Dự cảm của Ô Nha Nha không sai, ước chừng hơn h tối, cô bỗng nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn, sau đó trái tim bắt đầu đau đớn như bị xé rách, đây là dấu hiệu phát bệnh của Thạch Lệ Hà.
Lư Giai đang ở phòng khác chăm sóc bệnh nhân, Ô Nha Nha không kịp gọi cô ấy, chỉ có thể chạy như bay đến giường .
Thạch Lệ Hà nhắm nghiền mắt nằm trên giường, biểu tình bình thản, khuôn mặt an tường, tựa hồ giấc ngủ thật sự ngon lành.
Nhưng máy đo nhịp tim của cô ấy nhảy lên gợn sóng bất thường hỗn loạn.
Ô Nha Nha đồng cảm với cô ấy thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Trái tim quá đau đớn, như một trái tim chứa đầy pha lê bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp nát...
Ô Nha Nha đau đớn hít thở mấy cái mới bò dậy, nhanh chóng kéo rèm giường, sau đò bò lên trên giường bệnh.
Trong nháy mắt này, trái tim Thạch Lệ Hà đang đau nhức từng đợt mãnh liệt bỗng ngừng đập.
Gợn sóng vừa rồi còn nhảy ra lặp đi lặp lại lúc này đã phát ra tiếng tít bén nhọn.
Thạch Lệ Hà không nghi ngờ gì nữa là loại bệnh nhân khó cứu chữa nhất, rất nhiều thủ thuật hồi sức đối với cô ấy mà nói đều vô dụng.
Khử rung tim vô dụng, thuốc trợ tim vô dụng, ép tim vô dụng, mở lồng ngực trực tiếp kích thích tim càng vô dụng.
Một tầng mỡ dày như vậy, dù cho là bác sĩ chuyên nghiệp tới, cũng phải hơn một giờ mới có thể tìm được đến vị trí trái tim.
Đến lúc đó, Thạch Lệ Hà đã trên đường đi luân hồi rồi.
Cho nên nói, người bệnh giống như cô ấy, một khi ngừng tim xảy ra, vậy quả thực chết không nghi ngờ.
Ô Nha Nha lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm nói: "Có thể cứu, có thể cứu! Mình là yêu quái nhỏ không gì không làm được!", đây là cổ vũ chính mình, cũng là đang cổ vũ Thạch Lệ Hà.
Cô đem tay trái đặt trên ngực Thạch Lệ Hà, dùng yêu lực hút da thịt của cô ấy, cũng sử dụng lực kéo lên.
Vì vậy trong khoảnh khắc, trái tim bị đè mấy trăm kg thịt của Thạch Lệ Hà lập tức mất đi trọng lượng.
Đã không còn cảm giác bị áp bách, trái tim lập tức có không gian nhảy lên.
Ô Nha Nha chậm rãi vươn tay phải, không cần dùng dao phẫu thuật rạch miệng vết thương, cứ như vậy đem năm ngón tay đi vào trong ngực Thạch Lệ Hà.
Không có yêu lực, ai cũng không thể làm được điều này.
"Bắt được trái tim cô rồi.
Sẽ khiến nó một lần nữa nhảy lên.
Rất nhanh sẽ không có việc gì, rất nhanh.", cô quen tự lẩm nhẩm nói với người bệnh, tay phải nắm lấy trái tim của Thạch Lệ Hà bắt đầu tần suất cứ phút ấn đến lần.
Cái này gọi là thuật ép tim bên trong ngực, cần phải dùng dao phẫu thuật mới có thể hoàn thành.
Nhưng yêu lực của Ô Nha Nha giúp cô không cần dùng dao cũng có thể làm được.
Máy đo nhịp tim còn đang kêu bén nhọn, đánh thức một bệnh nhân.
Người này vội vàng bò dậy, chuẩn bị vén rèm xem tình hình, lại nghe thấy chất giọng nôn nóng của Ô Nha Nha từ trong rèm truyền ra: "Phiền cô giúp tôi đi tìm y tá Lữ Giai! Tim của Thạch Lệ Hà đã ngừng rồi!"
"À à, được!" người bệnh vô cùng lo lắng chạy đi.
Không qua mấy phút, Lữ Giai và y tá trưởng đầu đầy mồ hôi chạy vào.
Hai người kéo rèm giường kêu một tiếng, lại thấy Ô Nha Nha vừa vặn buông máy khử rung tim xuống.
Vừa vào cửa màn hình vẫn còn kêu tííítttt lúc này đã khôi phục vận hành bình thường, một đường gợn sóng có quy luật đều đặn đợt này đến đợt khác, cho thấy nguy cơ qua đi, sự sống được nhen nhóm trở lại.
Y tá trưởng thở dài một cái, Lư Giai cũng lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.
Ngày mai vừa hay có người của mấy đài truyền hình muốn tới phỏng vấn Thạch Lệ Hà, còn chuẩn bị quay một bô phim phóng sự cho Thạch Lệ Hà.
Nếu cô ấy ở tại Bệnh viện Đệ Nhất này chết, vậy thanh danh Bệnh viện liền xong rồi.
Nguy hiểm thật!
Y tá trưởng dùng sức đánh bả vai Ô Nha Nha, trầm giọng: "Làm tốt lắm! Tôi đi gọi bác sĩ!"
Ô Nha Nha xưa nay thân thể khỏe mạnh thiếu chút nữa bị đánh nằm sấp xuống.
Cô như cũ vẫn bảo trì thuật thông cảm với Thạch Lệ Hà còn đang ở trạng thái cực kỳ suy yếu.
Nhưng cô vẫn dùng bàn tay đặt lên ngực đối phương như cũ, mượn dùng yêu lực hút thịt ở ngực của cô ấy lên.
Không có áp bách của thịt thừa trăm kg, hô hấp của Thạch Lệ Hà càng ngày càng thoải mái, nhịp tim cũng càng lúc càng đập vững vàng.
Trong mông lung, cô ấy mở mắt ra, nhỏ giọng nói: "Y tá Nha Nha, cảm ơn chị."
Cô ấy biết ai cứu mình.
Dịch Lĩnh cũng trực đêm tới rất nhanh.
Sau khi cẩn thận kiểm tra các chỉ số, anh nhìn về phía vị hôn thê, thấp giọng nói: "Em đã bắt được bốn phút vàng, làm không tồi!"
Ô Nha Nha không nỡ rời xa nhìn anh, tròng mắt nhiễm một tầng hơi nước, rốt cuộc cũng không nhẹ nhàng mềm mại rúc vào ngực anh giống như trước.
Cô bây giờ là y tá, anh bây giờ là bác sĩ, bọn họ đều đang làm cùng một chuyện, chạy đua với sự sống.
Dịch Lĩnh nhanh chóng tiêm cho Thạch Lệ Hà các loại thuốc, lại quan sát một khoảng thời gian, xác định đối phương không có nguy hiểm sự sống mới mang theo một nhóm bác sĩ rời đi.
Khi đi ngang qua bên người Ô Nha Nha, anh thấp giọng hỏi: "Mệt không?"
Ô Nha Nha lập tức lắc đầu: "Không mệt, còn anh?"
Dịch Lĩnh cũng lắc đầu nhỏ đến mức không phát hiện ra: "Anh cũng không mệt."
Hai người nhìn nhau cười, sau đó thừa lúc người khác không chú ý, nhanh chóng nắm tay nhau.
Một cái chạm nhau ngắn ngủi này, mang lại cho bọn họ chút ý ngọt lẫn sức lực cường đại.
Bọn họ biết, bất kể là ở nơi nào, làm chuyện gì, bọ họ đều có thể dựa vào nhau..