Cô nàng mà chắc chắn không thể dere
Lễ hội văn hoá đã đến hồi kết, và đây là buổi sáng ngày hôm sau, khi chúng tôi ngồi trong lớp. Trước khi lớp học bắt đầu, mọi người ngồi vào các nhóm nhỏ như mọi khi, tám hết chuyện này sang chuyện kia.
“...Xin phép mọi người.”
Như một cô chủ nhiệm nào đó, Aotsuki-san đứng trước chiếc bảng đen—trước mặt cả lớp. Phần còn lại của lớp đều cho cô một ánh nhìn đáng ngờ, không biết cô nàng đang định âm mưu gì nữa đây. Bị dội với sự tập trung của mọi người, mắt cô nheo lại. Cô nghiêng hông vào đúng góc 90 độ, và cất một tiếng lớn mà cô có được nhờ luyện thanh—
“Tui thật lòng xin lỗi!!” Cô xin lỗi với tất cả khả năng của mình.
Sau lễ hội văn hoá...hay chính xác hơn, là sau khi Shell với Shizuku-san được đoàn tụ, Aotsuki-san thì được hoá giải lời nguyền. Shell có nói như là ‘Vì lời nguyền đã tồn tại được vài năm rồi, nên sẽ cần một đêm để có thể hoàn toàn biến mất’, và đi cùng với Aotsuki-san về nhà cô ấy. Không như Shell sẽ không bị nhìn thấy bởi đa số mọi người, tôi không thể đi chung với họ được, nên tôi chỉ có thể đặt niềm tin vào Shell, nhưng có vẻ mọi thứ đã xong xuôi rồi.
Mọi thứ mà cô ấy muốn nói, bao gồm ‘Xin lỗi’ hay ‘Cảm ơn’, cuối cùng cô đã có thể nói ra những gì mình thật sự nghĩ. Vậy nên cổ mới đứng đây, xin lỗi tất cả mọi người.
“Trước giờ...Tui chỉ biết thô lỗ với mọi người...Và, tui thấy có lỗi lắm…”
Không như vở kịch mà cô ấy có kịch bản đàng hoàng, ngay bây giờ cô ấy đang dùng chính lời lẽ của mình, nên tôi có thể thấy áp lực trên vai cô. Ngay cả bây giờ, cô nàng vẫn đang giữ tay ở ngực mình. Nhưng mà...vậy là nằm trong dự tính hết rồi. Ngay cả vậy, cổ vẫn không trốn chạy khỏi chuyện này, mà thẳng thắn nói ra, khiến tôi thật sự tôn trọng cô ấy.
“T-Tui thay đổi rồi...nên nếu các bạn thấy được...Thì tui muốn được thân thiết với mọi người…” Cô cúi đầu mình xuống lần nữa.
Thinh lặng bao trùm phòng học. Thay vì chỉ đơn giản là kỳ quặc, mọi người ở đây không ai biết phải phản ứng như thế nào nữa. Tình hình càng kéo dài lâu hơn thì sẽ càng tệ đây. Dù vậy, có lên tiếng mà không có ý kiến nào ra lẽ thì sẽ chỉ phá nát tâm trạng hoàn toàn thôi, nên tôi chính xác cũng không thể làm gì được. Tình trạng này tiếp tục thêm một xíu, nhưng mà—
“Có mơ tôi cũng không tha cho bạn đâu, đồ ngốc!”
Đằng đó có một lời phàn nàn nghe như từ một con bé tiểu học vang khắp căn phòng. Đương nhiên, nó đến từ không ai khác ngoài Gami đang khoanh hai tay lại.
“Hởooo!?” Mặt Aotsuki-san nhướng thẳng lên, gương mặt cô đỏ rực không chỉ mỗi xấu hổ không đâu. “Bà còn gan mà nói vậy sau khi phá vở kịch người ta hả!?”
“Thái độ đó là sao! Nhìn chẳng ăn nhập với cái lời xin lỗi chút nào hết!”
“Bà là ngoại lệ! Tui đang xin lỗi tất cả mọi người mà tôi đã gây rắc rối hay tổn thương! Nếu có gì thì tui còn vui nếu làm bà bực mình đó!”
“Hởởởởởởở? Bạn vừa quyết làm cái vở kịch này, vừa làm hết việc mà không thèm nghe ai hết! Bạn còn ích kỷ tới cỡ nào được nữa hả!”
“Đ-Đó là lý do mà tui đang xin lỗi đây nè! Nhưng mà bà không có quyền nói gì sau khi dám phá buổi diễn của tụi tui theo ý xấu kìa!”
“Ahh, chọc điên tôi ghê! Tôi sẽ khiến bạn phải ăn năn hối cải! Bạn chắc kèo sẽ phải khóc cho coi!”
Aotsuki-san với Gami đang có một cuộc khẩu chiến. Những người khác đang quan sát cảnh tượng này có do dự một chút, nhưng bầu không khí từ từ thoải mái hơn, họ nghĩ rằng ‘A, vầy chắc là được rồi nhỉ?’. Cuối cùng, khi Aotsuki-san và Gami hết hơi rồi, những cô cậu khác lên tiếng tích cực trước Aotsuki-san.
“Chà, đúng là Aotsuki-san đã thay đổi rồi hen~”
“Phải. Giống cậu ấy mất hết mũi nhọn so với trước đây á~”
“Xin phép nha~! Mình có một câu hỏi nè, Aotsuki-san!” Một cô gái lên tiếng.
“... L-Là gì vậy?” Aotsuki-san hỏi lại, trông rõ phấn khởi.
“Vậy, bà có thích Yafune không~?”
Nếu ai mà đang uống nước ngay lúc đó, thì chắc sẽ phun hết ra mất rồi. Mừng là cái miệng tôi đang trống không...Không, mà thật đó! Câu đó quá khó cho Aotsuki-san rồi! Tôi định nhảy vào với câu ‘Ý bà là sao thế~’ để xoa dịu lại, thế mà…
“...P-Phải...đúng rồi đó…”
Trước khi tôi có thể nói bất cứ thứ gì, Aotsuki-san đỏ mặt dữ dội và tự trả lời câu hỏi luôn. Sau một hồi im lặng...Tiếng hò reo vang khắp lớp. Mấy cô con gái thì hét lên phấn khích, còn mấy ông con trai thì hò huýt tôi dữ dội. Một lời tỏ tình công khai như vậy, đúng là một trong những thứ phấn khích nhất có thể xảy ra với một học sinh cao trung. Dù lễ hội thì đã hết rồi, bọn họ vẫn trong cái tâm trạng tiệc tùng, nói mấy cái như ‘Chúc mừng!’ và ‘Vui nhá!’.
Giống như không ai biết chính xác là chuyện quái gì đang diễn ra nữa, nhưng họ cứ đu theo trend vậy. Tôi cá một nửa trong số mấy thằng này không thèm quan tâm gì tới tôi với Aotsuki-san, mà chỉ nhào vô theo tâm trạng thôi...Nhưng mà, tôi vẫn hạnh phúc quá trời!!
“Yafune, còn ông thì sao~? Ông nghe chưa~?” Một thằng gần tôi làm cái kiểu như đang đưa mic phỏng vấn tôi.
“...Ah...Ư-Ừm...Tui...vui lắm…” Não tôi chầm chậm chảy mất đi, và tôi chỉ có thể thành thật trả lời theo.
Tôi không ghét. Chắc chắn không ghét đâu. Nhưng mà, nó vẫn xấu hổ muốn chết quá!!
“Yafune kun đang ngại kìa! Dễ thương ghê~!”
“Bình thường ổng lúc nào cũng điền đạm với nhã nhặn lắm~ Không biết như vầy có phải là gap moe không ta?”
Chu choa mạ ơi, giờ tụi nó chọc tôi hết rồi kìa...Phải ha, nếu tôi là tsundere, thì tôi cũng dễ thương, nhỉ? Mọi người trong lớp đều đang nhìn tụi tôi như một cặp, và chỉ mỗi Gami đang run rẩy với cơn giận—hay tôi chỉ nghĩ vậy thôi.
“—Cuối cùng tôi đã biết được, Aotsuki Mifuyuu. Tôi đã biết cách để đánh bại bạn rồi.” Mắt cô đột nhiên bừng lên như con mèo tìm thấy con mồi vậy, và chỉ tay vào Aotsuki-san. “Bạn đừng nghĩ sẽ có được cái kết vui vẻ này chỉ vì hai bạn bắt đầu hẹn hò nhá! Tôi chắc chắn sẽ cướp lấy Yafune! Mày sẽ thành con chó đáng thương hại của tao!”
Thêm một dàn hò reo và la hét khác vang khắp phòng học.
“Không thể nào, Gami cũng có cảm tình với Yafune-kun luôn á~?”
“Ui trời, tình tay ba rồi!”
“Eh…?”
Đây là những chuyện đang xảy ra thật sao…? Tôi bị chết lặng.
“L-Làm như có chuyện đó á! Danh dự của tao sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu! Yafune, tao sẽ khiến mày đổ tao rồi tao sẽ quăng mày đi ngay và luôn!”
“Có mơ cũng không ai dám đổ mày sau câu đó đâu!” Tiềm thức của tôi chậm lại sau khi nghe cái câu vô nghĩa đó.
Nữ hoàng độc nhất vô nhị của mấy ngày trước lang thang đâu mất rồi? Và tất nhiên, Sakana đang nhìn cái tình huống này với một nụ cười toe toét.
“Ù ghê, bắt đầu ngon rồi đây. Đây mới là cái mà tao muốn thấy lâu nay nè~”
“Mày dám vui một mình à!” Tôi bật lại, nhưng tự bật cười.
Aotsuki-san cũng ôm bụng cười theo. Không có gì bảo đảm cái khoảng thời gian vui vẻ và thích thú này sẽ kéo dài mãi. Không ai biết tương lai sẽ có gì. Dù vậy, tôi không nghĩ rằng tiết lộ mọi thứ về mình cho tất cả mọi người tôi biết là ý hay. Miễn chỉ có một người chấp nhận con người của tôi, thì đó là tất cả những gì tôi cần.
Nhưng mà, chắc tôi nên từ bỏ việc tạo ra con người giả đi nhỉ. Cả Gami và Sakana, tất cả những con người này...cũng không đến nỗi tệ đâu, dù tôi nghĩ bọn họ đều trên bề nổi...Mà nói lại, tôi mới là cái thằng bề nổi nhất ở đây, nên tôi mới đang suy ngẫm xem.
Mà có nói vậy thì, đời không như là mơ. Sẽ có những cạm bẫy bạn có thể sa vào… Và, chắc tôi nghĩ về chuyện này cũng cho thấy tôi đã bị biến đổi thế nào rồi...Nhưng mà, ít ra thì tôi cũng có thể cười từ tận đáy lòng như vầy. Những ngày yên bình của tôi đã gần như biến đi rồi, nhưng với con người quan trọng nhất kế bên tôi đây, tôi sẽ không bận tâm gì tới những ngày năng nổ đấy đâu…
Vào buổi sáng thì mình có vụ tỏ tình công khai của Aotsuki-san. Nguyên phần còn lại của ngày thì tôi bị chọc về chuyện đó. Tôi bị kéo theo Sakana với đám con gái của tên đó, bị chọc ghẹo các kiểu… Cứ vậy, trời đã chuyển tối. Và cuối cùng, chỉ có mỗi tôi và Aotsuki-san. Tụi tôi đang trên đường về nhà, cả hai đều để ý nhau một cách kỳ quặc, khi tụi tôi giữ một chút khoảng cách giữa hai đứa. Nghĩ tới thì, cái này...thật ra là lần đầu tiên chỉ có hai đứa tụi tôi sau lễ hội văn hóa.
Trên đường về từ ngọn đồi đó, Shell và Shizuku-san đều ở với chúng tôi. Cho đến giờ, mục tiêu của chúng tôi luôn là lễ hội văn hóa, nên tụi tôi chỉ đơn giản làm cho sự kiện đó, nhưng mà...giờ mọi thứ đã kết thúc rồi...Tôi nên nói chuyện gì bây giờ? Trước giờ tôi chưa từng gặp vấn đề nói chuyện với mấy đứa cùng lớp về bất cứ chuyện gì, vậy mà...Được ở cùng với Aotsuki-san khiến con tim tôi nhộn nhịp hẳn lên, và đầu tôi thì cứ đen thui tối mù...mà chẳng có lời nào.
Chưa kể cổ còn im lặng từ nãy giờ luôn. Vì lời nguyền đã được hóa giải rồi, tôi mong cô ấy sẽ thành thật hơn chút nhưng mà...Không thể chịu được thêm nữa, tôi mở miệng.
“Rồi, Aotsuki-san.”
“Oah, v-vân!?” Aotuski-san giật bắn mình.
“S-Sao bà lại bất ngờ thế?”
“Thì, um, ông biết đó...Hôm nay trời đẹp nhỉ!”
“Ể? Ý tui là...trời tối rồi, nhưng mà không mưa nên chắc là bà đúng ha?”
“Ư-ừm, mà...Thật ra là, không.”
Có gì đó sai sai ở đây. Ánh nhìn của cô cứ đảo sang trái phải, mắt cô thì xoay hết lên.
“...Có phải bà...đang lo phải không?”
“!”
Khi tôi chỉ ra, mặt cô đỏ bừng lên, và cô đẩy ra khỏi tôi. Hiểu rồi, vậy ra cô nàng đang xấu hổ. Trời, sao con người này dễ thương dữ vậy trời.
“Aotsuki-san, nhìn tui nè.”
“K-Không làm được.”
“Không tin.”
Trời, tôi chuẩn bị cười mất.
“...Tui…”
“Bà?”
“T-Tui không biết...làm gì nữa…” Cô lúng túng mở miệng. “Trước giờ...tui không bao giờ thành thật được...mà giờ, tự nhiên lại được...N-Nên là, tui không biết phải nói gì nữa...Với lại...sáng nay, tui còn…”
—Ahh, dễ thương thật. Khi cổ tuyệt vọng tìm cách không nhìn vào tôi, tôi nhẹ nhàng chạm vào mái tóc cô, lướt ngón tay theo làn tóc ấy.
“...Thôi nào, nhìn tui cái đi.”
“..........” Cô nàng ngượng nghịu quay mặt sang tôi, như một con robot xoay đầu của nó, và chân cô thì run như con gà mới nở vậy. “Đ-Đợi. Đợi đợi đợi đợi...T-Tui chưa chuẩn bị tinh thần xong đâu…” Cùng những lời này, Aotsuki-san ấn tay vào lồng ngực, hít thở vài hơi sâu, và cuối cùng nhìn vào tôi.
Từng cử chỉ ấy trông thật đáng yêu khiến tim tôi muốn nổ tung mất.
“...T-Thì, vầy.” Một cảm xúc mạnh mẽ bừng lên trong mắt cô. “Tui sẽ nói tất cả mọi thứ...mà không thể trước đây.” Không cần phải chạm vào cô, tôi cũng có thể thấy một hơi ấm dễ chịu từ ánh nhìn của cô ấy. “Tui vẫn...không biết mọi thứ về ông.” Những lời của cô thấm sâu vào tôi. “Tui không biết mọi thứ, nhưng mà...tui biết là ông hiểu nỗi buồn của tui. Tui biết được lòng tốt của ông, và chuyện ông không bỏ tui bơ vơ khi tui tự khóc một mình. Tui biết được dũng khí của ông, giúp tui vượt qua những gian trở của vở kịch. Tui biết ông đủ thận trọng để quan sát xung quanh, lo cho người khác. Tui biết rằng ông có sức mạnh để vượt qua mọi thứ, không cần biết nó khó cỡ nào.” Với gương mặt đỏ bừng, nhưng cảm xúc chân thành, cô cứ đếm rồi đếm thêm. “...Nên là, nhiêu đó đã đủ chưa?”
Nhìn cô nghiêng đầu, tôi thấy hơi ấm từ tận bên trong mình.
“...Chắc rồi đó.”
“Vậy phần còn lại, thì tui sẽ biết thêm từ giờ trở về sau được không?”
“Bà sẽ ghét tui sau khi biết hết thôi.”
Quá xấu hổ, tôi lại đáp lại mâu thuẫn nữa rồi. Chắc tôi mới là cái thằng tsundere nhỉ?
“...Vậy thì, cho tui thấy mọi thứ về ông đến nỗi mà tui ghét ông đi.”
Không công bằng chút nào. Đáng ra cổ phải không thành thật vì lời nguyền chứ, vậy mà cổ đang sáng thẳng vô mặt tôi rồi.
“Nhưng mà, tui có thể nói chuyện này sẽ không xảy ra đâu. Một khi tui đã yêu rồi, tui sẽ không dừng lại đâu.”
“Thật hả?”
“Nói xạo đó.”
“Ể?”
“...V-Vì, đây là lần đầu tui biết yêu mà...tui chẳng biết phải làm gì sau khi nhận ra vậy nữa.” Cô nở nụ cười với tôi, dù có đang xấu hổ. “...Nhưng mà, tui chắc chắn sẽ không bao giờ ghét ông đâu, Yafune-kun.”
Ahh...không chịu nổi được nữa. Tôi thậm chí còn không thể nhìn vào mặt cô ấy vì ngượng quá. Tôi thấy sức mạnh như biến mất khỏi người, và tôi chuẩn bị cắm mặt xuống đất quá. Biết là như vậy chỉ khiến tôi đáng thương thôi, nên tôi cố hết sức để đứng bằng đôi chân lảo đảo này.
“...Tệ thật. Bà thật tình, chắc chắn, không thể bày tỏ tình cảm với người khác được, Aotsuki-san à.”
Bởi vì, nếu cổ làm vậy—Sẽ giết người diệt khẩu được.
“...Thật á? Vậy tui sẽ dừng lại.”
“Eh…”
“Nói xạo đó.”
“Cú hai luôn hả!?”
Cô cười trêu ghẹo tôi. Cha nội ơi, làm sao mà cổ dễ thương tới cỡ này chỉ vì lời nguyền đã biến mất vậy…!
“N-Nên là, Yafune-kun...Tui sẽ nói phần quan trọng nhất.” Aotsuki-san hắng giọng, đặt một tay trên hông, và tay còn lại chỉ tôi. “T-Tui sẽ chỉ nói một lần thôi, nên nghe cho kỹ đó!”
“Ể...một lần thôi sao…?”
“Eh, à, không...Xạo đó.”
“Xạo lần thứ ba luôn!?”
“I-Im đi. Có cái gọi là áp lực đó nha. Đừng có vặn lại từng cái nhỏ nhặt vậy chứ! T-Thôi…” Cô hắng giọng lại lần nữa, và nhìn tôi với gương mặt nghiêm chỉnh.
Tôi cũng bình tĩnh lại, nghiêm túc lắng nghe cô ấy.
“...Xin lỗi vì trước đây tui không bao giờ có thể nói được điều này. Nhưng mà, tui sẽ nói từ lần này sang lần khác kể từ bây giờ.
Thật mềm mại, nhẹ nhàng, ấm áp, và sinh động, nó là mọi thứ mà tôi đã từng muốn, và những thứ mà tôi không thể nào có được. Cô ấy đang trao hết những thứ đó cho tôi.
“...Tui đã luôn...luôn muốn nói ông điều này…” Với một nụ cười lớn, Aotsuki-san tiến tới tôi. “Em yêu anh!”---
Vậy là một bộ oneshot mới chỉ đọc gần đây thôi đã end trong 3 ngày sau hơn 1 tháng dịch. Có một số người nói mình chơi bẩn với người đang chạy bộ này, mà mình dịch vì thích chứ có quen biết để gây gổ gì với bạn đó đâu, nên thôi kệ. Nhưng mình cũng cảm ơn bạn đã đọc đến đây với những người đã comment, dm những góp ý hay chỉ là cảm ơn, chỉ nhiêu đó là đã đủ với mình rồi. Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày không xa. Cảm ơn!
Paintagoned