gì nữa? Em bất ngờ lắm đó. Cứ đinh ninh sẽ được nghe anh nói những lời lãng mạn, vậy mà lại phải nghe anh phán là muốn đi ăn sushi này nọ.”
“Nhưng mà, em cũng ăn sushi trông ngon lành còn gì. Lại còn rõ nhiều nữa. Anh vẫn còn ký ức giật cả mình lúc trả tiền đây.”
“T-, tại vì ngon quá mà……Nhưng lúc đó có chia nhau trả mà đúng chứ?”
“Anh chẳng có ký ức gì về chuyện đấy cả.”
“Năng lực ghi nhớ của anh tiện lợi ghê ha. Mà thôi cũng được. Cùng đến đằng kia xem chứ?”
“Được thôi.”
Chúng tôi đang men theo con đường thì bước vào vùng không gian mờ tối.
Đàn sứa được chiếu sáng đang nổi bồng bềnh ở trong bể kính to.
Cứ như thể là đèn led vậy. Nhìn những con sứa trôi nổi lung linh huyền ảo mà tôi cảm nhận được con tim mình đang được chữa lành.
Chẳng chuyển động gì màu mè lắm vậy mà sức cuốn hút lại kỳ lạ, có xem đến bao lâu cũng không chán.
Nhưng mà, có điều…
“……Này.”
“Gì thế?”
“Em nói cái này hơi lạ chút……nhưng mà, mình nắm tay chứ?”
“……Hả”
Chỉ một câu nói ấy mà khiến ý thức tôi rời xa đàn sứa.
Ánh nhìn của tôi đã hướng về gương mặt xấu hổ của Yuzuka, chứ không phải đàn sứa lung linh kỳ ảo.
Sự loạn nhịp đã dịu đi từ hiệu quả của thủy cung và khi phát hiện danh tính thực sự của Akabane-senpai lại một lần nữa trỗi dậy.
“T-, tại sao lại nắm tay hả!”
“Q-, quả nhiên anh không thích nhỉ?”
“Anh không hiểu lý do nắm tay thôi……cái đó đúng hơn là nói không thích……”
“Thì do……lúc ở cùng với Kouhei em không thể bình tĩnh được.”
“Chuyện đó làm anh sốc đấy……”
“K-, không phải thế~. Em đâu nói thế với ý đấy……Thì, anh đã tặng quà sinh nhật cho em hôm trước mà, đúng chứ?”
“À, ờ. Có tặng ha.”
“Từ đó ấy nhé, em đã bắt đầu trở nên thích anh rồi.”
……Hả?
“C-, cái「thích」đó……theo nghĩa「bạn bè thích nhau」, có phải không?”
“Em thích anh với tư cách là bạn bè từ rất lâu về trước rồi mà. Thế nên không phải như kia đâu, em đã bắt đầu trở nên thích Kouhei với tư cách là đối tượng yêu đương cơ.”
“Đã bắt đầu trở nên thích……Thì quá khứ nhỉ, tức là không còn thích nữa ha?”
“Hiện tại cũng để ý đến anh dữ dội hơn nữa đó.”
“Đ-để ý gì thế hả! Đã hứa bảo vệ tình bạn rồi còn gì?”
“Thì em rung động mà, có còn cách nào khác đâu……Cả Kouhei cũng thế, chẳng phải anh cũng đang có chút suy nghĩ「được ghê」về em sao?”
“Ch-, chuyện đó……không phải là không có, nhưng……”
“Quả nhiên mà! Dạo gần đây biểu hiện của anh lạ lắm. Cái đó là do em làm anh rung động nên mới cố tạo khoảng cách, có đúng không?”
“Thế có gì xấu chứ~. Em không nên nói lời cảm ơn anh dễ thương như thế mới phải~. Vì anh đang cố gắng bảo vệ tình bạn nên là đừng có nói ‘nắm tay nhau nhé’ hay gì đó~!”
“Đâu còn cách nào khác~! Vì con tim em trở nên loạn nhịp, không thể bình tĩnh khi ở cùng với Kouhei mà……Nên là sẽ nắm tay nhé.”
“Tại sao lại thành ra như thế!?”
“Em rung động vì ý thức đến anh như một người khác giới. Đồng giới thì……ví dụ nếu như thử tiếp xúc với anh như là với Sana-chan thì rồi tới một ngày em sẽ quen thôi. Và em nghĩ bọn mình sẽ có thể đi chơi cùng nhau mà chẳng hồi hộp nữa……”
Tóm lại là liệu pháp gây sốc đấy.
Nếu ngon lành thì dần không ý thức về Yuzuka nữa, có thể xây dựng được hàng rào nam nữ vượt trên cả tình bạn.
Tuy rủi ro cao, nhưng cái lợi thì rất lớn.
“Thấy sao? Nếu anh không thích cũng không sao……”
“Kh-, không phải là không thích.”
“Thật chứ? ……Nếu không thích thì anh không cần phải miễn cưỡng đâu đó?”
“Đã bảo không phải không thích mà. Tuy là đang miễn cưỡng, nhưng nếu không vượt qua được cái này thì tình bạn sẽ sụp đổ đấy nhé.”
Ban đầu thì có lẽ sẽ cực kỳ hồi hộp luôn ấy chứ……nhưng nếu có thể vượt qua thì sẽ có thể trở thành bạn bè tuyệt vời nhất của nhau.
Do tôi không muốn cứ suốt ngày phải bối rối nên quyết định chấp nhận đề xuất ấy.
Khi tôi nhẹ nhàng nắm tay thì tay của Yuzuka đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
“Th-, thế nào?”
“Con tim loạn nhịp đến mức sắp bay ra cả bên ngoài……Kouhei thì sao?”
“Anh cũng vậy. Toàn bộ dây thần kinh đang tập trung hết cả vào tay rồi.”
“Đừng có làm em tập trung quá đấy nhé. Vì sẽ ướt mồ hôi tay đấy.”
“Đã bảo anh không bận tâm mà. Cả bên anh mồ hôi tay cũng nhiều nữa……Có lẽ hồi hộp hơn cả lần đầu nắm tay nhau không chừng.”
“Lạ thật anh nhỉ. Lúc xưa chuyện nắm tay còn chẳng thành vấn đề gì, vậy mà bây giờ lại cực kỳ hồi hộp như thế này.”
“Phải ha. Tâm trạng do kinh nghiệm yêu đương bị reset nó thế đó……Nhân tiện thì, em đã làm như thế nào với Sana đấy?”“Đan từng ngón tay lại và nắm tay nhau, ôm nhau, thay đồ cho nhau……”
“T-, toàn bộ đều sẽ làm cùng với anh hả?”
“Đ-, đột ngột thì không thể đâu. Vì chỉ nắm tay thôi mà đã sít sao rồi……Mới tưởng tượng mỗi chuyện ôm Kouhei thôi mà em đã thấy hồi hộp ơi là hồi hộp rồi đây này.”
“Anh cũng thế……Nhưng mà, một lúc nào đó sẽ làm, đúng chứ?”
“Nếu như Kouhei không chê……”
“Chê gì chứ. Tuy là anh hồi hộp đến mức gục ngã mất……nhưng mà, nếu không kiếm điểm kinh nghiệm về tình yêu thì sẽ không thể vượt qua được bức tường rào nam nữ. Dù gì thì, có thời gian mà. Cứ thong thả rồi cùng nhau làm quen nào.”
Tuy là có cảm xúc ngượng ngùng như hồi mới quen, nhưng mà nắm tay Yuzuka không phải là chuyện mà tôi hoàn toàn không muốn.
Cả hai đứa nắm chặt tay nhau, và đã tận hưởng niềm vui chốn thủy cung cho đến khi thỏa mãn.