Edit: Thích Cháo Trắng
Cuối cùng vào trước tiết học thứ ba cũng giao được tài liệu đến tay Nhạc Kỳ Sâm, Thiển Thiển thở phào nhẹ nhõm, tính toán ngồi xe buýt trở về nhà ông bà ngoại.
Trạm xe bus ở phía trái cách cổng trường học ước chừng m, hiện giờ cũng không có việc gì gấp, Thiển Thiển theo thói quen thả chậm bước chân, ngẩn người ra.
Đi chưa được bao xa, Thiển Thiển lại đụng phải một người.
Cửa hàng bán lẻ thứ hai bên trái trường học là một tiệm mắt kính, người kia chắc là mới vừa mua hoặc là xem đồ ở trong tiệm mắt kính, đang một bên chào tạm biệt chủ quán, một bên lui ra ngoài, bởi vì đưa lưng về phía cửa tiệm rồi lùi về phía sau, cho nên không trông thấy Thiển Thiển. Thiển Thiển lại đang ngẩn người, cũng không hề thấy người kia, vì vậy hai người cứ như vậy đâm vào nhau, mà chân của Thiển Thiển...... Vừa đúng lúc giẫm lên trên giày da bóng loáng của người nọ.
Thiển Thiển cảm thấy dưới chân có chút vướng vướng, sửng sốt một lát mới ý thức được mình dẫm lên chân người ta, mà người kia đã đang dùng ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm cô, lông mày đen nhướn cao lên, nhíu lại thành một chữ "Xuyên" giữa trán, một bộ dáng hung thần ác sát.
Thiển Thiển vội thu chân lại, cúi đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đụng vào chú thật ngại quá, mới vừa rồi tại cháu mất hồn, không phải cố ý đụng vào chú, cũng không phải là cố ý...... Dẫm lên chân chú."
Mặc dù Thiển Thiển chủ động nói xin lỗi, nhưng trong lòng cô hiểu rõ ràng, trách nhiệm trong chuyện này cũng không phải tất cả đều là của cô, thật ra nếu muốn bàn luận, thì trách nhiệm của người đàn ông này còn lớn hơn một chút. Chỉ là dù hai người đều sai thì vẫn cần một người nói xin lỗi trước, cô lại đang để lại một dấu chân chướng mắt như vậy trên giày da của người ta, cho nên cô không ngại cúi đầu trước.
Bị đụng một cái, đạp một nhát vốn không phải chuyện lớn gì, hơn nữa Thiển Thiển còn là một cô gái nhỏ, thái độ nói xin lỗi cũng hết sức ngay ngắn thành khẩn, coi như người bình thường, dù trong lòng thì rất để ý, nhưng ngoài mặt cũng vẫn là ngượng ngùng so đo, ha ha cười nói mấy tiếng kiểu như là "Không sao không sao. Không có gì đáng ngại không có gì đáng ngại", rồi cứ thế cho qua chuyện là xong.
Thiển Thiển thật cảm giác hôm nay trước khi mình ra cửa, nên xem Hoàng Lịch một chút —— phía trên nhất định viết năm chữ lớn "Không thích hợp xuất hành". Vì vậy, khi nhìn sang người đàn ông trung niên ít nhất cũng đã ba lăm ba sáu kia, chẳng những không nói "Không sao" hoặc là "Không có gì đáng ngại", mà ngược lại còn quắc mắt trừng trừng, nhìn cô chằm chằm, rất tức giận khiển trách: "Thật xin lỗi? Nếu thật xin lỗi có thể dùng, thì còn cần đến cảnh sát làm gì?"
Thiển Thiển lại ngây dại —— không đúng, không phải kịch bản như vậy mà.
"Tôi nói cái cô gái trẻ này, một đôi mắt dài không để nhìn đường, đi bộ thì cô ngẩn người cái gì! Cô không những đụng, mà còn đã dẫm vào tôi, nói một tiếng thật xin lỗi là đã muốn bỏ đi à? Tôi nói cho cô biết, hôm nay chuyện như này, không giải quyết dễ dàng như vậy đâu!"
"Hả?" Thiển Thiển kinh ngạc đến mức chỉ có thể phát ra một từ đơn, cô trợn to mắt nhìn anh, hoàn toàn không ngờ tại sao mình lại xui xẻo đụng đến một người như này.
Người đàn ông trung niên — cũng chính là ba Lục đã nhanh chóng thay đổi bộ dạng khác, đang nhìn chằm chằm Thiển Thiển. Không hề nhận ra chút dấu vết giả bộ nào, nhìn ánh mắt đờ đẫn tột đỉnh kia, đôi lông mày của ông không khống chế được hơi run lên, thật sự không nghĩ ra được tại sao cậu con trai thông minh tuyệt đỉnh từ nhỏ của mình lại coi trọng một cô gái ngốc như vậy.
Để che giấu sự luống cuống của mình, ông nhanh chóng kéo lại vạt áo tây trang, chỉ cho Thiển Thiển nhìn: "Nhìn một chút đi, hai ngày trước tôi mới lấy bộ tây trang sang trọng đặt may riêng này về, hôm nay mới vừa mặc vào, đã bị cô xô đẩy thành nếp nhăn rồi đây này......"
Thiển Thiển thật đúng là thành thành thật thật nhìn theo vị trí tay ông đang chỉ, nhìn một chút, trong đôi mắt biến ra hai dấu hỏi to đùng —— nếp nhăn ở đâu? Cô cũng sắp biến thành mắt gà chọi rồi, mà còn chẳng thấy nếp nhăn bị cô xô đẩy mà thành ở đâu nha.
Hùng hùng hổ hổ nói một tràng đến nơi đến chốn xong, ông chợt thả vạt áo tây trang xuống, giơ cái chân bị Thiển Thiển đạp lên, liếm liếm đôi môi có chút khô, tiếp tục tố cáo: "Nhìn mà xem, giày da cao cấp tôi mới mua hôm qua, trước khi ra ngoài đã cố ý lau đến khi sáng bóng, ra ngoài không bao lâu lại đã bị cô đạp cho một dấu bẩn to đùng, cô bảo tôi làm thế nào ra ngoài gặp người được nữa......"
Lại là một tràng bùm bùm ầm ầm xuyên tai nữa.
Thiển Thiển rất nhanh sẽ bị một loạt âm thanh ầm ầm như cơn hồng thủy của ông nhấn chìm, tốc độ bắn chữ liên hồi làm cho đầu óc cô mê muội, căn bản không có cách nào phản bác lại ——
"Tự cô nói một chút xem, rốt cuộc chuyện này tính như thế nào?!"
"Xin, xin chờ một chút......" Chú có thể nói chậm một chút được không, cháu nghe không hiểu.
"Đợi một chút? Đợi để làm gì, đợi chút là có thể phủ nhận được sự thật là cô đụng phải tôi rồi lại đạp tôi một nhát sao?"
"Không phải......" Không phải muốn phủ nhận sự thật, cháu chỉ muốn hỏi chú một chút, xem chú muốn giải quyết như thế nào.
"Không phải, cô nói không phải cô đụng vào tôi hay là nói không phải cô đạp tôi một cái?"
"Cháu không có......" Cháu không hề nói là cháu không đụng vào chú, cũng không nói không phải cháu đạp chú một cước.
"Không có? Cô muốn nói cô không dẫm lên chân tôi? Dấu chân lớn như vậy in ở đây mà cô lại dám quỵt nợ hả?"
"Cháu không muốn......" Cháu không muốn quỵt nợ......
"Không muốn, đương nhiên tôi biết không phải cô muốn dẫm lên tôi! Ai lại cố ý muốn đạp người khác một cước đâu, trừ phi là có thù oán, nhưng trước kia hai chúng ta cũng không biết nhau, không có thù cũng chẳng có oán, nhất định cô sẽ không cố ý đạp tôi rồi...!"
"Cho nên......" Cho nên chú có thể hãy cẩn thận nghe cháu nói mấy câu được không?
"A đợi chút, tôi đây nói vậy không có nghĩa là tôi tha thứ cho cô, cô hiểu chưa? Tôi chỉ là trần thuật một sự thật, sự thật chính là cô không cẩn thận đã dẫm vào tôi, không cẩn thận, nhưng vẫn là đã dẫm vào, trong lòng tôi cũng tức giận!"
"Ah?"
"Ah cái gì mà ah, tôi cho cô biết, cô cũng đừng nhìn tôi như vậy, cho là mình tuổi còn nhỏ lại là con gái, phạm sai lầm thì sẽ được tha thứ ngay hả?"
"Cái này......" Cái này cháu chưa bao giờ nghĩ tới ạ......
"Tốt lắm tốt lắm, chớ cái này cái kia nữa, trước tiên cô nghe tôi nói hết lời đã!"
"......"
Được rồi, chú cứ tự mình từ từ nói đi, cháu sẽ ở yên đây cẩn thận lắng nghe chú dạy dỗ thiếu nữ xinh đẹp ạ.
Thiển Thiển hoàn toàn không có cách nào khác, coi như cô đã hiểu, căn bản là người này tới mượn đề tài để nói chuyện với mình, mượn cớ phát điên, không thể nào nghe lọt tai lời xin lỗi của cô. Cô bày ra gương mặt ngây ngô tuyệt đối im lặng, cổ họng không hề phát ra một âm thanh nào.
Sau đó, người đàn ông trung niên sẽ dùng cái giọng trầm bổng phập phồng, cao thấp dâng trào, khoa trương đến mức có thể dùng để diễn giảng, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt khiển trách Thiển Thiển ước chừng hai tiếng đồng hồ. Cho đến khi quần chúng vây xem đều nhìn không nổi nữa, có người ra ngoài khuyên can, người đàn ông kia mới khép lại cái miệng tựa như súng máy của mình, dừng lại nghỉ ngơi.
Mở ra trạng thái tự động che giấu, Thiển Thiển chợt phát hiện không có âm thanh nào nữa rồi, không khỏi nghi ngờ giương mắt nhìn ông một chút, đến khi thấy da miệng ông cũng sắp bong cả ra rồi, cô có ý tốt hỏi: "Chú ơi, nói lâu như vậy, nhất định chú rất khô miệng đi, nếu như chú còn chưa dạy bảo đủ, cháu đi mua cho chú một ly nước uống để thông nhuận cổ họng, chú uống xong lại dạy bảo tiếp, chú xem thế có được không?"
Cô nói xong, chỉ chỉ tiệm trà sữa phía trước cách đó không xa.
Cảm giác như một quyền đánh vào cục bông, ba Lục: "...... Không cần!"
Bây giờ, phần lớn trẻ con đều được ăn sung mặc sướng, tính tình không dễ chịu chút nào, cho nên khi nghe thấy Lý Nam Dương và Diệp Trạch Phong nói Thiển Thiển dường như là một cô gái không biết tức giận, trong lòng ông không hề tin tưởng một chút nào, trước khi thực hiện kế hoạch này, ông cũng đã dự tính, ngay từ lúc bắt đầu, Thiển Thiển sẽ nhanh chóng bị ông quấy nhiễu đến mất hết kiên nhẫn mà trực tiếp nổi giận —— đây mới là tính khí mà một đứa bé thời nay cần có, không phải sao? Lại không nghĩ rằng nha đầu này thật sự vẫn nghe ông khiển trách tận hai tiếng đồng hồ, lại còn vào lúc ông dừng lại nghỉ xả hơi đến hỏi xem ông có muốn uống chén nước làm trơn họng hay không...... Này, này, nói cô là người thật thà chính là khích lệ cô, chứ đây rõ ràng là ngu đó......
Đã từng thấy người nào đang bị chửi mà trong lòng còn có thể nhớ kỹ người ta răn dạy có khát nước chưa?
(╯‵□′)╯︵┻━┻
[Lật bàn =))) Cháo Trắng cũng lật theo luôn! Ạ cả hai người! =))]
Thế gian lại còn có một cô gái ngu xuẩn như thế này nữa.
Lần này cuối cùng ông cũng tin tưởng lời của Lý Nam Dương và Diệp Trạch Phong rằng Thiển Thiển là một cô gái không hề biết tức giận......
Thiển Thiển bị ông quát sợ hãi rụt cổ một cái —— Ơ… ah, còn thẹn quá hóa giận nữa sao?
Vậy mà cuối cùng Thiển Thiển vẫn đi đến tiệm trà sữa mua hai cốc đồ uống lạnh, cô đưa một ly cho người đàn trung niên, người đàn trung niên vẫn còn làm bộ mặt hầm hừ tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm cô một cái, đùng đùng giật lấy đồ uống, cắm ngay ống hút vào. Hung tợn hút một ngụm lớn đồ uống lạnh bên trong.
Ngoài miệng nói rằng không cần, nhưng thân thể lại rất thành thực chứ sao.
Thiển Thiển nghĩ nghĩ, rồi lại bị ông trừng mắt như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì) —— cũng dạy dỗ cô lâu như vậy rồi còn chưa hết giận chút nào sao? Cô cũng cắm ống hút vào. Uống một ngụm đồ uống lạnh bên trong, hết sức tiếc nuối lắc đầu một cái: thế gian lại có đàn ông bụng nhỏ như bụng ruột gà thế này, ai trở thành người một nhà với ông...... Đoán chừng những ngày sau này có chút khó chịu nha...... May mắn là ba mẹ và anh trai cô đều không phải là người như vậy, bình thường có mấy người bằng hữu thân thích cũng không có ai như vậy cả, đúng là vô cùng hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc đó.
Ba Lục: Không cẩn thận một cái là bị con dâu tương lai tính kế rồi. Trong trạng thái lo lắng "Không muốn cùng nhau sống qua ngày", gấp, online chờ!
Nửa ly đồ uống lạnh trôi xuống bụng, xem ra người đàn ông trung niên kia đã không còn tức giận như trước nữa rồi, Thiển Thiển chờ đúng thời cơ, thái độ đoan chính hỏi "Chú ơi, chú còn định tiếp tục dạy bảo cháu nữa không ạ? Nếu như chú còn định tiếp tục dạy bảo cháu mà nói..., vậy thì cháu đứng ở chỗ này, chú tiếp tục dạy bảo, ừ,…" Thiển Thiển chỉ chỉ ly đồ uống lạnh còn dư lại một nửa ông đang giơ lên dưới cằm, nói, "Vẫn còn nửa ly đồ uống lạnh nữa, chú có thể tiếp tục dạy bảo cháu thêm hai giờ đồng hồ nữa ạ."
Bưng ly đồ uống lạnh còn dư lại một nửa lên, không tiếp tục uống cũng không phải ném đi, ba Lục thầm nghĩ: vừa rồi trong nháy mắt đó, hình như mình bị nha đầu ngơ ngác chậm chạp này nắm được thì phải?
Ông lại dùng lực hút một hơi đồ uống lạnh, thức uống còn dư lại trong nháy mắt đã thấy đáy, ông hết sức phiền não mà phất phất tay với Thiển Thiển chỉ ra ngoài, ý là: đi đi đi, cô đi nhanh lên, tôi đây nhìn thấy cô trong lòng lại cảm thấy cực kỳ phiền.
Thiển Thiển như được đại xá nhanh chóng chạy đi, đi cách một đoạn cô mới hồi tưởng lại, trong động tác phất tay của người đàn ông trung niên kia đối với cô hình như tràn đầy ghét bỏ......
Mãi cho đến khi lên xe buýt, Thiển Thiển cũng không nghĩ ra: rõ ràng người bị giáo huấn cả hai giờ đồng hồ là mình, tại sao mà người kia hình như còn tức giận hơn cả cô nữa......