Note: Ở chương 3 mình có quên 1 minh họa cuối chương, xin lỗi mọi người!
---
Dù cho không được tha thứ
“...Được rồi, hôm nay để vậy được rồi.”
Bầu trời đang từ từ chuyển từ đỏ rực sang xanh đậm, với các vì sao dần xuất hiện trên cao.
“...Diễn xuất của bà đúng là có tiến bộ hơn rồi đó, Aotsuki-san. Lúc đầu bà như cái cùi bắp thật sự vậy.”
“Ông không cần phải thêm cái câu cuối đó nha!”
Cùng với Sakana, buổi tập cho vở kịch đã kết thúc, và dù tôi có ghẹo Aotsuki-san một xíu, tôi thật sự ngưỡng mộ nỗ lực của cô ấy. Cổ nói cổ tự xử phần luyện thanh, giờ thì tôi đã thấy được kết quả rồi. Với những suy nghĩ ấy trong đời, tôi thấy tự nhiên muốn uống gì đó nên nhấp một ngụm nước ở chai.
“Nè nè, có cái này tui muốn hỏi~”
“Là gì vậy, Sakana-kun. Hỏi gì về vai diễn của ông sao?” Aotsuki-san cũng có chai nước trong tay, và đang để tóc sau tai.
“Hai người đã quyết định hẹn hò chưa?”
Nghe cái câu chẳng liên quan gì đến buổi diễn, tôi thấy như muốn phun ra số nước trong miệng, hên là vẫn kìm lại được.
“Khụ khụ!” (*insert tiếng ho*)
...Thế mà, Aotsuki-san lại không thành công trong việc đó như tôi.
“Đ-Đâu ra có chuyện đó vậy! Sakana-kun, ông làm ơn đừng có nói ra mấy chuyện vô nghĩa vậy chứ?!”
“Ý là, tui thấy hình như hai người khác đi á? Vừa mượt mà...vừa sống động nữa?”
“...Có à?”
Nếu vậy thì chắc Gami với mấy đứa khác trong lớp cũng đã nhận ra luôn rồi. Khổ thật, tôi tưởng tụi tôi đã giấu nó tự nhiên lắm chứ, mà chắc không rồi.
“Tui nghi là mấy đứa khác cũng có để ý đó, nhưng mà tui dành thời gian tập với hai người quá trời mà. Chưa nói tui còn hơi bị nhạy chuyện này nữa. Chắc tui có thể thấy cảm xúc của con người thay đổi ta?” Hắn ta nở một nụ cười tự mãn, nhưng tao chưa có quên cái chuyện mày lôi cái thằng thích manga ra làm trò cười đâu nhé.
Tôi thuộc cái kiểu thù nhưng mà nhớ dai đó.
“Ô-Ông đừng có bịa ra mấy chuyện vô nghĩa được không? Yafune-kun với tôi không có như vậy đâu.”
“Sao bà lại nói vậy? Bà không cần phải giấu đâu, cứ vui vẻ đi~” Sakana cho tụi tôi một tràng pháo tay.
Nó khiến tôi như muốn cám ơn Sakana cho chuyện đó, vì tôi sẽ không bị phát hiện ra. Tôi không thể biến tên đó thành kẻ thù của mình, nhưng tôi cũng không muốn tin cậu ta. Tuy vậy...chỉ vì có vài phần xấu không có nghĩa cậu ta là một người tệ hại. Cậu ta có giúp tôi rất nhiều vụ, giống như bây giờ nè. Với lại, cho dù tên này có là người tốt, cậu ta cũng toang nát thế thôi. Không hề có một ranh giới rõ ràng giữa một kẻ phản diện ác độc và một đấng cứu tinh nhân từ.
“Một khi Yafune đã bận rộn với Aotsuki-san rồi thì mấy đứa mê hắn ta cũng sẽ nhảy qua mình hết thôi! Thời harem tới cản không kịp là đây!”
Phải, chắc cậu ta chỉ là một tên khốn kiếp thôi.
“U-Um, tụi tôi không có như vậy, nhưng mà...Ông có thể...giữ bí mật được không?”
“Hửmm? Tui không nghĩ có gì đáng để giấu diếm ở đây đâu, nhưng mà… Được thôi, cứ để cho tui! Tui là kiểu người có thể kín miệng cơ mà!”
Mày đang nói cái quái gì đây? Tao còn thấy khiếp sợ hơn luôn rồi đó biết không?
“Thôi sao cũng được! À chết cha, tao còn có kế hoạch gặp mấy em bên câu lạc bộ nhạc cụ hơi[note35811] nữa, nên chắc tao phải đi đây! Hai người tận hưởng thời gian đi nhé~” Sakana ra khỏi lớp, để tôi và Aotsuki-san lại một mình.
“...Nè, Yafune-kun.” Với chất giọng ngòn ngọt kỳ lạ giữa bầu không khí sắc hồng này, Aotsuki-san có hơi đỏ mặt và nhìn tôi. “Không biết...có mối quan hệ kiểu đó có được không…?”
Tôi tỏ tình, và Aotsuki-san tiết lộ về quá khứ của mình. Tuy nhiên, vì lời nguyền của mình nên cô nàng vẫn không thể cất lên những cảm xúc tích cực của mình được. Nhưng nếu mình thật sự quyết định công khai hẹn hò, thì tôi phải nghĩ về chuyện vị trí của tôi trong lớp, và phải giải bài toán cho hậu quả của quyết định này nữa… Chà, không thể nào tôi có thể bỏ mặc Aotsuki-san vào cuối game thế này được.
“Tui sẽ vui lắm...thật đó. Nhưng mà, tui nghĩ tụi mình nên tập trung vô lời nguyền trước đã.”
“P-Phải ha, ông nói cũng đúng.”
“......”
“......”
Kết quả của cuộc trò chuyện này là một khoảng cách quái lạ chẳng giống người yêu chút nào. Nó khiến tôi bồn chồn, và mất kiên nhẫn nằm trên niềm vui. Không thể chịu nổi cái sự im lặng này, tôi chen vào.
“N-Nhắc mới nhớ, tui hiểu những chuyện buồn đã xảy ra trong quá khứ của bà. Nhưng mà, bà định làm gì sau khi tìm được chủ nhân của cuốn nhật ký đó?”
“Hưmm...Thật lòng đó là hi vọng cuối của tui rồi, và tui phải tin rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Trong đó có ghi Shell ghét người đó, nhưng mà...cô ấy hối tiếc vì không thể truyền tải cảm xúc của mình. Vậy nên nếu tụi mình có thể xoá đi sự nuối tiếc này… thì cô ấy có lẽ sẽ giải lời nguyền của tui…” Aotsuki-san thở một hơi nhẹ, và ra vẻ hoài niệm. “Điều đầu tiên tui đã học được là điều ước không thể được cho không.”
Cô sẽ không vô tâm sử dụng phép thuật cho mục đích riêng. Thay vào đó, cô nàng sẽ thực hiện mong ước của Shell trước—đó là kế hoạch tương đối cam go của cô ấy để xoá bỏ lời nguyền.
“Cả tác giả của số ghi chép đó với tui sẽ gặp Shell trên ngọn đồi đó. Tui nghĩ cô ấy sống ở trên đó. Vậy nên nếu tụi mình có thể đưa người chủ nhân lên ngọn đồi…”
“...Nhưng mà, chủ nhân cuốn sổ cũng có tìm gặp Shell sau đó đúng không? Nên lỡ như cô ấy không hiện ra khi bà đem người ấy đến chỗ đó thì sao?”
Nghĩ về người chủ của số ghi chú đó, Shell đã quyết định phá vỡ mối quan hệ của họ. Thậm chí nếu cô ấy có hối hận, tôi lại không nghĩ cô ấy sẽ từ bỏ quyết định của mình đâu.
“...Phải ha. Nếu tui ở vị trí của Shell, thì tui sẽ nghĩ rằng mình không có quyền để gặp người đó.” Một biểu cảm lo âu hiện rõ trên mặt Aotsuki-san.
Mà...có một phần khiến tôi hơi hiếu kì về cuốn nhật ký ấy. Trước khi họ chia tay, Shell có nói rằng cô ấy ‘sợ thử chuyện đó’.
“...Nè, Aotuski-san, tui có ý riêng này nè…”
Tôi quyết định nói cho Aotsuki-san ý tưởng của tôi để giải quyết bài toán này—
Ngày đầu tiên của lễ hội văn hoá, bầu trời thu thì trong lành, như cảm xúc của tôi vậy. Vì phòng thể dục thì đầy hội thi karaoke hay biểu diễn nhạc, tụi tôi phải dùng phòng học để làm sân khấu. Nên tụi tui chia lớp thành phần sân khấu và ghế ngồi cho khán giả, và thay vì dùng tấm màn thật, tụi tôi dùng rèm cửa sổ thay vào đó, nó được treo lên trần nhà. Và như vậy, lớp học hôm nay đã trở thành đất diễn của chúng tôi.
Aotsuki-san đến phòng thay đồ nhỏ để mặc trang phục tiên cá vào. Tôi không cần làm vậy, đã mặc xong trang phục của mình rồi, và đang chuẩn bị vài thứ cuối. Sakana thì đương nhiên đang nói chuyện với vài đứa con gái ngẫu nhiên, nhưng ít ra cậu ta cũng thuộc lời với chuẩn bị đồ đạc xong hết rồi, nên thôi tôi sẽ không phàn nàn làm gì.
“Yafune, một chút thôi.”
“...Hm? Gì vậy Gami.”
Gami đứng phía ngoài lớp, ra hiệu cho tôi...Tôi thấy có điềm gì xấu lắm đây. Tôi không thể để bầu không khí này bị phá huỷ được. Bất kỳ vấn đề nào cũng có thể là kết thúc của vở kịch. Bởi vậy tôi gượng một nụ cười giả tạo như mọi khi. Ổn thôi, tôi hơi bị hay trong việc chấn chỉnh tâm trạng của Gami rồi.
Ngay cả trước đây lúc chúng tôi đi karaoke, tôi đã ở với nhỏ cực trễ để cơn giận Aotsuki-san của nhỏ không leo thang. Dù nhỏ có bực tôi vì tội đến trễ. Nói chung là, tôi theo Gami và đến một khoảng rộng kế nơi cầu thang dẫn lên sân thượng.
“Sao mày lại đưa tao tới đây? Xíu nữa tao còn phải diễn nữa………. Hả!?”
Gami kéo tai tôi và tiếp cận bằng đôi bờ môi, thì thầm những lời ngọt ngào đầy độc dược vào.
“Ê, bỏ hết mọi thứ đi.”
“...Hở?”
Ahh, tệ rồi đây. Trước đó thì bầu trời thật trong lành, còn giờ thì nó như cơn bão đang cuồn cuộn lên.
“Mày nói gì vậy? Tao chẳng hiểu gì hết trơn á Gami~”
“Tao nói mày dẹp cái vở kịch đi.”
“Nào nào, tao đâu làm vậy được~”
“Mày không làm được? Tại sao? Mày không nghe lời tao à?”
“Không phải, thôi nào. Với lại, đâu ra chuyện đó thế.”
“Tao nói là mày phải gây rắc rối cho con nhỏ đó.” Đôi mắt Gami thì sắc lẹm, còn giọng nhỏ thì lạnh cóng khác thường.
Rõ ràng nhỏ không đùa rồi.
“Thôi nào, vậy là đòi hơi quá đó~ Tao là anh hùng lễ hội mà. Tao phải nói gì với Senpai sau khi làm vậy giờ…”
Để bầu không khí không bị căng hơn, tôi cố giữ cho mình một nụ cười và nói giọng thờ ơ.
“Cái gì. Giờ mày là đồng minh của nhỏ hay gì?”
“Không, không phải chuyện này, nhưng mà…”
“Là, nhỏ có mặt hơi bị ưa nhìn. Mấy con lai như mày thế nào cũng sẽ bám theo với cái đuôi vẫy vẫy. Nhưng mà.”
“......”
Gami vòng đôi tay nhỏ quanh cổ tôi.
“Tao chắc chắn xinh hơn con đó, phải không.” Nhỏ nhấn ngực nhỏ trên ngực tôi. “Chắc là một con chó cần cả luyện tập lẫn phần thưởng, nhỉ.”
Cơ thể nhỏ thật mềm mại, và lời thì thào sắc lẹm của nhỏ giáng vào tai khiến lưng tôi nhồn nhột. Đúng là một sự bất cân bằng nguy hiểm.
“Nếu mày nghe theo lệnh tao ngay bây giờ, tao sẽ làm theo bất cứ chuyện gì mày muốn.”
Hợp lý thật, nhiều thằng sẽ chảy đầy dãi với suy nghĩ được làm bất cứ chuyện gì với cơ thể nhỏ. Không biết nhỏ sẽ chiếm được bao nhiêu thằng chỉ với thân thể mình thôi nhỉ?
“Thật lòng thì, tao luôn ghét mày dành sự chú ý cho nhỏ đó. Mà, tao không phiền tha thứ cho mày nếu mày chịu quay lại với tao liền đâu.”
Tha thứ? Cho chuyện gì? Tại sao tao cần phải cầu xin mày tha thứ? Mày là ai đối với tao vậy?
“Nếu mày không chọn tao ngay đây và ngay bây giờ, tao sẽ không bao giờ tha cho mày đâu.”
Dù cảm xúc của tôi bị rối bời vì cái tình huống bất ngờ thế này, một phần trong tôi vẫn giữ được những suy nghĩ lý trí. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không tuân lệnh nữ hoàng ngay bây giờ? Bằng cái danh hiệu anh hùng lễ hội, và liên tục hầu hạ tâm trạng của nhỏ vào giờ nghỉ và sau giờ học, nhờ đó tôi đã đi được xa cỡ này, nhưng nếu tôi làm nhỏ giận, thì dám chắc mọi thứ sẽ không giữ được như cũ.
Vị thế trong lớp của tôi sẽ rớt xuống, và tôi sẽ mất đi nơi mà tôi thuộc về. Chỉ nghĩ tới chuyện đó khiến người tôi đông cứng, và chân tôi thì run rẩy. Nếu tôi nghe lời Gami ngay bây giờ, tôi vẫn có thể làm được. Tôi sẽ có thể giữ được vị trí mà tôi đã phải cật lực để lấy được, cái hoà bình mà tôi hằng khao khát, và cuộc sống thường ngày không thể thay đổi đối với tôi. Vậy mà—
“...Tao không cần sự tha thứ của mày.” Tôi nắm lấy vai Gami và đẩy nhỏ ra. “Cho dù mày không tha thứ cho tao thì tao cũng không bỏ vở kịch đâu.”
Ngay khi nói xong, tôi bị ăn một cái tát ngay mặt. Vì nhỏ nghĩ tôi là con chó, nên chắc nhỏ nghĩ tôi sẽ quay lại chỉ với một chút hăm doạ. Và để công bằng thì, cái tôi một lúc trước chắc sẽ bị khuất phục luôn rồi. Điều khiến tôi bất ngờ nhất lại là Nữ hoàng Gami bật khóc, trông bực bội khi bị từ chối như vậy.—Không, không phải vậy.
“...Sao không ai chịu nghe mình? Tại sao không ai chịu nhìn vào mình!”
Nhỏ không phải nữ hoàng gì cả, nhỏ chỉ đang cam chịu theo cách riêng của mình. Tôi dám chắc nhỏ có hoàn cảnh cùng những sự kiện buồn trong quá khứ mà nhỏ phải trải qua, những thứ mà tôi không có cách nào để biết được. Nhưng dù vậy, bắt người khác cùng chịu như một cách để đối mặt với nó… là sai.
“Tao chắc chắn sẽ cản đường mày. Mày sẽ phải hối hận dám chống lại tao!”
Tôi nhìn Gami chạy xuống cầu thang, và đứng lại thêm một xíu. Mà giờ không phải lúc để lơ đãng, sắp tới giờ diễn rồi. Trên đường quay lại lớp, tôi lượn nhanh một vòng tới nhà vệ sinh để kiểm tra, nhưng không có vết của cú tát mà tôi bị ăn. Nhẹ nhõm thật, tôi thở dài.
“Yafune-kun, ông đã đi đâu vậy?”
Lúc trở lại lớp, Aotsuki-san đang đợi tôi sẵn. Nếu tôi kể cô ấy chuyện Gami, nó chỉ khiến cô nàng lo thôi.
“Trang phục nhìn dễ thương quá. Bà trông đẹp lắm đó.”
“Đ-Đừng có đổi chủ đề.”
“...Tui thấy vậy thật mà, được không?”
Tụi tôi có tập thử trước đây khi mang những bộ trang phục này, nên cũng không phải lần đầu tôi nhìn thấy nó. Dù có nói vậy, sự thật mà cô ấy trông lộng lẫy không hề thay đổi. Chiếc áo hai dây của cô thật sự trông như nàng tiên cá, thêm chiếc váy với các đường kẻ như tiên cá với các viên ngọc trên đó cùng chiếc vòng trên đầu, làm cô trông như một nàng công chúa. Chưa nói tới việc bản thân Aotsuki-san cũng không chịu thua trước vẻ đẹp đó. Nếu có, thì cô còn nổi bật hơn cả nhờ phần trang phục ấy tô điểm thêm sắc đẹp của cô nàng. Nếu tôi không biết gì nhiều thì không chừng tôi còn nghĩ cô ấy là nàng tiên cá thực thụ luôn rồi.
“Đ-Đủ rồi!” Aotsuki-san lắc đầu, như để xua đi nỗi xấu hổ của mình, và nhìn trực diện vào tôi. “Nè, có gì xảy ra đúng không? Nhìn ông hơi lạ đó.”
“...Ừm.”
Tôi vui vì cổ thấy lo cho tôi, nhưng đã gần đến buổi diễn cỡ này rồi, tôi thật lòng không muốn khiến cô nàng phải lo lắng. Sau một hồi do dự, tôi mở miệng.
“Nghe nè, này là lễ hội văn hoá ở trường này nên sẽ có vài rắc rối dọc đường thôi, nên bà biết đó.”
Chưa kể tôi còn không muốn cô ấy diễn không được vở kịch. Hơn bất kỳ thứ gì trong số đó…
“Nếu có chuyện thì đừng hoảng...mà cứ vui chơi đi. Tìm chủ nhân của cuốn nhật ký thì quan trọng đó, nhưng tụi mình đã siêng năng tới cỡ này để chuẩn bị mọi thứ rồi.”
Tôi không có cố để che đậy chuyện gì hết, bởi đây thật sự là những gì tôi thật sự cảm thấy. Tôi nở một nụ cười nhất có thể, và nhìn Aotsuki-san.
“Tui sẽ cố hết sức. Diễn tốt nhất có thể. Trên sân khấu, tui sẽ là Shell, còn bà là Nàng Tiên Cá...chủ nhân của cuốn nhật ký đó.”
Nghe tôi, Aotsuki-san thở một hơi nhẹ.
“...Xì, sao như ông đang dắt mũi tui vậy.” Một thứ ánh sáng mạnh mẽ có thể nhìn thấy nơi đôi mắt cô ấy, phản chiếu sự quyết tâm. “Nhưng mà, tui là người nói tụi mình sẽ làm chuyện này. Nên tui chắc chắn có động lực hơn ông nhiều!”
“Vậy tui sẽ siêng gấp đôi bà.”
“Hở? Giờ ông lại gây chiến với tui à?”
“Thì, tui chỉ muốn xem coi tui ngầu cỡ nào thôi mà?”
“Hở!?” Cô lộ rõ vẻ bối rối, mặt siêu đỏ. “Ô-Ông có bị ngốc không?”
“Ahaha, có đó. Thôi cùng làm he.”
“Đương nhiên rồi!”
Aotsuki-san đưa nắm đấm tới tôi. Tôi đáp lại, và làm y hệt.
“Cùng làm tới cái kết cay đắng nào.”
“Ừa, cùng vui vẻ nào.”
Và rồi, tụi tôi cụng tay với nhau.
*
“Không thể nào…”
Mikagami Masuzu đang đơn độc ở nhà vệ sinh nữ, cơ thể cô run rẩy. Đang chạy lại trong đầu của cô chính là ngày lễ khai giảng, một ngày đã trôi qua từ lâu rồi.
Từ khi ba mẹ mình ly hôn, mị đã luôn bất hoà với Papa...Ngay cả ngày trước lễ khai giảng, tụi mình cũng gây gổ, và mị nói với ông ấy ‘Con ghét ba! Ngày mai đừng có đến lễ khai giảng!’, và ổng thật sự không hề đến. Cuối cùng thì mị vẫn cô đơn. Bầu trời thì trong xanh đến khó chịu và dù vậy, những cánh hoa anh đào như đang nhảy múa trên trời. Thấy mọi gia đình và bạn bè của những học sinh mới cùng chụp hình trước biển hiệu ‘lễ khai giảng’, cơn giận của mị chỉ càng sôi sục thêm.
“...Hào hứng cho lễ khai giảng đến vậy, thật ngu ngốc.”
Vậy đó, mị đã ngả đầu xuống, bên dưới những cánh hoa đang múa lượn. Chỉ rồi một chiếc hộp xuất hiện trước mắt. Trên nhãn có ghi ‘trà chanh sữa socola dâu tây hoàng gia’.
“...Cái gì?” Mị ngước mặt lên, chỉ thấy một cậu con trai nào đó đứng trước.
“Khi tui tới lễ hội văn hoá ở đây hồi năm ngoái, tui thấy người ta có bán món này ở máy bán hàng tự động, nên có mua thử uống chơi thôi. Tên thì đúng là lạ thật, nhỉ? Mà cũng không đến nỗi tệ đâu.”
“... Tại sao?”
“Thì, nhìn bảng tên thì chắc tụi mình cùng chung lớp nhỉ? Nên cùng làm quen nhé~ hay gì kiểu vậy cũng được nè?” Cậu con trai đó cười, và bước đi.
Mị cầm chiếc hộp giấy đó trong tay, lơ đãng mất đi. Gì? Tên này định tán mị sao? À phải, mị cũng hơi bị ưa nhìn mà. Mị đã quen bị trai gọi rồi.
“................Ngọt thật.”
So với cái tên kỳ quái của nó, loại nước mị nhận được thật ra cũng rất ngọt. Mị chị mới biết được tên cậu con trai đó sau này: Yafune Shibuki-kun. Sau khi giành thời gian với cậu ta trong lớp, xem ra cậu ấy cũng chu đáo lắm chứ, luôn chú ý tới mọi người xung quanh mình. Mị sớm nhận ra rằng cậu ta đưa hộp nước đó không phải vì định tán mị, nhưng chỉ vì mị nhìn u ám thôi.
Tuy nhiên, mọi thứ chỉ có vậy thôi. Cậu ta chỉ đơn giản là một con chó mà mị thích. Chắc chắn là không còn gì hơn vậy đâu! Dù vậy, không biết bao nhiêu người đều đồng tình với mị, và lắng nghe mị, mà mọi thứ mị muốn cứ từ từ trượt khỏi tay mị. Lạ thật. Không công bằng. Sao chỉ có mị phải chịu khổ? Phải rồi, cậu ta chỉ là chó thôi, một con chó hỗn xược. Mị sẽ dạy hắn ta biết sẽ thế nào nếu dám chọc tức mị!
“Tao sẽ bắt mày phải hối tiếc...lo mà chuẩn bị cho kỹ đi.”
Mị lấy điện thoại ra, và nhắn cho con chó khác còn tốt hơn hắn ta.
*
Bởi cuộc trò chuyện đó với Gami, tôi cũng lo lắng lắm, nhưng chắc là không cần thiết đâu.
“Ahh, mình muốn gặp lại nàng tiên cá. Tại sao mình lại nói ra như vậy chứ…”
Vở kịch đang ở phần kết. Đó là cảnh mà Nàng tiên cá và chàng ảo thuật gia—tức Aotsuki-san và tôi sẽ thổ lộ tình cảm của mình. Tụi tôi đã vượt qua hết mọi thứ mà chưa bị sai cú nào. Phản ứng của khán giả cũng không đến nỗi tệ, nên đến cỡ này rồi thì—
“Kịch gì mà chán phèo.”
Đó, một giọng lạnh băng lọt vào tai tôi. Chỉ mỗi lời bình luận đó thôi cũng khiến nhiệt độ trong phòng như bị sụt giảm nghiêm trọng.
“Tôi không xem cái này được, nhìn khó chịu quá đi, lol.”
“Phải phải. Làm cái gì thú vị cái coi!”
Một vài tên trong số khán giả tiếp tục tung ra những lời bình luận khó nghe...Tôi biết mấy thằng này. Tụi nó là đàn em của Gami ở mấy lớp khác. Tôi cá nhỏ đã nói tụi này cái gì rồi. Chắc ra lệnh cho tụi nó phá đám vở kịch của tụi tôi đây mà. Rồi chắc cũng treo thưởng hay gì sẵn cho tụi nó luôn rồi.
Tiếng cười ầm của tụi nó không chịu dừng. Tuy vậy, Aotsuki-san vẫn cố tiếp tục…
“...Shell...Chàng ở đâu…”
“Vẫn chưa xong nữa? Đủ lắm rồi đó~!”
“Hoàn tiền lại đê! Ồ khoan, mình đâu có trả tiền cho cái đồ yêu này đâu, lol.”
Tụi nó còn tiến xa hơn, thậm chí còn có những lời lăng mạ hướng tới tụi tôi. Những người đang hiện diện khác cũng bắt đầu thấy bồn chồn theo.
“...!” Tôi nắm bàn tay lại, và thêm sức lực vào đó.
Bộ đi phá hoại cuộc vui của người ta vui lắm à? Mấy người đủ hài lòng chưa? Sỉ nhục tụi tôi, tự làm mình như hơn người khác. Tụi mày có thấy cái cuộc sống vô tích sự của tụi mày nó chính đáng khi đi xem thường người khác không? Làm sao mà tụi mày cười được kiểu đó mà không thấy xấu hổ hả. Mày dám cười đùa những người đang cố hết sức à!
“—Im hết cái mồm lại đi!!”
Với một tiếng la lớn, mọi người đều trố mắt lên, và sự thinh lặng lại bao trùm. Đương nhiên, cái giọng này không phải đến từ bất kỳ ai trong số đám người cản phá buổi diễn—Nó đến từ không ai khác ngoài chính tôi đây.
“Ahh, tụi quỷ đằng kia ồn như cái chợ vậy! Tao thấy tụi mày đang cố cản đường tao, nhưng tao sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu! Ừ, đúng rồi đó…”
Phía khán giả có vẻ sốc trước phản ứng của tôi, nhưng tôi cứ tiếp tục như những gì tôi nói đều trong kịch bản ngay từ đầu hết rồi, diễn như đây là một phần của kịch bản luôn. Đương nhiên là hoàn toàn theo bản năng, và thật lòng thì tôi khiếp sợ thật đó, nhưng mà…
“—Tao công khai nói những gì tao thích thì có gì sai hả!?”
Tôi chỉ gào thêm nữa. Mấy tên kia thì im bặt. Tụi nó chắc đang lúng túng vì tôi thường chỉ giữ vẻ ngoài điềm tĩnh cùng tính bông đùa. Tôi la lối như vầy chắc chắn là quá bất ngờ rồi. Vừa lòng mày chưa, tụi khốn.
“Tao sẽ không thua đâu. Tao đã quyết định sẽ không lừa dối cảm xúc của mình nữa đâu!” Tôi nâng giọng lên nữa, đến mức gần như vỡ đi, và tiếp tục theo quán tính.
“Đúng vậy! Làm như tôi cũng chịu thua vậy à!” Aotsuki-san hét lên.Vậy thì sao hả bọn đần? Tụi mày chắc ghét thấy cảnh người ta tâm huyết đến cỡ này sau khi cười nhạo công lao của người ta trước đó ha. Thực tế là, mặt tụi nó xanh mét lên hết rồi. Tôi cá tụi nó chỉ đang đợi tụi tôi tan nát thôi. Nghĩ tụi tao sẽ khóc à? Nhục chưa con, tao đâu có dễ vậy. Không cần biết ai ghét tao, miễn là người con gái kế bên hiểu tao, thì phần còn lại không quan trọng.
“Này! Tôi nghe báo có vài người đang phá đám!”
Rồi, cánh cửa mở ra, và trưởng ban hướng dẫn học sinh ập vào. Đứng đằng sau thầy ấy là một cô bạn lớp chúng tôi. Cậu ấy là người vô tình làm đổ nước vào Aotsuki-san trước đây. Hình như cậu ấy lẻn ra khỏi lớp để đi báo với giáo viên. Có lẽ tụi tôi ăn hên vì có thầy ấy ở gần nhỉ.
“Phá hoại chương trình của lớp khác là phạm luật. Đi theo tôi.”
Sau đó, mấy tên náo loạn bị kéo ra khỏi lớp. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cùng một chút kỹ năng đứng sân khấu và trở lại kịch bản gốc.
“Hỡi Nàng Tiên Cá, có chuyện ta không bao giờ có thể nói cho nàng được, nhưng giờ là lúc để ta tiết lộ mọi chuyện.”
“Shell à...Dẫu chàng có ghét em, thì em vẫn luôn…”
Vở kịch được tiếp tục. Hai người luôn thương nhớ nhau cùng cảm xúc của mình cuối cùng cũng biết được sự thật, và không từ bỏ hi vọng cho tới tận cuối cùng. Cuối cùng thì…
“Em nhất định...nhất định sẽ tìm ra chàng…” Aotsuki-san thì thầm lời cuối.
Sakana tắt đèn trong phòng, và chạy nhạc lãng mạn trên điện thoại. Đó là dấu chỉ cho bức màn được hạ xuống. Ngay sau đó—một tràng tiếng hò reo và vỗ tay nối theo sau.
“Hay quá!”
“Tui suýt nữa khóc đến nơi!”
“Tuyệt vời ông mặt trời!”
Và, tôi thở phào. Tim tôi như rộn ràng, người tôi thì nóng ran, và cái cảm giác ‘Mình làm được rồi’ lan khắp người, kèm với cơn đuối nữa. Lúc đầu tôi chỉ giúp vì Aotsuki-san thôi, nhưng mà…Ngay lúc này, tôi đang thật sự tận hưởng. Đến mức mà muốn bật khóc khi nghe những lời hò reo này.
“Vở kịch này được dựa trên một câu chuyện thật—Ngay cả bây giờ, nhà ảo thuật Shell vẫn đang tìm người mình thương.”
Và, đây là sau vở kịch, đoạn mà Aotsuki-san trực tiếp nói với khán giả, như một lời cầu xin vậy.
“Nên là, làm ơn, nếu bạn đang ở đây, hiện diện trong khán giả, thì xin đến tìm tụi mình…”
Suất diễn đầu tiên đã kết thúc, và khán giả đã rời khỏi lớp. Sakana lại biến đi ve vãn mấy em như mọi khi rồi, nên chỉ còn mỗi tôi và Aotsuki-san trong một góc lớp được tấm màn che lại.
“Y-Yafune-kun, Yafune-kun nè…!”
Đáng buồn là, chủ nhân của cuốn nhật ký vẫn chưa xuất hiện, nhưng Aotsuki-san trông hơi bị phấn khích, vì cô nàng kêu tên tôi với đôi mắt lấp lánh mạnh mẽ.
“Haha, bình tĩnh lại đi, Aotsuki-sa…….Hở?” Tôi nhận ra rằng đôi chân mình cũng đang run như cầy sấy.
Không phải tôi bị bệnh hay cực kỳ đuối sức gì đâu...Chỉ là.
“...Hơ, giờ tới tui run luôn rồi nè. Nhảm thật.”
Trong lúc diễn, bằng cách nào đó mà tôi có thể xoay sở với bản năng đứng sân khấu của mình được, nhưng mà...Tôi bị hoảng thật. Bị dội nguyên một tràng những lời xúc phạm và chế giễu, mà còn nói như vậy trước mặt biết bao nhiêu người.
“>Ừa, ông đúng là nhảm thật<.” Ngay khi Aotsuki-san vừa nói những lời đó, cô liền che miệng lại. “Không, cái vừa rồi là…!”
“Ừm, đừng có lo. Tui hiểu mà.”
Không phải đâu, ông thật sự rất ngầu mà—chắc hẳn là những gì cổ muốn nói. Nếu tôi không biết rõ hơn, thì nó chắc chắn như là con dao đâm thẳng vào tim, nhưng biết được hoàn cảnh của cô, tôi có thể hạnh phúc thật lòng.
“Tui có hoảng sợ đó, nhưng mà... Tui vui vì nói được những gì mình muốn. Tui thấy sảng khoái, và...tự do, thật. Tui đã luôn muốn nói những gì mình thật sự thấy.” Tôi nhìn vào bàn tay đang run rẩy của mình, và bất ngờ vì tự bản thân mình cũng không thấy nuối tiếc bất cứ chuyện gì cả.
Tôi đã luôn để ý tới những người xung quanh mình nghĩ gì, hoảng sợ việc mất chỗ đứng của mình, như tôi đang chết chìm trong đám đông xung quanh. Chỉ cần có Aotsuki-san trước tôi, một sự hiện diện cho phép tôi được là chính mình, là tôi có thể tự do hít thở như vầy.
“Cảm ơn bà, Aotsuki-san.”
“...Sao ông lại nói vậy. Đó là câu của tui mà...À, cũng không phải là tui nói được.”
“Thôi mà. Chỉ cần biết bà muốn nói vậy là cả thế giới với tui rồi.”
“...Xì! Một khi mà tui có thể nói được rồi thì ông lo mà liệu hồn đi đó!” Dù nghe bực bội, nhưng đôi má cô nàng hơi ửng đỏ, và cô nở nụ cười tươi như hoa.
Tôi vẫn còn run đây. Mà, tôi không quan tâm. Tôi biết cô ấy sẽ không giễu cợt mình thế đâu, và thật yên tâm khi biết được vậy.
“...Nhưng mà tụi mình chưa thể nghỉ được đâu. Mình còn suất diễn tiếp theo nữa. Mà, tui nghi Gami sẽ lại cản đường tụi mình tiếp quá.”
“...Vậy mấy người đó là do Mikagami-san sao?”
“Tui nghĩ vậy đó. Tui không nói bà là vì tui không muốn bà lo trước buổi diễn, nhưng tui có tý lùm xùm với Gami.”
“Vậy đó là những gì xảy ra ban nãy…”
“Thôi mà, tụi mình đã làm được tới cuối rồi. Cứ phát huy với mấy phần biểu diễn còn lại luôn nào, nên bà có thể lơ chuyện đó đi được không?”
“Lơ đi...có thật sự ổn không?”
“Ể?”
Aotsuki-san làm một vẻ mặt phức tạp.
“Tất nhiên tui thấy phiền vì cậu ấy cản trở vở kịch của tụi mình, nhưng mà...tui mới là người ích kỷ vì muốn làm chuyện này ngay từ đầu. Cậu ấy chắc cũng bực mình vì tui đơn giản là cướp ông khỏi cậu ấy bằng cách bắt ông phụ tui. Chưa nói tới…”
“...Chưa nói tới?”
“...Chính chị Shizuku-san cũng có nói. Là vì hoàn cảnh của gia đình cậu ấy, nên cậu ấy mới không thể tin ai được, nên cậu ấy cũng không quá độc ác từ gốc rễ đâu. Nên là…” Aotsuki-san nói, gần giống như cô thấy chính bản thân mình trong Gami. “...Cái này chỉ là tưởng tượng của tui thôi, nhưng mà...ngay bây giờ, Mikagami-san chắc hẳn đang cô đơn lắm…”
—Tôi nhớ lại gương mặt với hàng lệ trên mắt khi nhỏ tát tôi. Phải rồi, tôi không nghĩ nhỏ có thể rong chơi với bạn bè sau khi làm chuyện thế này với tụi tôi. Gami là trùm của lớp, và đối xử tôi như một con chó, nhưng nhỏ vẫn sẽ buồn nếu sự chiếm hữu của nhỏ, và trước giờ nhỏ cũng chưa từng đi xa đến vậy. Đây chắc chắn là lần đầu nhỏ công khai công kích người khác thế này.
Nếu những gì Shizuku-san nói là thật, và rằng Gami không nhất thiết phải là người xấu, thì tôi có lẽ sẽ hối lỗi về những gì mình đã làm.
Cuối cùng, sau tất cả các suất diễn, chủ nhân của cuốn nhật ký vẫn chưa xuất hiện. Ha, tôi biết sẽ không dễ vậy đâu. Mà, tụi tôi vẫn còn ngày mai, nên vẫn còn quá sớm để từ bỏ hi vọng.
“Hay hơn mình tưởng đó~”
“Vui thật!”
“Biết vậy mình tham gia cho rồi. Bây giờ còn gì để mình phụ không?”
Ngay cả bạn cùng lớp đến xem vở kịch đều phản hồi tích cực. Nhờ vậy, không ai biết được tôi đã cãi vã với Gami.
“Làm tốt lắm~! Còn vui hơn tao tưởng đó~!” Sakana trở lại từ đám con gái đang vây quanh, vỗ vào lưng tôi.
Tôi có hơi lo vì cậu ta có thể bỏ toàn bộ suất diễn, nhưng cậu ta trông có vẻ thuộc tuýp tự tin, vậy nên mọi thứ đều diễn ra êm xuôi.
“Pha ứng khẩu của mày khi bị tụi đó phá nhiễu cũng gắt thật đó. Giống như tao đang xem phim vậy á~”
“...Không đâu, chỉ là…” Sakana đang cười, nhưng tôi vẫn chưa vượt qua được. “Đem thứ mà người ta cố hết sức để đạt được ra làm trò cười...là thật ngu xuẩn mà, tao thấy vậy đó.”
Có lẽ đã quá trễ để tôi nói vậy—nhưng thà ngay bây giờ hoặc không bao giờ. Những chuyện mà tôi không thể nói lúc đó, tôi sẽ ném vô mặt hắn ta cho ra lẽ.
“...L-Lúc trước, mày thấy thằng đó từ câu lạc bộ nghiên cứu manga, rồi kêu cậu ta...tởm, với mấy thứ như vậy. Nhưng mà…” Tôi ráng khiến mình nghe như nghiêm túc, mà lại không thể nào ngừng cà lăm được.
Chắc vì do thời gian đã làm hao mòn, hay vì đó là Sakana của công chúng, tôi không thể giữ được động lực như lúc trên sân khấu. Tôi không thể làm gì ngoài nán lại, đến khi nhận ra có Aotsuki-san xuất hiện đằng sau Sakana. Giống như cô ấy đang đẩy lưng tôi vậy. Và, nó tiếp thêm động lực cho tôi.
“Tao thật ra...cũng thích manga, và mấy thứ giống vậy. Với, tao không thể… cười vào mấy người cố hết sức để đạt được thứ gì đó. Ý là, bản thân tao không giống với đám tụi mày, tao chỉ ráng để chen vào thôi.”
Dù là tình yêu, hay đam mê với thứ gì đó, những người khác không có quyền bắt bạn thích cái này và ghét cái nọ.
“Tao rất cảm kích mày đã giúp với vở kịch với mọi việc, nhưng tao thật lòng rất bực cái thái độ của mày lúc đó đó.”
Tiết lộ bản chất thật của mình vẫn đáng sợ thật. Tôi đang mong đợi cái phản ứng như ‘Tự nhiên mài căng lên làm cái gì vại, lol’ sau cùng. Mà, cũng ổn thôi. Nếu tôi xứng đáng bị như vậy, thì tôi cũng muốn ít nhất một lần được thật lòng với cảm xúc của mình. Thà được nói ra tất cả vào lúc cuối còn hơn không làm được gì, nên chỉ mỗi vậy thôi đã là một bước tiến—
“Ô, vậy cuối cùng mày đã quyết định thành thật rồi! Chúc mừng!” Sakana vỗ tay.
“... Cái gì?”
“Tao đã biết là mày chỉ đang diễn thôi, Yafune à~ Tao có thể biết được mà, hiểu tao không? Nên có phải đây là pha debut cao trung của mày không? Mày thật ra là cái thằng hơi bị tầm thương nhưng mà siêng năng, đúng không?”
“Mày...biết? Rồi mày vẫn làm bạn với tao à?”
“Miễn là mày vui vì có được xung quanh như bây giờ thì ai thèm quan tâm tới quá khứ của mày chứ? Mỗi người một thân một phận, nhể? A, cá là nãy giờ tao nghe hơi bị ngầu đó nha!”
Nhìn cậu ta vẫn như mọi khi, tôi có thể thấy được sức ép như biến mất khỏi người mình.
“Đừng có đang nói mà tự nhiên khoác lác về mình coi. Nếu mày thấy vậy thật, thì sao trước đó mày lại nói xấu thằng otaku đó.”
“Là để mày thấy tức đó mà.”
“Hởởởở?”
“Ý tao là, giống như mày đang tự ép mình quá. Mà vì mày là cái thằng ít tự trọng nên mày mới không thể nào nói lên ý kiến được, nhể? Nên là, tao muốn tạo ra cái mồi để mày nổi giận lên rồi phô ra cảm xúc thật của mày, vậy mà mày thật sự nén lại. Mày đúng là nhà sản xuất mặt nạ cứng nhỉ.” Thấy Sakana cười ầm ĩ khiến tôi bực thêm.
“...Tao hiểu ý mày rồi, mà để tao đấm mày ít nhất một lần nhé.”
“Đừng vậy chứ~ Với mày không nghĩ tao cũng có đầy quyền để giận sao? Tao cứ tưởng tụi mình là bạn, vậy mà mày lại vừa chơi vừa giữ tình cảm xa khỏi tao, đúng không? Không phải vậy là hơi bị bất lịch sự sao?”
“Hừm… Mày không sai, nhưng mà…”
“Mà chưa kể tao còn giống như ông mai bà mối của mày mà phải không? Lý do mày với Aotsuki-san thân thiết như vậy là nhờ tao chứ ha. Tao giống như nhân vật thằng bạn giúp đôi nam nữ chính đến gần nhau hơn đó!”
“Mày cũng biết mấy vụ nhân vật này à?!”
“Tao cũng thích manga với anime kha khá đó, biết không? Mà, tao chắc chắn vẫn thích gái 3D hơn~” Rồi, có vài đứa con gái ở xa xa gọi cậu ta ‘Sakana-kuuun~’, và cậu ta vẫy tay với mấy người đó. “Nói chung là, tao cũng thấy có lỗi về chuyện đó lắm! Tao không thấy vậy thật đâu...Chưa nói tên đó cũng đâu có nghe thấy nên tao mới cố tình làm vậy...nên là tha tao nhé~?”
“Mày đang cố biện hộ ngay lúc vừa thú tội à!?”
“Ahahaha! Thôi nào, vở kịch vui cực kỳ, nên cả đám cùng cố hết sức cho ngày mai nữa nha~!” Cậu ta vẫy tay với tụi tôi và chui vào đám con gái.
...Ahh, mệt quá. Tôi phải tới nhà vệ sinh rửa cái mặt thôi…
“...Hm?”
Trên đường quay lại lớp, tôi thấy Gami đang nhìn ra cửa sổ phía hành lang. Hiếm khi thấy nữ hoàng độc nhất lại đơn độc đến vậy… Giờ mới nghĩ tới, không phải thế này cũng giống với cái hôm khai giảng không? Hồi đó, nhỏ cũng cô đơn một cách lạ kỳ, thế nên tôi mới kêu nhỏ. Không biết tôi có nên...làm giống vậy ngay bây giờ không?
Tôi do dự, khi Aotsuki-san đột nhiên xuất hiện trong lớp, và đứng kế bên nhỏ… Ể? Gì cơ? Cổ định nói chuyện với nhỏ luôn? Không biết tôi có nên đi tới đó luôn không, nhưng thay vào đó tôi quyết định xem bọn họ trong góc khuất.
“...Trong buổi diễn, có vài đứa con trai từ lớp khác ném những lời sỉ nhục vô mặt tụi tôi. Là bà làm phải không?”
“—Nếu đúng thì sao? Tính phàn nàn à?” Gami lườm Aotsuki-san.
Nhưng mà, cô ấy không hề lùi bước, và chỉ mở bàn tay trước Gami.
“Bà với tôi...không khác nhau lắm đâu. Vậy nên tôi không thể cười bà được. Chưa kể tới mức này rồi tụi mình cũng chẳng đi đến đâu được. Nên là, bà không thể chấp nhận công sức của tôi, và để yên vậy được không?”
“P-Phiền phức quá! Có mơ tôi mới chấp nhận chuyện này! Tôi muốn kết thúc ngày này với cảm giác sảng khoái cơ!”
“Cảm giác sảng khoái? Đâu ra cái kiểu tự mãn vậy thế?”
“Còn đỡ hơn ích kỷ mà còn tự cao tự đại.”
“Hở!? Đang nói ai vậy hả!?”
“Còn ai để tôi nói ngoài cái người đang gào vô mặt đây!”
Cuối cùng, cả đôi bên như đang gào qua gào lại luôn rồi. Chắc hai người đang gây lộn luôn rồi, nhưng mà...không hiểu sao, tôi lại không thấy hỗn loạn chút nào. Bọn họ đang thẳng thắn với nhau, nói ra những gì mình muốn, nên chắc là do vậy rồi.
“Im đi, im đi, đồ ngốc!”
“Hởởởởở!? Cái đứa kêu người khác ngốc mới là ngốc hơn đó!”
Giờ thì nghe như hai đứa tiểu học luôn rồi… Tôi cảm giác như mình có thể thấy hai cái đuôi của bọn họ như hai con mèo đang kình nhau.
“Ahh, bực ghê á! Sao thấy mình như con ngốc vậy trời!” Gami dùng những ngón tay vén qua làn tóc tuyệt đẹp của nhỏ—rồi chỉ cho Aotsuki-san một cái đập tay[note35813]. “...Tôi không muốn làm mình mệt thêm với cái trò này, nên hôm nay tạm tha đằng đó vậy.”
Hở? Bầu không khí tự nhiên thay đổi rồi? Giống như một tình bạn thật thụ được sinh ra sau một trận tay đôi dữ dội bên dòng sông vậy… Mà, cũng làm gì có bạo lực từ đầu đâu.
“Mà đừng có nghĩ là tôi đã chấp nhận đâu nha! Đừng nghĩ là mình đã thắng rồi!” Gami quay người lại khiến tà váy phất bay theo, và bước đi.
Gì, tự nhiên mày thành tsundere luôn rồi à? Thôi, ít ra mọi thứ cũng được giải quyết mà không cần tôi phải can thiệp vào hai người.
“... Bà hay thật đó Aotsuki-san.”
Lúc tôi kêu tên cô ấy, Aotsuki-san ném cho tôi một ánh nhìn ngờ vực.
“A, ông có xem đúng không? Tui không nghĩ có gì đặc biệt đâu.”
“Đâu ra, ngầu thật luôn đó.”
“Không có mà. Chỉ là...thấy ông thật lòng tới vậy trước Sakana-kun, tui thấy tự mình cũng phải tiến thêm một bước. Chưa nói tới...là tui cũng hiểu chuyện gia đình có thể phức tạp tới cỡ nào. Tui cũng giống vậy, gây rắc rối cho những người xung quanh vì những lý do ích kỷ của mình. Nếu tui ở vị trí của cậu ấy và không có ai đến giúp tui, thì sau cùng tui chắc cũng thành một người còn tệ hơn cơ. Lý do để tui không bị vậy là vì… Thôi, hơn mức này thế nào cũng bị đảo ngược lại thôi, nên biết ý là vậy đi.”
Nếu không có ai cứu cô ấy… Nên cơ bản là, vì có ai đó—là tôi ở đó vì cô ấy, nên cô nàng mới được như vầy?
“...Tui không bận tâm nếu lời của bà bị biến đổi đâu, tui vẫn muốn được nghe từ chính miệng bà cơ, Aotsuki-san.”
Nghe tôi nói, Aotsuki-san tỏ vẻ ngại ngùng, đôi má cô có hơi đỏ lên, nhưng cổ vẫn tiếp tục sau một quãng ngắn.
“...Nếu tui cứ đơn độc thì tui chắc chắn sẽ không đi xa được đến vậy. Tui sẽ không nghĩ tới việc làm một vở kịch như thế này. Tui chắc sẽ ngồi một mình trong góc nào đó ở lễ hội văn hoá, mong rằng cái lễ hội này thất bại đi cho rồi...Nhưng mà, vì ông ở với tui, kề bên tui, nên chuyện đó đã không xảy ra. Nên là…” Aotsuki-san nở một nụ cười dịu dàng.
Như một tia nắng nhẹ và dễ chịu chiếu vào một buổi sáng thu đầy thoải mái.
“.”
Không thể nào mà tôi nghe nhầm ý nghĩa thật sự đằng sau những lời đó được.
“Tui cũng rất vui khi được gặp bà đó, Aotsuki-san.”
---
Paintagoned