Bởi đây là show thực tế phát sóng trực tiếp, hơn nữa chỉ kéo dài trong ngày, cho nên nhà tài trợ muốn xác nhận nhanh chóng lại chuẩn xác.
Sau khi Ô Nha Nha cùng Dịch Lĩnh lựa chọn xong hợp đồng, nhà tài trợ ở bên ngoài lập tức tiến vào, thảo luận với hai người công việc liên quan.
Nhìn Dịch Lĩnh cũng mấy tinh anh giới thương nghiệp vây quanh bàn đàm phán, bộ dạng từng bước ép sát, cán nắm trong tay, từ đáy lòng Ô Nha Nha cảm thấy may mắn.
Bất kể là điều khoản pháp luật, hay quy tắc ngầm của thương nghiệp, hay hoạt động tiếp thị PR sản phẩm, Dịch Lĩnh đều rất tinh thông, mà những việc này, chỉ sợ cây Đa ba ba có dạy mười nghìn năm nữa thì Ô Nha Nha cũng học không được.
Nếu không có Dịch Lĩnh ở đây, cô khẳng định đã bị sập hố.
Mỗi khi Dịch Lĩnh mở miệng, tất cả mọi người đều sẽ lộ ra biểu tình khẩn trương, lúc nghe càng chuyên chú hơn.
Thần sắc của anh thả lỏng, những người còn lại cũng thả lỏng theo.
Anh là kẻ thao túng trên bàn đàm phán, rắn hay mỏng đều do anh.
Gặp được viên bi nhỏ như vậy thật sự rất may mắn nha!
Nghĩ đến đây, Ô Nha Nha lập tức ôm cánh tay Dịch Lĩnh, còn dùng gương mặt trắng nõn cọ cọ vào bả vai rắn chắc của anh.
Khắp phòng đều là người, có đại diện nhà tài trợ phái tới, có nhân viên công tác của tổ tiết mục, còn có luật sư hai bên.
Dưới trường hợp trước con mắt nhiều người như vậy, sẽ không có người nào giống Ô Nha Nha không quan tâm mà làm ra hành động thân mật như vậy.
Nhưng cô làm! Bởi đối với cô mà nói, nhân loại toàn thế giới đều không quan trọng, chỉ có Dịch Lĩnh là đặc biệt nhất.
Cô ngẩng đầu nhìn Dịch Lĩnh, đôi tròng mắt đen lúng liếng tràn đầy sùng bái, mà sự sùng bái này đang từ từ chuyển hoá thành lớp sương mù ướt nóng, làm con ngươi của cô càng có vẻ sáng đẹp.
Sự sùng bái của phụ nữ, đối với đàn ông mà nói là xuân dược không thể kháng cự.
Đại não Dịch Lĩnh nhét đầy nội dung đàm phán, bỗng nhiên nhảy ra một câu không hợp thời.
Anh đã quên mất những lời này nhìn thấy từ đâu, lại không thể không thừa nhận, sự thật là như vậy.
Giờ này phút này, anh nghe thấy âm thanh máu ở trong cơ thể mình cấp tốc trào dâng.
Mọi người đều dùng ánh mắt chế nhạo lại cực kỳ hâm mộ nhìn Dịch Lĩnh, mà anh lần đầu hiểu rõ, tại sao rất nhiều người sẽ bị cảm giác hư vinh khống chế.
Đương lúc yêu quái nhỏ quyến luyến ôm mình như vậy, nóng bỏng như vậy, sùng bái mình như vậy, hơn nữa hoàn toàn ở trước mặt người khác không che giấu sự đặc biệt đối với bản thân, cực hạn hư vinh hoá thành cảm giác an toàn cực hạn, nhét đầy tim Dịch Lĩnh.
Giờ phút này, thân thể anh khô nóng, trái tim chấn động, linh hồn lại an yên.
Cảm giác vô cùng quái dị.
Nhưng Dịch Lĩnh lại vô cùng thích loại cảm giác quái dị này, vây nên anh không hề e dè xoa xoa gương mặt yêu quái nhỏ, thấp giọng nói: "Mệt không? Anh rất nhanh là có thể kết thúc rồi, nếu em cảm thấy nhàm chán thì ăn chút đồ ăn vặt đi."
Anh mở ra lọ Hồ đào pêcan.
Ô Nha Nha một chút cũng không mệt, nhưng có đồ ăn thì cô có thể giả vờ.
Vì vậy cô rũ mày xuống, uể oải gật đầu, dường như sức lực bị rút cạn, từ trong bình lấy ra một đống Hồ đào pêcan, từng cái một mạnh mẽ nhét vào miệng, động tác mau lẹ.
Dịch Lĩnh: "..."
Lúc đàm phán bỗng cười một tràng có thể khiến yêu quái nhỏ kiếm thêm mấy trăm ngàn tệ không? Đây là vấn đề nghiêm túc.
Cuối cùng, Dịch Lĩnh vẫn không cười, cũng vì Ô Nha Nha tranh thủ đoạt lợi ích lớn nhất.
Hội nghị kết thúc khi đã nửa đêm về sáng.
Ô Nha Nha dựa vào bên cửa kính xe của Dịch Lĩnh, lưu luyến nói tạm biệt với anh: "Ngày mai khi nào anh tới gặp tôi vậy? Có thể mang chút đồ nướng BBQ được không?"
"Ngày mai vừa tan làm anh liền tới đây, em muốn ăn cái gì nhắn tin cho anh.", Dịch Lĩnh khởi động động cơ, dịu dàng nói nhỏ: "Tạm biệt cô vợ nhỏ xinh đẹp."
Gì đây gì đây? Anh gọi tôi là gì đó?
Ô Nha Nha dùng bàn tay từng chút từng chút xoa nắn lỗ tai tê rần.
Giọng nói của Dịch Lĩnh vốn trầm thấp lại tràn ngập từ tính, lúc anh cố tình đè càng thấp, cùng dịu dàng giống như nước gọi ra cái biệt danh ái muội như vậy, không cô gái nào có thể kháng cự sức mê hoặc như vậy.
Nếu trên thế giới này thực sự tồi tại ma quỷ nói mớ, đại khái chính là như vậy.
"Tại sao anh lại gọi tôi là cô vợ nhỏ xinh đẹp? Như vậy thật sự rất kỳ quái!", Ô Nha Nha trợn tròn mắt.
"Em không biết sao? Bây giờ trên mạng đều gọi em như vậy.", ánh mắt Dịch Lĩnh thâm trầm nhìn qua, lại nói: "Kỳ quái chỗ nào?"
Ô Nha Nha che ngực nói: "Chỗ nào cũng kỳ quái! Tai nóng, ngứa, muốn sờ mó.
Trái tim như giấu một còn chim, không ngừng vỗ cánh.", trước mặt Dịch Lĩnh, cô luôn không giấu diếm nội tâm của mình.
Dịch Lĩnh tháo mắt kính xuống, chất giọng trầm thấp chậm rãi cười.
Tròng mắt khác màu xưa nay không gợn sóng của anh, giờ phút này đang chuyển động ánh sáng ngân hà lộng lẫy.
Anh đè khoé môi giương lên xuống, sau đó cười nhu hoà hỏi: "Nha Nha, anh có từng nói em rất đáng yêu chưa?"
Ô Nha Nha lập tức bị những lời này thu hút sự chú ý.
Cái loại cảm giác kỳ lạ này, còn kém xa so với cái nhìn Dịch Lĩnh dành cho cô.
"Anh trước nay chưa từng nói! Tôi đáng yêu sao?", cô nâng cằm lên, hùng hổ ép hỏi.
Nếu Dịch Lĩnh dám nói cô không đáng yêu, cô liền bụp trán anh.
"Ở chỗ này của tôi, em là đáng yêu nhất thế giới.", Dịch Lĩnh chỉ chí trái tim đang nhảy nhót của mình.
Câu vuốt mông ngựa này khiến Ô Nha Nha thoải mái toàn thân.
Cô rốt cuộc buông tay ra khỏi cửa kính xe, cảm thấy mỹ mãn, nói: "Ở chỗ này của tôi, anh cũng đẹp trai nhất thế giới! Được rồi, anh mau trở về ngủ đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon, em cũng sớm nghỉ ngơi.", Dịch Lĩnh nhẹ nhàng dẫm chân ga một cái.
Cỗ ngứa ngáy kia trong lòng Ô Nha Nha vẫn không biến mất, liền vươn một bàn tay vỗ vỗ cửa xe, đôi mắt thấm ướt nói: "Anh lại gọi tôi một tiếng cô vợ nhỏ xinh đẹp cho tôi nghe đi, giọng anh vừa rồi thật sự rất hay."
Thật sự chỉ là bởi giọng hay nên mới muốn nghe lại một lần sao?
Dịch Lĩnh thấy rõ điều gì, lại chưa chỉ ra.
Anh đè thấp giọng, chất giọng mềm mại, giống như thì thầm, nói: "Cô vợ nhỏ xinh đẹp, ngày mai chúng ta gặp lại."
"Viên bi nhỏ, chúng ta ngày mai gặp.", Ô Nha Nha dùng sức xoa xoa lỗ tai, sau đó biểu tình cổ quái xua tay.
Cô đứng trong bóng đêm dày đặc, đôi mắt thấm ướt loé lên ánh sáng nhàn nhạt, như một ngôi sao nhỏ mong được người ta hái xuống..