Cố Tinh Hà đè nén âm thanh, so với đám chó săn còn muốn hóng chuyện bát quái hơn, “Rốt cuộc là ai vậy? Mấy người dân mạng đoán em đều thấy không đúng.”Lông mi Thương Ngôn cong vút, chớp mắt vài lần, mỉm cười đến khuynh thành, “Cậu thật sự muốn biết?”Thấy Cố Tinh Hà gật đầu như chú cún nhỏ, Thương Ngôn lấy tay che miệng khẽ cười.
Cô nhấp một ngụm nước khoáng, đứng lên vỗ vỗ vai cậu ta, “Đợi đêm nay chị đây nhận được giải thưởng sẽ nói cho cậu.”“Rõ ràng là không muốn nói cho em biết.” Cố Tinh Hà nhìn bóng dáng Thương Ngôn rời đi lẩm bẩm bất mãn.Từ giờ cho đến khi lễ trao giải bắt đầu còn hơn mười lăm phút nữa, đây là khoảng thời gian dành cho các nghệ sĩ nổi tiếng tham gia thảm đỏ.Trên đường đi đến nhà vệ sinh, Thương Ngôn gặp phải không ít nghệ sĩ mình từng hợp tác, phải mất chút thời gian chào hỏi bọn họ.
Nên tới khi đến nơi thì không còn nhiều thời gian, cô soi gương kiểm tra lại lớp trang điểm của mình thoa thêm chút son liền vội vàng trở về.
Khi đi qua khu hậu trường cô nghe thấy được giọng nói truyền tới từ cánh cửa khép hờ, dường như người bên trong đang gọi điện thoại với ai đó.Thương Ngôn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn khoảng chưa đầy năm phút lễ trao giải sẽ bắt đầu.
Vẫn kịp để cô nghe thêm một chút câu chuyện của người bên trong căn phòng này.Lòng hiếu kỳ trong cô trỗi dậy, muốn xem bên trong đến tột cùng là ai.
Theo như dự đoán của cô thì hẳn là một nữ nghệ sĩ cãi nhau với bạn trai, giọng nói cô ấy không lớn nhưng lộ rõ vẻ ủy khuất mang theo chút dịu dàng.“Anh nghe em giải thích, bốn năm trước kia chỉ là hiểu lầm.”“Anh nói bản thân đã buông bỏ đoạn tình cảm này vậy thì vì sao mấy năm nay không cóhẹn hò với người khác? Em biết khi ấy mình sai rồi, là do lòng em quá tham vọng màkhông nghĩ tới cảm nhận của anh.”Giọng nói này rất quen tai.Thương Ngôn lục tìm trong trí nhớ của mình một lát liền đoán được người ở bên trong căn phòng đó là Thịnh Hinh!Cô không nghĩ đến, một người mạnh mẽ trước giới truyền thông như Thịnh Hinh sẽ hạ mình mong muốn quay lại với bạn trai cũ.
Không những thế cô cỏn tò mò muốn biết người để nữ thần cô hạ mình tột cùng là thần thánh phương nào.Nghĩ ngợi một hồi Thương Ngôn quyết định vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này bằng không nếu bị phát hiện sẽ rất xấu hổ.Nhưng khi Thương Ngôn quay người đi được một bước, tiếng khóc thê lương của Thịnh Hinh phát ra níu kéo bước chân cô.“Coi như em cầu xin anh đấy, anh cho em một cơ hội cuối cùng đi Tần Mục.”Lời vừa rồi của Thịnh Hinh vừa vặn lọt vào tai cô một cánh rõ ràng, cả người Thương Ngôn dường như đóng băng tại chỗ.
Muôn vàn cảm xúc hỗn loạn dày vò tâm trí cô.Tình huống này là thế nào đây?Chỉ sau một giây từ nữ thần trong lòng liền biến thành tình địch?Hóa ra ngày trước nam thần và nữ thần trong lòng cô là một đôi.Vì sao cái tình huống cẩu huyết này lại phát sinh trên người cô vậy?Thương Ngôn thở dài một hơi vốn định rời đi, ai ngờ cửa phòng trước mặt đột ngộ mở ra.
Thịnh Hinh khóe mắt đỏ ửng đi tới, cô ấy hiển nhiên không ngờ có người bên ngoài.
Nhìn thấy Thương Ngôn, trong nháy mắt cô ấy mở to đôi mắt bất ngờ.
Nhưng cũng rất nhanh thuhồi biểu cảm dư thừa lại bày ra vẻ mặt khách khích gật nhẹ đầu với cô: “Xin chào, Thương tiểu thư.”------oOo------.