Tuy rằng Nhạc Kỳ Sâm hi vọng Thiển Thiển và Lục Diệp có thể tìm nhà trọ tốt một chút, nhưng cũng chính như lời Nhạc Kỳ Sâm nói, tất cả khách sạn chính quy đều cần giấy chứng minh mới vào ở được. Dù sao đây cũng là một nơi lạ lẫm, Thiển Thiển và Lục Diệp cũng không dám đi quá xa, sợ đi xa quá sẽ đến một nơi hẻo lánh, về mặt khác, Lục Diệp cũng muốn timg một chỗ ở gần nhà văn hóa nghệ thuật một chút, như vậy thì sáng ngày mai Thiển Thiển có thể ngủ thêm được một chút.
Sau khi Lục Diệp đưa Thiển Thiển đi một vòng xung quanh nhà văn hóa nghệ thuật, hai người họ đã chọn được một khách sạn tốt nhất mà không yêu cầu chứng minh thư đăng ký khi vào ở.
Lúc Lục Diệp và Thiển Thiển đi đến đây lần đầu tiên, cô ngồi ở quầy rõ ràng nói còn thừa hai phòng đơn, nhưng đến lúc bọn họ đi đến đây hỏi lại lần nữa, cô ấy kiểm tra lại lần nữa, thì thật nói chọ bọn họ biết là thật đáng tiếc là phòng đơn đã hết rồi, chỉ còn lại phòng đôi thôi.
Thiển Thiển đi qua đi lại cả một ngày như thế, đã sớm mệt đến mức chân run rồi, bởi vì người bên cạnh là Lục Diệp, cô xấu hổ nên không dám nói, nhưng khi vừa đến khách sạn, Lục Diệp đi hỏi phòng, cô sẽ tìm một chỗ ngồi có chỗ dựa vào để cho bản thân mình được nghỉ ngơi một chút, không làm hoang phí từng giây từng phút. Biểu hiện của cô rõ ràng như vậy rồi, Lục Diệp không nhìn ra mới là chuyện lạ.
Lục Diệp không để ý Thiển Thiển liên tiếp túm tay áo của mình, móc bóp ra chuẩn bị trả tiền, nói: "Lấy cho tôi hai phòng đôi."
Cô đứng quầy vui mừng "Ai" một tiếng, liền cúi đầu viết vào, hoàn toàn không nhìn thấy Thiển Thiển đang đứng một bên liều mạng xua tay.
Thiển Thiển: "........."
Trên đường cô tiếp tân đang hào hứng dẫn bọn họ lên phòng, cuối cùng Thiển Thiển cũng gọi Lục Diệp lại, cô cau mày hỏi: "Chúng ta tổng cộng chỉ có hai người, cậu thuê hai phòng đôi làm gì chứ?"
"Không thuê hai phòng đôi, không lẽ chỉ thuê một phòng đôi thôi sao?" Lục Diệp vừa đỡ Thiển Thiển, làm cho cô đi lên không gắng sức quá, vừa thuận miệng đùa giỡn cô, "Hay là cậu đồng ý ở cùng một phòng với mình?"
Nghe ra ngụ ý của cậu, mặt của Thiển Thiển "xoạt" một cái đỏ lên, tức giận nói: "Cậu cũng biết là không phải mình có ý này mà! Hai người chúng ta, nên thuê hai phòng đơn thôi, thuê hai phòng đôi kia, rất lãng phí mà!"
"Nhưng nơi này chỉ còn phòng đôi thôi." Vẻ mặt Lục Diệp vô tội nói.
"Vậy thì chúng ta đổi chỗ khác, cũng đâu phải chỉ có chỗ này mới có thể ở được đâu." Thiển Thiển nói.
"Nhưng cậu đã mệt như vậy rồi." Lục Diệp dừng lại, mỉm cười nhìn Thiển Thiển nói.
Giọng nói của cậu trầm thấp dịu dàng, mang theo hai phần trêu đùa, tám phần quan tâm, Thiển Thiển nghe mà không kiềm lòng được mà có chút đỏ mặt, cô không được tự nhiên mà tránh đi ánh nhìn chăm chú của cậu, bất mãn lầu bầu nói: "Như vậy thì cũng không nên thuê hai phòng đôi được, thật là lãng phí......"
"Dĩ nhiên là mình cũng có thể thuê một phòng đôi thôi." Lục Diệp bày ra khẩu khí "Tôi nói chuyện thật khéo".
Trong lòng Thiển Thiển dâng lên một dự cảm không tốt: ".............."
Quả nhiên là giây tiếp theo, Lục Diệp liền cười xấu xa nói: "Điều kiện tiên quyết là cậu phải đồng ý ngủ cùng với mình."
"Cậu!" Mặt của Thiển Thiển càng đỏ hơn, cô trừng mắt liếc Lục Diệp một cái, trong lúc nhất thời dường như cảm thấy được chân không còn đau như trước nữa, bước nhanh theo cô lễ tân đang dẫn đường ở phía trước.
Chỉ là cặp mắt ngập nước đo đỏ kia thoạt nhìn không có chút lực sát thương nào cả......Không, thật ra thì vẫn có, đối với Lục Diệp mà nói, ánh mắt đó quả thật là một kích giết chết cậu. Cậu đứng tại chỗ, đưa tay gãi gãi mũi hồi lâu mặc dù không có ngứa, cuối cùng nhịn không được mà bật cười lên.
Đi đến phía trước, Thiển Thiển nghe thấy tiếng cười không kiên nể gì của cậu, bước đi bỗng nhanh hơn rất nhiều, cô sững sờ, vượt qua trước mặt cô dẫn đường, cảm thấy mặt mình nóng đến độ không thể gặp ai!
Cho đến khi phía sau lưng truyền đến tiếng kêu của cô dẫn đường: "Này cô bé, phòng ở đây này, đi qua đây đi cháu!"
Thiển Thiển vội vàng xông về phía trước nhanh như đoàn tàu chợt dừng lại, cả người đều cứng lại rồi.
Tiếng cười của Lục Diệp càng thêm vang dội, nếu như lúc này Lục Diệp xoay người sang chỗ khác, có thể nhìn thấy cảnh tượng Lục Diệp cười đến mức eo cũng không thẳng lên được mà phải vịn vào tường để chống đỡ thân thể.
Nhưng mà Thiển Thiển cũng không quay qua, cô chỉ đứng tại chỗ, ảo não gõ vào sau ót mình một cái.
Lớp trưởng là một người đứng đắn đâu mất rồi? Cô tin tưởng cậu như vậy, làm sao lại có lúc cậu ấy lại không đứng đắn như vậy được chứ!
Lục Diệp: thật ra thì cũng có lúc mình không được đứng đắn đấy, cậu có muốn xem một chút hay không? [nháy mắt]
Phòng được bố trí ở lầu hai, nói là điều kiện tốt nhất, nhưng vẫn kém xa khách sạn chính quy, chẳng qua chỉ có cách trang trí thật ấm áp, đó cũng là nguyên nhân mà Thiển Thiển lựa chọn. Trong phòng không có ti vi và máy tính, nhưng có wifi, máy điều hòa và phòng tắm cũng độc lập với nhau, đúng với ý của Lục Diệp là phòng tắm và điều hòa độc lập với nhau, những cái khác thì không nói, chỉ là mức độ an toàn cũng cao hơn nhiều. Điều duy nhất không chịu được là khóa cửa, không có cài bảo vệ ở trong thì coi như xong, lại là loại ổ khóa hình cầu cổ xưa, ngay lúc đầu Lục Diệp không muốn ở đây chính là nguyên nhân này.
Sau khi cô tiếp tân sắp xếp xong, Thiển Thiển ngồi thật mạnh xuống giường, tức giận đến mức phồng hai má giống như con ếch nhỏ.
Biết rằng da mặt của cô mỏng, Lục Diệp cũng có chút hối hận khi nói vậy, cố gắng nhịn cười, đi đến phía trước cửa sổ ngồi xuống dỗ cô: "Thiển Thiển ngoan, đừng có tức giận với mình mà, mình xin lỗi cậu có được không, vừa rồi mình không nên đùa với cậu quá trớn như thế."
"Cậu cũng biết là quá trớn sao!" Thiển Thiển cau mày trừng mắt nhìn cậu, khuôn mặt đỏ ửng của cô còn chưa hết, vẫn rất tức giận: "Lúc trước trong điện thoại mình còn nói với anh hai là cậu là một người đứng đắn, lúc này cậu lại....", Đột nhiên cô cạn lời, nghĩ một chút mới nói thêm, "Lại là phụ sự tín nhiệm của mình đối với cậu!"
Nói xong, cô còn cảm thấy mình quá hiểu đạo lý mà gật đầu mạnh một cái.
"Nhưng mà Thiển Thiển", nghe xong lời nói của cô, Lục Diệp cười cong mắt thêm lần nữa, "Mình chưa bao giờ nói mình là người đứng đắn nha."
"Hả?" Thiển Thiển trợn tròn mắt.
"Thiển Thiển à, có một chuyện mình hi vọng cậu có thể biết......" Lục Diệp sờ sờ đầu Thiển Thiển, sau đó chậm rãi đứng dậy, vừa nghiêng người về phía trước để thân thể có thể đến gần cô hơn, dùng một giọng nói cực kỳ mập mờ nói bên tai của Thiển Thiển, "Nam sinh rất là nguy hiểm, đặc biệt đây là trường hợp cô nam quả nữ......trong tình trạng ở chung một phòng."
Từ khi cậu xích lại gần thì nhịp tim của cô liền không khống chế được, ngay cả cậu nói gì cô cũng không nghe được chút nào, chỉ có thể cảm giác được hơi thở ấm áp đang phà vào lỗ tai của cô, làm cô kích động không tự chủ được thẳng lưng lên, hơn nữa.......Cũng không biết đây có phải là cảm giác sai lầm hay không, cô cảm thấy, lúc lớp trưởng đang nói chuyện, giống như môi đang đụng vào lỗ tai của cô, thật vất vả mới làm cho khuôn mặt bớt đỏ lại, lần này thì thực sự lỗ tai cũng đỏ luôn rồi.
Chờ đến lúc Lục Diệp ngừng nói, Thiển Thiển giống như mới ở trong mơ tỉnh lại vậy, nhưng lưng của cô vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy, hoàn toàn không có biện pháp ráp từng câu nói của Lục Diệp lại thành một câu hoàn chỉnh được, cô có chút mờ mịt quay đầu đi, nhìn khuôn mặt của Lục Diệp gần trong gang tấc.
Cũng không giống như trong tiểu thuyết ngôn tình viết, nữ chính quay đầu đi, môi của nữ chính và nữ chính chạm vào nhau. Lục Diệp nhìn chằm chằm vào đôi môi như thạch hoa quả của Thiển Thiển, chỉ hận chính mình vừa rồi không tiến lại gần thêm chút nữa. Mà hiện tại hôn thì có vẻ như đang cố ý, mục đích hôm nay cậu nói những lời này, làm những việc này cũng không phải ở chỗ này.
Tiếc nuối nhìn vào đôi môi của Thiển Thiển thêm lần nữa, Lục Diệp đè nén kích động nguyên thủy nhất của mình, nở nụ cười tươi như hoa xuân với Thiển Thiển.
Khuôn mặt của Lục Diệp vốn đẹp trai, lại bởi vì bình thường không hay cười, cho nên bỗng nhiên cười rộ lên thì đặc biệt có sức sát thương. Bỗng nhiên ở khoảng cách gần như vậy mà Lục Diệp nở một nụ cười sáng lạn, Thiển Thiển nhìn thấy vậy nhịp tim không khỏi lỡ một nhịp đập, tròng mắt cũng không nhúc nhích.
Thấy Thiển Thiển đã bị mình quyến rũ thành công, Lục Diệp mới đứng thẳng dậy, lui khỏi phạm vi hấp dẫn Thiển Thiển.
Cho đến khi hơi thở của cậu hoàn toàn cách xa mình, Thiển Thiển mới chợt bừng tỉnh, cô bỗng nhiên ý thức được là vừa rồi khoảng cách của mình và Lục Diệp gần đến mức môi sắp chạm vào nhau, trong nháy mắt, lại phản ứng kịp những lời mà Lục Diệp vừa mới nói, nhất thời vừa thẹn vừa cáu, cô đưa tay đẩy Lục Diệp về phía trước một chút, tức giận nói: "Cậu, cậu lại như vậy nữa rồi!"
Thấy dáng vẻ quắc mắt trừng mình của cô, cuối cùng thì Lục Diệp cũng không nhịn được, bộc phát một trận cười lớn: "Ha ha ha ha ha......"
Thiển Thiển nhìn thấy thì mắt càng đăm đăm, không thể tưởng tượng được mà nói: "Cậu cậu cậu cậu cậu còn cười được sao!"
Nghe thấy cô liên tục nói lắp, Lục Diệp càng cười lớn tiếng hơn, cậu vừa cười vừa nói: "Ha ha ha....Thực xin lỗi......Mình cũng không muốn, thật sự là, thật sự là bộ dạng của cậu bây giờ nhìn ha ha ha.....Rất khôi hài ha ha ha, làm cho mình kiềm lòng không được, liền muốn trêu chọc một chút ha ha..."
Thiển Thiển tức giận đến mức nghiêng mũi: cậu cười thì thôi đi, còn dám vừa cười vừa nói bộ dạng của cô khôi hài?!
Hiệu quả cách âm của phòng cũng không tốt, tiếng cười của Lục Diệp như thế cũng sẽ làm những người khách khác bất mãn, bọn họ gõ vách tường "thùng thùng" bày tỏ vẻ kháng nghị.
Lúc này Lục Diệp mới nhỏ giọng cười của mình lại một chút, cười "khúc khích".
Dưới cơn nóng giận, Thiển Thiển định ngã ngửa xuống giường, nhưng hiển nhiên là cô quên mất đây là giường khách sạn chứ không phải giường ở nhà, chỉ lót hai lớp đệm mỏng thôi, không có mềm mại như vậy, cái ót đụng thật mạnh vào trên ván giường, phát ra một tiếng "ầm", phản xạ có điều kiện cô kêu "ôi" một tiếng, sau đó ôm đầu.
Giờ khắc này, âm thanh cười nhạo của Lục Diệp cuối cùng cũng dừng lại, cậu tiến lên, vươn tay ra muốn sờ sờ vào nơi bị đụng của Thiển Thiển, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Thiển Thiển, đụng vào đâu rồi? Đụng rất mạnh sao?"
Thiển Thiển không chút nghĩ ngợi gạt tay của cậu ra, thuận tiện kéo qua bên cạnh, kéo chăn đắp lên người của mình, trong lòng cũng không biết là xấu hổ chiếm đa số hay tức giận chiếm đa số, nếu không phải Lục Diệp vẫn cười nhạo cô, cô có thể đụng đầu hay sao?
Thiển Thiển bày ra bộ mặt "Đừng kêu tôi, tôi muốn yên tĩnh, cũng đừng hỏi tại sao tôi muốn yên tĩnh", làm Lục Diệp có chút xuống tay không nỡ, cậu ngồi bên cạnh giường của Thiển Thiển, vỗ vỗ phía ngoài mặt chăn, dỗ nói: "Thiển Thiển, mình sai rồi, mình không nên chê cười cậu, cậu chui ra đi, chúng ta nói chuyện tử tế, có được không?"
Thiển Thiển không lên tiếng.
"Mình nói thật, Thiển Thiển, ra ngoài đi mà, mình đảm bảo sẽ không bao giờ chê cười cậu nữa, nếu mình lừa cậu mình sẽ thành chó con, được không?"
Thiển Thiển vẫn không lên tiếng.
Lục Diệp nghĩ nghĩ, thay đổi cách khác: "Hay là cậu mệt rồi, muốn đi ngủ hả? Nếu xem như đã buồn ngủ rồi, vậy thì rửa mặt ngủ tiếp được không? Ít nhất cũng phải cởi giày ra chứ."
Thiển Thiển vẫn không lên tiếng.
Lục Diệp không còn cách nào khác, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, Thiển Thiển, cậu nói xem, muốn mình làm như thế nào mới chịu tha thứ cho mình đây?"
Kén chăn rốt cuộc cũng chuyển động, nhưng mà lăn sang một bên giường, nhìn ra là Thiển Thiển đang trở mình, đưa cái mông....À không, đưa cái lưng về phía Lục Diệp.