Nếu Tần Mục mời Thịnh Hinh vào, cô nên làm thế nào đây?Tỏ ra cái gì cũng không biết sau đó lễ phép chào hỏi chị ta hay vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh nhạt dành cho Thịnh Hinh?Thương Ngôn nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Nhưng cánh cửa này cách âm quá tốt, một chút âm thanh đều không có.Tần Mục ở bên ngoài gần năm phút đồng hồ, trong lúc này tâm trạng cô luôn căng ra đũa cũng chẳng buồn động đến.Tưởng Tư Diệp ngồi bên cạnh cô thấy thế quan tâm hỏi: “Em không thoải mái sao?” “Không có.” Thương Ngôn lơ đãng nhìn về phía cửa, làm bộ không có gì, “Em chỉ hơi tò mò không biết ai ở bên ngoài mà thầy Tần mãi chưa trở vào.”Nghe cô nói thế, gương mặt Tống Tư Hạo lộ ra vẻ hoang mang, “Nếu không để tôi đi xem.”Anh ta vừa mới ra khỏi chỗ liền thấy cửa được mở ra, Tần Mục đi vào, trên tay còn cầmmột món quà được gói tỉ mỉ.“Ai tặng thế?” Tống Tư Hạo hỏi.“Một người tôi quen.” Tần Mục tùy ý để nó lên bàn trà, không nhiều lời ngồi xuống ghế ăn.
Cơm nước xong xuôi, Tưởng Tư Diệp, Chung Tâm Dật và đạo diễn Lục rời đi trước.
Người thì phải đến trường quay đóng phim, người thì đi đến Đài Truyền Hình tập dượt chương trình.Chỉ còn Tống Tư Hạo nhàn rỗi ở lại nhà Tần Mục, anh ta thậm chí còn hỏi Thương Ngôn buổi chiều định làm gì.Cô không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ nói cô đang chuẩn bị tỏ tình với Tần Mục phiền anh ta đừng ở lại làm bóng đèn nữa sao?Thương Ngôn yên lặng một lúc mới hỏi: “Tiền bối Tống chiều nay không bận gì sao?” “Tôi rảnh mà.” Tống Tư Hạo cởi mở giải thích, “Bộ phim tôi quay vừa mới đóng máy nên tôi tự cho bản thân một tháng tự do.”“Nhưng mà không đóng phim trong vòng một tháng quả nhiên là rất chán.” Anh ta nhìn cô và Tần Mục rồi vui vẻ nói, “Hiếm khi chúng ta mới có thời gian ở chung hay là chơi bài đi hoặc chơi game?”Tần Mục bất đắc dĩ thở dài, “Cậu đi tìm cô bạn gái người mẫu của cậu đi.”Tống Tư Hạo liếc nhìn anh, ánh mắt mang theo vài phần u oán, “Tôi chia tay cô ấy rồi, sao cậu không quan tâm đến tôi vậy?”Nói xong, Tống Tư Hạo lôi kéo Thương Ngôn và Tần Mục chơi đấu địa chủ hẳn đến tám giờ tối mới có ý định rời đi.
Trước khi đi còn hỏi cô, “Em tự lái xe tới à? Có cần tôi tiễn một đoạn không?”“Không cần phiền toái như vậy đâu tiền bối.” Thương Ngôn lắc đầu cự tuyệt, “Tôi có chuyện muốn nói với thầy Tần”.Tống Tư Hạo gật đầu, tạm biệt.
Đợi anh ta đi rồi cô mới quay sang nói với Tần Mục: “Tôi không ngờ tiền bối Tống lại nhiệt tình như thế.” “Em muốn nói với tôi chuyện gì?”Cô vốn định đợi thêm lúc nữa mới nói không ngờ bị anh hỏi trực tiếp thể này, cô xấu hổbăn khoăn nên mở miệng thế nào.
Thương Ngôn chớp chớp hai mắt, ngón tay thon dài chỉvào hộp quà trên bàn trà: “Thầy Tần, anh mau mở quà của tôi ra xem có thích không?”Tần Mục rất nghe lời mà mở quà, bên trong chiếc hộp là một cái cà vạt màu xanh đậm,giống loại mà anh hay dùng.“Tôi rất thích, cảm ơn em.”“Vâng …” Thương Ngôn ngước đầu nhìn thằng vào mắt anh, giọng nói cao hơn khi nãy:“Thầy Tần muốn tôi thắt thử giúp anh không?”Tần Mục không nghĩ đến cô sẽ bạo dạn nói ra mấy lời này, anh nhướn mày kinh ngạc vốn định trả lời thì bị cô chặn lại: “Nhưng mà tôi chỉ thắt cà vạt cho bạn trai mình thôi.
Cho nên thầy Tần có đồng ý làm bạn trai tôi không?”------oOo------.