"Cái...cái gì?" khó trách những chuyện tiếp theo cô không hề có ấn tượng, thì ra là xảy ra chuyện mất mặt như vậy:" Anh, anh nói lung tung". Cô đánh chết cũng không thừa nhận, chỉ là thẹn thùng rúc đầu vào ngực anh.
Địch Lạc nhỏ giọng cười, trong ánh mắt tràn ngập tình cảm, miệng cười cũng ngày một mở lớn.
Lẳng lặng tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, cô cảm thấy lòng mình thật yên bình, cô muốn dựa vào lòng anh cả đời.
"Quan hệ của chúng ta như vậy...thật kì quái". Ở trong ngực anh cô nhẹ giọng nói.
"Kì quái ? Tại sao?"
"Giống như...không giống như là bạn bè"
"Bạn bè?"
Địch Lạc vừa nghe lời này, có lẽ ngay từ đầu đến đuôi đều không nghĩ quan hệ hai người là như vậy.
Giữa anh và cô, cả đời này, chỉ có thể là quan hệ vợ chồng, tuyệt đối không có quan hệ nào khác nữa.
"Không phải sao? Em là nói...."
"Anh hi vọng quan hệ của chúng ta không đơn giản chỉ là bạn bè, bởi vì đối với anh mà nói, em là vợ tương lai của anh". Bộ dạng anh vô cùng thành thật.
"Vợ...vợ..."
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy do dự. Cô nhớ mình còn có hôn ước, còn có một vị hôn phu.
"Đúng vậy, chẳng lẽ... em phủ nhận chuyện chúng ta hấp đẫn lẫn nhau sao?" anh nói rõ.
"Em....". Cô nheo nheo lông mày, nội tâm không ngừng giãy giụa.
Anh nói không sai, cô quả thật bị anh hấp dẫn, càng hỏng bét chính là, cô phát hiện.....cô thích anh nhiều hơn cô tưởng tượng.
Nhưng cô còn có hôn ước....chẳng lẽ cô phải xin anh giúp đỡ một tay?
"Nói cho anh biết đi, đem hết chuyện trong lòng em cho anh biết, nếu quả thật có chuyện gì khó nói thành lời, khiến em cự tuyệt anh, như vậy ít nhất, em phải nói cho anh một đáp án khiến anh tâm phục khẩu phục". Anh nâng mặt cô lên nói.
"Em...". Cô do dự
Nên nói sao? Nói cho anh biết chuyện cô có hôn ước? Nếu như nói rồi... Anh có hay không vì chuyện này mà không để ý đến cô?
"Tâm Diệp?" anh một lần nữa gọi cô.
Vốn trong trạng thái hỗn loạn cô quay trở về hiện tại, cô nhắm chặt mắt, thở ra một hơi.
Vươn tay, cô ôm lấy hông anh.
Cô không muốn nói dối anh, cũng không muốn anh hiểu lầm.
Cô yêu anh, là thật.
Nếu như loại rung động này chính là yêu, vậy thì thật là cô yêu anh.
"Em có một vị hôn phu...". Cô hít sâu nói
Anh không nghĩ tới sẽ nghe được chuyện này, sửng sốt một chút.
"Em có một vị hôn phu, ba em nói với em như vậy". Ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nếu như cô đã nói như vậy, anh còn có thể tiếp nhận cô, cô thật sự sẽ buông tất cả mà yêu anh
Anh nhìn cô, không nói
"Em không muốn lừa dối anh, em đến nước Pháp là một trùng hợp, cũng là để chạy trốn hôn ước". Cô cảm ơn anh đã im lặng nghe cô nói, để cho cô có thêm dũng khí.
"Em chưa từng gặp qua anh ta, bởi vì mấy tháng trước em mới biết chuyện này. Phải lấy một người chưa bao giờ gặp mặt em thật không cam tâm". Cô rời ngực của anh đi tới bên cửa sổ, vẻ mặt đau thương nhìn ra bên ngoài.
"Em sống bấy nhiêu lâu, đến yêu đương cũng chưa bao giờ biết đến, phải gả cho một người đàn ông một chút ấn tượng cũng không có, như vậy em không thể nào chấp nhận. Em muốn yêu, cùng với người em yêu , sinh nhiều baby, cùng nhau sống vui vẻ đến hết đời".
Có thể cùng người đàn ông mình yêu chung sống, đây là khát vọng từ khi bé của cô.
"Cho nên em chạy trốn, cùng các em gái chạy trốn". Cô xoay nguời đưa mắt nhìn người đàn ông mình yêu
Anh sẽ nói gì? Trong lòng anh sẽ nghĩ như thế nào?
Cô sợ anh vì chuyện này sẽ nói cô là người không có trách nhiệm, sợ anh vì cô là người có hôn ước mà rời bỏ cô.
Nhưng cô không né tránh cô muốn nghe đáp án của anh, phải biết kết quả hai người có thể ở chung một chỗ với nhau được không.
Đợi thật lâu, đến khi cô cho rằng anh sẽ không muốn ở cùng cô, thì anh rốt cuộc mở miệng
"Tại sao lại nói cho anh biết những chuyện này?" Anh hỏi cô, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt cô.
"Em...em không muốn nói dối. Em không muốn nói dối anh, em không muốn anh nghĩ em vì anh giàu có mà kết giao, đồng thời...em hi vọng anh có thể giúp em, giúp em thuyết phục cha mẹ em, để cho em không phải lấy người đàn ông xa lạ đó". Trong ánh mắt cô hiện lên sự phức tạp và lo lắng.
"Nếu như....vị hôn phu của em là người rất ưu tú, cùng em hết sức xứng đôi thì làm sao đây? Nếu như vậy em bỏ chạy thật là đáng tiếc"
Anh chậm rãi đi về phía cô, nhìn cô đang nghe anh nói mà không ngừng lắc đầu
"Có lẽ anh ta là một người đàn ông rất tuyệt, nhưng mà...hôn nhân không có tình yêu làm nền tảng, làm sao có hạnh phúc?" chính vì vậy cô cố chấp muốn yêu, chỉ vì yêu.
Tâm Diệp nhìn thẳng vào mắt anh
"Anh tha thứ cho em (lyly: hê hê ý anh là tha thứ cho chuyện chị bỏ trốn í, mà chị nghe hok hỉu) trong mắt anh hiện lên một nụ cười thật sâu, rồi sau đó anh ôm cô thật chặt vào lòng.
Mặc dù cô nghe không hiểu, nhưng đáp án này làm lòng cô lo lắng cũng được buông xuống
Cô vui vẻ ôm chặt hông anh, trên miệng nở một nụ cười thật ngọt ngào.
Thì ra cô bé trong ngực anh vì nguyên nhân này mới đào hôn, anh thở phào nhẹ nhõm
Ban đầu nghe tin cô bỏ trốn, đào hôn trong lòng anh cảm thấy vô cùng đả kích.
Mặc dù anh cân nhắc cơ hội để hỏi cô lí do, nhưng không ngờ cô lại tự động nói ra
Cô muốn yêu, muốn tình yêu, không thành vấn đề, anh cho cô, anh có thể cho cô mọi thứ, cho cô đủ thời gian, để cô toàn tâm toàn ý yêu anh.
Chỉ cần cô vui vẻ, chỉ cần cô muốn, anh có thể cho cô.
Cho nên vấn đề đã được giải quyết rồi, anh hài lòng nhắm mắt lại, giờ chỉ muốn hưởng thụ ấm áp từ người trong lòng.