Trình Hòa từ từ quay sang nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, khóe miệng dần cong lên, rất dịu dàng cười, nói: “Cảm ơn.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cũng cảm thấy miệng mình sắp nứt toác ra đến nơi.
Cô nói: “Không có gì, bạn bè đều phải như thế mà phải không nào?”
Trình Hòa cũng không phản bác.
Từ đó về sau, quan hệ của cô với Trình Hòa mới có chút biến đổi, cô trở thành người bạn thân thứ hai của Trình Hòa.
Cũng vì dần dần hiểu rõ con người hắn, mới có thể điên cuồng mà mê luyến hắn.
Theo đuổi như một kẻ thần kinh.
Ngày xưa ấy, tuổi hoa niên chưa trải tình trường, hắn và cô là hai thế giới, hắn lạnh lùng hờ hững, hắn cô độc, hắn hoàn mỹ đến kiêu ngạo, thì kể cả như thế, cô vẫn như thiêu thân lao vào đống lửa muốn chạm được hắn, tự tin là cuối cùng hắn sẽ bị tình cảm này làm cảm động.
Thực tế thì sao?
Thứ không thuộc về mình, dù là có, nhưng rồi cũng sẽ mất.
Hoa Nguyệt Nguyệt xuống xe, đứng trước cửa quán café hẹn với Tề Tín, cô lười biếng nhìn lên trời.
Một chiếc xe thể thao đắt tiền sơn lại màu xanh lam, đèn xe hầm hố, ống dẫn khí nén xếp thành hàng vừa nhìn là biết giá trên trời, chậm dần dừng trước mặt Hoa Nguyệt Nguyệt, màu sắc tinh tế, thu hút ánh nhìn của người đi đường.
Tề Tín thong dong xuống xe, áo khoác hàng hiệu phủ ngoài áo sơ mi xanh nhạt, mắt đeo kính râm màu nâu trà, sợi tóc dưới ánh nắng có màu đỏ phơn phớt, sống mũi thẳng, cánh mũi xinh xắn trắng nõn, quai hàm góc cạnh lạnh lẽo mà đẹp không thể phàn nàn, môi đỏ nhuận như môi con gái nhẹ nhàng cong lên.
Hoa Nguyệt Nguyệt đi tới bên cạnh xe, khinh bỉ nói: “Tề Tín, cậu lắm trò thật, loại xe màu này mà cũng mua, đúng là mắt thẩm mỹ vẫn không đổi nổi… Còn có…” Mắt hẹp dài đảo quanh người Tề Tín hai vòng, tiếp tục nói: “Cậu tưởng cậu là ngôi sao hả, chỉ sợ người khác không biết mình đẹp trai ấy.”
Tề Tín tháo kính xuống, mắt hoa đào như ngọc lưu ly lưu chuyển, khóe môi tự tin nhếch lên, nói: “Cho nên nói ngắn gọn ý cậu là tôi rất đẹp đúng không?”
Hoa Nguyệt Nguyệt sững người, nhìn Tề Tín đang nheo mắt, cười như hồ ly.
Đột nhiên nhận ra, cô bị thằng Tề Tín này trêu chọc!
Đúng là muốn nhịn cũng không thể nhịn được!
Uổng cho Hoa Nguyệt Nguyệt cô tự cho là không người địch nổi, trêu ghẹo mỹ nam đã vô số, đùa bỡn trái tim trẻ nhỏ cả nghìn lần, thế mà lại bị một tên hoa hoa công tử khích lại à! (ê?)
Hoa Nguyệt Nguyệt đi tới bên cạnh Tề Tín, nâng cằm cậu ta lên, giữa ánh mắt của toàn dân, lấy từ trong túi da một cái dây lưng da, dùng âm lượng trong vòng mét vẫn nghe thấy nói với Tề Tín: “Cưng à, tối nay là nhỏ sáp nến hay là dùng roi da đây?”
Nói xong, dây da trong tay được thả ra, Hoa Nguyệt Nguyệt hung hăng quất một cái trên mặt đất.
Nhìn biểu cảm hóa đá của quần chúng xung quanh, Hoa Nguyệt Nguyệt vô cùng thỏa mãn.
Hoa Nguyệt Nguyệt tự tin mà nở nụ cười, nhưng mà, đột nhiên cảm giác eo mình bị người dùng lực kéo, liền rơi vào vòng tay của Tề Tín.
Hoa Nguyệt Nguyệt không kịp phản ứng, thì đã thấy Tề Tín ở ngay trước mắt.
Cậu ta hơi nhướng mắt hoa, lông mi dày dài chạm nhẹ mi dưới, dưới ánh dương quang, tròng mắt kia, giống như có một lớp mây mù nhẹ mà mơ màng. Tề Tín dùng đôi con người màu nâu nhạt kia nhìn lại cô. Đôi mắt kia, giống như ngọc quý hạng nhất, lấp lánh, hoặc giống như một tấm gương, phản chiếu mọi thứ.
Dáng môi xinh đẹp kia, mỗi một đường cong đều hoàn hảo đến cực hạn.
Cậu ta mở miệng nói: “Thực ra, anh vẫn muốn ở trên hơn.”
Lập tức, Hoa Nguyệt Nguyệt cảm thấy một luồng khí nóng chạy thẳng từ đỉnh đầu đến hai gò má.
Cô mà cũng đỏ mặt á!
Cái này mà để cho Hoan Tử biết, nhất định nó sẽ sợ hãi nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt, chị xác định là chị không bị bệnh gì chứ? Chị từ lâu lắm rồi đã còn biết ngượng ngùng là cái gì nữa đâu?”
Đúng vậy, trong từ điển của cô, căn bản không tồn tại từ “ngượng ngùng” này.
Cho nên cô rất bình thản mà phân loại trường hợp ngoại lệ hôm nay là do thời tiết quá nóng.
Tề Tín bất thình lình nở nụ cười, khóe mắt kéo lên, tròng mắt long lanh, cậu ta nhẹ nhàng buông lỏng tay.
Hoa Nguyệt Nguyệt hít một hơi dài, nhấc chân, đạp Tề Tín một đạp, sau đó nhanh chóng leo lên ngồi ghế lái phụ, dương dương đắc ý nhìn Tề Tín đau đến toát mồ hôi.
Tề Tín giật giật khóe miệng, tập tễnh ngồi lên xe, quay sang Hoa Nguyệt Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đồ điên.”
Hoa Nguyệt Nguyệt bật ngón cái, tự tin: “Phụ nữ là phải ác với đàn ông một chút.”
Tay cầm lái của Tề Tín run lên một cái.
Hoa Nguyệt Nguyệt móc sơn móng tay từ trong túi ra, mở nắp, lập tức một mùi chua xộc lên trong khoang xe.
“Này Tề Tín, cậu định đi đâu chơi đây?”
Tề Tín nhẹ nhàng nhìn cô một cái, nói: “Đóa Lam thế nào?”
Sơn móng tay trong tay Hoa Nguyệt Nguyệt chảy qua đầu ngón tay, rơi vào đệm xe, cô rút khăn giấy, chùi bừa.
Cô nói: “Tề Tín, không phải cậu có thiếu nợ gì nhà người ta đấy chứ?”
Tề Tín không nói gì, nhìn thẳng phía trước, dưới da thịt trắng nõn mờ mờ mạch máu xanh, ngón tay nắm trên tay lái, có vẻ thon dài hơn bình thường.
Hoa Nguyệt Nguyệt tựa vào ghế, nhắm hai mắt.
Đóa Lam, đúng như tên gọi mang chút mê hoặc, là một quán bar.
Đã từng, ở đó, Trình Hòa nói với cô: “Làm bạn gái tôi đi!”
Đó là lúc Trình Hòa và Hà Trinh chia tay được ba tháng.
Hoa Nguyệt Nguyệt thừa hiểu, cô chẳng qua là cảng dừng chân tạm thời của Trình Hòa mà thôi, bởi điểm dừng chân cuối cùng hắn muốn chỉ có một.
Mà nơi ấy không phải là cô.
Cô cũng tùy tiện đồng ý.
Từ đó về sau, cô trở thành bạn gái của Trình Hòa.
…
Giọng Tề Tín vang lên bên tai: “Đến rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn xung quanh, cũng không phải Đóa Lam, mà trường học cũ của mình.
Tề Tín quay sang cười một cái, cặp mắt hoa đào như mọi khi híp lại, ánh châu sáng lấp lánh bên môi, “Cậu nói xem, Heo Mập Lưu giờ còn dạy không?”
Mắt Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức nheo lại, cười lăn cười bò, nói: “Nhất định là còn, trung học số mà không có ông ấy thì không phải trung học số nữa.”
Heo Mập Lưu, tên thật Chu Lục, giống nam, cân nặng kg, khuôn mặt … khó nhìn khủng khiếp.
Khi giảng bài, hai khối thịt hai bên gò má rung rung, đôi mắt tam giác nhìn đã đau hết cả trứng, môi dày kích động là phun nước bọt, và hàm răng vàng khè thường hay dính lá rau xanh.
Truyền thuyết kể lại, có một học sinh nọ ở lớp của ông ấy vì quá hoảng sợ đã ngất luôn.
Nhưng thật ra, Heo Mập Lưu là một thầy giáo giỏi, giảng bài lưu loát, ý chính rõ ràng.
Thường sau khi hết giờ học, ông sẽ vô cùng thân thiện, nheo lại mắt tam giác, cong lên đôi môi dày, tốt bụng dặn dò các học sinh nữ trên đường về nhà phải cẩn thận.
Mà thật ra, mỗi lúc như vậy, các học sinh nữ đều che ngực nhìn ông ấy đề phòng.
Không thể không nói, Heo Mập Lưu là một cảnh tượng, không cần nói nữa, đã phủ lên cuộc đời trung học của bọn họ một màu kinh dị.
Hoa Nguyệt Nguyệt hưng phấn xách túi, lập tức lẻn vào trường.
Editor có nhời: A, vẫn biết cái nơi này thật là hiu quạnh, nhưng không sao cả, mình chơi một mình quen rồi (ơ nhưng mà mình hi vọng được com lắm nhé, tớ sẽ rep tất cả các com luôn). Cơ bản có mấy cái muốn nói ngoài lề thôi.
Khi đọc truyện này có nhân vật Heo Mập Lưu ấy, đột nhiên nghĩ đến những thầy cô giáo thần thánh của mình.
Ở trường học nào cũng vậy, sẽ có những thầy cô giáo vô cùng truyền thuyết, theo kiểu dạy hay thì cũng có tật ý. Như thầy Chu trong truyện, mặc dù mặt còn xấu hơn cả nam sủng của Chí Phèo (nếu như nói tiêu chuẩn cái đẹp của Chí là Thị Nở), lại nói mấy câu rất dê, thực ra là một thầy giáo giỏi.
Trường cấp của mình cũng có một thầy truyền thuyết lắm, không dạy lớp mình năm nào, dạy Địa, nhưng mà chắc cũng không tính là giỏi, trừ việc, nghe đâu, ngày xưa thầy học Toán chứ không phải học Địa đâu. Cái thầy giỏi là sự giảng bài rất liên quan, kiểu đang nói về Hà Lan là nước độ cao dưới mực nước biển, rồi kết luận lại là dân số tăng ý (ôi năm nào cũng một câu thế, lòe được bao nhiêu học sinh lớp ). Các lớp cứ học thầy là đồng loạt thay bìa vở màu hồng, vì nghe nói thầy rất thích màu hồng, bằng chứng là một giai thoại: một hôm nọ thầy vào lớp, nói chung là trường mình rất tuân thủ chuyện đồng phục (hồi đấy thôi, giờ thì tùy) nên cả lớp đều một màu áo trắng cả. Rồi đột nhiên thầy nói “Mời em nữ mặc áo hồng lên bảng!” (có ai hiểu không =)))
Không biết có ai cùng trường mình đọc những dòng này và nhận ra thầy giáo này tên gì không…
À thầy thể dục trường mình đẹp trai lắm, cao những hơn mét chín, chả biết có bạn trai bạn gái gì chưa.