Trong những cuộc thi như thế này, hai người đồng tâm hiệp lực hành động bao giờ cũng tốt hơn phải một mình đơn thương độc mã đối diện với tương lai. Nhất là khi cuộc thi trước mắt sẽ còn ngày càng khốc liệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ.
Đến lúc đó, những ký ức đau thương được chôn giấu trong tâm khảm bao lâu nay sẽ bị “bóc ra” từng lớp từng lớp một. Giống như khi ta bóc một củ hành tây, cái vị cay xè của hành khiến cho ta vừa bóc mà vừa khóc cho cả thế giới nhìn.
Đây chính là quy tắc của làng giải trí.
Chẳng ai có thể thoát ra được.
. Mộng cũ tĩnh lặng
: phút tối, còn phút nữa là tới giờ hẹn xem mặt.
Trời đã về khuya, nhưng đường phố Bắc Kinh vẫn rực rỡ ánh đèn.
Trên đường không còn cảnh tượng xe cộ nối đuôi nhau thành hàng dài hơn chục cây số như ban ngày nữa. Phố xá cũng đã hết ồn ào, chỉ còn lại không gian tĩnh lặng hiếm có.
Nhưng ngay sau đó, sự yên tĩnh nhanh chóng bị phá tan bởi âm thanh chói tai của bánh xe rít trên mặt đường khi cua gấp.
Hai chiếc xe, một ghi, một trắng từ đâu lao như bay tới, dẫn đầu là chiếc BMW hạng sang tinh xảo, bốn bánh xe xoay chuyển một cách thần tốc. Lúc vỉa trái, lúc vỉa phải, trông chẳng khác nào một tên say rượu đi đứng loạng choạng trên đường, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng phanh chói tai, hòng cắt đuôi chiếc xe đằng sau. Nhưng chiếc SUV trắng vẫn kiên trì bám sát. Cảnh rượt đuổi bằng ô tô nguy hiểm hệt như trong những bộ phim hành động của Mỹ, làm cả con phố phố tĩnh lặng bỗng chốc bụi mù. Rồi hai chiếc xe biến mất trong nháy mắt, khiến người hai bên đường nghệt ra giương mắt đứng nhìn, ngay lập tức hoài nghi liệu có phải mắt mình có vấn đề hay không?
“Trác Tiểu Băng! Cậu giải thích cho mình nghe tại sao lại không đến chỗ hẹn? Mình khó khăn lắm mới giúp cậu hẹn được một đối tượng tốt như thế…”.
Tiếng hét tức giận của Từ Tuệ Tuệ trong điện thoại khiến tai của Trác Tiểu Băng đau nhói. Tuy đã quen với tính khí nóng như lửa của cô bạn thân nhưng lúc này nàng không thể không cau mày, một tay nắm chắc vô lăng, tay kia đưa lên dụi dụi tai.
“Tuệ Tuệ à, mình đang làm việc! Có người đàn ông bí ẩn xuất hiện bên cạnh đại minh tinh Hà Lệ… Tin tức này đáng giá bao nhiêu tiền chứ! Mình còn tâm trí đâu mà nghĩ đến buổi hẹn hò xem mắt nữa đây!”.
Vừa nói nàng vừa bóp thái dương, trông Tiểu Băng lúc này giống con mèo bị người ta giẫm vào đuôi, phồng má lên bất bình tức giận.
“Tiểu Băng, mình xin cậu đấy, tiền không phải vạn năng, Cậu cũng phải lo cho chuyện tình cảm của bản thân mình chứ?”.
“Ừ, tiền không phải vạn năng, vì đôi lúc chúng ta còn cần cả thẻ tín dụng nữa”.
Trác Tiểu Băng nói rất bình thản, mắt vẫn dán chặt vào chiếc BMW phía trước đang rồ ga, chuyển hướng… Nàng không dám một phút lơ là. Trong khi đó, người ở đầu dây bên kia nghe thấy câu trả lời của nàng sém chút ngắt điện thoại.
“Trác Tiểu Băng, mình nói cho cậu biết, mình còn giúp cậu giới thiệu bạn trai thì mình theo họ cậu luôn!”
Tiếng hét tức giận từ đầu dây bên kia vọng lại khiến cho màng nhĩ Tiểu Băng ong ong, nàng bất đắc dĩ bĩu môi tiện tay gỡ tai nghe điện thoại vứt xuống ghế ngồi bên cạnh.
Bạn trai thì đáng giá bao nhiêu tiền? Tiền nợ còn chưa trả hết, nàng đã nghèo tới mức sắp phải hít gió đông bắc để sống rồi. Huống hồ bây giờ là mùa hè, đến gió đông bắc cũng chẳng có mà hít đây. Hít gió Đông Bắc: Ở đây ám chỉ người có cuộc sống khó khăn, đói khổ.
Là một phóng viên trong làng giải trí, đuổi theo đại minh tinh Hà Lệ và “gian phu” của cô ta rồi chụp được những tấm ảnh độc quyền đổi lấy tiền. Đó mới là điều thiết thực.
Nhìn chiếc BMW Z phía trước vẫn kiến trì tìm cách cắt đuôi mình một cách không mệt mỏi, nàng mím môi mỉm cười lạnh lùng, quay mạnh vô lăng, nhấn ga, cho xe lao vút đi.
Trên đời này làm gì có tin tức độc quyền nào thoát khỏi tay Trác Tiểu Băng này chứ! Đó là chuyện chưa từng xảy ra!.
Nửa tiếng sau, Trác Tiểu Băng đã đắc ý ngồi bên bàn máy tính trả giá tấm ảnh mà nàng chộp được với biên tập viên trên mạng.
Mùa hè nóng nực, trời Bắc Kinh về đêm ngột ngạt tới mức chẳng có lấy một ngọn gió. Cửa sổ phòng mở rộng, tấm rèm lụa nhạt màu buông hờ hững như không chút sức sống, không mảy may rung động, có lẽ trời sắp mưa…
Trác Tiểu Băng ngồi trước màn hình máy tính vừa lướt web, vừa chờ thư trả lời trên MSN một cách nhàn rỗi. Thần sắc nàng bình thản tới mức có cảm giác như thể cuộc rượt đuổi tốc độ chóng mặt vừa rồi chẳng liên quan gì đến mình cả.
Trên MSN, một avatar quen thuộc nhảy lên nhanh chóng, rồi đột nhiên cửa sổ nói chuyện hiện ra trước mặt Trác Tiểu Băng.
“Cô hai, xin cô tha cho tôi đi…”.
“Chị hai, là em cầu xin chị tha cho em mới phải, nói suốt nửa ngày rồi có tệ mà chị cũng tiếc không cho thêm, chị yêu tiền đến thế sao? Ảnh của em dù gì cũng là hàng độc mà.”
Trác Tiểu Băng nhanh chóng trả lời, những ngón tay gõ như bay trên bàn phím, âm thanh lách cách nghe thật vui tai.
“Cô mới là chị hai của tôi… Cô hai ạ! Rốt cuộc thì ai là người đeo bám tôi cả buổi tối chỉ để mặc cả thêm mười tệ hả? Mức giá tôi đưa ra đủ cao rồi…
“Ai bảo chị trả em hai trăm năm mươi tệ tiền nhuận ảnh chứ! Chị biết rõ em ghét nhất hai trăm rưỡi còn gì”. Hai trăm rưỡi (二百五): trong tiếng Trung, nếu viết là hoặc nói hai trăm năm mươi tệ (二百五十) thì chỉ có nghĩa là thôi, nhưng khi viết 二百五 thì còn có ý chỉ một ai đó ngốc nghếch.
“Vậy sao phải thêm mười tệ làm gì? Được rồi… Được rồi! Vậy tôi trả thêm cho cô một tệ nữa nhé, được không?”
Trác Tiểu Băng lắc đầu, xua tay, gửi cho đối phương một dòng chữ.
“Hai trăm năm mốt em cũng không thích”.
“Trác Tiểu Băng! Chỉ là mười đồng thôi mà !”
Trác Tiểu Băng vẫn lắc đầu, trước nay nàng vốn luôn công bằng, đối với chuyện tiền nong cũng vậy. Thế nên, ngay lập tức nàng đổi status trên MSN của mình thành “ mười tệ cũng là tiền”.
Cuối cùng cũng thương lượng xong chuyện giá cả. Tắt MSN, Trác Tiểu Băng vỗ vỗ tay một cách vui vẻ.
Trên màn hình máy tính vẫn đang mở trang tin nói về vụ Scandal của Hà Lệ. Khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của người đàn ông trong bức ảnh ngay lập tức phóng to lên vô số lần trước mắt nàng. Đôi lông mày thẳng tắp. Đôi mắt đó, sâu thăm thẳm như một hồ nước và lạnh như băng giá. Có cảm giác trong đôi mắt đó đột nhiên dâng lên một vòng xoáy, xoay tít, chỉ cần nhìn vào đó trong chốc lát là cả người nàng sẽ bị hút vào vậy…
Đoàng…!
Tiếng sấm lớn làm Trác Tiểu Băng run rẩy, bỗng nhiên tỉnh táo trở lại. Nàng vội vàng nhấp chuột đóng trang web.
“Bên cạnh ngôi sao Hà Lệ bất ngờ xuất hiện một người đàn ông bí ẩn, hai người cùng bỏ chạy trên ô tô với những hành động thân mật”.
Đoàng…!
Tiếp sau đó lại là một âm thanh dữ dội, âm thanh lớn đến mức dường như làm chao đảo cả thành phố.
Tốc độ lan truyền tin đồn scandal của các ngôi sao thậm chí còn nhanh hơn cả ánh chớp vừa rồi ngoài cửa sổ. Chắc chắn ngày mai, trên mạng sẽ tràn ngập các loại tin tức và hình ảnh về Hà Lệ và người đàn ông bí ẩn kia. Nào là nắm tay, hôn hít, rồi vào khách sạn, và lên giường …
Muốn gì có nấy…
Đây chính là ma lực của truyền thông internet. Giống như một đàn cá mập sống ở nơi sâu thẳm của đại dương, chỉ cần có người ném cho chúng một miếng thịt còn tươi máu, chúng sẽ điên cuồng lao tới, xé miếng thịt thành muôn nghìn mảnh nhỏ chỉ trong chớp mắt.
Và Tiểu Băng chính là kẻ vứt miếng thịt xuống biển.
Đoàng…!
Lại một tiếng sấm lớn khác, Tiểu Băng đi đến bên giường, ngẩng đầu kéo rèm cửa. Bên ngoài cửa sổ là hình ảnh thành phố Bắc Kinh về đêm phồn hoa, rực rỡ bởi sắc màu của đủ loại ánh đèn nhấp nháy. Trong khoảnh khắc, không khí ngập tràn mùi nước mưa xen lẫn mùi đất bao vây lấy thành phố nhộn nhịp. Bỗng chốc cái oi bức của mùa hè bị thổi bay không còn để lại chút dấu vết.
Không hiểu sao nàng cứ có cảm giác như đã từng quen biết người đàn ông xuất hiện bên cạnh Hà Lệ.
Hình như đôi mắt đó, từ trước đây rất lâu… rất lâu đã in vào trí óc của Tiểu Băng. Nàng ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng những gì nàng nhìn thấy chỉ là màn mưa dày đặc giữa không gian của trời và đất. Lúc này bên tai nàng chỉ có âm thanh của tiếng mưa rơi rào rào.
Giống như một thảm họa kéo dài….
Dữ dội và bất ổn. Có cảm giác sẽ cứ mưa thế này cho đến ngày tận thế.
Tiểu Băng dựa vào cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, chầm chậm nhắm mắt lại, bên tai không dứt những tiếng nổ đùng đoàng. Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng phanh xe chói tai.
Tim nàng thót lại, còn chưa kịp phản ứng, thì tiếng nổ sau vụ đâm xe liên tục dội vào tai nàng như những đợt sóng liên tiếp. Sau đó nàng ngửi thấy mùi xăng xe nồng nặc, tiếng rít của thép cháy. Nàng chỉ có thể đứng đó nhìn mà không thể làm gì được. Nàng cảm thấy máu tươi từ khuôn mặt mình đang ào ào chảy xuống, cả một màu đỏ quạch bao phủ hết đất trời.
Một cơn đau dữ dội lập tức lan khắp tứ chi. Trác Tiểu Băng giật mình hoảng loạn, ngay sau đó phát hiện mình vẫn kẹt trong xe, người ngồi bên cạnh nàng mở to hai mắt, tuy máu đang chảy khắp mặt nhưng vẫn nhìn nàng mỉm cười một cách bình tĩnh đến lạ thường.
Đó là hai người thân quan trọng nhất trong cuộc đời nàng. Bố và mẹ.
“Bố ơi, mẹ ơi…”
Tiểu Băng gọi đến khản cả giọng, nàng muốn cứu bố mẹ, muốn giữ họ lại, không muốn để họ rời đi. Nhưng cho dù nàng kêu gào, lay gọi thế nào, cũng không thể ngăn việc hai khuôn mặt hiền từ ấy vẫn cứ mờ dần, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
“uuu…”
Tiếng rung gấp gáp của chiếc điện thoại khiến Tiểu Băng bừng tỉnh thoát khỏi cơn ác mộng. Nàng lập tức mở choàng mắt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ – đã giờ sáng.
Có vẻ vẫn chưa tỉnh táo trở lại sau cơn ác mộng vừa rồi. Nàng đờ đẫn với điện thoại di động đưa lên nghe. Tất cả những gì nàng lờ mờ nghe được chỉ là mấy từ “Đô Luân”, “bữa tiệc họp báo”. Một đêm ác mộng đúng là khiến con người ta bải hoải rã rời. Không còn chút sức lực, nàng dụi mắt ngáp dài một cái, trong lòng có chút cảm giác không yên.
Tối nay mới mở tiệc cơ mà, làm gì mà mới sáng ngày ra đã gọi điện cho người ta chứ?
Tiểu Băng vừa lẩm bẩm vừa quăng di động sang một bên, chùm chăn kín đầu định ngủ tiếp.
Không đúng…!
Nàng tung chăn ngồi bật dậy, đầu tóc rối bù, mắt mở lớn nhìn về phía trước.
Bữa tiệc họp báo khai trương “Công ty giải trí Đô Luân” không phải từ trước đến nay vẫn do Tiểu Thiên phụ trách ư? Tại sao tự nhiên lại đổ lên đầu nàng thế này? Hơn nữa, trước nay nàng đâu có nghe nói gì về kế hoạch thay đổi nhiệm vụ đâu.
Lẽ nào…
Khỉ thật, ả đàn bà đó không phải lại nổi cơn điên gì đấy chứ?!
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, nàng chẳng kịp nghĩ thêm được gì nữa, vội vàng thu xếp đồ đạc, rồi lao ra khỏi nhà, phóng xe như bay đến tòa soạn.
Đúng như nàng nghĩ!
“Tiểu Thiên phải đi phỏng vấn ở Hàng Châu đột xuất, nhưng cô ấy không cẩn thận lại cầm theo luôn cả thiệp mời đến dự buổi tiệc chiêu đãi của công ty Đô Luân… Nên lần này, lại phải để phóng viên chủ lực như cô vất vả rồi, tôi đã thay cô hẹn phỏng vấn riêng với ông chủ mới của công ty Đô Luân rồi đấy! Đừng có bỏ lỡ cơ hội này nhé…”
Lúc ra khỏi phòng Phó Tổng biên tập Đổng Vi, nụ cười trên gương mặt Tiểu Băng cứng đờ lại giống như đang bị ai đó xiết chặt cổ. Nàng nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ mình một cách tức giận, lấy hết sức thở hắt ra một tiếng.
Trong mắt những người khác, khuôn mặt của Đổng Vi lúc nào cũng được trang điểm một cách tinh tế, ăn mặc hợp thời trang, khí chất nho nhã, nụ cười thân thiện. Nhưng trong mắt của Tiểu Băng, cô ta lại giống như một con yêu tinh khoác bên ngoài cái vỏ bọc mĩ lệ.
Khoảnh khắc đó, trong mắt Tiểu Băng thực sự đã lóe lên chút giận dữ. Nhưng chút giận dữ nhỏ nhoi đó giống như một viên đá ném xuống mặt hồ, chỉ dợn lên những gợn sóng nhẹ. Trong chớp mắt đã biến mất không còn chút dấu vết. Là cấp trên của Tiểu Băng, Đồng Vi nói gì nàng phải làm nấy, không có quyền phản bác. Tiểu Băng rảo bước về bàn làm việc của mình, nhanh chóng mở máy tính, đăng nhập MSN.
Tức giận cũng chẳng có ích lợi gì, chi bằng tìm người quen để kiếm một tấm thiệp mời còn thực tế hơn.
“Tiểu Băng, cô giỏi thật đấy, nghe nói tối qua cô phóng xe rượt đuổi rồi chụp được ảnh Hà Lệ với người tình của cô ta !”
Có ai đó bên cạnh ló đầu ra nói.
Nhưng Tiểu Băng cảm thấy ánh mắt cô ta hấp háy, như thể đang nhìn một con cóc ba chân vậy. Con cóc ba chân ý chỉ sự không bình thường, quái dị
Trác Tiểu Băng nhìn cô ta mỉm cười một cách lịch thiệp, ngón tay gõ nhịp nhịp trên mặt bàn, bắt đầu liên kết lần lượt các sự kiện với nhau, kể lại cho cô ta nghe.
“Đô Luân” là tập đoàn giải trí lớn nhất Hông Kông. Một tháng trước, họ vừa mở thêm một công ty con ở Đại lục— lấy tên là Đô Luân Trung Quốc. Đêm nay, Tổng Giám đốc Đô Luân Trung Quốc lần đầu tiên sẽ công khai lộ diện, mở tiệc chiêu đãi các phóng viên trong giới truyền thông. Không có giấy mời đồng nghĩa với việc không có tư cách tham gia bữa tiệc.
Từ trước đến nay Tiểu Thiên chưa bao giờ bất cẩn như thế này.
Thực ra, nguyên nhân toàn bộ sự việc này rất dễ hiểu. Tất cả đều là do Đổng Vi cả thôi. Đổng Vi! cô ta muốn chơi xấu với nàng đây mà.
Tiểu Băng nhanh chóng tìm được nick name một phóng viên cô quen trên MSN, chỉ trong giây lát nàng đã kiếm được cho mình một tấm vé mời. Môi nàng cong lên thành một nụ cười, xem ra lại phải tốn một bữa cơm rồi đây.
Nhưng ai bảo bao nhiêu người nàng không chụp, lại đi chụp bạn thân nhất trong làng giải trí của Đổng Vi là Hà Lệ làm gì kia chứ! Thế giới này, báo ứng đến nhanh như vậy đấy! Có điều, nàng – Trác Tiểu Băng – chẳng sợ gì hết.
Buổi họp báo của “Đô Luân Trung Quốc” không chỉ có sự xuất hiện của giới truyền thông, mà rất nhiều công ty lớn cũng cử đại diện cấp cao của mình tới dự. Nam thanh nữ tú khoác trên mình những bộ lễ phục sang trọng và đắt tiền, cầm trên tay những ly rượu vang xinh xắn, đi đi lại lại với tư thế hết sức nho nhã. Trang sức kim cương trên người các cô gái cùng với đồng hồ, kẹp cravat bằng vàng của các chàng trai cùng lúc ánh lên rực rỡ khiến cho có cảm giác sáng chói còn hơn cả ánh mặt trời vào buổi ban trưa. Họ nâng ly chúc tụng rồi say sưa bàn tán. Mở miệng ra là kinh doanh, là cổ phiếu, thậm chí còn có cả những ý tưởng đầu tư và kế hoạch phát triển nữa.
Chính trong đám đông lộn xộn và hào nhoáng ấy, Tiểu Băng nhanh chóng nhìn ra Giám đốc điều hành Đô Luân Trung Quốc – Đường Chính Hằng. Anh ta mặc một chiếc comple kiểu dáng mới nhất của hãng Gucci, làm nổi bật thân hình cao lớn rắn rỏi. Gương mặt góc cạnh và sắc nét, duy chỉ có đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng sắc bén lạnh lùng tựa như băng giá.
Ngay khi nhìn thấy anh ta, Tiểu Băng bất giác khẽ rùng mình, một dự cảm không được tốt lành đột nhiên hiện ra trong tâm trí nàng.
Sao lại như thế được? Đường Chính Hằng lại chính là nhân tình bí ẩn của Hà Lệ sao?
Vừa hay, nhân vật chính bước vào. Lúc này mới chính thức bắt đầu buổi tiệc. Theo chương trình, Đường Chính Hằng sẽ phát biểu, tiếp đó là đến thời gian phỏng vấn của các phóng viên, cuối cùng sẽ là tiệc đứng và khiêu vũ.
Đến lúc khiêu vũ, trong khi nam nữ tay trong tay dập dìu theo điệu nhạc, thì Trác Tiểu Băng lại ngồi cau mày trong phòng nghỉ, bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc.
Đường Chính Hằng lúc này đang ngồi đối diện nàng, khuôn mặt không một chút biểu cảm, đôi mắt lạnh giá nhìn nàng chằm chằm. Ánh nhìn như đang đánh giá một món đồ, không có lấy một chút sinh khí. Tiểu Băng cảm thấy từng sợi lông tơ sau lưng nàng dựng đứng hết cả, toàn thân lạnh toát.
Đổng Vi đã sắp xếp cuộc phỏng vấn riêng với Đường Chính Hằng, cử nàng đến đây lúc này tuyệt đối không phải với ý định tốt đẹp gì. Chính là có ý giao nàng đến tận tay của Đường Chính Hằng đây mà.
Trác Tiểu Băng mặc kệ, cố hết sức tỏ ra thoải mái, sau đó bắt đầu tiến hành phỏng vấn theo như kế hoạch đã định.
“Tôi sẽ không trả lời bất kì câu hỏi nào”.
Khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, Đường Chính Hằng bất ngờ lên tiếng, chặn ngang câu hỏi mới được thốt ra có một nửa của Tiểu Băng.
Tiểu Băng sớm đã biết trước không dễ đối phó với Đường Chính Hằng. Sắc mặt nàng không hề thay đổi, đảo mắt một vòng, môi nàng cong lên, đáp lại đối phương bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Vậy thì xin hỏi, tại sao Đường tiên sinh lại nhận lời mời tham gia phỏng vấn của tạp chí chúng tôi ?”
Đường Chính Hằng không trả lời, chỉ nhướn đôi mày nhìn Tiểu Băng trước mặt anh một cách thích thú.
Thì ra đã nhanh như vậy rồi, ba năm đã trôi qua. Ba năm trước, lần đầu anh gặp nàng, nàng vẫn còn là một cô bé nhõng nhẽo bên cha mẹ. Còn giờ đây, nàng ngày càng trưởng thành và duyên dáng. Nghĩ lại đã tròn ba năm anh không gặp nàng rồi. Tối qua, vừa nhìn là anh đã nhận ra nàng ngay, nhưng không ngờ công việc của nàng lúc này là một phóng viên chuyên đi săn lùng tin của các ngôi sao (paprazzi).
Xem ra, nàng đã thực sự thay đổi rất nhiều.
Từ lúc Đường Chính Hằng chẳng nói gì, chỉ ngồi ngây ra nhìn mình, Trác Tiểu Băng thấy có gì đó bất an. Trong phòng không khí bỗng im lặng đến đáng sợ, có cảm giác đến tiếng một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Người đàn ông mang vẻ mặt lạnh lùng đó bỗng nhiên đứng bật dậy, bước những bước dài đến trước mặt Tiểu Băng.
Nàng vẫn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị một bàn tay nắm lấy thật chặt, lôi bật nàng ra khỏi ghế. Đường Chính Hằng bước rất nhanh, Tiểu Băng lại bị anh ta nắm chặt tay, nên phải chạy nhanh mới theo kịp được.
Bên ngoài phòng nghỉ là một hành lang dài, cứ thế đi thẳng đến cuối hành lang sẽ đến hội trường tổ chức bữa tiệc. Tiểu Băng không biết Đường Chính Hằng rốt cuộc muốn làm gì, muốn xử lý nàng ra sao. Dù là châm chọc cạnh khóe hay làm nhục nàng trước mặt mọi người thì nàng cũng đã mất đi cái quyền kháng cự rồi.
Đường Chính Hằng bước thêm mấy bước rồi dừng lại ngay chính giữa hành lang, lạnh lùng nhìn điệu bộ đang cúi gập người thở hổn hển của Tiểu Băng. Đã có người trong hội trường nhìn thấy bộ dạng khác thường của họ, không hẹn mà cùng ùn ùn đổ ra hành lang, mở to mắt đầy vẻ hiếu kỳ chăm chú theo dõi tất cả mọi việc đang xảy ra.
“Đường tiên sinh, rốt cuộc là anh muốn….”
Tiểu Băng vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu lên hỏi, không ngờ một bóng đen đột ngột ập tới, nàng còn chưa kịp phản ứng thì lưng đã bị ấn sát vào tường. Làn da ấm nóng chỉ cách một lớp áo mỏng là đến bức tường lạnh lẽo khiến Tiểu Băng run lên bần bật.
“Đừng động đậy !”
Giọng nói thầm thì của Đường Chính Hằng mang một uy lực không thể kháng cự.
Đột nhiên một hương thơm lành lạnh nhưng dễ chịu sộc vào mũi Tiểu Băng, là mùi hương nước hoa Hugo Boss loại chỉ sản xuất với số lượng hạn chế trên toàn thế giới. Tiểu Băng còn chưa kịp nói loại nước hoa này quả là đắt tiền, thì đột nhiên cảm thấy một đôi môi mềm mại ấm nóng đặt lên môi mình, khuôn mặt điển trai của Đường Chính Hằng chỉ trong phút chốc tiến sát gần mặt nàng. Ngay lập tức trí óc nàng hệt như bị sét đánh trúng, hoàn toàn trống rỗng.
Anh ta đang làm cái gì thế này? Tại sao lại thế này?
Đường Chính Hằng tuy bề ngoài trông lạnh lùng như một ngọn núi băng, nhưng đôi môi lại cực kì nóng bỏng.
Trác Tiểu Băng mở to mắt đờ đẫn, hoàn toàn mất hết phương hướng.
Nhưng nụ hôn bất ngờ ấy cũng giống như chuồn chuồn đạp nước, không sâu mà cũng không nông. Lúc Tiểu Băng ý thức được hơi ấm của đôi môi đó bắt đầu lạnh dần thì người đàn ông vừa hôn nàng đã sải bước rời khỏi chỗ đó rồi.
Bên tai chỉ còn vọng lại âm thanh thầm thì khàn khàn của anh “Chúng ta chờ xem sao nhé !”
Sau đó, cái người bị bỏ rơi – là nàng – liền nghe thấy những âm thanh “tách, tách”, những ánh đèn flash lóe lên liên tục từ đám đông xung quanh. Tiểu Băng bị chói đến nỗi không mở mắt ra được, chỉ có thể giơ tay ra sức che chắn. Nàng có cảm giác chỉ cần che chắn được bản thân thì cả thế giới này sẽ không bao giờ nhìn thấy bộ dạng khốn đốn lúc này của nàng nữa.
Nàng kinh ngạc phát hiện ra rằng, hóa ra nàng căm ghét thứ ánh sáng chói lòa phát ra từ ánh đèn flash như vậy. Tất cả mọi điều bất ngờ như thế này, quả thực khiến con người ta không thể chấp nhận được, cho đến tận lúc đấy Tiểu Băng mới hiểu rõ bản thân mình đã bị rơi vào tình cảnh như thế nào.
Đường Chính Hằng dùng chiêu gậy ông đập lưng ông này đúng là lợi hại.
Anh ta không thèm giải thích quan hệ giữa mình với Hà Lệ, thay vào đó, trong bữa tiệc cao cấp của tầng lớp thượng lưu lại cố ý gây ra một scandal tương tự, liên lụy đến cả nàng. Xảy ra scandal với ông chủ lớn trong làng giải trí, Tiểu Băng biết từ giờ trở đi nàng sẽ bị giới báo chí đeo bám không tha. Như vậy nàng cũng không thể tiếp tục theo đuổi vụ scandal giữa Đường Chính Hằng và Hà Lệ nữa.
Nghĩ đến đây, Tiểu Băng khẽ nghiến răng. Chỉ cần tưởng tượng lại cái hôn vừa rồi, trong lòng Tiểu Băng bỗng dâng lên một đợt sóng dữ dội.
Trong ánh mắt Đường Chính Hằng nhìn nàng giây phút đó, thoảng ánh lên một chút do dự, không nỡ. Rốt cuộc, anh ta đang do dự điều gì, không nỡ điều gì? Nàng ấy không biết. Nàng chỉ biết rằng sau bữa tiệc này, nàng sẽ trở thành tâm điểm của làng giải trí, với tư cách là một trong những bạn gái của Giám đốc điều hành Đô Luân Trung Quốc.
Mỗi ngày có vô số cuộc điện thoại gọi đến tòa soạn và di động của Tiểu Băng. Phóng viên săn ảnh cũng nhiều không đếm xuể. Được thể Đổng Vi gọi nàng đến văn phòng giáo huấn, đề nghị nàng tạm thời rời khỏi Bắc Kinh để tránh vụ tai tiếng.
“Tôi sẽ đi Thượng Hải, Trung Đằng đang tổ chức một cuộc thi tuyển chọn ca sỹ tài năng, Phương Văn mới gửi email đến bảo tôi đến xem thế nào, chiều nay tôi sẽ đi”.
Tiểu Băng không muốn tranh cãi hay giải thích, nàng chỉ nói mỗi câu ấy rồi quay đầu rời khỏi văn phòng của Đổng Vi một cách dứt khoát.
Mặt trời mùa hè thật là gay gắt, lại đang lúc giữa trưa không khí ngột ngạt đến nỗi không thể thở nổi. Tiểu Băng bước đi rất nhanh, dường như mỗi bước đi của nàng đang dẫm lên những hòn than rực lửa, đau nhói cả ruột gan.
Đối với một tạp chí lớn thì hoạt động tuyển chọn ca sĩ chỉ là chuyện tầm phào cỏn con. Thực ra chẳng có tí ti giá trị nào. Thông thường những hoạt động như thế này do người mới phụ trách. Nhưng lần này, nàng không thể không rời khỏi Bắc Kinh.
Xem ra Đổng Vi rất đắc chí, Tiểu Băng biết từ lâu cô ta đã muốn đuổi nàng khỏi Bắc Kinh. Lần này thì đúng là cầu gì được nấy. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng không khỏi dấy lên chút phẫn nộ.
Tiếng điện thoại vẫn vang lên không ngừng, lại là mấy tay paparazzi đeo đuổi scandal ráo riết y như nàng đây mà. Tiểu Băng nhấn phím từ chối cuộc gọi, nhắn tin cho Phương Văn – Giám đốc truyền thông của Trung Đằng – nói về thời gian chuyến bay của nàng, rồi không do dự tắt điện thoại, rút sim vứt đi một cách không ngần ngại.
Chiếc sim điện thoại bay thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, rồi nhẹ nhàng rơi vào thùng rác. Sau lưng, Đổng Vi đang đứng ở cửa phòng làm việc nhìn theo bóng nàng, nụ cười đắc ý dần hiện rõ trên gương mặt được trang điểm một cách kỹ lưỡng.
giờ đêm.
Tiểu Băng mệt mỏi xách hành lí ngồi vào taxi. Trời Thượng Hải sương mù dày đặc, máy bay trễ chuyến báo hại nàng giờ này mới lết được từ sân bay về đến khách sạn.
Tiểu Băng thở phào một tiếng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Phương Văn đã đặt phòng cho nàng. Kết quả là vừa mới ngẩng đầu lên, nàng lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi đến mức muốn nhảy lên ngay tại chỗ. Không ngờ trước cửa khách sạn vẫn còn không ít fan đang đứng chờ, bọn họ túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ. Những chiếc đèn nhấp nháy đủ màu xanh, hồng, trắng… trong đó tốp màu vàng là nổi bật hơn cả. Tiểu Băng chợt hiểu ra, hóa ra khách sạn mà Phương Văn sắp xếp cho nàng chính là nơi ở của các thí sinh tham gia tuyển chọn ca sĩ đợt này.
Ánh đèn trong hành lang hơi tối, Tiểu Băng men theo hành lang dài tiếp tục đi về phía trước. Nhìn thẻ phòng trong tay, nàng liên tục ngẩng đầu tìm số phòng của mình. Tiếng vali lăn trên nền hành lang phát ra những tiếng ma sát nhè nhẹ. Đi hết một khúc ngoặt mà Tiểu Băng vẫn chưa tìm thấy phòng mình. Nàng đang định tìm một ai đó để hỏi xem sao, nhưng nghĩ lại, muộn thế này chắc mọi người cũng ngủ hết rồi nên lại thôi. Tiểu Băng còn đang chán nản, bất giác cúi đầu, bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt làm nàng giật mình tới mức phải lùi lại mấy bước.
Bên cạnh cửa sổ phía cuối hành lang, có một cậu thiếu niên rất tuấn tú đang ngồi ôm gối. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm thanh bình, tĩnh mịch mà tuyệt đẹp, ánh trăng như một làn sương mỏng buông xuống, phủ lên người cậu một lớp ánh sáng mờ ảo. Cậu đang ôm trong lòng một con gấu bông rất to, màu trắng pha đen, con gấu đang giương đôi mắt vô tội, nhìn mơ hồ xa xăm.
Trong phút chốc, Tiểu Băng cứ ngỡ như nàng đang nhìn thấy một thiên sứ.
Có vẻ như tiếng chiếc vali lăn trên nền hành lang đã làm phiền đến cậu thiếu niên đó, Tiểu Băng thấy cậu ta từ từ quay đầu lại phía mình. Cậu có một đôi mắt rất dài, hơi xếch, hiện lên một vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Nhưng cậu lại có một khuôn mặt rất đáng yêu, hai thứ đó kết hợp với nhau tạo nên một sức hút kì lạ.
Tiểu Băng bất giác ngây người, rồi đột nhiên nhớ ra nàng phải hỏi đường, liền lịch sự hỏi:
“Thật ngại quá, em có thể chỉ cho chị phòng ở đâu không?”
“Phòng ? Chị cứ đi thẳng phía trước, rẽ phải, phòng ấy là phòng thứ hai chị ạ”.
Cậu thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ với Tiểu Băng, giơ tay chỉ đường cho nàng, giọng nói ấm và hay đến lạ thường.
Tiểu Băng cảm ơn rồi vội vàng kéo hành lý đi luôn. Có lẽ tại ánh đèn quá tối và ánh trăng quá mờ ảo nên nàng không để ý thấy phía dưới khóe mắt trái của cậu có một nốt ruồi màu hạt dẻ nhàn nhạt. Hình như cậu đang muốn tâm sự vài điều bí mật.
Nàng đã bỏ lỡ…
Mãi đến ngày hôm sau, Trác Tiểu Băng mới hiểu ra rốt cuộc nàng đã bỏ lỡ điều gì.
Ngày hôm sau, nhận lời mời của Phương Văn – Giám đốc truyền thông công ty Trung Đằng, Tiểu Băng đến một quán KTV (Karaoke) để tham dự bữa tiệc sinh nhật của một thí sinh trong top mười.
Nàng gặp rắc rối trên đường nên tới muộn một chút. Kết quả là anh chàng Phương Văn rối cả lên, gọi điện hết lần này đến lần khác giục nàng. Tiểu Băng đang nói với anh ta là mình sắp đến rồi thì cửa thang máy bật mở, lúc nàng vội vã bước ra thì bị một cậu thanh niên vóc dáng cao lớn va vào làm nàng lảo đảo.
Tiểu Băng tức giận nhìn cậu ta, đối phương đeo kính gọng đen, khẽ nhếch môi đầy ác ý, tóc tai dựng ngược, ăn mặc theo phong cách Punk dị hợm đã hết thời. Phát hiện ra mình va phải người khác, cậu ta chỉ quan sát Tiểu Băng từ đầu đến chân vài lượt, rồi nhìn nàng chằm chằm một cách kiêu ngạo, không hề có ý định xin lỗi.
Sợ Phương Văn giục, Tiểu Băng cũng không để ý nữa, vội vàng ra khỏi thang máy, đến KTV tìm phòng mà Phương Văn đã nói cho cô.
Đẩy cửa bước vào, mọi người đang nói chuyện ăn uống ca hát rôm rả. có một nhóm thanh niên chừng mười tám đôi mươi, đang ở cái tuổi bướng bỉnh nghịch ngợm, liên tục cười đùa ầm ĩ, đứa nọ cấu véo đứa kia, rồi đứa kia cũng ăn miếng trả miếng, đánh lại.
-“Aí, ái…đau… mau kéo Tiểu Lượng ra khỏi tớ nào! Nhanh lên…!”
Giọng cậu thanh niên đang nói nghe thật lảnh lót, nước da trắng nõn sáng sủa và khôi ngô, khuôn mặt còn đẹp hơn cả con gái. Có điều, khuôn mặt thanh tú của cậu lúc này đang nhăn hết cả lại, tay chân giãy giụa khua khoắng không ngừng.
Một cậu khác mặc áo T-shirt xanh nhạt đang ra sức cắn tay cậu thanh niên khi nãy, trông như một con cún con ngậm chặt không chịu thả khúc xương của nó ra
Tiểu Băng vừa bước vào, đã bị cảnh tượng lạ lùng này làm cho không thể nhin được, bật cười thành tiếng.
Đám đông, có kẻ vừa cười vừa kéo cậu áo xanh ra, kẻ khác thì chỉ ngồi vắt chân bên cạnh quan sát trò vui. Có kẻ còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nhân thể xông vào đánh cậu thanh niên bị cắn, rồi chạy trốn. Cả đám cười đùa lớn tiếng, thật là vô cùng náo nhiệt.
“Chuyện gì thế này anh Văn, buổi tiệc sao lại đến mức cắn người thế?”
Tiểu Băng nhìn thấy Phương Văn đang đứng một góc xem trò vui, liền rảo bước lại gần, anh ta đang cười nhăn hết cả mặt, ánh mắt tràn ngập một niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.
“Chẳng phải đều do Tiểu Lượng sao, không hiểu sao thằng nhóc này lại thích cắn người thế chứ, mà lại còn đặc biệt thích cắn Tiểu Lỗi nữa.”
Phương Văn cười cười phàn nàn đôi câu chiếu lệ. Tiểu Băng cũng cười, nhìn theo hướng anh ta đang nhìn, định nói gì nhưng chợt ngây người ra.
Bởi vì “Tiểu Lượng” mà Phương Văn nói vừa bị cả hội kéo ra khỏi Tiểu Lỗi, khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú của cậu ngay cả trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng cũng có thể nhìn thấy rõ mồm một.
Chính là cậu thanh niên tối qua đã chỉ đường cho nàng.
“Chị Tiểu Băng muốn uống coca không?”
“Chị Tiểu Băng, bim bim này, chị ăn đi, ăn đi mà…”
“Sao chị Tiểu Băng không hát thế…hát một bài đi, được không?”
Tiểu Băng hoàn toàn không ngờ rằng, ‘cậu chàng thiên sứ” mà nàng gặp tối qua hóa ra lại là một tên nhóc nghịch ngợm thích đeo bám người khác như vậy.
Cách đó không xa, cậu thanh niên bị cắn đang chăm chú nhìn vào màn hình hát bài “Mười năm” của Trần Dịch Tấn, cổ tay đeo băng tay màu đen của Nike.
“Nếu đã không thể níu giữ được cái ôm
Thì giờ phút chia tay
Sao không vừa ôm nhau vừa rơi nước mắt….”
Giai điệu chầm chậm êm ái làm lan tỏa một nỗi buồn man mác, chất giọng cậu rất trong trẻo, đôi mắt mơ hồ mà đầy tình cảm, trong phút chốc đôi mắt đó đã ngân ngấn lệ.
Đó chính là Hà Phong Lỗi, đến từ Tây An, đứng thứ hai vòng tuyển chọn khu vực Hàng Châu.
Tiểu Băng bỗng nhớ ra Tiểu Lượng vừa hào hứng giới thiệu Hà Phong Lỗi như thế cho mình, nhưng nàng lại quên hỏi tên cậu ta. Quay đầu lại nhìn, dưới ánh đèn mờ ảo, nàng bắt gặp đôi mắt đang trĩu xuống của cậu, hàng mi khẽ rung rung, trong đôi mắt thoáng ánh lên một nỗi buồn.
Lúc ấy nàng không để ý, chỉ nghĩ rằng đó là do mình bị hoa mắt.
“Chị nghe mọi người gọi em là Tiểu Lượng, đó là nick name của em à?”
“Dạ?… Vâng. Lúc đầu một anh cùng khu vực thi với em gọi như thế, sau đó mọi người nghe thấy nên cũng gọi thế luôn…”.
Câu hỏi của Tiểu Băng đã làm gián đoạn sự suy nghĩ của cậu. Cậu nhanh chóng lấy lại vẻ hoạt bát khi nãy, trả lời dõng dạc, đôi môi sáng lóng lánh như thạch trái cây.
Tiểu Băng bất giác cảm thấy giọng điệu của cậu có chút gì đó rất quen thuộc.
“Nghe giọng em, có phải em là người Thẩm Dương không ?”
“Đúng ạ, giọng Đông Bắc của em là lúc vừa nãy…”.
Đôi mắt cậu ta lấp lánh ánh cười, vừa nói vừa khoa chân múa tay, nói đến đoạn hào hứng, lại càng bộc lộ rõ hơn chất giọng Đông Bắc vô cùng quen thuộc mà không hề kiêng dè gì cả.
Cuối cùng Tiểu Băng cũng nhìn thấy cái nốt ruồi màu hạt dẻ nhàn nhạt dưới khóe mắt trái của cậu, rất rõ ràng, đột nhiên nó khiến nàng nhức mắt. Nàng ngây ra một lúc, có một cảm xúc gì đó rất mãnh liệt dâng lên ào ạt trong cơ thể. Nàng mím môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng mình. Ngón tay nàng khẽ run, nhưng sau đó bàn tay nhanh chóng nắm chặt lại.
“Tiểu Lượng, tên đầy đủ của em là gì ?”
Tiểu Băng cố kiềm nén để giọng mình không run, sau lưng cô, Hà Phong Lỗi vẫn đang lặp lại đoạn điệp khúc, cả căn phòng bỗng nhiên tràn ngập một nỗi buồn vô cớ.
“Mười năm trước
Anh không quen biết em
Em cũng không thuộc về anh
Chúng ta đều giống nhau, ở bên một người xa lạ
Đi qua con đường dần trở nên quen thuộc…”
Ánh đèn mờ nhạt, dường như tất cả con người và sự vật đều trở nên mơ hồ, chỉ còn mỗi khuôn mặt của cậu thiếu niên áo xanh là rõ ràng hơn bao giờ hết. Nụ cười trên khuôn mặt ấy mới trong sáng làm sao.
Vẫn như trước kia.
Tiểu Băng nhìn đôi môi lóng lánh của cậu thanh niên ấy, trong lòng dấy lên muôn ngàn cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.
Là cậu ta, hóa ra chính là cậu ta.
Đáng lẽ nàng phải nhận ra sớm hơn rồi chứ.
Lúc này, nhạc đã dừng, Hà Phong Lỗi hát xong liền trả lại micro, ngồi xuống cùng mấy cậu thanh niên khác đang chơi trò chơi ăn bánh snack. Đã có người đang chờ hát bài hát tiếp theo.
Trong giây phút chờ đợi yên lặng đó, giọng nói vốn đã vang của cậu nhóc cất lên trong phòng kín âm vang rõ hơn bao giờ hết. Tiểu Băng gần như đã đoán được câu trả lời của cậu nhóc, thậm chí câu trả lời ngắn gọn đó gần như vang lên cùng một lúc với câu trả lời trong lòng nàng.
“Em tên … Đồng Cảnh Lượng”.
Chúng ta có lẽ gần mười năm chưa gặp lại đấy nhỉ?
Cho nên, giữa chúng ta đã trở nên xa lạ đến nỗi không nhận ra nhau nữa rồi.
Không sao, có lẽ thế này lại tốt hơn.
Ít nhất thì chị cũng nhận ra em, thế là đủ.
Các thí sinh chơi đùa rất vui vẻ, đang từ ca hát chuyển sang nhảy múa, cả một đám hò hét ầm ĩ náo loạn hết cả lên. Nhưng trong cảnh tượng hỗn loạn đó, Đồng Cảnh Lượng và Hà Phong Lỗi lại ngồi thu mình trong một góc ghế sofa, dựa vai vào nhau mà ngủ say sưa.
Nhìn từ xa, hai cậu đều có gương mặt tuấn tú và đôi hàng mi dài đẹp. Điều khác biệt duy nhất là Đồng Cảnh Lượng thì có vẻ đẹp trong sáng dễ thương, còn Hà Phong Lỗi lại có vẻ đẹp rất nam tính. Hai người ở cạnh nhau, lại càng tạo nên một cảnh tượng khiến người khác phải ngắm nghía đến trầm trồ ngưỡng mộ.
Trong lòng Tiểu Băng có đôi chút thấp thỏm, ngón tay cuộn lại, ánh mắt nàng dù thế nào cũng không thể rời khỏi Đồng Cảnh Lượng. Hãy tha thứ cho chị vì đã không thực hiện lời hứa, là chị đã không giữ lời, chưa từng quay lại đó thăm em.
Tiểu Lượng, em có thể tha thứ cho chị không?
Miên man suy nghĩ, mắt nàng bỗng thấy cay cay, Tiểu Băng chớp chớp mắt để ngăn cơn xúc động. Lúc này nàng mới nhìn thấy có tin nhắn từ phía ban biên tập gửi đến giục bản thảo, tuy không muốn nhưng nàng đành phải rời ánh mắt khỏi Đồng Cảnh Lượng.
Nàng vội vàng cáo từ Phương Văn rồi gọi một chiếc taxi về thẳng khách sạn.
Ngồi trong xe vốn hơi chóng mặt nên Tiểu Băng một tay đỡ đầu một tay quờ quạng trong túi tìm ví tiền. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng tự nhiên hút vào một điểm cách đó không xa.
Mắt nàng mở to hơn. Môi nhoẻn một nụ cười, tâm trạng bỗng dưng phấn khởi trở lại. Xem ra, lại sắp có tiền rồi. Đầu óc mụ mị trước đó của Tiểu Băng trong chốc lát đã trở nên linh hoạt, nàng nhanh chóng rút máy ảnh trong túi ra, mở ống kính, tay nắm chắc máy ảnh, tìm điểm ngắm chuẩn.
Một chiếc Honda Accord màu trắng đang đi tới, lái xe là một phụ nữ. Cô ta đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo rất thấp. Mặc dù không nhìn thấy mặt, chỉ cần nhìn dáng người, nhưng Tiểu Băng đã nhận ra cô ta là ai.
Người đó là Hà Lệ.
Điều bất ngờ hơn là ngồi bên cạnh Hà Lệ còn có một chàng trai trẻ đeo kính gọng đen. Tiểu Băng mơ hồ thấy cậu ta rất quen, bỗng nhiên nhớ ra cậu ta chính là người đã va vào mình lúc ở thang máy. Nghe Phương Văn kể, cậu ta là thí sinh duy nhất trong mười người rời đi trước khi bữa tiệc kết thúc.
Chiếc Honda Accord chỉ dừng trước cửa khách sạn một lát, fan hâm mộ nữ đứng chờ ở cửa ngay lập tức xúm lấy vây quanh, vui sướng la hét. Hai tiếng còi réo lên, lập tức các nhân viên bảo vệ chạy đến, đẩy các fan tránh sang một bên nhường đường cho chiếc Honda.
Lúc này chiếc xe mời từ từ chạy vào, lái về hướng bãi đỗ xe dưới tầng hầm khách sạn.
Tiểu Băng nhếch mép cười, không cần che giấu, tay nàng liên tục bấm nút chụp. Trong lòng nàng giờ đây như có một con ngựa hoang đang phi điên cuồng. Tiểu Băng hưng phấn tới mức tim nàng như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Bởi vì ảnh Hà Lệ hẹn hò riêng tư, đã bị cô chụp lại. Cơ hội kiếm tiền béo bở lại đến rồi.
Lúc Phương Văn tất tả chạy đến thì Tiều Băng đang ngồi trong quán cafe rồi, trước mặt là cốc cafe đen. Nàng đang ngồi ung dung khuấy cafe một cách nho nhã, nghe thấy tiếng thở hổn hển của Phương Văn, nàng vui vẻ ngẩng đầu lên, cẩn thận dò xét khuôn mặt béo trắng đầy ngấn thịt của anh. Giờ khuôn mặt ấy đang lấm tấm những giọt mồ hôi.
“Tiểu … Tiểu Băng, bức… bức ảnh đó là… là thế nào vậy?”
Phương Văn tì một tay lên bàn, thậm chí Tiểu Băng còn nghe thấy tiếng cót két phát ra từ chiếc bàn vì không chịu nổi sức nặng đang đè lên nó. Nàng không nhịn nổi, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Chỉ là tình cờ mà tôi đã chụp được”.
Tiểu Băng nheo nheo mắt nhìn Phương Văn đang ngồi đối diện, nàng đẩy cho Phương Văn cốc thủy tinh đầy nước đang đặt cạnh mình, nhẹ nhàng nói: “Sau đó tôi mới phát hiện người ngồi bên cạnh Hà Lệ hóa ra chính là Đỗ Hiểu, quán quân khu vực Thượng Hải”.
“Vậy cô… ?”
Phương Văn thấy miệng mình khô khốc, bèn cầm cốc nước lên tu ừng ực mấy hơi liền. Đặt cốc xuống, Phương Văn vẫn không thể hiểu nổi vì sao Tiểu Băng lại gửi ảnh cho mình.
“Nghe nói Đỗ Hiểu hiện tại rất hot! Thế nên nếu tôi bán những tấm ảnh này cho báo mạng, bọn họ nhất định sẽ trả giá cao !”
Tiểu Băng thư thái đưa cốc cafe lên uống một ngụm, thoáng nhìn sang nét mặt cứng đờ của Phương Văn, những thớ thịt bên miệng đang rung lên bần bật.
“Không được !”
Phương Văn uống một ngụm nước to nữa, đập tay mạnh xuống bàn, chỉ thiếu mỗi nước nhảy dựng lên nữa mà thôi.
Tiểu Băng phì cười, cái anh chàng Phương Văn này đúng là không thể kiềm chế cảm xúc, cũng như tính khí nóng như lửa ấy, làm gì cũng vội vàng, anh ta còn chưa nghe nàng nói hết câu mà.
“Ấy anh Văn đừng nóng… !”
Dường như Tiểu Băng cố ý trêu tức Phương Văn. Mồ hôi trên khuôn mặt phát tướng của anh ta lại dày thêm một lớp, chỉ còn cách đành ngồi xuống, không ngừng lấy tay lau mồ hôi trên mặt và trán.
“Tiểu Băng à, rốt cuộc cô muốn gì thì mau nói nhanh đi !”
Tiểu Băng nhướng đôi lông mày, lông mày nàng cong cong, rất dày và đen, trông như một mảnh trăng khuyết.
“Lúc đầu tôi vốn định bán bức ảnh này, có điều tôi cũng biết rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc thi thố sau này của Đỗ Hiểu”. Vừa nói, Tiểu Băng vừa gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn thủy tinh trong suốt.
Đối diện là gương mặt căng thẳng mất hết nhẫn nại của Phương Văn. Nàng đang cân nhắc đắn đo xem tiếp theo sẽ nói gì thì chợt nhớ ra lần trước nàng bắt gặp cảnh Hà Lệ và Đường Chính Hằng cùng nhau, nay lại gặp Hà Lệ và Đỗ Hiểu.
Hà Lệ, cuộc thi tuyển ca sỹ, Đỗ Hiểu, Đường Chính Hằng, Đô Luân…
Trong cái mớ hỗn độn này dường như có một sợi dây nào đó liên kết tất cả những mắt xích này lại với nhau, có uẩn khúc gì đây… Có lẽ nào?
Tiểu Băng chợt bừng tỉnh nhận ra một sự thật, trong đầu nàng dâng lên niềm vui sướng như điên: Ta sắp phát tài rồi!
“Nhưng dạo này tôi đang rất túng, nếu không bán tấm ảnh này thì chẳng lấy đâu ra tiền…”. Tiểu Băng làm bộ cau mày , tiếp tục nói với gương mặt chán nản.
“Thế nên nếu anh Văn không thấy phiền, thì có tin tức gì nổi bật, như kí hợp đồng giữa Đô Luân và Đỗ Hiểu chẳng hạn, anh có thể thông báo trước với tôi một tiếng được không ?” Vừa nói, nàng vừa đưa ánh mắt sang nhìn Phương Văn, “Cũng tiện cho tôi…”
“Làm sao cô biết ?”
Phương Văn trợn mắt ngạc nhiên. Tiểu Băng trong lòng khẽ vui sướng, từ bộ dạng kinh ngạc của anh ta có thể thấy nàng đã đoán trúng. Nàng bèn nhẹ nhàng cười cười nói tiếp: “Điều này đối với tôi đã không còn là bí mật nữa rồi”. Thực ra, về chuyện quan hệ giữa Hà Lệ, Đường Chính Hằng và Đỗ Hiểu, trong lòng Tiểu Băng cũng không chắc chắn một trăm phần trăm.
Vừa rồi chẳng qua nàng chỉ thuận miệng thăm dò thế thôi. Nào ngờ phản ứng của Phương Văn đã nói lên tất cả. Việc Hà Lệ và Đường Chính Hằng gặp gỡ thường xuyên chính là dọn đường cho việc Đô Luân kí kết hợp đồng với Đỗ Hiểu.
“Tiểu Băng, chuyện này cô nhất định không được đăng báo đâu đấy… càng không được nói là do tôi cung cấp thông tin…”. Phương Văn lo đến nỗi mồ hôi túa ra đầm đìa, quần áo bị thấm ướt hết như bị dội nước.
“Xem ra, Trung Đằng và Đô Luân đã đi đến thỏa thuận, định trước Đỗ Hiểu giành quán quân rồi ư ?” Mắt Tiểu Băng càng lúc càng sáng lên, lông mày nhướn cao, hiện rõ một nụ cười đắc ý trên gương mặt.
Đường tiên sinh, anh đã khiến tôi không thể ở lại Bắc Kinh để kiếm tiền nữa. Bây giờ đã đến lúc anh phải bồi thường tiền cho tôi rồi đây! Tiểu Băng ung dung đưa tay gõ nhè nhẹ vào mặt bàn thủy tinh trong suốt. Không phải vội, nàng đã có dự tính cả rồi.
Từ sau khi gặp riêng Tiểu Băng, Phương Văn cứ thấy thấp thỏm không yên. Không biết tại trời nóng quá hay trong lòng lo lắng, anh liên tục đổ mồ hôi, quần áo khô rồi lại ướt đẫm, ướt rồi lại khô…
Việc Trung Đằng và Đô Luân định trước Đỗ Hiểu sẽ là quán quân bị người khác biết được, Phương Văn chỉ còn cách vội vàng báo cáo với ông chủ mà thôi. Anh có cảm giác Trác Tiểu Băng kiểu gì thì kiểu, nhất định có chết cũng sẽ không bỏ qua vụ này. Hơn nữa, người trong làng giải trí ai cũng biết, Trác Tiểu Băng xưa nay chỉ xem tiền chứ không xem người.
Mà tin này thì lại đáng giá như thế.
Nhưng điều làm cho Phương Văn không ngờ tới nhất là Tiểu Băng lại im lặng đến đáng sợ.
Sáng nào Tiểu Băng cũng đến nhà hàng uống một cốc cafe. Sau đó nếu không đến coi tin tức ở lớp học của các thí sinh, thì sẽ đến xem tình hình luyện tập của họ. Có lúc nàng lại còn tìm thí sinh nào đó để phỏng vấn riêng.
Càng như thế, Phương Văn càng thấy sợ. Anh lo lắng một ngày nào đó Tiểu Băng sẽ đột ngột lạnh lùng ra tay không hề báo trước. Như vậy sẽ khiến anh không tài nào chống đỡ nổi.
Đương nhiên Tiểu Băng lại càng thấu hiểu điều này. Giống như khi một tuyệt đỉnh cao thủ đối mặt với kẻ thù rất mạnh thì tốt nhất anh ta chỉ nên án binh bất động, đợi lúc kẻ thù tự hoang mang rối loạn, lúc đó liền nhanh chóng ra một đòn chí mạng.
Trong không gian tối tăm của làng giải trí, người thông minh là người phải biết cách che giấu tài năng. Thế nên, Tiểu Băng, nàng ấy đang chờ đợi một cơ hội tốt.