Một cô nàng như XXX
Tôi nghĩ cô ấy như là XXX vậy.
“Yafune~ Tụi tao tính đi kaorake sau giờ học đó, mày đi chung với tụi tao nhá?”
Trong giờ nghỉ, tôi được gọi trong lúc nói chuyện với vài thằng trong lớp. Một đứa con gái khác còn chèn thêm “Tao chắc là mày sẽ tham gia mà, hỏi cho chắc thôi.”
“Đương nhiên tao đi rồi. Với mấy thằng mọi khi hả?”
“Ừa~ Mà lại là cái đám tao thấy chán rồi~” Cô gái nói trong lúc đang táy máy điện thoại.
Nhỏ đó là Minagami Masuzu, biệt danh của nhỏ là Gami. Nhỏ chung lớp với tôi và những cá thể còn lại đang thống trị top đầu của toà lâu đài ở trường cùng với tôi. Đó là tại sao mấy thằng khác chẳng thấy phiền gì khi bị cô ta chen ngang. Nếu có gì thì tụi nó cũng được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nhỏ trong lớp mỗi ngày mà. Nhỏ đó có mái tóc nâu được tạo theo kiểu gây quyến rũ và diện chiếc váy ngắn như kiểu muốn chơi đùa với trái tim của bạn vậy. Tất nhiên, lớp trang điểm của cô ta cũng trông rất hợp. Không cần biết bạn nhìn nhận thế nào, từ bất kỳ góc độ nào mà bạn có thể tưởng tượng ra, ngoại hình của nhỏ đó phải nói là hoàn mỹ.
Với lại, mới có một tháng mà cô ta đã chán bọn đó sao?
“Cũng không phải không còn gì đã làm~ nhưng mà Yafune, kể tao nghe chuyện đó lúc trước đi. Lúc đó thấy ngầu quá trời đất luôn.” Gami nhếch khóe miệng của cô thành một nụ cười mỉm, phô ra đôi môi mỏng manh và xinh đẹp.
Nhỏ sở hữu ngoại hình như người mẫu và sự hiện diện như muốn hoàn toàn áp đảo những người xung quanh. Nhỏ là sự đối lập hoàn toàn với con người thật của tôi và là loại người mà tôi sẽ không bao giờ thử tiếp cận dù có chuyện gì đi chăng nữa.
“Thật không? Nghe mày nói làm tao cực kỳ vui luôn đó Gami.”
Tất nhiên vậy không có nghĩa là tôi sẽ phô ra bên ngoài. Làm vậy không hề thông minh xíu nào. Thay vào đó tôi nở một nụ cười tự nhiên và bình thản, không để lộ dù chỉ một chút suy nghĩ thật của mình. Sau cùng thì ngoài vẻ đẹp và sự hiện diện vốn có thì thậm chí còn có lảng vảng vài tin hành lang về việc cô ta cũng giàu (do nhỏ có nhiều món mang thương hiệu đắt tiền). Tổng hợp lại tất cả những thứ này lại, không ai trong lớp này có gan để chống lại nhỏ.
Khoảng thời gian này, cụ thể là một tháng sau khi cuộc sống cao trung bắt đầu, là quá sống còn khi khiến nhỏ trở thành kẻ thù. Nó giống như thử thách Chúa Quỷ chỉ với một cành cây, không có bất kỳ nút reset hay lưu lại. Một hành động như vậy sẽ dẫn đến một kết cục game over ngay tức thì, nên liều mạng như vậy là không được thông minh cho lắm, vì nó sẽ phá hủy cuộc sống hàng ngày mà tôi hiện có.
Tôi có thể đảm bảo chuyện này sau khi đã trải qua địa ngục hồi năm nhất trung học. Vào năm kế tiếp và ngay cả khi đã đổi lớp, mình vẫn là một phần của ngôi trường. Bạn sẽ thăng hạng ngu ngốc bằng việc kết thù trong trường hợp này.
Tôi không bao giờ muốn trải qua chuyện đó lần nữa đâu. Bởi vậy cho dù tôi có phải giết chết bản chất con người của mình đi chăng nữa, thì tôi vẫn được ở trên đỉnh của lâu đài kia—
“Aotsuki-san nè~ Xin lỗi làm phiền bạn xíu, bạn có phiền cho tui xem bài tập về nhà của bạn được hong?”
“Tụi mình bận rộn với câu lạc bộ cả nguyên ngày hôm qua luôn~ Nè Aotsuki-san, bạn trong câu lạc bộ về nhà nên bạn chắc phải làm xong rồi ha? Cho tui mượn với, nhé~”
Mấy người là gì vậy, một đám nhân vật quần chúng có thể làm xong bài trong chốc lát sao?— là cái phản ứng của tôi trước cuộc hội thoại đang diễn ra trong lớp. Ở xa chúng tôi một chút, đám con gái chung lớp đang nói chuyện với một cô gái tên Aotsuki-san… Hay đúng hơn là, bọn họ đang hỏi mượn bài của cô ấy.
Nói chung là, họ không xin tiền hay thứ gì đại loại vậy nên miễn là cô ấy lịch sự đưa bài cho, chẳng có chuyện gì xấu sẽ xảy ra cả—
“………”
Tuy nhiên, Aotsuki-san không hề cử động dù chỉ một chút, hoàn toàn lờ tụi con gái đó.
“Nhỏ đó lại vậy nữa sao~?” Gami thở dài và tiếp tục. “Nhỏ vẫn bơ tụi đó như mọi khi luôn. Tởm thật~”
Đúng rồi. Tôi tin là ai mà hỏi mượn bài thì bị bơ là xứng đáng, nhưng dù cho những người khác có thử nói chuyện bình thường với cô ấy, thì vẫn chẳng có bất cứ phản hồi nào từ cổ đâu.
—Đây là Aotsuki Mifuyuu, một người bạn chung lớp và là một cô gái đặc biệt cá biệt so với những người khác. Sự cá biệt này không chỉ ám chỉ mỗi thái độ của cô ấy khi không nói chuyện với người khác, mà cả ngoại hình của cổ cũng thu hút rất nhiều sự chú ý. Cô ấy có làn da trắng khiết, cùng một thân hình mảnh khảnh và mỏng manh. Gương mặt của cô ấy được tô điểm bằng đôi mắt đẹp tựa những viên bi thủy tinh cùng chiếc mũi đẹp, và một đôi môi mỏng như hoa nở. Mái tóc dài và óng ánh của cô đong đưa theo từng chuyển động của gió, khiến bạn ngỡ như lỡ bước vào một buổi chụp hình hay ghi hình quảng cáo vậy.
Tạm quên tất cả những mô tả về con người này, cô ấy là một người đẹp. Một con người siêu đẹp nếu bạn có thể nói. Nếu cô bước xuống đường thì hết 20 trong số 10 người sẽ ngước nhìn cô ấy.
“Nè tụi con gái đó có nghiêm túc thật không vậy? Hay đây là Thử thách Aotsuki-san vậy ta? Haha.”
Thích thú với cảnh tụi con gái nói chuyện với Aotsuki-san, đám con trai kế tôi bắt đầu cười hả hê với nhau. Thử thách Aotsuki-san: Giờ nó đã trở thành một trò chơi nổi tiếng trong lớp rồi. Giải thích cũng khá đơn giản. Chỉ cần nói với Aotsuki Mifuyuu bất cứ chuyện gì, và nếu nhận được bất kì câu phản hồi gì, thì bạn thắng. Nó còn đạt tới cảnh giới mà mọi người bắt đầu ghi hình lại những lần thử thách. Tất nhiên, hiện tại vẫn chưa một ai thành công, mọi người vẫn bị lơ không ngừng và chìm vào quên lãng.
“Ờ ha, mày đã bao giờ thử thách Aotsuki-san chưa Yafune?”
Thậm chí trước khi tôi có thể trả lời câu hỏi của Gami, một thằng con trai kế bên, Sakana, đã trả lời giùm tôi luôn rồi.
“Hửm? Nó chưa đâu.”
“Thật luôn!? Vậy sao không thử ngay bây giờ luôn. Nếu mày giúp nhỏ đó bây giờ coi chừng nhỏ đổ mày luôn!”
“Tao rất không tin đó. Không phải nhỏ cũng lơ mày lúc mày bắt chuyện đó sao?”
Sakana là một thằng nổi tiếng hấp dẫn nhất khổi chúng tôi. Tên đó cũng hơi hướng rong chơi nhưng không thích làm phiền tụi con gái tý nào, nên hắn cũng bỏ cuộc sau khi bị Aotsuki-san lờ một lần.
“Ai mà quan tâm đâu, ha~ Tụi tao đã thử trước đây rồi. Thử thách đi, thử thách đi!”
Aaa, chắc chết quá. Với cái đà này tôi không có cách nào mà nói không được. Nếu mà kêu không thì tôi sẽ phá mất bầu không khí, rồi tụi nó sẽ chê bai. Tôi muốn tránh chuyện đó. Nhìn như không còn lựa chọn nào khác, tôi nở nụ cười cùng với ‘Được, chắc đến lượt mình rồi~!’, và tiếp cận Aotsuki-san.
“Nè nè, cho tui tham gia với~! Mấy bạn đang làm gì vậy~?” Với một giọng nhẹ nhàng nhưng hoạt bát, tôi gia nhập bọn con gái.
Lúc đầu, mấy đứa con gái trông có chút bối rối trước sự xuất hiện của tôi, nhưng…
“Với lại, cho tui liếc sơ qua bài tập của bà với Aotsuki-san~!”
“A, thằng này là đồng minh của tụi mình nè! Haha.”
“Gì, ông cũng chưa làm bài tập luôn hả Yafune-kun?”
Với giọng điệu bông đùa, tôi tham gia với các cô nương, khiến các nàng mong đợi ở tôi dễ dàng hơn.
“Không không, tui là trai ngoan nên tui đã cố làm rồi nha? Tui chỉ không hiểu hết nên mới bỏ cuộc đó! Bài khó quá khó đi à~”
“Gì vậy trời~”
“Ui trời Yafune-kun~”
Tụi con gái và đám xung quanh bắt đầu cười. Xong ải đầu. Thực chất tôi đã làm bài về nhà rồi nhưng tự nhiên đóng vai công lý mà nói ‘Dừng lại đi, Aotsuki-san rõ ràng không thích vậy mà’ chỉ khiến tôi trông lạnh lùng và sẽ làm hỏng bầu không khí trong lớp. Bằng cách đùa giỡn và diễn như một thằng khơ me, tôi có thể giữ cho bầu không khí thoải mái được tiếp tục.
“Nói thật thì tui không hề hỏi mượn bài của bà đâu Aotsuki-san~ Chỉ mong bà có thể dạy tụi tui với? Vậy sẽ hiệu quả với thoải mái hơn, với bà còn được hưởng lợi nữa chứ~”
Tôi không biết lý do tại sao Aotsuki-san không nói chuyện với bất kỳ ai. Chắc cổ nói không hay, hoặc là ngại chẳng hạn… Nhưng mà, bất kể bạn có làm gì thì bạn cũng chẳng nhận được bất kì phản ứng nào hay đại loại vậy. Để thoát khỏi cái Thử thách Aotsuki-san vớ vẩn này một lần và mãi mãi, tôi chỉ cần làm cho cô ấy phải nói bất cứ thứ gì. Rồi tôi sẽ khỏi phải bận tâm chuyện những đứa khác bắt đầu ghét cổ, và dần đà sẽ trở thành bắt nạt thật sự.
Bị biến thành kẻ thù của lớp, bị đối xử như rác là một địa ngục thật sự. Tôi đã quá rành cái địa ngục đó rồi. Nên bởi vậy tôi sẽ không gây chiến với bất cứ ai hết, và làm bạn với bất kì sự ngu ngốc nào cần thiết để tôi được ở vị trí như hiện giờ. Đọc bầu không khí rất quan trọng để tôi không phải trở lại cái địa ngục mà mình đã lạch cạch.
…….lạch cạch?
“—Ngu ngốc thật.”
Lạch cạch là tiếng Aotsuki-san đứng dậy khỏi bàn. Từ miệng của cô ấy, một giọng nói rõ ràng được phát ra.
“Hỏi mượn bài của tôi, chỉ để ba láp ba xàm về chuyện chơi với nhau vui thế nào, đúng là mấy người tự phong mình là đúng đắn thật.”
Đó là một giọng thanh thoát như tiếng chuông reo vậy—nhưng, tôi bị bối rối. Cô ấy nói thật à!? Cái con người mà chưa bao giờ lên tiếng, Aotsuki-san đó, lại nói ư!?
“Với lại, tôi vẫn học như vậy, trường hợp không có giáo viên thì tự học còn hiệu quả hơn nhiều… Hơn hết, dạy mấy con người mà chỉ biết xin vở của người khác thì chẳng bao giờ vui tý nào đâu, và tôi cũng không muốn phí phạm thời gian vô chuyện đó. Bộ mấy người không muốn tự mình làm việc chăm chỉ à?”
Được rồi, bộ con đập trong đầu cổ bị vỡ rồi hay sao? Cô ấy chỉ đang luyên thuyên ngay thời điểm này. Và, tôi biết là mình đang bị lăng mạ ở đây, nhưng vì cô ấy đã thẳng thắn đến vậy, e là nó cũng không đau đến mức đó. Nếu có gì thì, tôi chỉ bị kinh ngạc. Cổ không hề nán lại dù chỉ một chút, nhưng nó theo một cách tốt, nếu nó hợp lý.
...Chưa kể là cô ấy chỉ hướng mắt đến mỗi mình tôi. Đây là lần đầu tiên mà hai ta mặt đối mặt, nhưng mắt cô ấy trông trong trẻo và dứt khoát. Như một hồ nước không đáy, nuốt chửng lấy tôi… Phải nói là chúng thật đẹp. Mặc cho hoàn cảnh hiện tại mà tôi đang gặp phải, tôi vẫn bị đôi mắt ấy mê hoặc.
“Nè có đang nghe không đó? Tai cũng bị thúi luôn rồi à?”
Chà, dù cho đôi mắt có quyến rũ thì những lời phát ra từ miệng cô ấy lại phá hỏng điều đó.
“Cả mấy người kia cũng vậy!”
Chắc cô đã nói hết những gì mình muốn rồi, và thay vào đó hướng sự chú ý sang tụi con gái xin mượn từ đầu.
“Cho dù rõ ràng mấy người có lỗi vì lười biếng không làm bài mà mấy người lại không thèm phản ánh điều đó, thay vào đó lại muốn sử dụng tôi, một đứa không thân thiết gì với mấy người, để được việc mình. Thật không thể tin được mà.”
Mấy cô nàng đều bị bất ngờ, miệng bọn họ khép mở như con cá vàng vậy.
“Vừa vào cao trung, mấy người đã không chịu làm bài tập, chỉ biết dựa vào người khác… Mấy người tính trở thành những con người không ra gì hết rồi sao? Vậy mấy người nghĩ gì về tương lai của mình hả?”
Đúng là một tràng những lời khó nghe… nhưng, cô ấy đều đúng về mọi thứ.
“Nhờ vả người lạ ngay từ năm nhất, vậy phần còn lại của cuộc đời mấy người rồi sẽ ra gì? Tôi không quan tâm nếu mấy người thấy hối lỗi một khi đã bắt đầu kiểm tra đâu. Mấy người chỉ là người duy nhất gặp rắc rối thôi.”
...Liệu chỉ mình tôi thấy vậy, hay là cô ấy đang giấu những ý tốt đằng sau những câu từ khó nghe đó? Thật sự nó nghe như cô ấy đang lo cho tương lai của tụi mình. Liệu bà có cần quan tâm đến mấy người đã muốn lợi dụng bà vậy không? Tuy nhiên, mấy cô nương kia không hiểu được sự tử tế (?) của Aotsuki-san, và chỉ gật gật như lũ slime khiếp sợ trong một trận chiến vậy. Họ chắc hẳn đang bị lúng túng khi tự nhiên bị cây súng máy này bắn cho hàng loạt câu từ sau khi nghĩ rằng có thể đem chuyện này ra giải trí.
“B-Bạn bị cái gì vậy! Bạn có nói gì trước giờ đâu!”
“Chỉ cần nói không thôi! Đâu cần thiết phải nói nhiều tới vậy!”
Oa, giờ họ bắt đầu giận cô ấy rồi. Đến mức này thì tình hình sẽ càng leo thang hơn, nhỉ.
“Nào nào! Tất cả đều có lỗi hết, nên kệ hết đi, nhé?” Tôi chen vào với nụ cười, chỉ khiến cho Aotsuki-san hướng mắt về phía tôi lần nữa.
“Ông cũng vậy. Ông nên nói những gì ông cảm thấy đi. Cứ cà rỡn kiểu đó thì ngu ngốc thật. Tôi sẽ nói những gì tôi muốn, ông nên nhớ vậy.” Cô ấy tiếp cận tôi với gương mặt cổ, khiến tôi bị lúng túng. “Trước giờ, tôi mặc kệ mọi người vì tôi không muốn làm phiền ai hết. Nhưng mà có những gương mặt phiền phức như ông xuất hiện nên tôi phải dứt điểm lần này cho xong. Tôi ghét bị nói chuyện kiểu này lắm, nên ông có thể không làm phiền tôi bất cứ lần nào nữa được không?” Cùng những lời này, Aotsuki-san lườm hết phần còn lại của lớp, khi cô hất cằm lên. “Mấy người có nghe hết chứ? Giấu cũng chẳng có ích gì nên vì đây là cơ hội tốt, nên để tôi nói thẳng luôn. Đây là tính cách của tôi đó. Tôi ghét người lạ, và tôi không muốn nói chuyện với những con người không đáng để tôi phí thời gian.”
Trong khi Aotsuki-san nói, toàn bộ cá thể trong lớp đều đang cố hết sức để giấu đi sự thật rằng họ đều đang lắng nghe cuộc hội thoại này. Suy cho cùng thì phải công nhận lời nói của cô đã lan truyền quá tốt trong lớp.
—Và rồi, căn phòng trở nên im ắng. Ây ây ây, cái bầu không khí này nguy hiểm quá! Tôi nên làm gì với kiểu này bây giờ? Tôi không thể nào lờ đi được. Dù chỉ một chút thôi, tôi cần phải cải thiện tâm trạng lên chút…
“Aotsuki-san, cho tui xin lỗi vì đã làm phiền bà như vậy. Nhưng bà không cần phải làm căng tới vậy đâu! Cười xíu đi! Bà dễ thương mà, như vậy thì phí lắm.”
“—Bộ ông nghĩ có thể thắng tôi chỉ bằng cách nói mấy cái đó với nụ cười à?” Cổ nhướn đôi mắt như những viên bi thủy tinh lên, trực diện nhìn vào tôi.Cô mở đôi môi tuyệt đẹp, quyến rũ ấy như một đóa hoa đang nở ra và ném những từ tiếp theo này vào tôi.
“Đừng có hiểu lầm, ha. Tôi chắc chắn không có ưa mấy người như ông!”
—Đây là cuộc gặp gỡ định mệnh giữa tôi và cô gái tsundere mà chắc chắn sẽ không dere với tôi.
Tên tôi là Yafune Shibuki, và tôi là một otaku ẩn. Cho đến năm đầu trung học, tôi không hề che giấu sở thích otaku của mình. Kết quả là, tôi liên tục bị mấy đứa trong lớp lăng mạ và bị kêu là ‘tởm’, phải nếm mùi những ngày địa ngục không hồi kết. Sau khi năm đầu này kết thúc, chỗ làm việc của bố tôi đã được quyết định thay đổi—và chúng tôi sẽ phải chuyển đi.
Tôi đã nghĩ rằng đây là một cơ hội hoàn hảo. Trước khi đời học sinh mới bắt đầu, tôi đã ăn kiêng hết sức có thể, và chăm sóc da hoàn hảo nhất, đổi kiểu tóc như một nhà tạo mẫu thực thụ, luyện giọng cùng cách nói, và nhồi nhiều kiến thức về các chủ đề thông dụng với thể thao nhất có thể vào trong đầu. Mọi thứ đều khó từng cái một với một thằng otaku như tôi, nhưng nhờ dùng những cuốn light novel làm tham khảo, tôi đã cố hết sức. Tôi thật sự đã làm thế đó.
Sau bao nhiêu thất bại, bao nhiêu công sức làm trong điên cuồng, tôi đã đạt đến cảnh giới mà không ai có thể chế nhạo được nữa. Cơ bản là, quên debut cao trung đi, nó là debut chuyển trường. Công lao của tôi dường như đã được đền đáp, vì tôi đã trèo lên đỉnh của toà lâu đài trường mà tôi chuyển đến. Từ khi năm học này bắt đầu, tôi đã được tôn trọng và đối đãi tử tế từ mọi người.
Thật lòng mà nói thì, đôi khi tôi cũng thấy ngứa ngáy muốn nói về manga hay anime lắm chứ. Hơn hết, tôi thật sự không hiểu vì sao nói về một thứ gì đó đang nổi hiện nay có gì vui hay thú vị nữa, và nói chuyện với mấy đứa tầm phào như vầy cũng hơi bị mệt. Nhưng dù vậy tôi không muốn phải quay lại những tháng ngày địa ngục kia mà tôi đã trải qua đâu. Vì vậy tôi cố hết sức để đọc bầu không khí xung quanh và loại những suy nghĩ bên trong để tôi khỏi bị đá khỏi ranh giới bạn, và để không nổi tiếng tiêu cực trong lớp.
Với tư tưởng đó, Aotsuki Mifuyuu quả là một thực thể không thể giải thích được, và là một trong số người tôi không muốn dính líu tới. Dù có sở hữu ngoại hình có thể ngay lập tức biến thành tâm điểm của một nhóm idol nếu cô ấy chịu thử, cô lại không sử dụng nó một chút nào và thay vào đó lại sống dọc lằn ranh có thể làm kẻ thù bất cứ lúc nào.
Mọi học sinh trong lớp này, thậm chí có lẽ là cả khối luôn chứ, đều cho cô một ánh nhìn kỳ quặc, khiến cô gần như là một trái mìn sẵn sàng nổ tung vậy. Chưa nhắc tới mấy câu kiểu như ‘Đừng có hiểu lầm, ha. Tôi chắc chắn không có ưa mấy người như ông!’... Bộ bà là gì vậy, một tsundere sao? Tất nhiên thật sự không có bất kỳ cảm xúc nào trong lời nói của cô, và có tìm thì chỉ tổ bực mình.
Một mỹ nhân như cô mà là tsundere, đó chỉ là thứ tồn tại trong thế giới 2D thôi. Và đây là thực tế, cổ sẽ không dere đâu, hoặc cô cũng chẳng phải là tsundere nữa. Kết quả của sự cố đó là, tôi được xem là anh hùng đã thành công trong Thử thách Aotsuki-san, nhưng tôi thà không dính dáng đến cô ấy nữa thì hơn. Chưa kể cô ấy còn tự mình nói câu đó ra nữa mà. Cho dù bạn có bị dụ dỗ bởi mùi hương ngọt ngào của mật ong, bạn cũng đâu nhúng tay vào tổ ong liền, đúng không.
Giờ học hôm nay kết thúc, và lúc tôi đang ngồi trong lớp làm vài việc trên điện thoại, Gami đến gần và gián đoạn suy nghĩ của tôi.
“Yafune~ Ayu bên lớp 2 mới kêu tụi nó đi tiệm game liền nè. Mày rảnh không?”
Tôi dẹp điện thoại đi, và phô một nụ cười năng động.
“Đương nhiên. Tao đi chứ!”
“Sakana, mày cũng tới đó hen? Shimizu với Suzuki cũng đi đó.”
“Ừa~ Tao sẽ cho tụi nó thấy trình ở mấy trò gắp nhá~”
Sẽ không bao giờ bận tâm tới Aotsuki Mifuyuu nữa đâu, tôi tạo một nụ cười được giả tạo hoàn hảo và đóng vai thằng khờ trong lớp này. Sự thật là tôi chẳng mong đợi điều đó chút nào, và đây không phải là bản chất thật sự của mình, tôi gạt đi những suy nghĩ này sâu thẳm trong tôi. Những gì tôi thực sự thích, hay con người thật của tôi là—những thứ quý giá này tốt nhất nên giấu khỏi người khác. Bởi sẽ có rất nhiều người trong thế giới này sẵn sàng làm bạn tổn thương vì thứ bạn thích.
Không bao lâu sau đã bước sang mùa mưa. Dù tôi đã quyết không để tâm đến cô ấy nữa, mắt tôi tự nhiên cứ dõi theo cô ấy. Kể từ sự việc đó, Aotsuki Mifuyuu đã có tiếng tăm trong lớp. Luôn cô đơn, không trò chuyện với bất cứ ai và khi cô mở miệng ra, kết quả là một trận bão từ ập tới. Thành thật mà nói thì thật khó hiểu vì làm thế quái nào mà cô ấy lại chưa trở thành mục tiêu bị bắt nạt cho đến giờ… Có lẽ chẳng có lý gì để bắt nạt cô ấy nữa.
Một cách đáng giá nhất để biểu lộ thái độ không ưa với cô ấy là việc tụi con gái loại cô khỏi nhóm, và khiến cô trơ trọi một mình. Dẫu vậy, cô không bao giờ là một phần của nhóm nào cả, nên việc ‘đá cô khỏi nhóm' cũng không phải là một lựa chọn. Chưa kể Aotsuki-san đều xuất sắc cả trong việc học lẫn thể thao, nên ngoài giọng điệu lạnh lùng, cô là một con người hoàn hảo. Không hề có bất cứ sơ hở nào để chống lại cô ấy.
Là con gái, nếu bạn bất cẩn tấn công cô ấy, bạn sẽ chỉ bị xem là ghen tị với tài năng của cổ, và bị những người xung quanh giễu cợt. Mặc dù đẳng cấp chung của lớp này đã được định đoạt, nhưng trong học kỳ đầu tiên chưa ổn định này, không ai sẽ làm gì gây ảnh hưởng đến ấn tượng của họ trong mắt người khác. Kết quả là, Aotsuki-san đã trở thành một thực thể khác ngườimà ‘không thể bị bắt nạt nhưng nên tránh xa’.
“Á…!”
Vào một ngày, cô gái ngồi kế Aotsuki-san đang tính nhấp một ngụm nước, nhưng cái chai bị trượt khỏi tay bạn ấy và nước bị tung toé khắp sàn. Số nước đó thậm chí còn tràn tới Aotsuki-san làm ướt vớ của cô ấy.
“A, m-mình xin lỗi…”
Có vẻ như bạn ấy không cố tình làm thế và nó chỉ đơn thuần là một tai nạn. Như thường, cô gái bị hoảng, nghĩ rằng chắc mình đã chọc giận Aotsuki-san, nên bạn ấy cẩn trọng nhìn lên cô. Tuy vậy, Aotsuki-san lại không trông như đang tức giận theo bất kì cách nào.
“Bà đang không khoẻ, phải không?”
“Eh… Sao… bạn biết?”
“Mặt bà thì đỏ còn tay bà thì run hết lên. Chắc bà làm rớt cái bình vì bà không cầm bình thường được mà.”
“M-Mình xin lỗi, mình sẽ dọn ngay…”
“Không cần đâu. Để tôi tự lo chuyện đó nên bà cứ đi tới phòng y tế đi.”
“Ơ, n-nhưng mà…”
“Cứ cái đà này bà làm phiền tôi rồi đó. Tôi không cần bệnh cảm từ bà đâu.”
“A, ừm… Mình xin lỗi…” Cô gái tỏ ra hoang mang, và lạng quạng ra khỏi lớp.
Chắc bạn ấy đang đi tới phòng y tế như lệnh của Aotsuki-san rồi. Những người có nghe đoạn hội thoại này đang ngầm chỉ trích Aotsuki-san cái chắc.
“Có chuyện gì với nhỏ đó vậy? Có cần phải nói nhiều tới vậy không?”
“Aotsuki-san đáng sợ thật~”
...Liệu cô ấy có đáng sợ không? Cách dùng từ của cô có vẻ hơi mạnh, nhưng tôi nghĩ những gì cô ấy đã làm không có gì ngoài sự tốt bụng cả. Sao lúc nào cũng hành động như thế vậy? Cổ không phải là gái hư hay kiểu vậy, vậy tại sao cô không thể hòa đồng với mọi người được?
“Nè, nếu có vấn đề gì với tôi sao không nói thẳng vô mặt tôi đi? Tôi nghe được hết mấy người đang xì xào phía sau đó. Nhảm thật.”
Một lần nữa, cô lại đang đổ thêm dầu vào lửa. Bà thích lửa trại hay mấy thứ tương tự vậy à?
“...Phiền phức thật.”
Kế bên, tôi nghe một giọng khó chịu. Đang nhâm nhi ‘trà chanh sữa socola dâu tây hoàng gia’ được bán ở các máy bán hàng tự động của trường này, Gami hướng ánh nhìn buồn bực trực tiếp tới Aotsuki-san. Là một người đứng đầu lớp, nổi bật ở một hướng khác so với Aotsuki-san, hẳn là nhỏ cũng thấy hơi khó chịu khi thấy Aotsuki-san không cúi đầu trước nhỏ. Đang cố tự làm nguôi cơn giận bên trong, cuối cùng nhỏ đó bật cười.
“Ai thèm quan tâm chứ? Cứ kệ con nhỏ đó một mình đi. Nói chuyện gì vui hơn cái đó đi. Có một cửa hàng đối diện ga tàu mới mở đó biết hong~”
Cho dù là bản thân hay người khác thì, cứ mặc bọn họ sai đi, hãy xuôi theo xu thế. Nếu bạn cứ bơi theo dòng, ba năm này sẽ trôi qua êm xuôi thôi.
Có điều tôi không bao giờ hiểu được là tại sao đám người tẻ nhạt này lại la cà như thế này. Karaoke, các nhà hàng gia đình, tiệm cà phê, tiệm game, thức ăn nhanh, hay chỉ ở phía sau lớp học trong trường hợp hầu bao hạn hẹp. Vì lợi ích các mối quan hệ nên tôi phải cố đu theo những thứ vô nghĩa này, nhưng cũng có vài lần tôi tự nghĩ ‘Bọn này không có gì để lo trên đời này thật’. Ngay cả hôm nay, bám theo Gami cũng cướp hết thời gian còn lại của ngày rồi. Khoảng thời gian tôi đang về nhà, bầu trời cũng đã tối mất rồi.
“...Hm?”
Giữa đường về—tôi nhận ra một bóng người ngồi trên xích đu trong một công viên công cộng. Người đó mặc đồng phục của trường tôi, cùng mái tóc dài và óng ánh đung đưa trong gió. Nhận dạng trong bóng tối thế này cũng khó chứ, nhưng… đó là Aotsuki-san mà, nhỉ? Cô ấy đang làm gì vào tối muộn thế này, chưa kể còn một mình nữa? Cô đang ngồi trên chiếc xích đu, nhìn xuống một cuốn sách trên tay cô.
Nhưng nếu bạn hỏi tôi thì, cô ấy thậm chí còn không đọc cuốn sách, chỉ đơn thuần thả trôi với cuốn sách trên tay. Cứ như cô ấy đang đợi thời gian trôi qua vậy. Sau cùng thì, cô vẫn không cho thấy ý định sẽ lật sang trang kế. Đã khá trễ rồi, để một cô gái một mình ở đây thì nguy hiểm thật. Nếu đây là trò chơi, tôi có thể đã thấy các lựa chọn sau nổi lên trên màn hình.
Kêu cô ấy.
Mặc kệ cô.
Liệu chỉ mỗi tôi nghĩ, hay đây cơ bản là thời điểm để lên tiếng với cô ấy? Đây có lẽ là điểm quyết định xem tôi có theo route Aotsuki-san không. Với những suy nghĩ đó trong đầu, tôi như bị thôi thúc phải gọi cô ấy. Tuy nhiên tôi không thể bị những cảm xúc này xoay chuyển được. Tôi muốn có một cuộc sống cao trung thật yên bình nên cần phải tránh bất cứ trái mìn nào có tiềm năng.
“.....”
Tôi vờ như không thấy gì hết, và định bước đi—Tuy vậy, hai cái chân lại không di chuyển. Lạ thật, tôi bị gãy chân rồi sao? Nếu tôi là nhân vật chính của một manga thể thao thì sẽ có vài drama về việc tôi nhận ra mình đã bị thương giữa trận. Đáng buồn là, tôi không phải thành viên của bất kỳ câu lạc bộ thể thao nào, nên sẽ không có drama kiểu vậy đâu.
Sự thật là, chân của tôi cũng chẳng bị thương nữa. Không thể nào mà không tò mò được. Chưa kể là một cơ hội như thế này có lẽ sẽ không bao giờ lặp lại. Tôi luôn nghĩ chuyện này lạ thật. Sao Aotsuki-san lại có lập trường như vậy với mọi người trên trường? Sau tất cả, không phải cô là một XXX sẽ chấp nhận mọi nguy hiểm ập tới mình sao? Liệu cô có thật sự chịu được việc bị tách biệt khỏi lớp, bị đối xử như một người lập dị không? Dù tôi biết rằng cô ấy ghét tôi, tôi muốn được nghe câu trả lời này từ chính miệng cổ.
...Một chút chắc không sao đâu. Vì không có ai đang nhìn nên không sao.
“Ê Aotsuki-san, bà đang làm gì vào gi—”
Tôi gọi cô ấy với tông giọng và thái thái độ như trong lớp, chỉ để Aotsuki-san ngước mặt lên. Đáp lại, tôi bị đứng hình. Từ đôi mắt như viên bi thủy tinh, nước mắt chạy dài xuống má cô.
“……”
“……”
Cả Aotsuki-san lẫn tôi đều bị đứng hình, như có ai đó nhấn nút dừng trên TV vậy. Tôi thậm chí còn không biết bao lâu đã trôi qua trong trạng thái dừng này. Cuối cùng, Aotsuki-san dường như đã sắp xếp được suy nghĩ, và vội vàng lau nước mắt.
“—Ông sẽ quên thôi!!” Cô lên tiếng với giọng đủ lớn để lấp đầy cả công viên yên ắng.
“... Hả?”
“Ông! Quên hết mọi thứ! Ông vừa thấy!”
Aaa, tôi đang thắc mắc không biết ý cô là gì, nhưng chỉ có vậy thôi sao? Thường thì bạn sẽ nói những thứ như ‘Quên chuyện đó ngay lập tức!’ hay ‘Xoá thứ đó khỏi trí nhớ ngay!’, nhỉ. Có vẻ cô ấy vẫn còn khá hoang mang. Và, chắc hẳn cô đã nhận thức được điều này, bởi cô lúng túng hắng giọng.
“...Quên chuyện đó đi! Ok? Đây là mệnh lệnh. Nếu ông dám không nghe, thì… Ừm… Ờm… Tôi sẽ huỷ diệt thế giới!”
“Tui thấy bà đang tính hơi xa quá đó.”
Cổ đang cố hết sức để giữ thái độ chậm rãi và điềm tĩnh, nhưng chính cô lại tuyệt vọng đến nỗi mắt cô quay vòng. Cô ấy chẳng đáng sợ tý nào hết.
“N...Nói chung là, cứ quên chuyện đó đi. Tôi đi đây…!”
“A, đợi xíu.” Bất giác. Tôi nắm lấy tay cô ấy trước khi cô có thể chạy đi.
Thật sự nó xảy ra theo phản xạ, nên tôi thật lòng không có một lý do cụ thể cho hành động đó. Tôi thậm chí còn chưa nghĩ tới hậu quả của việc này nữa. Nhưng cứ trách tôi đi, tôi cũng run như cô ấy mà.
“Có chuyện gì không hay à?”
“Im đi. Miễn là ông còn sống trên đời này, chuyện xấu sẽ luôn xảy ra. Tôi không có lý do gì để nghe mấy lời thông cảm giả mạo của ông.”
“Bà thì nói vậy, mà giờ đã trễ rồi nên tôi cũng lo nếu để bà lang thang một mình chứ… Còn bà đang tính làm cái gì một mình ở đây thế?”
“Không có gì hết. Tôi chỉ không muốn ở nhà nên tôi tính giết thời gian ở ngoài thôi.”
Cổ ghét ở nhà, hở. Chắc phải liên quan gì đó tới mong muốn không dính dáng tới người khác. Dù có nói vậy thì chúng tôi cũng không có mối quan hệ mà cho phép tôi đào sâu vào vấn đề, nên tôi hơi bị lạc lõng không biết phải làm gì.
“Giờ đã vừa trễ vừa tối thui rồi, bộ không nguy hiểm nếu bà vẫn ở ngoài sao?”
“Không hẳn. Nhà tôi gần đây.”
“Eh, bà ở gần đây à? Đây cũng vậy.”
“Thật tình. Thì?”
Cô chắc hẳn đã bực mình rồi đây, bởi cô ném cho tôi một cái nhìn khó chịu. Tôi biết là mình đang xen vào chuyện người khác ở đây, nhưng…
“Nói đi… không phải lớp mình khó chơi à?”
“...Cũng không đến nỗi. Là lỗi của tôi vì xuất chúng kiểu đó thôi.”
“Rồi. Vậy, sao bà lại làm tới vậy?”
“Không liên quan gì đến ông hết.”
“Bà có thích bị mọi người đối xử lạnh nhạt vậy không?”
“Tôi đá ông xuống đất rồi giẫm lên người ông, nha?”
“Tui chỉ muốn tâm trạng bà khá lên xíu thôi, xin lỗi.”
Và một lần nữa, được một người đẹp giẫm lên là một phần thưởng hơn bất cứ thứ gì.
“Ý là, tui không hiểu tại sao bà lại muốn làm cho người khác thành kẻ thù của mình kìa. Bà đâu có được lợi gì từ chuyện đó, phải không?”
“Tôi không nghĩ tới lợi hay hại gì hết. Tôi chỉ…nói những gì tôi muốn.”
“Thật à? Nhưng mà, bà tốt bụng lắm đó Aotsuki-san.”
“Hả?”
“ Cách nói của bà có thể nghe hơi gắt với không thân thiện, nhưng ý nghĩa đằng sau nó rõ ràng được cân nhắc trước. Lý do bà không cho tụi con gái mượn vở là vì bà lo tụi nó không chịu học, và bà bắt bạn gái hôm nay đi tới phòng y tế vì bạn ấy không khỏe, đúng không?”
Tôi biết. Chỉ vì Aotsuki-san tốt bụng không đồng nghĩa với việc tôi có công trong chuyện này. Nhưng, tôi không thể bỏ cô ấy bây giờ vì tôi đã nhìn thấy cô.
“Bởi vậy… như thế thì phí lắm. Bà nên
mở hơn về sự tốt bụng đó của bà đi.” Tôi nói những lời này, chuẩn bị nhận lại những lời khó nghe.
Tuy nhiên, Aotsuki-san không lăng mạ hay mắng mỏ tôi, chỉ cho tôi một ánh nhìn lạnh băng. Cô chỉ nắm phần váy của đồng phục và lẩm bẩm với đôi mắt nhìn xuống.
“...Bởi vì nó chỉ khiến tôi bị tổn thương thôi.”
“—Eh?”
“Không có gì. Ông phiền phức quá! Ồn ào!” Aotsuki-san hất tay tôi ra và bỏ đi.
Nhưng sau khi cách tôi một chút, cô quay lại một lần nữa, như cổ đang khinh tôi vậy.
“Nói cho ông biết, con người đôi lúc cũng khóc, được chưa! Tôi chỉ, ừm, bị cái gì vướng mắt thôi, nên ông không cần phải lo gì cho tôi hết! Lo mà quên hết mấy chuyện ngày vào ngày mai đi!” Cô ấy để lại những lời này, và rời đi mãi mãi.
...Mấy câu cổ vừa nói. Dù nhắc tới thì đau lắm, nhưng tôi không phải nhân vật chính của một bộ romcom mà chỉ có ‘Bà vừa nói gì vậy?’ khi gặp tình huống này. Tôi có nghe trọn bộ những gì cô ấy vừa nói nhé.
“Bởi vì nó chỉ khiến bả bị tổn thương, có phải là…”
Chắc chắn có gì đó ở đây rồi. Tôi biết là mình không nên nhúng tay vào, và…
Kể từ đó, tôi hay bắt gặp Aotsuki-san nơi công viên cộng cộng đó.
tôi có nói rằng sẽ không dính líu đến cô ấy nữa, nhưng ngay khi thấy cổ tôi lại tự thấy bản thân mâu thuẫn với điều này và kêu cô ấy. Bỏ qua lớp học với tai mắt ở khắp nơi, nếu tại nơi công viên vắng vẻ này, rào cản trong việc gọi cô ấy là thấp hơn rất nhiều. Dù tôi chắc là tôi chỉ đang đơn phương làm phiền cổ nếu làm vậy.
Thứ mà khiến tôi bất ngờ nhất là— dù cô chưa bao giờ nở một nụ cười hay tương tự vậy—cổ vẫn luôn đáp lại một cách thích đáng khi tôi bắt chuyện. Nó như là, dưới sâu thẳm những lời lạnh lùng của cô ấy, cô luôn ao ước có một người để trò chuyện cùng vậy.
—Khoảng thời gian này vẫn tiếp tục xuyên suốt kì một, và ngay cả sau khi chúng tôi bước vào kỳ nghỉ hè. Bất cứ khi nào tôi về nhà sau khi rong chơi với lũ bạn trên lớp, hay trên đường về từ ga tàu, tôi luôn đi ngang qua công viên đó. Aotsuki-san cũng giống vậy, vì cô luôn ngồi trên chiếc xích đu vào cùng thời điểm trong ngày như thể cô ấy đang đợi tôi vậy.
“Dù giờ đã trễ rồi, bên ngoài vẫn hơi bị nóng đó. Bà coi chừng bị sốc nhiệt bây giờ.”
“Im đi.”
“Bộ bà không đi chỗ nào khác mát hơn ở đây được à?”
“Ông lo thân mình trước đi. Tôi có tới thư viện trong ngày.”
“Được rồi...Nhưng mà, làm ơn để tâm xíu tới thể trạng của bà đi, nha?”
“......” Aotsuki-san giữ im lặng, và nhìn lên tôi đang đứng trước xích đu. “...Nói đi.”
“Hm?”
“Sao ông lại dính tới tôi?”
“Tại sao à…”
Là vì tôi thấy bà khóc như vậy đó. Vì thấy bà cô đơn như vậy nhắc tôi về con người trước kia của mình đó. Bởi vì bà đang giống tôi bây giờ đó, giấu đi cảm xúc thật của mình. Vậy nên tôi mới đi ý đến bà, và không thể mặc bà một mình được, đúng chứ? Không, không hề.
Nếu là Aotsuki-san, tôi có thể nói chuyện với cô ấy mà khỏi phải lo về bản thân mình. Không như Gami, và những người khác ở tít trên toà lâu đài trường, tôi không cần phải lo chuyện phá hỏng tâm trạng của Aotsuki-san nữa. Cho dù nếu tôi có bị cô ấy ghét đi chăng nữa, thì vị trí của tôi trên toà lâu đài kia sẽ không thay đổi. Chưa kể việc Aotsuki-san chỉ tỏ ra sắc bén và lạnh lùng bên ngoài thôi.
Tuy nhiên, cô ấy cũng không quá gắt gỏng hay gì hết, và nếu tôi chỉ nghĩ ‘Bả cũng giống vậy trước mặt người khác' thì nó cũng chẳng đau tý nào. Thứ mà tôi thật sự quan ngại là bị mọi người nhìn với đôi mắt khinh bỉ. Vì vậy dành thời gian với cô ấy thật sự rất thoải mái. Hơn rất rất nhiều so với ‘những người bạn' của tôi ở trường. Nhưng không có cách nào để tôi có thể nói ra được. Tôi không có quyền, vì ngay khi trở lại chiếc hộp hẻo lánh mang tên lớp học này, tôi cũng đối xử với cô như mọi người khác làm.
“Ý tui là, tụi mình là bạn cùng lớp mà, nên cái này không phải là chuyện bình thường sao?” Đó là vì sao tôi cười như tôi hay làm trong lớp và nói một cách hồn nhiên.
“.....” Aotsuki-san giữ im lặng một lúc, và rồi chậm rãi mở miệng cô ra. “.”
Thẳng thắn thật, làm tôi chỉ có thể cười gượng. Tuy vậy, ngạc nhiên là nó lại nghe như cô ấy không khinh thường tôi. Thay vào đó, ánh mắt cô có thư giãn một chút.
“...Không có gì đâu, cứ quên nó đi. Rốt cuộc chẳng được xíu nào…”
Chính xác chẳng được là cái gì? À, mấy câu từ khó hiểu của Aotsuki-san thì không còn gì mới nên tôi cũng chẳng buồn phải hỏi thêm.
“Nói chung là, tôi đã nói chuyện này nhiều rồi, nhưng đừng liên quan gì tới tôi. Ông có rất nhiều bạn mà Yafune-kun, nên ông không cần phải dành thời gian cho tôi đâu.”
“...Ừ thì, đúng là tui có nhiều người có thể gọi là bạn.”
Nhưng, tôi chỉ có thể gọi bọn họ là bạn. Không có gì ngoài cái tên, một mối quan hệ chỉ vừa đủ lấp được cái bề mặt. Những con người mà tôi không thể cho thấy bất kì sơ hở nào, hay bất cứ manh mối về thứ mà tôi thực sự thích. Dù vậy, Aotsuki-san cũng tin là tôi có nhiều bạn. Một hình ảnh ảo và thực tiễn đều khác nhau hoàn toàn ở sự ấm áp, nó khiến tôi muốn được nếm trải thực tế thêm nữa.
“Nè, Aotsuki-san.”
“Gì?”
“Bà có ghét tui không?”
“......”
“Eh, bà đang bơ tui à? Nè, nói gì đó đi~ haa.”
“....”
“Ừm. Tui biết bà sẽ nói vậy mà. Tui vui lắm.”
“...Ông muốn nói chuyện gì?”
Trái ngược với ánh nhìn lạnh lẽo của Aotsuki-san, tôi chỉ phô ra một nụ cười đầm ấm.
“Như bà có nói, tui là một thằng ngu xuẩn mà.”
Che giấu bản chất thật của mình, tô điểm chính mình bằng những lời nói dối đẹp đẽ. Tôi không dự tính sẽ thay đổi lối sống thế này, nhưng được thích vì cái tôi giả tạo mà tôi đã dựng nên làm tôi thấy thật kinh tởm.
—Trong một chốc ngắn ngủi, những ký ức của tôi về hội thi thể thao ở năm hai trung học ùa vào đầu. Từ xa, rất xa, tôi đang nhìn một bạn cùng lớp đang chuẩn bị oà khóc. Vì nhớ lại chỉ mỗi cảnh tượng này khiến tôi thấy buồn nôn ngay tức thì, nên tôi đậy những kỷ niệm này lại để mạnh tay cắt đứt chúng và chỉ tập trung vào những con mắt trước tôi. Aotsuki-san gọi tôi là một thằng ngu. Và, tôi đồng tình.
“Vì vậy, không cần biết mấy người xung quanh cảm thấy gì về [Tui], Aotsuki-san, tui muốn bà…”
Tôi cũng không biết bản thân đang nghĩ gì nữa. Chắc cái nóng của mùa hè làm cái đầu tôi tan chảy luôn rồi. Mùa hè chỉ khiến người ta điên loạn mà. Nó nóng, nó ẩm và tiếng của lũ ve sầu nghe như đang niệm chú vậy, cái bóng người thì đang trải dài trên mặt đất, và tôi chưa bao giờ được uống món mang tính biểu tượng của mùa hè nữa, là một số loại ramune[note35675] từ một cửa hàng đồ ngọt gần đây.
Mùa hè là cái mùa mà phân cách rõ ràng giữa đám người thường và đám người cô độc. Vậy nên suy nghĩ của tôi mới đảo điên lên. Dù là một kẻ cô độc, tôi cố để đóng là một người thường. Lý do để tôi nói điều này chính là do cái mùa hè này đó.
“Chỉ mỗi bà thôi, Aotsuki-san. Tui muốn bà đừng bao giờ có cảm tình với [Tui].”
Aotsuki-san chớp mắt hai lần. Đôi mắt như bi thuỷ tinh của cô bối rối nhìn tôi.
“...Có cảm tình?” Aotsuki-san nghiêng đầu khó hiểu.
Thay vì không hiểu những câu từ tôi đã dùng, có vẻ cô ấy đang nghĩ cách dùng từ của tôi hơi kỳ quái.
“—Thôi kệ, bà cứ quên nó đi.”
“Nè, đừng có làm như thằng hèn chứ.”
“Không phải trước đó bà cũng dùng cùng một lý do đó sao?”
“.....” Aotsuki-san nín lặng, nhưng cuối cùng ngẩng mặt lên nhìn tôi một lần nữa. “Yafune-kun... Ông có ghét chính mình không?” Giọng cô nghe như cô ấy đang chạm vào nơi mềm mỏng nhất bên trong tôi.
Tôi định hình lại, từ nhắc bản thân rằng cô ấy tiến xa hơn mức này là quá nguy hiểm. Tôi đã cho thấy quá nhiều về bản thân rồi. Mặc dù tôi chỉ cần làm như thường lệ, đưa ra một câu vô lo ‘Tui chỉ giỡn xíu thôi~’, thay vào đó những lời dư thừa này lại bay ra. Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là giấu đi những lỗi lầm của mình bằng một nụ cười vui vẻ.
“Thôi, tui đi đây. Nhớ đừng ở ngoài trễ quá nhe, Aotsuki-san.”
Tôi quay lưng với cô ấy và trong lúc cảm thấy mồ hôi chảy ròng khắp người theo từng nhịp thở, tôi bước xuống đường trong buổi tối hạ này. Trên thực tế, tôi không có tính cách mà khiến mình được người khác yêu mến. Tất nhiên, tôi chỉ đang giả làm một người bình thường nên được thích dưới một nhân cách giả tạo sẽ rắc rối lắm, nhưng nếu đâm đầu vào nói ‘Tôi muốn được yêu với con người thật của tôi!’ và đổi đời một lần nữa thì lại quá đỗi nực cười. Từng con người trên thế giới này đều sống cuộc sống của họ mà vẫn giấu đi những khuyết điểm của bản thân họ đó thôi. Nhưng, tôi không hiểu.
Cô ấy là người mà tôi không muốn để cho thích cái bản thân giả tạo này, là cái thằng mà chỉ gặng cười giả tạo. Chà, chắc chắn là lỗi của mùa hè rồi. Hè à, đồ ngu!
*
“Con về rồi.”
Dù mình có nói những lời này, mình thừa biết ngay rằng sẽ không có ‘Mừng con về nhà’ đón tiếp mình. Vậy tại sao mình lại nói vậy ngay từ đầu nhỉ? Chắc chỉ đang mong chờ cái gì đó thôi. Mình đã ăn sandwich cho bữa tối hôm nay ở công viên rồi, nên chỉ cần lao thẳng lên, nằm bẹp trên giường là xong. Vì nhìn lên trần nhà chỉ tổ làm mình thấy kinh tởm hơn, mình mở quyển sách bìa mềm ra.
Tuy nhiên, cái trang mà mình mở ra là cảnh mà nữ chính tỏ tình với nhân vật chính. Mình mua vì nó là tiểu thuyết trinh thám cũng có tiếng, nhưng tại sao lại có thêm yếu tố lãng mạn nữa. Mình thở dài, và lướt đôi mắt theo những con chữ trên trang giấy.
Thích. Yêu. Ở với em mãi mãi. Mấy từ này toàn là những tảng đường, một hàng những từ ngọt ngào xếp ngay ngắn. Với mình, những từ này chẳng có ý nghĩa gì cả...Nhưng mà ngày hôm nay, chỉ đơn thuần là tuỳ hứng thôi, mình thấy thích được sử dụng những từ này. Chỉ là do tâm trạng của mình… Chỉ là vì những gì Yafune-kun vừa nói, chúng làm mình để ý tới.
Sau khi hít hơi vào và bản thân tự chuẩn bị tâm lý, mình đọc lớn những từ đó, chính xác như những gì được ghi trong cuốn sách.
“>Tôi ghét anh<...>Biến đi<...>Đừng bao giờ lại gần tôi<...”
Tất cả những lời thừa nhận ấy trở thành những lời cay nghiệt và xúc phạm, bay đi trong sự im lặng hoàn toàn.
“Phải, mình tự biết sẽ vậy mà.”
Kết cục là, mình đã lặp lại những từ vừa nói trước mặt Yafune-kun nên mình đành phải đóng quyển sách lại vậy. Mình không thể nào nói thầm những lời yêu thương này được. Sau cùng thì, mình đã bị nguyền mà. Và chắc chắn không ai lại đi tin một câu chuyện thật ngu xuẩn nếu mình kể họ. Khi mình vẫn còn là con nít, mình đã nói ra một điều ước nhất định cho một ‘Phù thuỷ’. Và đổi lại cho điều ước đó, những ‘câu từ mang cảm xúc thật lòng’ của mình bị niêm phong lại. Mỗi khi mình muốn đưa ra bất kỳ cảm xúc tích cực nào trước người khác, chúng cuối cùng lại trở thành ‘ngược lại’. Cụ thể là,, Mình thích bạn sẽ trở thành >Mình ghét bạn<. Khi mình nói ‘Ở với mình đi’. Nó lại chuyển sang >Tránh xa mình ra<.
Cảm xúc của mình càng mạnh thì sự đảo nghịch từ miệng mình lại càng lớn, và không có thứ gì mình có thể làm được. Khi mình cố để đảo ngược, nó sẽ lập tức là ‘Mình ghét bạn’, không có gì xảy ra cả, nên không có nghĩa lý gì để làm ngược lại. Tất nhiên, mình không thể nói ‘Mình thích bạn’, nhưng nói ‘Mình không thích bạn’ lại được.
Mình đã thử viết lên giấy hay gửi tin nhắn đi, nhưng kết cục cũng toàn bộ như nhau. Vì vậy mình không có bất kỳ cách nào để bày tỏ cảm xúc tích cực của mình cho bất cứ ai. Hiển nhiên nó cũng bao gồm cả tình yêu với gia đình, và bạn bè… Hay đúng hơn là, mình không có cách nào để nếm thử mùi của một ‘tình yêu lãng mạn’ cả. Chưa từng có người yêu bao giờ.
Dù sao thì, để mình không làm tổn thương người khác vì tính khí của mình, mình đã hình thành một thói quen không tiếp xúc với người khác ngay khi mình vào cao trung. Dù cho mình có kín tiếng, vẫn có rất nhiều người cố nói chuyện với mình. Mình vẫn không quên được vào cái ngày hồi tháng trước, khi mà vài bạn gái trong lớp, với cả Yafune-kun xin mình cho mượn vở. Lúc đó, mình đã cố làm như lạnh lùng và không thể dung thứ hết sức có thể để bọn họ không đụng tới mình nữa.
...Nhưng, mình đã đi quá xa. Rõ ràng đã đi một bước quá xa mà. Nhớ lại cảnh tượng đó, sự ân hận và tự căm thù bắt đầu trào lên, mình vùi mặt vào gối thật mạnh.
Mình xin lỗi. Cả ông đó Yafune-kun, với những bạn gái đó nữa, mình thật lòng xin lỗi… Chưa kể mình bắt đầu trò chuyện cùng Yafune-kun nhiều hơn, và chuyện trở nên rõ ràng là cậu ấy không thật sự tính hỏi mượn vở của mình và thay vào đó chỉ muốn giúp mình… Tại sao mình lại luôn thế này? Cho dù không thể bày tỏ tình cảm của mình, chắc chắn phải có cách khác ngoài gây tổn thương người khác chứ.
Dù vậy, vì mình đã tìm cách tránh xa khỏi mọi người nên một khi có ai đó thật sự nói chuyện với mình, mình chỉ có làm căng lên và những lời lẽ ác độc này sẽ bắt đầu tuôn ra khỏi miệng mình thôi. Chưa nhắc tới chuyện một ‘lời xin lỗi thật lòng’ cũng được xem là ‘cảm xúc thật lòng’, bởi vậy mình không tài nào nói mình xin lỗi hay lỗi tại mình, bất kể có mồi cỡ đến cỡ nào. Nó chỉ trở thành >Mình sẽ không xin lỗi đâu>=< hoặc là >Mình không có lỗi gì hết< mà thôi.
Phải rồi, ‘cảm xúc thật lòng’ quá đỗi mơ hồ khi nói đến việc chơi an toàn hay phóng khoáng. Với rủi ro quá cao, ngay cả những từ nằm trong vùng chưa được xác định cũng là quá nguy hiểm để sử dụng.
—Giá như mọi người mặc kệ mình ngay từ đầu đi. Thì mình sẽ chẳng phải làm tổn thương ai và có thể tự cam chịu bản thân được rồi. Để không làm cho bất kỳ ai phải chịu nữa, mình nên sống ẩn dật thôi nhỉ. Mình biết rằng đây là phương án khả quan nhất có thể, nhưng— mình muốn có bạn bè, với ai đó để trò chuyện cùng.
Nghĩ lại Yafune-kun thấy mình khóc một mình lúc đó… Cậu ấy rất nổi tiếng. Luôn có người xung quanh và cậu ấy là người mà mình khó mà nói chuyện dễ dàng ở trường được. Dù vậy, vào buổi tối ở công viên đó, cậu có thể nói chuyện với mình. Tại vì mình không thể nào nói chuyện với ai hết nên mình đã rất vui… và dù mình biết không nên ở với cậu ấy, mình lại đáp lại những câu hỏi và cuộc trò chuyện với cậu ấy.
Mình biết là mình chỉ cần tránh đến công viên đó là giải quyết được mọi thứ, nhưng đôi chân cứ tự nhiên dắt mình đến nơi này. Thực ra, cũng vui lắm. Chỉ khoảng thời gian này mới có một màu sắc khác so với cuộc sống thường tẻ nhạt và lạnh lẽo ngày qua ngày của mình. Nhưng, sau cùng cũng chẳng tốt đẹp gì. Ngay cả hôm nay, khi mình muốn nói ‘Cảm ơn’, mình cũng không nói được. Câu chữ của mình cuối cùng cũng bị đảo lại hết, như câu >Thật ngu xuẩn< vọt ra. Ngay cả khi cậu ấy hỏi mình có ghét cậu ấy không, mình muốn nói ‘chắc chắn là không’, nhưng nó lại chuyển sang <Đương nhiên rồi>.
“...Nhưng.”
Khi đang hồi tưởng lại những sự kiện đó, mình ngước nhìn lên trần nhà. Lúc đó, khi mình hỏi cậu ấy tại sao cậu vẫn dính líu tới mình… Hình như Yafune-kun muốn nói cái gì khác. E là cậu ấy cũng có hoàn cảnh đặc biệt giống mình, nhưng mà… Khi chỉ có 2 đứa mình trò chuyện, bầu không khí xung quanh cậu ấy thật khác biệt với cậu ấy mọi khi trên lớp.
Lý do để cậu nói chuyện với mình như vậy… Mình không nghĩ chỉ đơn thuần là để mình khỏi cô đơn đâu. Nhưng, mình vẫn không hiểu được lý lẽ của cậu ấy là gì nữa…
— ‘Yafune-kun, ông có ghét chính mình không?’
Khi mình hỏi cậu ấy vậy, cậu lại không cho mình bất cứ phản hồi nào. Nhưng cứ im hơi lặng tiếng với câu hỏi đó về cơ bản là xác nhận rồi. Chưa kể cậu ấy còn đáp lại ‘Tui vui lắm’ khi mình trả lời ‘Tất nhiên’ trước câu hỏi rằng mình có ghét cậu ấy không. Thấy cậu ấy như nhẹ nhõm trước sự thật rằng có người ghét cậu ấy y như cậu ấy ghét chính mình vậy.
Không biết tại sao nhỉ. Cậu rất vui vẻ, tốt bụng, và nổi tiếng trong mắt mọi người...có lẽ Yafune-kun không phải là loại người được hình thành bởi những người xung quanh. Chắc cậu ấy đang che giấu điều gì đó phía sau gương mặt lịch thiệp của mình, hoặc cậu ấy cũng bị đảo ngược theo cách nào đó. Nhưng, chuyện đó không quan trọng. Những lời tử tế ấy hướng thẳng đến mình, dù có là xạo mình cũng không quan tâm đâu. Nó không thể thay đổi được sự thật rằng những lời ấy làm mình rất hạnh phúc. Chưa nói mình cũng đang che giấu một phần của bản thân mình thôi. Mình vẫn là chính mình mà không cần phải cho người khác biết.
Đã bị nguyền rủa rồi thì mình cũng chẳng nên giao du với người khác làm gì nữa chứ nói gì tới yêu thương họ. Đơn độc một mình là chắc chắn rồi, mình xứng đáng với lời nguyền này và đã dần quen với nó rồi. Nhưng… dù vậy, mình muốn được trò chuyện thêm với Yafune-kun nữa.
Không quan trọng cậu ấy là người như thế nào đi chăng nữa, mình vẫn muốn bày tỏ lòng biết ơn với đằng ấy. Mình không nghĩ lời lẽ của mình sẽ biến đổi được gì, nhưng nếu tui có thể trở thành chỉ một phần nhỏ trong sức mạnh của ông thôi… thì tui vẫn muốn làm gì đó cho ông, Yafune-kun à. Vì mình thấy hạnh phúc khi được cậu ấy gọi khi đang khóc. Mình vui lắm. Mình cảm thấy tim mình như ấm lên. Vậy nên mình muốn trả lại cậu một thứ gì đó.
Nhưng, nên làm điều đó cách nào đây. Dù cả thế giới cùng nỗ lực thì cũng chẳng có gì sẽ xảy ra cả. Sau tất cả, nhờ quyền lực của ma thuật thì mình đã bị nguyền... Đương nhiên mình sẽ không tham lam mà xin cho lời nguyền này biến mất nữa đâu. Chỉ một lần thôi… một lần là đủ, mình muốn nói với cậu ấy rằng mình không hề ghét cậu.
Với toàn những cảm xúc lẫn lộn, mình ôm chặt lồng ngực. Nhưng, khoan đã? Không phải cậu ấy có nói gì với mình sao? ‘Chỉ mỗi bà thôi, Aotsuki-san. Tui muốn bà đừng bao giờ có cảm tình với [Tui]’, là những gì đằng đó nói với mình phải không? Cách dùng từ của cậu ấy thật hiếm thấy nhỉ. Hèn gì mới nghe như có chuyện gì đau đớn sâu trong lồng ngực cậu ấy, làm mình thấy buồn buồn với ngờ ngợ. Với lại cũng tại mình không biết ‘chuyện gì’ là gì nữa chứ.
Không muốn mình có cảm tình về cơ bản cũng giống với không muốn mình yêu cậu ấy ha? Chắc đằng đó muốn nói mình không hợp gu của người ấy nên mình không nên xem cậu ấy là một mối tình có triển vọng sao? Không thể trách cậu ấy vì chuyện đó được, nhưng mình thấy như có một sắc thái gì khác trong đó. Chắc chuyện này cũng có liên quan tới chuyện cậu ấy tự ghét bản thân mình, là thứ gì đó mà mình không thể đào sâu vào được. Vì như thế này, mình có thể hiểu được tại sao cậu lại cảm thấy như vậy.
Mà, khác với tui, ông không có lý do gì để phải ghét bản thân cả. Không hẳn là tui biết tất tần tật về ông nhưng tui có thể nói rằng, dưới sâu sâu thẳm, ông là người rất tốt bụng. Thật ra là, tui không hề ghét ông… dù chỉ một chút. Vậy nên, tui muốn cho ông biết rằng ông tuyệt vời dường nào—
“...Tui có muốn bày tỏ hết tình cảm ra thì cũng có được đâu, ngốc ạ.”
---Paintagoned