Kỳ thật thầy nhạc khi dạy đã để ý thấy Thiển Thiển lén lút - - nàng sốt ruột đến mức sắp nhảy lên bàn đến nơi, muốn không để ý cũng khó. Nhưng mà ông cũng biết thừa, bọn học sinh đều không thích tham gia cái hoạt động này, mất thời gian không nói, còn đặc biệt phiền toái, chỉ có việc xếp đội hình đã là một việc khó; cái vẻ vang gì đó, trên thực tế chỉ là làm lớp vẻ vang một thời gian. Vì lớp làm vẻ vang, chủ nhiệm lớp có nhớ ngươi là ai, cái vẻ vang đó có ích gì? (đoạn này ta hơi bị rối, tại không có bản raw nên ko rõ lắm) Nhiều người hát như vậy, làm sao ban giám hiệu có thể nhớ rõ tất cả tên? Về phần lên TV, nói thì dễ nghe, người nhiều như vậy, có thể quay được một vạt áo của mình là tốt rồi, trang điểm xong rồi, có khi còn không nhận ra bản thân.
Cho nên mặc kệ Thiển Thiển nói cái gì, thầy nhạc cũng chỉ nghĩ là cô không muốn tham gia hợp xướng, chỉ khuyên nhủ: "Nói bậy, em tiểu cô nương này nhìn xem thật xinh đẹp, làm sao lại không biết hát? Thôi, chớ trì hoãn thời gian, trở về luyện hát thật tốt, thầy tin tưởng em có thể."
Nói xong, lập tức đi xuống lầu, để lại Thiển Thiển lệ rơi đầy mặt- -
Lời của thầy giáo thật không logic, ai nói xinh đẹp chắc chắn sẽ biết hát?
Thấy mặt Thiển Thiển đầy vẻ “Lòng mình rất rối, mình muốn nhảy lầu”, bọn Giang Đường vội chạy lại, an ủi cô - -
"Không sao đâu, Thiển Thiển, không hát được thì chúng ta chỉ mở đóng miệng theo khẩu âm là được, nhiều người hát như vậy,sẽ không ai chú ý tới cậu không hát đâu." Hạ Văn ôm lấy vai Thiển Thiển nói ra.
"Cách chọn người này cũng có chút tùy tiện nha, làm gì có chuyện, nhìn vẻ ngoài chọn người hát?" Giang Đường tức giận bất bình nói ra, "Ai cam tâm tình nguyện tham gia đợt hợp xướng không có ý nghĩa này chứ, dù sao mình cũng không muốn đi."
"Thôi thôi, cũng đã bị chọn rồi, tức giận cũng vô dụng. Nhưng mà trường hợp của Thiển thiển có chút đặc biệt, chúng ta cần phải nghĩ biên pháp khác " Lâm Nhược Vân vỗ vỗ trên vai Giang Đường, cô suy nghĩ một chút, nói "Nếu không thì, trở về tìm cô Lương nói một chút coi?"
Mặc dù biếttìm cô Lương cúng chưa chắc đã được, nhưng đây cũng là cách cuối cùng rồi. Vì vậy cô gái một phút cũng không dừng, chạy tới phòng làm việc của cô Lương.
Cô Lương nghe việc này, quả nhiên như những gì các cô đoán, lộ ra vẻ làm khó, nói ra: "Bởi vì ban giám hiệu trực tiếp đem việc chọn người giao cho âm nhạc lão sư phụ trách, cô thực không có quyền can thiệp, hơn nữa thầy Vương còn nhiều tuổi hơn cô nhiều, cô là hậu bối, cũng không thể phẩn đối ý kiến của thầy ấy được."
Nhìn thấy sự thất vọng trên mặt của mấy cô, cô Lương đành phải khuyên nhủ: "Thiển Thiển, em cứ thử xem sao đã, cô nghĩ em bởi vì việc ở hồi tiểu học, nhiều năm liên tục cũng không hát?"
Thấy Thiển Thiển gật đầu, cô Lương tiếp tục nói: "Như vậy xem như tốt rồi, trước tiên em cứ thử hát, lỡ như bây giờ hát được rồi thì sao? Nếu như thực sự không thể được, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác?"
Thiển Thiển trầm mặc một chút, bất đắc dĩ gật gật đầu.
Vậy... Chỉ có như vậy.
Buổi trưa, trên đường đi học về, Thiển Thiển kể lại mọi chuyện cho Nhạc Kỳ Sâm nghe, cũng muốn tìm một người nghe cô hát, nghe xem tiếng hát của cô có phải đột nhiên "Có thể" hay không? Nhạc Kỳ Sâm đồng ý.
Sau khi ăn xong, để tránh hù đến mẹ không biết gì, Thiển Thiển cố ý đem Nhạc Kỳ Sâm kéo đến một phòng xa nhất, cũng là phòng ít dùng tới nhất, nghiêm túc hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Nhạc Kỳ Sâm gật gật đầu: "Chuẩn bị xong."
"Vậy em bắt đầu nha?" Thiển Thiển không quá yên tâm mà hỏi.
"Bắt đầu đi."
Thiển Thiển suy nghĩ một chút, lại dặn dò: "Anh nhất định phải nói thật, không thể gạt em."
"Ừm."
"Như vậy em bắt đầu nhé?"
"Ừ."
Thiển Thiển không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, tay ở sau lưng vì căng thẳng mà xoắn xoắn ở sau lưng, cô hít sâu một hơi, khi chuẩn bị tâm lý ổn rồi, mới hé miệng, kết quả...
Phát không ra được tiếng nào.
"Làm sao vậy?" Nhạc Kỳ Sâm kỳ quái hỏi.
"Em, em sợ..." Thiển Thiển nói mang theo tiếng nức nở, "Em sợ em vẫn hát giống như tiểu học."
"Đừng sợ, " Nhạc Kỳ Sâm nhẹ giọng an ủi cô, " Với cả, cho dù em vẫn hát giống hồ tiểu học anh cũng sẽ không cười em, ừm, em hát như thế nào anh cũng thích cả."
"Em, em không phải sợ anh cười em. " Thiển Thiển vẻ mặt đưa đám nói ra "Em sợ làm anh cũng sợ quá mà khóc...”
"..." Nhạc Kỳ Sâm dở khóc dở cười nói, "Ở trong lòng em,anh là người vô dụng như vậy à? Em yên tâm dũng cảm hát, liền coi như em hát như là gào khóc, anh cũng sẽ không bị sợ tới nỗi khóc."
"Đây chính là anh nói đấy..."
“ Ừ, anh nói."
"Vậy, vậy em hát thật nhé?"
"Mau hát đi."
Được Nhạc Kỳ Sâm tin tưởng, Thiển Thiển thấp thỏm bất an mở miệng, hát bài hát đơn giản nhất, cũng là bài hát nàng làm cả lớp sợ tới khóc “ Tiểu Tinh Linh”
Hát xong, Thiển Thiển liền liếc trộm thấy Nhạc Kì Sâm không có phản ứng lớn gì, dè dặt nhưng lại mười phân mong chờ hỏi: "Sao, như thế nào?"
Nhạc Kỳ Sâm trên mặt nghiêm túc trầm ngâm một lát, mới nói: "Ừm... Hát còn kém hơn lúc học tiểu học..."
Thiển Thiển: "..."