Tối hôm đó, tôi và Tần Mạch lung tung toàn bộ căn hộ. Lúc đầu tôi còn tưởng anh gạt mình nhưng sự thật phũ phàng là tìm không thấy. Tôi hối hận, vô cùng hối hận, mặt ỉu xìu, xụi lơ ngồi trên sô pha nhìn chăm chăm vào tay phải của mình, hận không thể chém cho nó một dao cho bõ tức.
So với tôi thì Tần Mạch thản nhiên hơn, anh bình tĩnh ngồi xem tin tức vừa nói, không tìm thấy thì thôi, mua lại cái mới là được chứ gì.
Nhớ lại lúc tôi hất tay Tần Mạch, biểu tình anh rất khó coi, chắc chắn trong lòng khó chịu hơn tôi lúc này rất nhiều, tôi hơi đau lòng, chủ động cọ cọ hai chân anh rồi vòng tay ôm cổ anh thở dài: “Anh nói coi lúc đó em kích động như vậy làm cái gì chứ.”
Miệng nói nhưng lòng lại nghĩ nếu trở mặt với Tần Mạch thì cũng thôi đi, ngàn lần vạn lần cũng không được quay lưng với tiền a, là kim cương, rõ ràng là kim cương nha! Lấy rồi bán cũng được khối tiền…
Tần Mạch nào biết ý tưởng đen thui trong lòng tôi, thấy tôi lần đầu tiên chủ động bày tỏ yêu thương anh rất kinh ngạc, hóa đá khoảng hai, ba phút mới hồi phục, vòng tay ôm eo tôi hưởng thụ tôi ngồi trong lòng thỏ thẻ, ve vuốt.
Sau khi cảm thấy thỏa mãn, Tần Mạch có chút ảo não oán giận nói: “Nếu biết sớm em làm mất nhẫn kim cương mà trở nên ngoan như vậy thì anh đã mua thêm mấy cái rồi.”
Mặc dù khi đó tôi hung hăng mắng anh la đồ phá gia chi tử nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cuối cùng, chiếc nhẫn kim cương đó vẫn không thấy tăm tích.
Thứ Năm, Phương Dĩnh đến tìm tôi còn đi cùng với một bạn học nam, hình như là cùng lớp, nhìn rất đẹp trai, sáng sủa.
“Chị ” Cô bé hơi ngượng ngùng nói, “Đây là lớp trưởng của em, Cử Giai Hoa, bạn ấy cũng đang tìm chỗ thực tập….”
Tôi hiểu ý cô bé, nghĩ lại ngày đó Tạ Bất Đình nói công ty đang thiếu người, tôi nhận thêm một thực tập sinh cũng không thành vấn đề nhưng không thể quá dễ dàng cho cậu ta vào làm được nên nói: “Ừm, làm thử hai ngày xem thử.”
Phương Dĩnh nhoẻn miệng cười: “Cám ơn chị! Lớp trưởng chúng em giỏi lắm đó, trong trường đoạt nhiều giải thưởng lắm.”
Tôi chỉ cười không bình luận thêm, thật ra các công ty cũng không thật sự coi trọng mấy giải thưởng của nhà trường lắm. Dù sao giải thưởng chỉ chứng minh những gì sinh viên đó đã làm còn các công ty chỉ muốn biết tương lai họ có thể làm gì thôi.
Nam sinh cũng cười vui vẻ: “Cám ơn chị Hà, em nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt.”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình nhận một thực tập sinh nhưng nếu tôi biết chuyện sẽ xảy ra sau này thì hôm đó dù có nói gì tôi cũng không nhận cậu ấy vào công ty.
Tối thứ sáu, tôi và Tần Mạch cùng đi tham dự một buổi tiệc có thể khiến Tần Mạch trả thù.
Chủ nhân buổi tiệc này không phải là Tần Mạch, mà là tổng giám đốc một công ty có quan hệ khá gần gũi với chính quyền, khi tôi và Tần Mạch tay trong tay đến nơi thì bữa tiệc đã tiến hành hơn phân nửa thời gian, tôi cười tươi nhưng âm thầm ngắt, nhéo cánh tay Tần Mạch: “Đều tại anh!”
Tần Mạch rất vui vì so với móng vuốt của tôi thì thứ anh đạt được trước khi ra khỏi nhà càng đáng mừng hơn, cho nên hiếm khi ở trước mặt người khác mà cười rất dịu dàng sau đó nói khẽ với tôi: “Cũng làm phiền Hà tiểu thư hợp tác mới được chứ.”
Tôi thoáng đỏ mặt rồi cắm cúi vào ly rượu không thèm nói tiếp nữa.
Loại tiệc xã giao như thế này thường chủ yếu là nói những câu giao tiếp nhàm chán, đợi mòn mỏi cũng không thấy trò hay như Tần Mạch đã nói tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, vừa định mở miệng hỏi thì bỗng dưng Tần Mạch bấm nhẹ vào tay tôi, theo hướng nhìn của anh, tôi thấy một người đàn ông trung niên hói đầu có vẻ là quan to đi trước, một người khác đầu đầy mồ hôi chạy lúp xúp theo sau, vừa đi vừa khom lưng nói gì đó.
Tôi nhíu nhíu mày: “Người này nhìn hơi quen nha.”
“Ừ, dĩ nhiên rồi. Chu Cục trưởng Cục thuế, lúc trước em đã gặp qua trên bàn tiệc một lần rồi, nếu không gặp ông ta thì em cũng say gần chết như vậy. Hai năm trước thò chân vào ngáng đường Tần thị nhiều nhất chính là ông ta, mà mấy tên hành hung chúng ta lúc trước cũng có dính líu với ổng. Tính sòng phẳng thì người này là kẻ thù lớn của chúng ta.”
Tôi kỳ lạ hỏi: ” Vậy ông ta đang làm gì?”
” Chuyện tham ô, nhận hối lộ bị bại lộ, thừa dịp còn chưa bung bét ra thì phải chạy đi nịnh nọt, lấy lòng sếp tìm ô dù.”
“Một khi đã như vậy, liệu ông ta có thể qua truông trót lọt không?”
Trong thanh âm Tần Mạch mang theo mấy phần ý cười: “Hà tiểu thư, anh mời em đến đây là để xem diễn nha.”
“Anh làm cái gì?”
“Chẳng qua anh giúp viện kiểm sát thu thập một ít bằng chứng nhận hối lộ, tham ô của ông ta thôi.” Tần Mạch nói, “Làm sai cũng nên chịu sự trừng phạt của pháp luật rồi.”
Anh vừa dứt lời, ngoài cửa có mấy người đàn ông trang phục chỉnh tề đi vào, họ đảo mắt nhìn quanh liền cố định trên người Chu cục trưởng, mấy người tiến lên, rút thẻ công tác ra rồi áp giải Chu cục trưởng ra ngoài.
Vị quan to Chu cục trưởng bị dọa mặt mày xanh mét, trên mặt toàn là mồ hôi rốt cuộc cũng bị giải đi trước sự chứng kiến của những nhân vật nổi tiếng trong các giới.
Trước khi ra cửa, Chu cục trưởng oán hận nhìn về phía chúng tôi, xa xa Tần Mạch nâng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch ly nước trái cây đang cầm, anh mím môi: “Hà Tịch, lẽ ra em phải đưa anh ly rượu vang mới hợp tình cảnh.”
Tôi hừ lạnh: “Anh muốn đi bệnh viện hả, hay muốn em đấm một cái, ngày càng dũng cảm nhỉ?”
Tần Mạch tâm tình có chút sung sướng, nhưng bày đặt thở dài: “Người đàn bà đanh đá.”
Tôi bĩu môi, đánh giá màn diễn do Tần Mạch sắp đặt hôm nay: “Tần Mạch, màn này chán muốn chết, không có kịch tính gì hết.”
“Hà tiểu thư, vậy ý cô muốn thế nào? Sự nghiệp thất bại đủ đề làm một người đàn ông sụp đổ, ông ta đã từng này tuổi, ra tù hoàn toàn không còn khả năng Đông Sơn tái khởi, em không thấy sao, anh đã làm nhân sinh của ông ta đổ vỡ tan tành trong gang tấc.”
Tôi nhún vai: “So với việc lựa chọn sự trừng trị của luật pháp, em càng muốn tìm góc kín nào đó mà đâm ổng một dao. Có lẽ đây là điểm khác nhau giữa đàn ông và đàn bà.”
Tôi cứ nghĩ chuyện này đến đây đã kết thúc, từ đây về sau tôi có thể cùng Tần Mạch an ổn yêu nhau, trải qua cuộc sống bình thản không phong ba bão táp. Tôi ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ thiết kế, trang trí cho căn hộ mới của Tần Mạch, công việc đã làm vẫn còn ngổn ngang lắm. Theo tôi, nếu tương lai không có gì đột biến, đây sẽ là tổ ấm tương lai của tôi và Tần Mạch, tôi sẽ trở thành nữ chủ nhân của căn hộ này và đây là lần đầu tiên tôi tự tay trang trí cho căn hộ của riêng mình nên trong lòng khó tránh khỏi kích động, chờ mong, hy vọng căn hộ hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ.
Chỉ khổ cho Phương Dĩnh và Cử Giai Hoa, bọn họ mới bắt đầu thực tập, đối mặt công tác yêu cầu cường độ cao vẫn chưa thích ứng kịp, đặc biệt là Cử Giai Hoa, không biết vì sao mỗi ngày đều mang tâm trạng hoảng hốt, may là chúng đều là những đứa nhỏ kiên định nên những chuyện tôi giao đều làm tròn.
Sau khi trang trí phòng ốc xong, tôi bỗng nảy ra ý tưởng phải lôi Tần Mạch đến xem, tôi muốn thấy anh kinh ngạc và tán thưởng, chuyện này so với tăng gấp năm mươi lần tiền thưởng còn làm tôi vui hơn. Trong đầu tôi lặp đi, lặp lại hai câu nói: Tôi có chồng, tôi có nhà riêng.
Tần Mạch kéo dài thời gian đi xem nhà đến tận chủ nhật. Khi anh đến chỉ có tôi và Cử Giai Hoa ở đó, nghe thấy kèn xe hơi bên ngoài, tôi vọt ra kéo Tần Mạch vào nhà, đi dạo một vòng rồi dõng dạc ra lệnh: “Nói thích đi.”
“Ừm, cũng không tệ lắm.”
Tôi nhíu mi: “Nói thích!”
Tần Mạch bật cười: “Được rồi, thích.”
Lúc này tôi mới thỏa mãn ôm lấy cánh tay anh, kéo đi một vòng chỉ trỏ chỗ này tôi muốn đặt cái gì, chỗ kia tôi muốn để thứ nọ. Mặc kệ tôi nói gì, anh chỉ trả cho tôi một chữ “Được”, tôi đang định mở miệng mắng anh không có chủ kiến thì chợt nghĩ nếu anh có cùng ý kiến thì tôi tiếp thu mà nếu ý anh khác ý tôi thì cũng bỏ qua vậy thì hỏi anh cũng như không, đơn giản tôi hoàn toàn tự làm chủ trong chuyện này.
Hai đứa tôi vừa đi vừa nói luyên thuyên đã lên dến lầu hai, Cử Giai Hoa cầm thước đo từ trong phòng ngủ đi ra, cậu ta nhìn tôi cười cười: “Ông xã chị Hà…” nhưng khi nhìn thấy Tần Mạch bỗng dưng cậu ta im bặt.
Tôi kỳ quái nhìn Cử Giai Hoa đang cứng đờ rồi lại quay đầu nhìn biểu tình lãnh đạm của Tần Mạch, sau đó kéo Tần Mạch ra phía sau người để che chắn, đề phòng nhìn Cử Giai Hoa nói: ” Cậu đừng có nói cậu có tình cảm không đúng với bạn trai tôi nghen!”
Lời này vừa nói ra, Tần Mạch hơi đơ đơ, Cử Giai Hoa cũng ráng nhếch môi, cười khổ nói: ” Chị Hà…em còn có việc, em về trước.”
Nói xong, cũng không chờ tôi gật đầu đồng ý đã cắm đầu chạy ra ngoài.
Tôi quay lại nhìn Tần Mạch: “Chẳng lẽ lúc trước anh đã làm chuyện không nên làm với cậu ta?”
Tần Mạch câu môi cười nhẹ: “Có lẽ là vậy.”
Tôi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn Tần Mạch. Anh mặc kệ ánh mắt tôi di chuyển từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên người anh, không đùa nữa, nghiêm túc nói: “Hà Tịch, em đừng làm với cậu ta nữa.”
Tôi biến sắc: “Thật ra anh đã làm gì người ta?”
Tần Mạch chán nản liếc tôi một cái rồi nói: “Cha của cậu ta chính là Chu cục trưởng bị xét xử mấy ngày trước đó.”