Ánh đèn trong hội trường đột nhiên tắt, trong hội trường vốn rất ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Toàn bộ đèn ngưng tụ ở bảy mươi vòng tròn lớn nhỏ trên sân khấu.
Số người tham gia ít nhất cũng phải lên đến ba, bốn trăm người, trong đó bao gồm hoàng thất, danh nhân chính trị cùng các ký giả.
Sân khấu bắt đầu xoay chuyển, ánh đèn lóa mắt bắt đầu chiếu lên sân khấu, âm nhạc vang lên, từng người mẫu xinh đẹp bắt đầu xuất hiện từ phía sau sân khấu.
Ánh sáng trên trang sức của gia tộc Lạp Nhĩ Kiệt lần lượt xuất hiện trên người các cô người mẫu, phối hợp cùng các bộ trang phục đặc biệt, mỗi người trông đều xuất sắc khiến mọi người nhìn không chớp mắt, chỉ sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ qua mất hình ảnh đáng nhớ này.
Ngồi ở hàng ghế thứ nhất chính là Địch Lạc và bố mẹ anh Á Phổ Tư đệ tam, Tân Lợi Nhã cùng các thành viên của hoàng thất.
"Không ngờ con sắp xếp buổi biểu diễn tốt như vậy."
Á Phổ Tư đệ tam hài lòng nhìn từng bộ trang sức của gia tộc tôn quý trên người các người mẫu, vui vẻ không ngừng gật đầu.
"Đúng vậy! Nhất là trang phục của của họ, kết hợp cùng trang sức rất thích hợp." Tân Lợi Nhã cũng thấy rất thích.
"Vâng." Nhưng Địch Lạc chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Từ khi đi vào đến giờ, tim anh căn bản không đặt trên sân khấu, luôn luôn chú ý bốn phía xem bóng hình Tâm Diệp xinh đẹp có xuất hiện hay không.
Mặc dù thân phận của cô không ai biết nhưng cô cũng là một trong những người phụ trách, theo lý cũng nên xuất hiện ở gần nơi này mới đúng.
Có lẽ cô đang ngồi tại một vị trí ở dưới sân khấu. Nhíu mày, Địch Lạc trong lòng tràn đầy mong đợi.
"Cái dây truyền kia hình như còn chưa xuất hiện."
Tân Lợi Nhã chú ý từng bộ trang sức các người mẫu mang trên mình để biểu diễn, phát hiện chiếc dây chuyền đó còn chưa xuất hiện.
"Cái gì ạ?" Địch Lạc nhìn người mẫu đeo trang sức trên sân khấu.
"Cái đó chỉ có nữ chủ nhân của gia tộc Lạp Nhĩ Kiệt mới có, dây chuyền bảo thạch xanh biếc còn chưa xuất hiện." Á Phổ Tư đệ tam thay vợ trả lời vấn đề của Địch Lạc.
Chiếc dây chuyền bảo thạch đó, hai trăm năm trước, một vị bá tước của gia tộc của Lạp Nhĩ Kiệt vì muốn biểu đạt tình yêu với vợ mà đặc biệt thiết kế.
Sau này, tất cả con trai cả của gia tộc Lạp Nhĩ Kiệt, lúc kết hôn, đều tự mình đeo dây chuyền bảo thạch xanh biếc ấy cho người vợ, đại diện cho tình yêu của mình đối với cô ấy.
Đồng thời, đó cũng là biểu tượng của gia tộc Lạp Nhĩ Kiệt.
"Thật sao?" Phần biểu diễn đã gần kết thúc, xem ra là cô không xuất hiện.
Đột nhiên, đèn lại tắt, ngay cả sân khấu cũng tối.
Người ngồi ở dưới lẳng lặng chờ đợi phút, cho rằng các người mẫu sẽ ra sân khấu chào.
Đợi chờ, vẫn chăm chú nhìn.
Xem ra buổi biểu diễn đã kết thúc, một vài người ở phía sau đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi mọi người toan rời đi, đúng lúc đang định mở cửa, hội trường vốn là yên tĩnh không tiếng động đột nhiên âm nhạc lại vang lên, hành khúc du dương của buổi lễ kết hôn truyền vào tai mọi người, những người ban đầu đứng lên lại trở về chỗ ngồi của mình.
Riêng chỉ có người đứng ở cửa kia vẫn ngơ ngác không cách nào nhúc nhích, cho đến khi một người mẫu đi tới, dắt cô bước đi.
Cánh cửa lớn đồng thời cũng được mở ra...
Mọi người rốt cuộc hiểu rõ vì sao người đó đứng ngây ngô nơi đó không cách nào bước đi.
Giây phút này, bên trong vẫn là một mảng tối đen nhưng ngoài cửa lại sáng ngời khiến mọi người cảm thấy chói mắt.
Một cô dâu trên người mặc lụa trắng đi vào hội trường, sau lưng mang theo ánh sáng, khiến cho cô giống như một thiên sứ hạ phàm...
"Chiếc dây chuyền bảo thạch xanh biếc kia đang ở trên cổ cô ấy!" Ký giả nổi tiếng nhất đền gần cô dâu liền phát hiện ra, không nhịn được sợ hãi kêu lên.
Tất cả mọi người xoay người lại, đứng lên nhìn.
Bên trong hội trường bắt đầu đổi nhạc, điềm tĩnh và dịu dàng, cô dâu đứng ở cửa cũng bắt đầu bước về phía trước.
Từng bước, từng bước, tựa như thiên thần bước về phía trước, xinh đẹp, trên đầu cô đính nhiều tầng khăn voan làm không ai có thể thấy rõ dung nhan của cô.
Lúc đi đến bên cạnh Á Phổ Tư đệ tam, cô dâu đột nhiên dừng bước, mắt nhìn ông, cúi đầu.
Một bên nhân viên đi tới bên cạnh Á Phổ Tư đệ tam, ghé vào lỗ tai ông nói mấy câu.
Chỉ thấy Á Phổ Tư đệ tam mỉm cười, gật đầu một cái.
Sau đó, Á Phổ Tư đệ tam vươn tay, để cho cô dâu trước mặt ông khoác vào, hai người đi vào chính giữa sân khấu.
Cũng vào giây phút đó, Địch Lạc thấy rõ khuôn mặt dưới lớp khăn voan.
Anh đứng một bên ngây ngẩn cả người.
Là Tâm Diệp!?
Anh không ngờ cô sẽ xuất hiện theo cách này.
Mỗi phút giây vừa rồi, nhìn thấy cô mặc áo trắng thuần khiết xuất hiện đồng thời tim anh cũng siết lại thật chặt, làm anh thực sự khó thở.
Mê người như vậy, xinh đẹp như vậy, cô thẹn thùng nhưng lại khắc thật sâu trong lòng anh, khiến cho tầm mắt của anh chỉ dõi theo bóng dáng cô bước đi.
"Bọn họ nói đây là tập tục của gia tộc Lạp Nhĩ Kiệt vì vậy cô dâu kia thay mặt mẹ mà ba con chính là chú rể." Ẩn chứa nụ cười, Tân Lợi Nhã nói cho con trai.
Nhìn lên sân khấu bà hồi tưởng nhớ về tình cảnh năm đó bà cùng Á Phổ Tư đệ tam kết hôn.
Ngọn đèn ngay giữa sân khấu hơi mờ, Á Phổ Tư đệ tam chậm rãi đem khăn voan của cô dâu nâng lên...
Địch Lạc nắm chặt hai quả đấm, ngực căng ra khác thường nhìn cảnh tượng trước mắt, lời của mẹ anh hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nghe thấy tiếng vù vù bên tai.
Đứng trên sân khấu, Á Phổ Tư đệ tam sau khi nhìn thấy người đã gỡ khăn che mặt hiển nhiên cũng có chút sững sờ.
Lúc này, đèn trên sân khấu dần dần tắt, hai người đứng ở giữa sân khấu cũng biến mất không thấy.
Thật lâu sau, mọi người mới phục hồi lại tinh thần.
"Kết thúc sao?"
Người dưới sân khấu không ngừng thắc mắc.
Sau cùng là một màn trình diễn mang đến sự rung động quá mãnh liệt, không chỉ là cách cô dâu xuất hiện mà còn cả vẻ đẹp của Tâm Diệp.
Đột nhiên, đèn trong hội trường bật sáng, mọi người vì ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện không cách nào thích ứng kịp vội lấy tay che mắt.
Từng đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên, Hàn Thiều Lâm đi ra, theo sau là tất cả các người mẫu, Tâm Diệp cũng ở trong số đó.
Lúc này, Á Phổ Tư đệ tam cũng xuất hiện từ phía cửa sau, ông trở về chỗ ngồi của mình, trên mặt không giấu được sự vui vẻ.
"Làm sao vậy, anh vừa mới hôn tiểu thư xinh đẹp kia?" Tân Lợi Nhã giả bộ ghen tị kiểm tra trên mặt ông có bất kì vết son môi nào hay không.
Trong mắt Địch Lạc cũng tràn ngập vẻ không vui cùng tức giận.
Ba anh dắt tay người con gái của anh, mặc dù chỉ là một cuộc biểu diễn nhưng cô lại mặc váy cưới mà kết hôn mới dùng váy cưới...Nghĩ tới điểm này, Địch Lạc phát hiện mình muốn phát điên lên mất, mà đối tượng tức giận lại là ba mình.
"Không có, cô bé xinh đẹp kia chẳng qua chỉ đáp lễ một chút, trên sân khấu cô ấy nói với anh một tiếng cảm ơn rồi rời đi." Trong mắt Á Phổ Tư đệ tam mang theo chút huyền bí, mỉm cười nói.
"Nhưng mà, anh cũng phát hiện một chuyện." Trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, ông nói.
"Chuyện gì vậy?" Tân Lợi Nhã tò mò hỏi.
"Cô bé xinh đẹp kia là Hạ Tâm Diệp, cũng chính là vị hôn thê của Địch Lạc." Lúc ở trên sân khấu, giây phút nhìn thấy cô, Á Phổ Tư liền nhận ra ngay.
Bởi vì trước đó vài ngày ông mới nhận được hình do ông Hạ gửi tới, cô gái xinh đẹp như vậy tương lại còn là con dâu đương nhiên ông không quên được.
"Cũng đúng! Anh nói thế em mới nhớ ra, khó trách em cũng thấy cô gái đó rất quen mặt." Tân Lợi Nhã vui vẻ nói.
"Hơn nữa chiếc dây chuyền bảo thạch đeo trên cổ cô cũng rất thích hợp." Đôi mắt ông không ngừng liếc nhìn biểu hiện trên mặt con trai.
"Người ta dáng dấp xinh đẹp như vậy, phải cố gắng theo đuổi thêm mới được, con trai." Tân Lợi Nhã vỗ vỗ vai anh.
Đứa con trai này thấy Tâm Diệp xuất hiện giống như người mất hồn vậy.
"Cô gái ấy hình như còn không biết mối quan hệ với chúng ta thì phải." Lúc ở trên sân khấu ông phát hiện cô gái đó hình như không biết mình.
"Con biết."
Giờ phút này, trong mắt Địch Lạc chỉ còn hình bóng Tâm DIệp đứng trên sân khấu, cô nở nụ cười ngọt ngào, bộ dáng mê người lại dịu dàng.
Bất kể cô bỏ trốn cuộc hôn nhân này vì lý do gì, ở trong lòng, Địch Lạc âm thầm thề, anh nhất định phải mang cô trở thành cô dâu của anh.
Thấy trong mắt con trai kiên quyết khiến cho hai người già bên cạnh cũng an tâm.
Bọn họ có thể khẳng định, con trai khiến cho họ hài lòng tuyệt đối sẽ không để vợ chạy mất.