Dịch Lĩnh bên này vừa mới bắt điện thoại, một giọng nói ngọt ngấy bọc trong tiếng khàn khàn lại mang theo khí thế không cho người khác cự tuyệt: "Tôi muốn tìm một chỗ để đồ, nhà anh có lớn không?"
"Lớn hơn so với đài quan sát chim.", Dịch Lĩnh dịu dàng hỏi: "Cô ở đâu? Tôi tới đón cô."
Ô Nha Nha nhớ tới đài quan sát chim chiếm cứ cả thung lũng kia, lập tức lộ ra nụ cười hài lòng.
Vậy một đống phòng lớn, chắc chắn để hết bảo bối của Kim Cẩm Khê.
Cô báo địa chỉ, sau đó ngắt điện thoại, đắc ý dạt dào nhìn Một Thần lắc lắc điện thoại, tuyên bố: "Bạn của tôi sẽ đến giúp tôi chuyển nhà, tôi mới không yên tâm đem tài vật cho anh bảo quản, anh với Liễu Như Nhứ đều là đồ tồi!"
Trên miệng cô mắng chửi người, lại dùng từ nghèo nàn như vậy, đặc biệt là một câu "đồ tồi", ấu trí khiến Mộ Thần thiếu chút nữa bật cười.
Sau khi ly hôn, có lẽ bởi tâm tình bình thản, lại có lẽ vì không hề lo được lo mất, Kim Cẩm Khê vậy mà chậm rãi buông bỏ khúc mắc, bắt đầu phát triển tương lai.
Cô muốn mang những thứ này đi, chưa chắc không có tâm tư nhất đao lưỡng đoạn [].
[] nhất đao lưỡng đoạn: Chặt nhát đứt làm khúc, ý là đoạn tuyệt, cắt đứt mối quan hệ.
Mộ Thần vốn nên vì thế mà cảm thấy vui vẻ, đáy lòng lại dường như thiếu hụt điều gì.
"Anh mới phát hiện, mấy năm nay em vẫn luôn không lớn lên.", anh ta lắc đầu, phát tiếng thở dài.
Anh ta "đọc" người vô số, cơ hồ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của vợ cũ.
Trong lòng cô nghĩ cái gì tựa như đều sẽ viết trên mặt, vui vẻ liền cười, tức giận thì dẩu miệng, khinh thường thì trợn mắt, đắc ý liền hếch cái mũi.
Bỗng nhiên quay đầu, anh ta đã đi xa như vậy, mà Kim Cẩm Khê vẫn còn dừng lại ở tuổi - .
Mộ Thần thích cô gái trong sáng đơn thuần, càng hy vọng họ có thể vĩnh viễn không nhiễm một hạt bụi trần, nhưng không ai có thể làm được.
Dù là tượng, bày ngay chỗ ban đầu cũng sẽ bám đầy tro bụi.
Buồn cười chính là, vợ cũ mà anh ta muốn bỏ gấp không chờ nổi, vừa lúc phù hợp phần tâm ý này của anh ta nhất, cũng có thể chọc vào đáy lòng mềm mại nhất của anh ta.
"Anh đang mắng tôi ấu trĩ sao?", Ô Nha Nha trợn tròn đôi mắt, hùng hổ ép hỏi.
Đừng tưởng đầu cô là một sớ cây thì nghe không hiểu đây là ngầm chế giễu!
Mộ Thần không nhịn được mà bật cười, tiện đà phủ nhận: "Không phải, anh không mắng em.
Anh cảm thấy em như vậy khá tốt.
Anh ta đem quần áo trang sức đầy đất nhặt lên, ra vẻ lo sầu mà thở dài: "Cẩm Khê, sau khi ly hôn với anh, em sẽ làm gì? Em tìm việc ở đâu? Em không có người thân lẫn bạn bè, chịu uỷ khuất bên ngoài, ai giúp em ra mặt? Tiền em dùng đủ không? Không có người giúp việc lẫn trợ lý, em có thể chăm sóc tốt bản thân không?"
Ý đồ của anh ta là dùng vấn đề quá mức tàn khốc khiến vợ cũ ý thức được, hoàn cảnh tứ cố vô thân bây giờ của cô đang có bao nhiêu thảm.
Rời khỏi cái nhà này, cô liền mất đi nơi tránh gió.
Mà anh ta nguyện ý tiếp tục làm nơi tránh gió cho cô.
(Moá ơi! Vừa dịch vừa mắc ói).
Ô Nha Nha nhíu mày, ngược lại có chút lo lắng.
Đương nhiêu cô lo lắng không phải vấn đề chịu uỷ khuất, mà nên làm như thế nào để kiếm được rất nhiều tiền.
Người có thể khiến cô chịu uỷ khuất căn bản không tồn tại trên thế giới này.
Mộ Thần thấy sắc mặt cô có chút không tốt, đầu quả tim không ngăn được mà đau một chút.
Khiến gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình không vui quả thực là một loại tội lỗi.
Ngữ điệu của anh ta lập tức mềm mỏng, chậm rãi an ủi: "Đừng lo, anh sẽ giúp em sắp xếp tốt chỗ ở, lại tìm cho em một bảo mẫu chăm sóc sinh hoạt của em.
Sau này nếu em gặp phiền phức không giải quyết được có thể tìm tới anh.
Tuy rằng chúng ta đã ly hôn, nhưng anh vẫn có thể làm chỗ dựa cho em như cũ."
Liễu Như Nhứ điều chỉnh tốt tâm tình, vừa mở cửa phòng đã nghe thấy những lời này.
Nếu không phải kỹ thuật diễn cũng đủ tinh vi, cô ta có thể sẽ biến sắc với Mộ Thần ngay tại chỗ.
"Tôi mới không cần anh chăm sóc, tôi có người chăm sóc rồi.", Ô Nha Nha đẩy Mộ Thần ra, cộp cộp đi xuống lầu.
"Ngoại từ anh ra, còn ai sẽ chăm sóc em.", Mộ Thần lập tức đuổi xuống.
Anh ta hoàn toàn không ý thức được, tinh thần của bản thân đã bị Ô Nha Nha hoàn toàn khống chế.
Cô đi đến chỗ nào, anh ta liền theo tới chỗ đó; cô tuỳ tiện nói một câu, anh ta cũng có thể cân nhắc thật lâu, trong lòng còn không ngăn được mà ăn dấm.
(ăn dấm: ghen)
Anh ta ngược lại muốn xem, người ban đêm khuya khoắt chạy đến giúp Kim Cẩm Khê chuyển nhà rốt cuộc là ai.
.