Thấy Lục Diệp đã chuẩn bị sẵn cho mình hết rồi, Lục Diệp sững sờ một chút, cảm động nhận lấy đồ, cảm động nói: "Cảm ơn cậu, lớp trưởng."
Lục Diệp buồn cười xoa đầu cô, nói: "Nói cái gì vậy, đều là chuyện mình nên làm. Được rồi, cậu đi rửa mặt đi."
Lúc này Thiển Thiển mới cầm cái ly và khăn mặt đi đến phòng tắm, vừa bước vào đến cửa phòng tắm, cô dừng lại, do dự một chút, lộ một nửa cái đầu từ vách tường ra ngoài, giương mắt nhìn Lục Diệp, lo lắng hỏi: "Lớp trưởng.......Lúc mình rửa mặt, cậu đừng có đi đâu nha, được không?"
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cô đã bị dọa đến mức có bóng ma tâm lý trong lòng rồi.
Lục Diệp nói: "Yên tâm đi, mình sẽ không đi đâu đâu, sẽ ở đây canh chừng giúp cậu." Nói xong, cậu từ bên giường dịch đến cuối giường, nói: "Cậu xem, mình ngồi ở đây, nhìn ra phía cửa, ai mà mở cửa, mình sẽ đánh hắn đi, được không? Nếu vẫn cảm thấy lo lắng, cậu vẫn có thể ở từ trong đó kêu mình, xem mình có còn ở đây hay không. Được không?"
"Được." như vậy Thiển Thiển mới an tâm nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều với Lục Diệp, nói: "Cảm ơn lớp trưởng."
Trong phòng tắm liền vang lên tiếng nước chảy ào ào rất nhanh, Thiển Thiển đúng là làm theo giống như lời đề nghị của Lục Diệp, trước khi đánh răng cũng kêu một tiếng lớp trưởng, trước khi rửa mặt cũng kêu một tiếng lớp trưởng, trước khi tắm cũng kêu một tiếng lớp trưởng, đế xác nhận có sự hiện diện của cậu."
Ngay từ đầu, cuộc đối thoại của hai người là: "Lớp trưởng, cậu ở đâu rồi?", "Mình ở đây.", "À, vậy mình đánh răng đây." và "Lớp trưởng, cậu đang ở đâu vậy?", "Mình ở đây.", "Ừ, vậy mình rửa mặt.". Lúc đó, Lục Diệp còn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng khi cuộc đối thoại của hai người biến thành "Lớp trưởng, cậu còn ở đó không?", "Mình ở đây.", "Ừ, vậy mình tắm đây." thì Lục Diệp đã cảm thấy khó chịu, khó chấp nhận, đầu óc của cậu không khống chế được mà vẽ ra nhất cử nhất động của Thiển Thiển, trong thân thể của cậu lại lần nữa tuôn ra loại xao động khó tả, mà ngay cả khi nghe được tiếng chảy, thì tiếng nước chảy lúc này so với lúc đảnh răng rửa mặt cũng kiều diễm ám muội hơn rất nhiều.
Quả thực đây là đang thử thách cậu. Lục Diệp thầm nghĩ.
Cậu cảm giác hiện tại mình cực kỳ giống như lần đầu tiên "cởi mở" cùng bạn gái. Phòng căng thẳng, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ đều có thể trêu chọc một người đàn ông như cậu nổi lên xúc động nguyên thủy nhất. Nhưng mà đáng tiếc là, cái người trong phòng kia cũng chưa phải là bạn gái của cậu, ngay cả việc sờ sờ tay nhỏ của cô, đều phải được cô đồng ý mới được chạm vào.
Khó nhịn được, Lục Diệp thay đổi vài tư thế ngồi, số lần quay đầu lại nhìn con số hiển thị trên máy điều hòa ngày càng thường xuyên hơn, độ đã là nhiệt độ thấp nhất. Nhưng vì sao cậu vẫn cảm thấy phòng này rất nóng vậy, nóng đến mức cậu miệng đắng lưỡi khô.
Cậu uống một ly rồi lại một ly nước đá vào bụng, tất cả gộp lại, cậu vẫn cảm thấy nóng, giống như nước đá chưa kịp đi vào trong dạ dày, đã bị thân thể cực nóng của cậu làm bốc hơi lên hầu như không còn.
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng nước chảy giày vò người ta kia cũng ngừng lại, Lục Diệp bỏ cái ly không xuống, buông một tiếng thở dài.
Trong phòng tắm rất nhanh đã vang lên âm thanh của máy sấy tóc.
Một tiếng "lạch cạch" nhỏ vang lên, Thiển Thiển bước ra với mái tóc đã khô một nửa, vẫn là bộ quần áo lúc ban ngày, áo thun màu xám tro và quần cao bồi, cô ăn mặc rất chỉnh tề, cẩn thận.
Mới bước ra từ trong phòng tắm chưa được mấy bước, Thiển Thiển liền bị lạnh đến mức run cả người, sợ hãi nói: "Tại sao lại lạnh như vậy? Lớp trưởng, cậu hạ điều hòa xuống nhiều lắm hả?"
Từ khi Thiển Thiển đi từ trong phòng tắm ra ngoài, ánh mắt của Lục Diệp đều dính lên người của cô, vẻ mặt của cậu hoảng hốt, cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, trên gương mặt trắng nõn nổi lên vài vệt đỏ ửng, ngay cả Thiển Thiển nói gì cũng không nghe thấy.
Thiển Thiển nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu môt cái, bị bộ dạng kỳ quái của cậu làm cho kinh ngạc một chút, vội vươn tay ra lay cậu tỉnh lại: "Cậu làm sao vậy lớp trưởng, mặt đỏ như vậy......Chẳng lẽ là bị sốt sao?"
Đầu ngón tay của Thiển Thiển vừa đụng đến bả vai của Lục Diệp, đã bị phản xạ có điều kiện của cậu cầm lấy. Vừa tắm xong, tay cô vẫn còn ấm áp, nhưng đối với toàn thân của Lục Diệp đang phát nóng mà nói, không thể nghi ngờ nữa, đó là một ly nước chanh giải nhiệt giữa mùa hè nắng nóng, không chỉ làm bình ổn trong tâm, mà còn làm cho thần trí hỗn độn của cậu một tia trấn tĩnh.
Lục Diệp dường như mới vừa ở trong mộng tỉnh lại nhìn Thiển Thiển, cúi đầu nhìn bàn tay của Thiển Thiển đang bị cậu nắm lấy, tuy rằng vì rất không đành lòng, nên cậu vẫn không buông lỏng tay ra, ho khan hai tiếng để che giấu sự thất lễ của mình, hỏi: "Làm sao vậy, Thiển Thiển?"
Thiển Thiển không dễ chịu đưa mu bàn tay đã bị cậu cầm lấy ra phía sau, sau đó, lại lén lút đưa tay còn lại ra sau lưng, nhẹ nhàng cầm lấy cái tay kia, trong nháy mắt nghi ngờ cái tay đã bị lớp trưởng cầm, nghĩ rằng trong lòng mình giống như bị điện giật chỉ là ảo giác.
Ánh mắt của hai người đều né tránh, tự nhiên không thể phát hiện ra trên mặt của đối phương đều xuất hiện sự ngượng ngùng.Thiển Thiển hắng giọng một cái, cố gắng xem như không có việc gì nói: "Không, không có sao, chỉ là.......Trong phòng lạnh như vậy, còn mặt của cậu lại đỏ như vậy, mình còn tưởng rằng........Còn tưởng rằng cậu sốt, nên muốn hỏi một chút......."
"À..........." Lúc này Lục Diệp mới nhớ ra vừa rồi mình vừa chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thấp nhất, vội cầm lấy điều khiển trên giường, chỉnh lại nhiệt độ, chột dạ giải thích, "Vừa rồi mình cảm thấy hơi nóng.......Ừ, thật là nóng, cho nên giảm điều hòa xuống thấp một chút......."
Thiển Thiển gật gật đầu, rất đồng cảm nói: "Hôm nay đúng là rất nóng."
"Đúng vậy đó.", Lục Diệp cười cười, nói: "Thiển Thiển, cậu tắm xong rồi sao? Tắm xong thì đến lượt mình tắm, ừ......Cậu lên giường nghỉ ngơi trước đi."
"Ôi trời?" Thiển Thiển ngạc nhiên mở to hai mắt, nói: "Không phải cậu đã tắm..............?"
"Không phải mới vừa rồi xém chút nữa là đánh nhau một trận rồi sao, lại ra chút mồ hôi. Không được thoải mái cho lắm." Lục Diệp nói xong, cầm khăn lông đi vào phòng tắm.
Thiển Thiển đứng tại chỗ, không hiểu mà gãi gãi ót, sao mà cô cứ cảm thấy đêm nay lớp trưởng làm cái gì cũng nóng vội vậy?
Lục Diệp đứng dưới vòi hoa sen, không chút do dự vặn nước lạnh đến mức thấp nhất.
Tắm dưới vòi nước lạnh khoảng phút, Lục Diệp mới cảm thấy cơ thể bị xao động của cậu mới hoàn toàn dịu xuống, cậu đóng van nước, những giọt nước trong suốt chảy từ da thịt của cậu xuống đến bả vai, lăn xuống eo, một tay của cậu chống lên tường, thở hổn hển nặng nề mấy cái, mới đi ra khỏi vòi sen, lau nước mặc quần áo vào.
Lúc Lục Diệp đi ra, Thiển Thiển đã ngồi lên giường rồi, cô tựa đầu vào tường chơi điện thoại di động, trong lòng vẫn còn sợ hãi nên cô chỉ để lộ một cái đầu, một bả vai, hai cánh tay ở bên ngoài, còn lại đều bị cô dùng chăn bịt kín mít.
Lục Diệp cảm thấy như vậy cũng tốt, tránh cho cơ thể của cậu xuất hiện phản ứng kỳ quái thêm lần nữa.
Cậu nhìn Thiển Thiển nở nụ cười một chút, cũng đi lại bên giường, hai người cứ cách một khoảng hẹp như vậy mà im lặng chơi điện thoại, chỉ là một người thì chơi hết sức chuyên chú, còn một người thì chơi trong tâm trạng thích chí.
Nửa giờ sau, Lục Diệp thấy tóc của Thiển Thiển đã khô hẳn, thì nói: "Thiển Thiển, đã khuya rồi, đi ngủ đi."
Ngoài miệng thì Thiển Thiển trả lời được rồi, nhưng động tác trượt màn hình thì vẫn không dừng lại, lại nhìn đến trang tiếp theo, cô mới cảm thấy mãn nguyện để điện thoại di động xuống chui vào nằm trong chăn.
Lục Diệp bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa tay tắt đèn, trong phòng nhất thời tối đen.
Đêm thật yên lặng, cho nên âm thanh Thiển Thiển lăn qua lăn lại trên giường rất rõ ràng.
Nghe Thiển Thiển lăn qua lăn lại khoảng phút, Lục Diệp nhịn không được bèn lên tiếng, cậu hỏi: "Thiển Thiển, cậu ngủ không được sao?"
Bên kia yên lặng một chút, giọng nói của Thiển Thiển vang lên yếu ớt như tiếng mèo kêu: "Không phải, là không dám ngủ......."
"Còn sợ sao?"
"Sợ, sợ mở to mắt, lại nhìn thấy một người đàn ông kỳ quái nữa."
"Ừ, đùng sợ, mình đang ở bên cạnh cậu đây, sẽ không có người đàn ông kỳ lạ nào xuất hiện lần nữa đâu."
".........Được."
Sau đó, trong phòng yên lặng chỉ còn nghe được tiếng hít thở của hai người bọn họ.
Lại một lúc sau, Lục Diệp thử thăm dò: "Thiển Thiển?"
Dường như là Thiển Thiển đáp lại ngay: "Hả?"
"Vẫn còn sợ sao?"
"................"
Lục Diệp xoay người, đối diện với Thiển Thiển, nói: "Thiển Thiển, chìa tay cậu ra đây."
"Hả? Làm chi vậy?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy, ngoan, chìa tay cậu ra đây."
Lúc này đâu, giọng nói của Lục Diệp mang mùi dụ dỗ.
Thiển Thiển do dự một chút, vẫn là xoay người đối mặt với Lục Diệp, chần chờ đưa cánh tay ra.
Giây tiếp theo, tay của Lục Diệp giống như có mắt, trong bóng tối nhưng năm ngón tay vẫn cầm lấy tay cô chuẩn xác.
Trong nháy mắt hai bàn tay đan vào nhau đó, tim hai người không hẹn mà cùng đập như nước vỗ.
Thiển Thiển rụt tay về theo bản năng, nhưng không thể tránh thoát, dần dần, cô cảm thấy máu toàn thân của mình đã dồn hết lên mặt rất nhanh, rất nhanh, mặt của cô nóng đến mức có thể luộc trứng gà được. Biết rằng tối như vậy, Lục Diệp không có khả năng thấy được khuôn mặt đỏ ửng của cô, nhưng cô vẫn quay đầu, vùi nửa khuôn mặt vào gối.
Mê mẩn trong bóng tối, Lục Diệp cũng khó tránh khỏi cảm thấy nóng mặt, dưới tình huống cái gì cũng không nhìn thấy này, ngược lại dường như là cậu sinh ra tâm trạng ngượng ngùng. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bây giờ còn sợ sao?"
Thiển Thiển không có trả lời ngay.
Tay của lớp trưởng thật ấm áp, nhiệt độ thuộc về hai ngón tay của cậu cứ liên tục không ngừng truyền vào cơ thể của cô, cũng ấm vào trong lòng của cô, cho cô dũng khí và sức mạnh.
Tay lớp trưởng rất lớn cũng rất có lực, có thể dễ dàng bao bọc cả tay của cô, không để cho cô tránh thoát nhưng vẫn không làm đau tay của cô, làm cho cô có cảm giác ủng hộ và khích lệ.
Lo âu và sợ hãi không ngớt trong lòng cô đã bị dũng khí cùng sức lực này đánh lui từng chút từng chút một, cảm xúc lo âu bất an cũng bị ủng hộ và khích lệ này an ủi từng chút một.
Sau một lúc lâu, cô rầu rĩ nói: "Không sợ."
"Thật sự không sợ sao?" Giọng nói của Lục Diệp mang theo ý cười.
"Thật sự không sợ." Thiển Thiển ngượng ngùng nói.
Lục Diệp "chậc" một tiếng, nói: "Để trên không như vậy cũng có chút không thoải mái."
"Ừ, cũng có một chút."
"Hay là chúng ta để trên tủ đầu giường được không?"
"Được."
Kết quả là, Lục Diệp cứ di chuyển tay của Thiển Thiển lên trên, sau đó tay của hai người đều để ở trên tủ đầu giường.
Lục Diệp điều chỉnh tư thế ngủ một chút, cười nói: "Như thế nào, như vậy có phải thoải mái hơn không?"
Thiển Thiển cũng cười: "Ừ."
"Vậy thì ngủ đi, cũng đã khuya rồi."
"Được."
Thiển Thiển lẳng lặng nằm ở trên giường, nghe tiếng tim mình đập nhanh hơn một nhịp, dần dần, mí mắt của cô trở nên nặng nề, đang lúc mơ màng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập nặng nề này dường như biến thành hai cái, một trước một sau, liên tiếp. Trước khi hai tiếng tim đập chậm rãi, rốt cuộc cũng hợp hai làm một, hai mắt Thiển Thiển nửa mở nửa khép, cô đã ngủ.
Nghe hô hấp của Thiển Thiển yên ổn một lúc lâu, Lục Diệp biết rằng cô đã ngủ, cậu đập một cái không nặng không nhẹ trên ngực mình một cái, giáo huấn cái tên không nghe lời ở bên trong kia, nắm chặt tay của Thiển Thiển, cũng nhắm mắt lại.
Bảy giờ sáng, tia ánh sáng đầu tiên xuyên qua cửa sổ phòng rơi xuống cánh tay trên tủ đầu giường, vì một đôi đang ngủ kia, khi đang ngủ vẫn nắm chặt tay nhau vì lo lắng ánh sáng chói chang của mặt trời.
Bảy giờ ba mươi sáng, Lục Diệp mở mắt, nhìn thấy Thiển Thiển xinh đẹp đang ngủ yên ổn trên giường, lại nhìn thời gian, quyết định nuông chiều cô ngủ tiếp thêm phút nữa mới kêu cô dậy.
Tám giờ sáng, Thiển Thiển và Lục Diệp thu xếp xong liền vội vàng ra khỏi phòng, đến quầy lễ tân lấy lại tiền thế chấp, xuống lầu chạy đến nhà văn hóa nghệ thuật.
Tám giờ ba mươi lăm phút sáng, Lục Diệp và Thiển Thiển theo sự hướng dẫn của người phụ trách đã tìm được đến văn phòng của người phụ trách cuộc thi hôm qua, vị giáo viên hôm qua vừa nhìn thấy Thiển Thiển đã cười đến híp cả mắt, chậm rãi hỏi: "Em đến tìm bút máy sao?"