Xoảng.
Trái tim Nguyễn Khánh Như vỡ ra thành trăm mảnh, cô không thể tin vào hai chữ cuối cùng mình đã nghe được. Thì ra đến bây giờ trong lòng anh vẫn không có cô, thì ra khi ở bên cô anh vẫn luôn nghĩ về người con gái khác. Phải chi anh thấu hiểu rằng cô đã yêu anh rất nhiều. Nhưng cô còn thể làm gì được đây. Cô đã quá yêu anh rồi. Có lẽ… chờ một thời gian nữa cô có thể buông tay ra đi.
“Lục Ngạn… sao vậy… sao không hát… Lục Ngạn…”
“Được em hát cho anh nghe.”
Cô nén nước mắt vào lòng.
…
I can"t live
If living is without you
I can"t live
I can"t give anymore
I can"t live
If living is without you
I can"t give
I can"t give anymore
….
Em không thể sống
Nếu cuộc sống thiếu mất anh
Em không thể sống
Em không thể hiến dâng nhiều hơn nữa
Em không thể sống
Nếu cuộc sống thiếu mất anh
Em không thể hiến dâng
Em không thể hiến dâng nhiều hơn nữa
Nhân! Anh có biết là em rất yêu anh không? Mặc dù anh chỉ đến bên em khi anh mệt mỏi nhưng em lại không thể không quan tâm đến anh. Còn những lúc anh vui thì anh ở bên ai? Có phải là người con gái kia không? Anh có thể nói cho em biết, rốt cuộc trong cuộc đời anh, em là ai không? Anh hãy nói đi, tại sao anh lại nỡ yêu em theo cách này.
Nhưng… em đã yêu anh rồi. Yêu anh không vì bất cứ lý do gì. Em đã lỡ yêu anh và đang gặm nhấm nỗi đau mà anh gây ra.
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống như hàng trăm mảnh vỡ trong trái tim Nguyễn Khánh Như. Cô không kịp và cũng không thể ngăn mình bật khóc. Cứ nghĩ đến anh không hề yêu mình thì lòng cô lại quặn đau
“I can’t live if living without you…” Bây giờ làm sao em có thể sống tiếp khi không có anh đây, Nhân. Thì ra cảm giác đau lòng là như thế này. Nó làm cho con người ta không thể thở được.
Hôm nay em cũng có thể hiểu được tại sao anh lại không thích bài hát đó.
“…vòng tay anh ôm em nhưng trong tim là người khác…” Có phải lúc nghe những lời này tâm trạng anh cũng nghĩ về cô ấy như vậy phải không?
Bây giờ thì em có thể nhận ra rằng: TRÁI TIM ANH KHÔNG CÓ EM.