Khi các tít báo lá cải trên internet xuất hiện “ảnh thân mật” của Kỉ Tư Nam và một cô bạn gái nào đó vào ngày hôm sau, Tiểu Băng đang đứng trong thang máy hướng về phía một người đàn ông rất điển trai vừa ra sức vẫy, vừa vội vã rút điện thoại từ trong túi ra:
- Nam, anh mau lên một chút… mau lên!
Kỉ Tư Nam đang sải bước vào trong thang máy, hôm nay anh mặc một bộ áo trắng quần đen, không những ngang nhiên không đội mũ mà còn không đeo kính râm che mặt.
Cuộc điện thoại là của một phóng viên quen biết gọi tới, là một người bạn Tiểu Băng quen khi còn đi săn scandal trong giới giải trí, nàng vừa mới chào hỏi xong trong điện thoại thì thang máy từ từ đóng lại cũng làm mất luôn tín hiệu.
Tiểu Băng chỉ nghe thấy đối phương hét lên một câu đầy bất lực
- Không xong rồi
Sau đó chẳng nghe thấy gì khác nữa, trong ống nghe chỉ có tiếng ù ù.
- Alô… alô!?
Nàng hét vào điện thoại hai tiếng, không nghe thấy bất cứ phản ứng nào. Kỉ Tư Namđứng bên cạnh nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc. Sau đó lại thản nhiên xoay người lại soi gương và chỉnh lại tóc.
Chỉ trong chốc lát thang máy đã xuống đến tầng một.
- Alô… nói gì đi chứ! Vừa rồi tôi ở trong thang máy tín hiệu không được tốt…
Cửa thang máy vừa mở ra, ống nghe bắt đầu có âm thanh trở lại, Tiểu Băng vừa hỏi vừa đi theo Kỉ Tư Nam ra bên ngoài. Kỉ Tư Nam cúi thấp đầu, trong mắt anh đột nhiên lóe lên một tia nhìn sắc sảo, anh cố ý dừng lại, trong khi đó người đang vừa gọi vừa đi thẳng về phía trước là Tiểu Băng thành ra đi lên trước.
- Tiểu Băng à, có phải bây giờ cậu đang đi cùng Kỉ Tư Nam không?
Câu nói của đối phương khiến Tiểu Băng ngớ người. Sau đó liền nghe thấy những tiếng “tách tách” tràn ngập đại sảnh của khách sạn.
Ánh sáng trắng chói lòa khiến người ta không mở nổi mắt, nàng đưa tay lên che mắt theo phản xạ. Các phóng viên cầm máy ảnh nhanh chóng vây lại, điên cuồng y như một đàn cá mập nhìn thấy máu.
Bảo vệ ở đại sảnh khách sạn đành phải xông tới chặn cánh phóng viên lại để ổn định trật tự, Tiểu Băng đột nhiên cảm thấy thật nực cười, trước đây bản thân nàng cầm máy ảnh lao tới còn nhanh hơn bất cứ ai, chẳng hiểu thế nào giờ đây nàng lại trở thành cái người bị nhằm đến thế này?
Tiếng lách tách của máy chụp hình dần dần lan ra càng nhiều hơn, Tiểu Băng chỉ đứng im bất động tại chỗ, bàn tay cầm di động buông thõng trong không trung bất lực.
Lúc điện thoại rung, một tin nhắn lặng lẽ hiện ra, Kỉ Tư Nam và một cô gái bị paparazi chụp trộm lúc gặp gỡ riêng ở quán ăn, nhìn từ góc độ của bức ảnh, hai người hình như đang hôn nhau.
Tiểu Băng cúi đầu nhìn lướt qua, trên mặt nàng không hề có chút biểu cảm ngạc nhiên nào.
Bởi vì kĩ thuật “chọn góc chụp” nàng sử dụng còn thành thục hơn bất cứ ai, chỉ cần có máy ảnh mà ống kính cự ly thì tư thế thân mật tới đâu cũng có thể chụp ra được.
- Xin hỏi quan hệ giữa hai người là gì?…
- Cô là bạn gái của Kỉ Tư Nam sao? Vậy cô giải thích thế nào về chuyện thuê phòng khách sạn trước đây?…
- Xin cô hãy trả lời…
Các phóng viên nhao nhao đặt câu hỏi, càng lúc càng ồn ào, bảo vệ không ngừng vây lấy hòng chặn cánh phóng viên, bắt họ đứng nguyên tại chỗ. Tiểu Băng hiếu kì ngẩng đầu lên, nhìn đám phóng viên phía trước chen lấn tới mức đứng không vững, đám phóng viên phía sau kiễng trên đầu ngón chân, tay vẫn giơ máy ảnh hòng chụp cho mình một tấm, dù bị dòng người đẩy tới đẩy lui, bộ dạng của họ trông đến là tức cười.
Thì ra công việc trước đây của nàng chính là thế này. Nhưng giờ phút này, nàng chỉ đứng bất động giữa sự bủa vây của mọi người, không nói lời nào.
Kỉ Tư Nam ở phía sau nhìn sự kích động của cánh phóng viên, rồi lại nhìn dáng vẻ cô đơn của Tiểu Băng, trong mắt anh bỗng ánh lên một chút hối hận.
Anh lao vào đám đông đang chen chúc, giật mạnh cánh tay Tiểu Băng rồi kéo nàng ra phía sau lưng mình.
Giờ Tiểu Băng mới phát hiện Kỉ Tư Namthật ra rất cao, bờ vai rộng của anh cũng có thể che chắn cho người khác. Có anh đứng bên cạnh càng khiến nàng cảm thấy mình yếu đuối và bất lực như thế, giống như một đứa trẻ cần có người bảo vệ.
Nàng tiến lên phía trước một bước theo phản xạ, đứng bên cạnh Kỉ Tư Nam, ngẩng cao đầu, vai kề vai với anh đối diện với ống kính của cánh phóng viên.
- Người đàn ông này chẳng phải là tay Kỉ Tư Nam đó sao?
Đối mặt với những ánh đèn flash lóe lên không ngừng, trong đầu Tiểu Băng đột nhiên hiện lên nụ cười ngang tàng khinh miệt của Đỗ Hiểu. Giọng nói của cậu rất thản nhiên và vô tình, gần như muốn dồn Tiểu Băng và Kỉ TưNam vào đường cùng.
- … Những thứ mà hắn ta chụp ra, mọi người nghĩ còn cần thiết phải xem sao?
Đồng tính… nàng thầm nhủ trong lòng ba từ ấy. Thế tục luân thường là một chiếc khóa vĩnh viễn không thể phá vỡ được, nó cắm rễ trong trái tim mỗi người từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi, thế nên chỉ cần hai từ rất đơn giản là có thể hủy hoại tất cả của một con người.
- Nếu anh ta không phải như vậy, có phải mọi chuyện sẽ có thể quay về như trước kia?
Trong lòng Tiểu Băng đột nhiên dậy lên một suy nghĩ rất liều lĩnh, đến bản thân nàng cũng bị suy nghĩ này làm cho rùng mình sợ hãi. Nhưng càng sợ hãi thì suy nghĩ này càng trở nên rõ rệt. Chỉ cần chứng minh Kỉ Tư Nam không phải đồng tính, Đỗ Hiểu sẽ không thể dựa vào cái cớ này để phủ nhận kế hoạch của nàng nữa. Kỉ Tư Nam sẽ không còn bị sỉ nhục, bản thân nàng sẽ không phải cảm thấy ân hận hổ thẹn nữa.
… Có lẽ sẽ còn phải rời xa Đường Chính Hằng hơn nữa, khiến đôi bên đều từ bỏ…
Tiểu Băng nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, nàng quay lại nhìn Kỉ Tư Nam, ánh mắt nàng xao động, dường như cả thế giới này chỉ còn lại hai người họ.
Có thể nàng chỉ cần nói một câu là có thể bù đắp mọi sai lầm đã phạm phải, khiến mọi thứ quay lại điểm xuất phát, bắt đầu lại từ đầu.
Thế nên…
Tiểu Băng chậm rãi nở một nụ cười, vẫn là nụ cười khoan thai và duyên dáng.
- Quan hệ của chúng tôi… chính là như mọi người đang nhìn thấy.
Nàng ngước lên, nói với cánh phóng viên bằng một giọng rất bình thản, thò ra ngoắc lấy cánh tay của Kỉ Tư Nam hết sức tự nhiên. Người đàn ông điển trai kinh ngạc dùng sức giằng ra, liền bị người con gái bên cạnh níu chặt tay áo.
Cánh phóng viên ngạc nhiên tột độ.
Kỉ Tư Nam ngoảnh phắt đầu lại, bắt gặp ánh mắt chứa đầy hàm ý của Tiểu Băng, câu nói đã sắp tuôn ra khỏi cửa miệng lại trôi tuột trở lại.
Anh không nói tiếng nào, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Không hoảng loạn, không giải thích, nàng… chỉ đơn giản là thừa nhận! Rốt cuộc thì nàng là người như thế nào?
Bàn tay giấu trong túi của Kỉ Tư Nam siết thật chặt, dường như đau tới mức có thể nghe thấy những tiếng răng rắc của các khớp tay. Nàng có ý gì khác, hay đúng là ngây thơ tới mức không hiểu được quan hệ lợi hại trong chuyện này?
Người phát tán ảnh cũng là cô, nói tôi là đồng tính cũng là cô, giờ ra mặt giải thích cho tôi cũng lại là cô. Trác Tiểu Băng ơi là Trác Tiểu Băng, rốt cuộc cô là người thế nào hả?
Trong lòng Kỉ Tư nam đột nhiên ngập tràn những lời nghi vấn, nhưng sắc mặt Tiểu Băng vẫn rất bình thản khoan thai, đứng giữa đám phóng viên, nàng hiên ngang bình thản giống như cây tùng, cây bách. Giọng nói bình thản như mọi khi xuyên thấu vào tim, làm rách toạc vết thương sớm đã bình phục.
- Thực ra… phóng viên phát tản tấm ảnh thuê phòng khách sạn của Nam… chính là tôi…
Tiểu Băng cười tựa một đóa sen mùa hè, nói bằng giọng bình tĩnh tới mức không thể bìnhh tĩnh hơn được.
- Nếu mọi người không muốn để lọt các chi tiết thì xin hãy trật tự nghe lời tôi nói!
Cánh phóng viên bị khí thế mạnh mẽ của nàng làm kinh động, dường như bị ai đó bóp nghẹt lấy cổ họng không thể phát ra tiếng được, hiện trường bỗng chốc im phăng phắc.
Kỉ Tư Nam đứng im tại chỗ, hàng mi dài chớp nhẹ, anh bất giác đưa tay lên vò đầu, trông có vẻ không biết phải làm gì. Sự xao động nhanh chóng hiện lên trong đôi mắt, giống như mặt hồ mùa đông giăng đầy mây mù, từng chút từng chút dập dềnh, từng chút từng chút một lan rộng ra, sau đó lặng lẽ che giấu cảm xúc của bản thân.
Tất cả mọi việc dường như bị mất kiểm soát chỉ trong chốc lát.
Sắp đặt của anh dày đặc như thiên la địa võng, tại sao lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy bởi Trác Tiểu Băng chứ?
- Tôi và Nam…
Tiểu Băng nhẩm tính một câu chuyện hoàn chỉnh một cách nhanh chóng, sau đó ngước lên nhìn Kỉ Tư Nam, ánh mắt đầy khẩn thiết. Đừng phản bác lại tôi, xin anh đấy, tuyệt đối đừng nói “không” với tôi!
Trong lòng nàng nghĩ vậy, Kỉ Tư Nam có vẻ ngay lập tức hiểu ra điều này, chỉ mím môi không nói gì.
Tiểu Băng rời mắt khỏi Kỉ Tư Nam, sau đó tiếp tục nói:
- … đã quen nhau từ một năm trước, chỉ là công ty của Nam không đồng ý công khai chuyện của chúng tôi, thế nên mới giấu tất cả mọi người.
Nàng nói xong câu này, đột nhiên cảm thấy cánh tay của Kỉ Tư Nam khẽ run rẩy, liền nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh.
Bàn tay của Kỉ Tư Nam lạnh ngắt, Tiểu Băng từ từ luồn các ngón tay nhỏ bé của mình vào kẽ tay anh, chỉ trong phút chốc hai người đã đan những ngón tay vào nhau không hề che đậy.
Hành động này lập tức khơi dậy sự chú ý của cánh phóng viên, những tiếng bấm máy lại vang lên liên hồi. Đối diện với ống kính, trên khuôn mặt của Kỉ Tư Nam giờ mới hiện lên nụ cười tuấn tú.
Hai người vai kề vai, tay nắm tay đứng giữa đám phóng viên, Kỉ Tư Nam nở một nụ cười rạng rỡ tuyệt đẹp, Tiểu Băng hơi nghiêng đầu liếc nhìn anh, nụ cười tuyệt đẹp ấy trong phút chốc làm nàng điêu đứng.
- Tôi và Kiều… thật sự chỉ là nững người bạn bình thường mà thôi…
Kỉ Tư Nam cuối cùng cũng lên tiếng, đây là lần đầu tiên anh trả lời về scandal đồng tính trước đây trước giới báo chí.
- Vậy tại sao cô lại tung ảnh của bạn trai mình ra…
Thấy Tiểu Băng dừng lại không nói nữa, lập tức có phóng viên lên tiếng hỏi. Giờ Tiểu Băng mới hoàn hồn, chớp chớp mắt, hít một hơi thật sâu:
- Bởi tôi tưởng Nam và Kiều thật sự có vấn đề, thế nên trong lúc tức giận…
Cảm nhận được bàn tay của Kỉ Tư Nam khẽ siết chặt lại, Tiểu Băng biết trong lòng anh đang rất căng thẳng, liền từ từ tiếp lời:
- Nam cứ không chịu giải thích về chuyện này, lại sợ Thiên Dật sẽ truy cứu trách nhiệm với tôi. Nhưng việc này là lỗi của tôi, tôi cần phải giải thích với mọi người rõ ràng, Nam… anh ấy không phải người đồng tính.
Đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng nàng, nên khi nói ra nó hết sức chân thực và thành khẩn.
- Thế nên Nam… em xin lỗi.
Nàng ngước đầu lên nhìn Kỉ Tư Nam, trong mắt anh, nàng nhìn thấy rõ mồn một sự khó xử và mâu thuẫn. Nàng biết muốn Kỉ Tư Nam tha thứ cho nàng là rất khó, thế nên nàng không ôm nhiều hy vọng. Nàng chỉ mong giải thích chuyện này cho rõ ràng mới có thể khiến lòng mình thanh thản.
- Tôi…
Đột nhiên nhớ ra vì Tiểu Băng tung những tấm ảnh đó nên mới hại bản thân không thể trở thành minh tinh. Kỉ Tư Nam giật phắt tay Tiểu Băng ra, lùi lại phía sau hai bước rồi mới đứng vững.
Mười ngón tay đang siết chặt bị tách rời, bàn tay trống trải lại trở nên lạnh ngắt, sự xao động trong đôi mắt cũng biến mất theo đó.
Anh tìm trăm phương ngàn kế để sắp xếp vụ scandal này, vốn muốn dùng cùng một phương pháp để báo thù Trác Tiểu Băng, chắc sẽ không có ai ngờ được rằng tất cả những phóng viên có mặt tại đây… thực ra đều là do anh ngấm ngầm gọi tới!
Để báo thù, anh không tiếc hy sinh cả sự tôn nghiêm cuối cùng của chính mình.
Tiểu Băng lặng lẽ nhìn sự tránh né của Kỉ Tư Nam, nàng cụp mắt xuống cười nhạo bản thân. Nàng còn tưởng rằng lần này anh sẽ thật sự coi nàng là một người bạn, nhưng quả nhiên anh vẫn không thể tha thứ…
- Nam, tôi xin lỗi… tôi đã sai rồi.
Tiểu Băng thầm nhắc đi nhắc lại câu nói đó trong lòng, đột nhiên một bàn tay nắm lấy tay nàng, ngước đầu lên, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán nàng.
Đôi môi mang một mùi vị ngọt ngào, nhẹ nhàng in lên trán, phảng phất giống như một dấu ấn.
- Tôi tha thứ cho em rồi.
Giọng nói nhẹ nhàng của Kỉ Tư Nam khiến trái tim Tiểu Băng khẽ rung động
- Thật đấy, tôi đã tha thứ cho em rồi.
Động tác của anh dịu dàng tới mức giống như đang bảo vệ nâng niu một con búp bê thủy tinh dễ vỡ, anh thận trọng nâng tay Tiểu Băng lên, sau đó tách đám người đông đúc đi thẳng ra ngoài.
Tiểu Băng đi theo anh một cách vô thức, bước chân nhẹ bẫng. Trong cuộc sống hiện thực, sao lại có thể có những tình tiết giống như trong phim xuất hiện như thế này chứ?
Cánh phóng viên bủa vây lấy nhao nhao đưa ra câu hỏi, nhưng Kỉ Tư Nam im lặng một cách lạ thường, chỉ vừa tách đám đông để ra ngoài, vừa nắm thật chặt bàn tay của Tiểu Băng.
Những lời nói dối này là xuất phát từ lòng thành hay giả dối, sẽ chẳng có ai có thể biết được.
Hai người tay nắm tay nhau rời khỏi khách sạn, sau đó bắt một chiếc taxi rời đi.
Cánh phóng viên đứng nguyên tại chỗ, hồi tưởng lại màn kịch vừa xảy ra trước đó, trong lòng vui sướng khôn xiết vì đã nắm được một tin tức nội bộ cực tuyệt. Không ai để ý tới một bóng đen bước ra khỏi cây cột của đại sảnh khách sạn từ lúc nào, khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm. Nhưng nắm đấm đang siết chặt trong túi anh đang đau âm ỉ, thứ đồ vật trong tay cứa rách da thịt, mùi của máu tươi bắt đầu lan dần trong không khí.
Người mà anh vẫn luôn bảo vệ đó, lại tay nắm chặt tay với một người khác rời đi trước sự chứng kiến của mọi người.
- Bé con!
Anh gọi thầm… vết thương trên tay đau đến nhức nhối.
Nhưng trên mặt anh vẫn không hề có bất cứ biểu hiện nào, chỉ ngoảnh đầu rời đi lặng lẽ. Cái bóng của anh là màu đen, trong sự sáng choang của đại sảnh khách sạn, cái bóng ấy sao mà cô đơn và lạc lõng đến thế.
Xem ra, lần này nên từ bỏ thật rồi.
Lúc ngồi vào xe ô tô, Đường Chính Hằng mới từ từ rút tay ra khỏi túi quần, mở bàn tay đang siết chặt.
Lòng bàn tay bị cứa tới tóe máu bởi một vật nhọn, màu thủy tinh trong suốt lấp lánh của Swarovski bị nhuốm với màu máu trông lại càng long lanh tuyệt đẹp hơn.
Đó là một chiếc trâm cài áo bằng lông vũ màu trắng, tuy chỉ nhỏ bằng chiếc cúc áo, nhưng nó lại tinh xảo và đẹp mắt đến lạ thường.
Chính là vì chiếc cài áo này mà anh đã quyết định bảo vệ người con gái tên Trác Tiểu Băng suốt cả cuộc đời.
Nhưng cứ cho là gặp lại đi nữa, thì cũng vẫn vừa yêu nàng, vừa cố gắng đẩy nàng ra thật xa. Cho dù thế nào, thì anh cũng mắc nợ nàng… Bởi vì ba năm trước… là anh đã sai…
Trước khi bước vào tiệm cafe, cô gái với khuôn mặt được trang điểm một cách tinh tế không quên lấy gương ra soi, rồi cười duyên dáng bước vào.
Ở một vị trí cách đó không xa đã có một cô gái ăn mặc thời trang, đeo kính râm đang vẫy vẫy cô từ xa.
- Đổng Vi! Ở đây!
Đổng Vi thấy còn một người con trai cao ráo ngồi ở đó, vì đứng từ xa chỉ nhìn thấy lưng nên cô bỗng có chút căng thẳng. Dáng người lạnh lùng ngạo mạn đó đập vào mắt khiến Đổng Vi cứ có cảm giác ngăn cách không gì diễn tả nổi.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nở lại nụ cười và sải bước qua đó.
- Hi, Hà Lệ! Sao hai người tới sớm thế?
Đổng Vi vừa nói vừa tự nhiên ngồi xuống phía đối diện cô gái đáng đeo kính râm. Cô gái thời thượng xinh đẹp ngồi đối diện không phải là ai khác, mà chính là nữ minh tinh Hà Lệ đã biệt tích một thời gian.
Sau khi vào làm việc ở “Star” không lâu, thông qua cơ hội phỏng vấn mà Đổng Vi quen được Hà Lệ, hai người chẳng bao lâu trở thành những người bạn tốt. Lần này đến Hồng Kông, cô không ngờ Hà Lệ lại chủ động tìm gặp, nói rằng có một vị lãnh đạo cấp cao của Hoa Cẩm muốn gặp cô.
Trước khi đến Đổng Vi cũng từng nghĩ qua rốt cuộc là vị lãnh đạo cấp cao nào muốn gặp riêng cô, cô tưởng sẽ là Tề Vinh Quang, nhưng chưa từng nghĩ rằng lại là người đang ngồi trước mặt mình – Đỗ Hiểu.
- Chủ tịch? Chào cậu! Chào cậu…
Đổng Vi có chút ngạc nhiên, sau đó mới phát giác mình đang đứng ngẩn người ra nên liền gật đầu chào Đỗ Hiểu, nở một nụ cười pha lẫn chút sợ hãi.
- Đến rồi thì ngồi xuống đi, cô thử dùng cafe của quán này xem, cũng không tồi đâu.
Đỗ Hiểu phẩy tay, chiếc nhẫn ở ngón tay út của cậu phát ra thứ ánh sáng lấp lánh. Lúc cậu nói có hơi nhếch mép lên cười.
- Không biết Chủ tịch tìm tôi đến đây là…
Nhân viên phục vụ đưa tới một ly nước trắng, Đổng Vi đưa lên miệng nhấp một ngụm theo phép lịch sự, sau đó liền cất tiếng hỏi.
- Đừng vội, hãy nghe theo Đỗ Hiểu nếm thử café ở đây đã rồi hãy nói chuyện khác!
Hà Lệ quay sang Đổng Vi dùng mắt ra hiệu, sau đó sai người phục vụ mang tới một tách Blue Mountains.
Đổng Vi đang đầy một bụng câu hỏi, nhưng cũng đành ngoan ngoãn ngậm miệng không nói gì.
- Tôi biết, cô rất không thích Trác Tiểu Băng.
Đỗ Hiểu đưa tách café lên nhấp một ngụm, sau đó đặt tách café xuống một cách đầy lịch thiệp rồi nói
- Thế nên, tôi nghĩ cô chắc sẽ là người hợp tác thích hợp nhất của tôi.
- Cái gì?
Đổng Vi buột miệng kinh ngạc, có thể thấy đối với câu nói của Đỗ Hiểu cô có phần không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng cô chỉ nghi hoặc trong giây lát, sau đó lập tức hiểu ra.
Coi bộ dạng của Đỗ Hiểu và Đường Chính Hằng trong buổi họp cấp cao ngày hôm qua, ân oán giữa hai người họ chắc đã có từ rất lâu rồi. Đường Chính Hằng công khai ủng hộ Trác Tiểu Băng, Đỗ Hiểu đương nhiên cũng phải tìm một người hợp tác, đánh bại một cách triệt để sự hống hách của Đường Chính Hằng.
Lẽ nào cậu ta chọn cô?
Trong lòng Đổng Vi nhen nhóm lên một sự vui mừng, đương nhiên cô hiểu có được sự ủng hộ của Chủ tịch Đại diện của Hoa Cẩm là nắm chắc được một nửa sự thành công.
- Ý của Chủ tịch là muốn tôi và cậu cùng đối phó với Tổng Giám đốc Đường Chính Hằng sao?
Đổng Vi thận trọng hỏi, cô rất muốn làm rõ thái độ của Đỗ Hiểu.
- Đổng Vi cô không thể…
Hà Lệ ngồi bên cạnh rất muốn mở miệng ngắt lời Đổng Vi, vì cô biết hậu quả khi không cẩn thận khiến Đỗ Hiểu tức giận sẽ như thế nào.
Nhưng vừa mới mở miệng, không ngờ tiếng nói đầy khinh miệt và điềm nhiên của Đỗ Hiểu đột ngột vang lên.
- Cô sai rồi, muốn đối phó với Đường Chính Hằng, cô vẫn chưa có tư cách.
Lúc Đỗ Hiểu nói câu này, cậu cao ngạo ngẩng cao đầu, giống như một con hạc trắng đầu đỏ, trong mắt cậu đầy sự khinh miệt. Đổng Vi bị ánh mắt của cậu làm cho chột dạ, cô cúi thấp đầu xuống né tránh ánh mắt của Đỗ Hiểu.
- Đường Chính Hằng là kẻ địch của một mình tôi, có thể đánh bại hắn ta, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình tôi mà thôi.
Đỗ Hiểu từ tốn nói, giọng cậu đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, nhưng Đổng Vi lại thấy trong đó có điều gì đó kì dị. Hà Lệ cúi đầu quấy café trong tách của mình, cũng không dám nói thêm lời nào.
- Thế nên tiểu thư Đổng Vi, chỉ có tôi mới có tư cách làm người hợp tác với cô. Chỉ cần cô giúp tôi làm việc, tôi bảo đảm tới lúc đó cô có thể có được hợp đồng quảng cáo của Leslie.
- Nhưng điều kiện của cậu là gì?
Đổng Vi thận trọng hỏi, cô càng lúc càng cảm thấy lạnh toát phía sau gáy, ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Hiểu cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô không thể nào trốn tránh được.
Đôi môi mỏng của Đỗ Hiểu mấp máy, sau đó tiếp tục nói:
- Không có điều kiện, cái tôi cần chỉ là – đánh bại Đường Chính Hằng.
Đổng Vi hít ngược vào một hơi, dường như cảm nhận được sát khí toát ra từ người Đỗ Hiểu. Sự mê hoặc cực lớn đang bày ra trước mắt, Đổng Vi cảm thấy cô chẳng có lý do gì để từ chối. Chỉ cần có thể đánh bại Trác Tiểu Băng, thắng được vụ cá cược đó.
- Vậy được thôi, Chủ tịch, tôi đồng ý hợp tác với cậu.
Đổng Vi nhoẻn miệng cười, son môi của cô là sản phẩm mới của mùa đông năm nay, màu đỏ thẫm, không lúc nào không ánh lên đầy vẻ yêu kiều.
Mép Đỗ Hiểu lại hơi nhếch lên, trong mắt cậu đầy vẻ đắc ý.
- Nếu đã như vậy, tôi muốn cô giúp tôi một việc…
Cậu vừa nói vừa cài lại từng chiếc khuy áo khoác, sau đó đứng dậy, nhìn Hà Lệ cười:
- Em yêu, những việc còn lại giao cho em đấy.
Nói xong, chỉ thấy Hà Lệ đáp lại cậu bằng nụ cười đầy tình tứ, rồi Đỗ Hiểu xoay người sải bước rời đi. Đổng Vi kinh ngạc nhìn chằm chằm nhìn theo bóng Đỗ Hiểu, đột nhiên cảm thấy trí óc luôn minh mẫn của mình giờ đây cũng trở nên hồ đồ.
- Hai người? Cậu lần này là thật lòng đấy hả?
Đổng Vi nhìn nụ cười đầy tình tứ của Hà Lệ, trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Ừ!
Hà Lệ gật đầu, trông giống như một cô thiếu nữ đang e thẹn cúi đầu cười, ngượng ngùng ngoảnh mặt đi chỗ khác. Đổng Vi hít một hơi thật sâu, khó mà tin được Hà Lệ yêu Đỗ Hiểu thật lòng, việc này quả thực quá… quá kì dị!
- Vậy ý của Chủ tịch là…
Đổng Vi hỏi một cách thăm dò, thử tìm cách moi được càng nhiều thông tin hơn nữa từ miệng Hà Lệ.
- Đường Chính Hằng là con nuôi của Đỗ Gia, nhưng lại chiếm hết tình yêu và sự chiều chuộng của Đỗ Gia đối với Đỗ Hiểu, còn dòm ngó gia tài của nhà họ Đỗ. Đỗ Hiểu luôn hy vọng có thể đánh bại được Đường Chính Hằng, chứng minh bản thân giỏi giang hơn, đáng tin cậy hơn. Thế nên… anh ấy đã tốn không ít công sức.
Hai mắt Đổng Vi lập tức mở lớn, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
- Vậy lần trước cậu nói trong buổi phỏng vấn…
Cô không thể tin được, liền ngẩng đầu lên nhìn Hà Lệ đang nở nụ cười yểu điệu, diễn xuất của cô ấy đủ để làm lẫn lộn thật giả.
- Lâm Phi của Thiên Dật muốn báo thù Hứa Vĩ Đình, thế nên Đường Chính Hằng trở thành mục tiêu, tôi chỉ theo ý của Đỗ Hiểu, đưa ra cho Lâm Phi một ý kiến hay mà thôi…
Hà Lệ cười khúc khích, giọng nói và biểu cảm càng lúc càng mê hoặc lòng người.
- Vậy lần này thì sao?
Đổng Vi cảm thấy bản thân đã bị rơi vào một vực sâu không đáy, cô mở miệng hỏi một câu rất ngây ngô.
- Lần này chỉ cần…
Hà Lệ cười bẽn lẽn, ghé sát vào tai Đổng Vi nói thầm, sau đó dừng lại nháy mắt:
- Thế nào? Cậu có thể làm được không?
Đổng Vi hít một hơi thật sau, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, dùng một giọng nói khẽ tới mức đến bản thân cũng không thể tin được chậm rãi trả lời:
- Được.
Vào thời khắc Đổng Vi đưa ra lời hứa, cũng vào lúc đó, Tiểu Băng đang ngẩng đầu nhìn vào mắt Kỉ Tư Nam, kiên định và quả quyết nở một nụ cười.
Những ngón tay đan chặt vào nhau sớm đã buông ra. Vịnh Victoria gió biển rất lớn, lớn tới mức khiến toàn thân nàng run lên từng hồi. Câu trả lời của nàng không hề có một chút do dự, Kỉ Tư Nam khẽ chớp mắt, hàng mi dày trĩu xuống tạo nên một khoảng tối trên khuôn mặt anh.
Trong mắt người đàn ông tuấn tú này ánh lên một sự ấm áp dịu dàng, nhưng Tiểu Băng lại cảm thấy lạnh đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, nàng dùng sức ôm chặt lấy hai vai, sau đó siết thật chặt.
- Thật là có thể… ở bên tôi như thế này mãi mãi không?
Kỉ Tư Nam thận trọng đưa tay lên, cuộn một lọn tóc của Tiểu trong lòng thầm nghĩ, từ nay về sau sẽ ràng buộc không rõ ràng với cô ấy như thế này thật sao?
- Đương nhiên.
Tiểu Băng khẽ gật đầu, nàng hiểu rất rõ lời hứa này có nghĩa gì. Làm bạn gái của ngôi sao Kỉ Tư Nam, nàng sẽ trở thành nhân vật của công chúng, cảm giác phải mỉm cười rạng rỡ trước những ánh đèn flash, thật ra không hề đẹp đẽ chút nào.
Càng quan trọng hơn là, họ trước giờ chưa từng yêu nhau, những quá khứ hạnh phúc hoặc không hạnh phúc đó, tất cả đều là tưởng tượng.
Điều duy nhất nàng hy vọng chính là Kỉ Tư Nam có thể tìm lại con người mình trước đây.
- Nhưng nếu như vậy, sau này cô sẽ…
Kỉ Tư Nam định nói đó nhưng lại thôi, anh đột nhiên nghĩ lại, dường như mục đích ban đầu của anh không phải thế này. Không phải anh rất muốn công khai vạch trần Tiểu Băng, muốn làm cho nàng không chốn dung thân trước cánh phóng viên sao? Vậy tại sao giờ đây anh lại che giấu giúp nàng, thậm chí trong lòng anh thực sự đã hy vọng… có thể được ở bên nàng mãi mãi. Bản thân anh rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Lúc này anh cảm thấy hận bản thân mình hơn bao giờ hết, rồi giật mạnh tay ra, lọn tóc nhẹ nhàng tuột ra khỏi ngón tay anh. Tiểu Băng ngây người nhìn Kỉ Tư Nam đang lùi dần về phía sau. Nàng nhìn anh hoảng sợ trợn tròn đôi mắt, ngay cả hàng lông mi cũng run rẩy theo hơi thở của anh.
Ngay sau đó, Kỉ Tư Nam trong tầm mắt nàng quay đầu vụt chạy về phía xa. Anh chạy thục mạng, bỏ mặc Tiểu Băng đứng cô quạnh ở đó, dường như anh muốn trốn đi thật xa và thật nhanh.
Tiểu Băng nhìn theo người đàn ông đang chạy xa dần, không biết phải làm thế nào, đôi môi nàng mấp máy, thốt ra một tiếng mơ hồ…
- Nam…
Gió biển ở vịnh Victoria vẫn thổi dữ dội, từng đợt từng đợt lạnh đến thấu xương. Tiểu Băng đơn độc đứng bên bờ biển, nhìn theo hướng Kỉ Tư Nam chạy càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ngoài tầm mắt của nàng. Nàng không kịp bàng hoàng và cũng không kịp bối rối, chỉ nhìn theo hướng đó rồi cụp mắt xuống.
Lúc đó Đổng Vi đang đi bộ trên đường phố tấp nập người qua lại ở Hồng Kông. Bất chợt cô ngẩng đầu lên, ngắm nhìn mặt trời có chút mờ ảo trên bầu trời thành phố, nhẹ nhàng nhếch môi cười.
Cuối cùng cũng đến lúc phải phân thắng bại rồi.
Kỉ Tư Nam cứ thế chạy như mất trí về phía trước, đến khi hụt hơi không còn chạy nổi nữa anh mới dừng lại, toàn thân kiệt sức ngồi bệt xuống đất, anh hít thở gấp gáp, sau đó bất giác đưa tay nên vò đầu.
Tại sao không thể cứ đơn giản là căm hận và báo thù? Tại sao trong lòng lại do dự và không nỡ?
Đỗ Hiểu đứng trước cổng lớn của cao ốc Hoa Cẩm, rồi tiến tới chiếc xe đua BMW của Đường Chính Hằng. cậu lạnh lùng nhìn qua đó, người đàn ông sau tay lái vẫn lạnh lùng như một ngọn núi băng. Ở Đường Chính Hằng toát lên một phong thái tĩnh lặng mặc cho sự biến đổi có lớn tới đâu cũng không hề tác động một chút nào.
Người đàn ông như thế này, để đánh bại anh ta, rốt cuộc khó khăn cỡ nào đây?
Tay phải của Đường Chính Hằng bọc một lớp vải dày, đút hờ hững trong túi, anh gật đầu chào Đỗ Hiểu, sau đó đi thẳng về phía thang máy.
Ánh mắt của Đỗ Hiểu nhìn chăm chú vào bàn tay phải bị thương của Đường Chính Hằng hồi lâu rồi mới rời đi.
Trong cao ốc Hoa Cẩm, mỗi người đều đang vội vã chạy đua để đến được với những ước mơ và hy vọng để tồn tại trong cái thành phố ồn ào và phồn hoa này.
Hoặc là yêu hết mình, hoặc là hận hết mình, chỉ như vậy mà thôi.
Buổi họp cấp cao lần thứ ba, khi Tiểu Băng hổn hển tới kịp phòng họp, cái nàng nhìn thấy chỉ là bộ mặt đắc ý của Đổng Vi, cô ta ngẩng cao đầu, giống như một con khổng tước kiêu ngạo.
Lúc nhận được tin nhắn của Lý Nghiên, nàng mới biết Đổng Vi lại nộp cho hội nghị cấp cao một văn kiện có chất lượng hơn, nàng chỉ có thể tức giận vung tay đấm vào không khí, cắn môi chửi thầm một câu, trong lòng bực bội vì bản thân đã đánh giá thấp thực lực của Đổng Vi.
Thứ mà Đổng Vi giao cho Hoa Cẩm là một bản chứng minh sự hợp tác giữa nữ minh tinh hàng đầu của Thiên Dật là Hà Lệ với “Tin tức ngôi sao”, nếu “Tin tức ngôi sao” trở thành tạp chí độc quyền của Leslie trong nước, Hà Lệ sẽ đảm nhận vai trò người mẫu cho “Tin tức ngôi sao”, đồng thời sẽ tham gia hoạt động tuyên truyền và hỗ trợ.
Tiểu Băng không ngờ Đổng Vi lại dám dùng con bài Hà Lệ, dựa vào địa vị trong nước của Hà Lệ lúc này, đối với Leslie và Hoa Cẩm mà nói, đây quả thực là một con át chủ bài đủ để giành chiến thắng.
Nàng thậm chí có thể khẳng định %, Hà Lệ xen vào hợp đồng quảng cáo của Leslie chính là do ý của Đỗ Hiểu.
Sự đối địch của Đỗ Hiểu với nàng rất rõ ràn, thế nên Tiểu Băng càng cảm thấy bản thân không còn cách nào khác, chỉ có thể lo lắng đứng đợi kết quả bên ngoài cửa phòng họp mà thôi.
Trong khi đó, Đổng Vi lại thản nhiên hơn nhiều, cô ta từ từ đứng dậy, bước tới bên cạnh Tiểu Băng, màu mắt hồng tím dưới ánh đèn mờ ảo khiến người ta rợn tóc gáy, khuôn mặt trang điểm tinh tế nhưng không có gì mới, trông cô giống như nữ quỷ họa bì trong Liêu Trai.
- Lần này cô vẫn không chịu nhận mình đã thua sao?
Đổng Vi giơ ngón tay ra lắc lắc trước mặt Tiểu Băng, trong giọng nói đầy vẻ đắc ý.
Tiểu Băng hít thở một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Đổng Vi.
- Lần này tôi thua rồi. Tuy nhiên, không phải là thua cô…
Hai người đứng đối diện nhau, trong không khí bỗng chốc bùng lên một luồng khí lạnh. Đổng Vi đầy vẻ kiêu ngạo đắc ý, Tiểu Băng thì vẫn bình thản kiên định như mọi khi.
- Nếu như không có Hà Lệ, không có Đỗ Hiểu, cô cho rằng cô có thể thắng được không?
Đôi môi Tiểu Băng khẽ run rẩy, thốt ra một câu. Đổng Vi chỉ kinh ngạc giây lát, liền cười duyên dáng đáp lại:
- Trác Tiểu Băng, cô có tư cách gì cười nhạo tôi? Chẳng phải cô cũng dựa dẫm Kỉ Tư Nam và Đường Chính Hằng sao? Nếu không phải bọn họ, cô cho rằng cô có cơ hội đứng ở đây sao?
Tiểu Băng lui lại phía sau một bước, giọng điệu sắc nhọn và uyển chuyển của Đổng Vi giống như một mũi dao đâm từng nhát vào trái tim nàng, khiến vết thương còn chưa lành lại bắt đầu rướm máu.
- Tại sao lúc nào cô cũng có được cơ hội dễ dàng như vậy? Tại sao bọn họ đều muốn nhường cho cô, giúp đỡ cô? Tôi đã lăn lộn trong giới này tám năm rồi, tám năm! Mới có được địa vị như ngày nay! Tại sao cô chỉ cần ba năm đã có thể huy hoàng rực rỡ như thế? Tôi không thể, không thể để cô giành mất vị trí của tôi!
Điệu cười của Đổng Vi bắt đầu trở nên dữ tợn và kì quái, cô giơ tay lên chỉ vào mặt Tiểu Băng, từng bước từng bước tiến về phía trước, dồn ép Tiểu Băng phải bất giác lùi về phía sau.
- Xin lỗi, trước giờ tôi chưa từng nghĩ…
Có lẽ chỉ vì muốn cố gắng kiếm tiền trả nợ, Tiểu Băng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ giành mất vị trí của người khác, nàng không muốn thay thế Đổng Vi, nhưng đáng tiếc là Đổng Vi không nghĩ như vậy.
- Sao lại không chứ? Cô làm tốt như vậy, đến cả Tổng Biên tập cũng nói “những việc này giao cho Tiểu Băng tôi rất yên tâm”!”
Giọng nói của Đổng Vi dần dần cao vút lên, vang vọng trong hành lang vắng vẻ, nghe có vẻ dồn hết hơi đến cạn kiệt sức lực. Viền mắt màu đen trở nên mơ hồ, ánh mắt của cô sắc nhọn như một ngọn lao. Nhưng trước đây, rõ ràng cô ta nói, “những việc này giao cho cô tôi rất yên tâm” đấy thôi…
Tiểu Băng lại lùi lại phía sau một bước, lưng nàng chạm phải bức tường lạnh buốt, không còn đường lui nữa rồi.
- Thế nên, những năm vừa rồi cô mới luôn chống đối tôi?
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt dữ tợn của Đổng Vi lọt vào tầm mắt nàng, Tiểu Băng nhẹ nhàng ngoảnh mặt đi không nhìn cũng không muốn tranh luận nữa.
- Tôi chẳng qua chỉ muốn lấy lại những gì nên thuộc về tôi mà thôi.
Đổng Vi vừa nói vừa cười ầm lên, giọng nói đầy vẻ châm biếm và không cam chịu. Giọng nói của cô ta lúc này khiến người nghe rợn tóc gáy.
“Ầm…”
Tiếng mở cửa bất thình lình cắt ngang tiếng cười của Đổng Vi, hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đỗ Hiểu sải bước xông ra khỏi phòng họp, trên mặt vẫn còn đầy vẻ tức giận. Cậu dùng hết sức hất mạnh cánh cửa về phía sau, động tác rất mạnh có thể nhìn ra nộ khí trong lòng Đỗ Hiểu.
Tiếng bước chân khuất dần ở phía xa, lúc này Đường Chính Hằng mới xuất hiện ở cửa, ngoảnh đầu lại nhìn Tiểu Băng và Đổng Vi. Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng vẫn lạnh lùng như băng.
Nhưng Tiểu Băng lại cảm giác như nghe thấy âm thanh tuyệt vời của thiên nhiên từ thế giới khác.
- Kết quả cuối cùng, đợi tuần sau sẽ quyết định.
Trong lòng Tiểu Băng vui sướng khôn xiết, nàng không thể ngờ được Hoa Cẩm lại lùi lại một tuần công bố kết quả hợp đồng quảng cáo của Leslie.
Điều này có nghĩa là nàng vẫn còn cơ hội.
- Tại sao?
Mặt Đổng Vi lập tức biến sắc, cô bỏ mặc Tiểu Băng lại, sải bước tới trước mặt Đường Chính Hằng, vừa đi vừa hỏi lớn.
-Đây là ý của Đỗ Gia, ông ấy vừa gọi điện tới nói muốn đích thân xem hai bản kế hoạch này, sau đó mới quyết định cuối cùng sẽ giao hợp đồng cho ai.
Lý Nghiên đi bên cạnh Đường Chính Hằng, đưa ra lời giải thích cho Đổng Vi.
Tiểu Băng thoáng nheo mắt, trong lòng có chút không hiểu, tại sao việc này lại kinh động đến cả Đỗ Gia của Hoa Cẩm chứ?
Nàng từng nghe Lý Nghiên nói, hiện giờ Đỗ Gia đang trong thời gian chữa bệnh, thế nên mới tạm thời giao toàn bộ mọi việc cho Đỗ Hiểu, đồng thời còn phái trợ lý riêng trước đây của mình là Đường Chính Hằng đảm nhận chức vụ Tổng Giám đốc để giúp Đỗ Hiểu giải quyết việc công ty.
Tiểu Băng nhìn Đường Chính Hằng với ánh mắt nghi hoặc, thấy ánh mắt của đối phương vẫn lạnh lùng không hề có chút biến đổi, nàng liền lặng lẽ rời mắt khỏi anh, trong lòng cũng mơ hồ có được sự phán đoán, chắc không phải là Đường Chính Hằng làm chứ.
Đổng Vi nhìn Tiểu Băng, ánh mắt phẫn nộ tới mức như muốn xé xác nàng ra thành trăm mảnh.
- Chúng ta cứ chờ xem!
Vứt lại một câu, Đổng Vi vung mạnh tay rồi bỏ đi, giày cao gót dẫm lên sàn nhà lát gạch men phát ra một thứ âm thanh gãy gọn có tiết tấu.
Không chào hỏi gì, Đường Chính Hằng lặng lẽ sải bước lướt qua trước mặt Tiểu Băng, mùi nước hoa trên người anh đưa lại một mùi thơm thoang thoảng, Tiểu Băng bỗng nhác thấy một bóng hình mỏng manh vừa vụt qua ở cuối hành lang, chiếc váy màu xanh da trời khẽ tung bay, có vẻ như đó là người con gái có những cử chỉ thân mật với Đường Chính Hằng trong phòng nghỉ hôm đó.
Trong lòng nàng bỗng dâng lên một cơn đau dữ dội.
Nhìn Đường Chính Hằng đi về hướng cô gái đó, Tiểu Băng bỗng cảm thấy mình rất mệt mỏi. Nàng loạng choạng lùi về phía sau hai bước, đầu óc quay cuồng. Bỗng có một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng đỡ lấy nàng từ phía sau. Ngẩng đầu lên, thứ mà nàng nhìn thấy chính là đôi mắt chất chứa sự nồng ấm của Kỉ Tư Nam.
Trong tầm mắt nàng khuôn mặt điển trai của Kỉ Tư Nam không hiểu sao cứ mờ đi, cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, Tiểu Băng khẽ lẩm bẩm một tiếng
- Nam
Sau đó kiệt sức nhắm nghiền mắt lại. Và nàng đã không nghe được tiếng thì thầm của người đàn ông lịch thiệp này bên tai mình:
- Haiz… rốt cuộc tôi phải làm thế nào với em đây?