Có Một Tên Quỷ Vương Cuồng Tự Luyến

chương 5: quỷ nữ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lam An cùng mọi người kiểm tra lại mọi thứ, chắc chắn không có khe hở cho bọn yêu ma lẻn vào. Xong xuôi cậu ngồi xuống, hỏi mọi người.

"Mọi người có biết rõ chuyện gì xảy ra không? Giả như miếu thờ này?"

Thanh Tâm nghe vậy thì ngạc nhiên.

"Công tử không nghe nói gì về Vọng Nguyệt Giáo sao?"

Lam An lúng túng.

"Chúng ta cũng chỉ mới ra bên ngoài, nên không biết nhiều lắm."

Nhóm thiếu niên nghe vậy thì vỡ lẽ, ai dè một người lợi hại như vậy mà bọn họ lại không biết. Có khi Nguyệt Hạ công tử cùng Lam An công tử chính là cao nhân, tu luyện ở một nơi thế ngoại đào tiên nào đó, xa cách phàm trần thế tục. Có lẽ vì thế mà bọn họ mới lợi hại như vậy.

"Vậy công tử có nghe biến cố về trận chiến mười năm về trước, Quỷ vương huyết tẩy giới tu tiên?"

Chuyện này thì cậu biết.

"Vậy công tử có từng nghe về Thần Tiên Đảo?"

Thần Tiên Đảo thật ra là một ngọn núi nằm lọt trong mây. Không ai biết ngọn núi đó ở đâu, đi đến đó thế nào. Cách duy nhất để tiến vào thần tiên đảo là đi tới Ngũ Sơn, gọi là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Ở đó sẽ để sẵn một chiếc thuyền. Chiếc thuyền này thật ra được gắn với một đường ray phía dưới. Đệ tử của Thần Tiên Đảo sẽ chèo thuyền dẫn người bên ngoài vào bên trong. Nếu không có thuyền hay đệ tử của Thần Tiên Đảo thì không thể vào bên trong được. Đó là một nơi hết sức thần kỳ và bí hiểm.

"Quỷ Vương, chính là người của Thần Tiên Đảo. Người của Thần Tiên Đảo đều là những nhân tài kiệt xuất. Họ không chỉ có dung mạo xinh đẹp như thần tiên mà còn thừa hưởng loại linh đan thuần khiết trong suốt mà mọi người thèm khát. Quỷ vương là một trong những nhân tài nổi bật lúc bấy giờ. Trận khiêu chiến tứ đại gia tộc, y toàn thắng. Chỉ tiếc là y rơi vào ma đạo, hoàn toàn hóa ma. Trở thành Quỷ vương tàn sát người vô tội. Điều đáng sợ là, y không phải là người mạnh nhất ở thần tiên đảo. Trên y còn có Thánh Nữ và Nam Thần. Công tử nghĩ xem, chỉ một Quỷ vương thôi đã khiến cho giới tu tiên gần như bị xóa sổ, nếu Thánh Nữ và Nam Thần xuất hiện thì đại lục này sẽ thế nào. Thần Tiên Đảo quả là một nơi đáng sợ."

Thanh Tâm kể tới đây, đánh cái rùng mình, cậu vốn rất căm ghét sự tàn bạo của quỷ vương, nhưng vì sự tàn sát khát máu năm đó khiến cậu sợ hãi, không dám vô lễ khi nói về y.

"Vậy thì có liên quan gì tới Vọng Nguyệt Giáo?" Lam An khó hiểu.

"Sau trận càn quét lịch sử đó, tứ đại gia tộc hợp lực tiêu diệt Quỷ vương, dẫn đầu là Thiên Sơn Cung, Thiên Vân Thánh Chủ. Ngài trong một đêm phá nát cơ thể của Quỷ vương, sau đó phong ấn y trong Quỷ Ngục. Thần Tiên Đảo cũng đột nhiên biến mất. Thế nhưng đợt vừa rồi, cốc chủ của Thúy Tiên Cốc xuất ngoại, lúc về ngài dẫn theo vài người của một trường phái xa lạ gọi là Vọng Nguyệt Giáo. Mà nghe đồn Thần Tiên Đảo chính là từ Vọng Nguyệt Giáo mà ra."

"Ngươi nói dài dòng như vậy làm gì?" Kỳ Thiên gắt gỏng lên tiếng. "Ai trong giới tu tiên này chẳng biết, Thúy Tiên Cốc bọn họ thèm khát linh thuật của Thần Tiên Đảo, muốn một bước hóa tiên, nên chịu làm chó sai vặt cho lũ người ngoại lai ấy. A, ta còn nghe nói, Trường Ca Thành cũng bắt đầu đánh hơi thấy xương ngon rồi...""Ngươi câm miệng." Thi Trúc ngồi ở một góc rút kiếm ra. Kỳ Thiên không vừa, cũng rút kiếm. Thánh Tâm khó xử, vừa phải ôm Thanh Nhã, vừa phải ngăn bọn họ đánh nhau. Cho tới khi ai nấy đều ngồi trở lại, Thanh Tâm xoa xoa vết thương cho Thanh Nhã, tiếp tục.

"Ngôi miếu này là Thúy Tiên cốc dựng lên để thờ Thánh Nữ của Vọng Nguyệt Giáo. Không chỉ ở đây, có rất nhiều miếu thờ Thánh Nữ Vọng Nguyệt Giáo dựng lên ở khắp nơi rồi." Nói tơi đây, Thanh Tâm lén nhìn Thi Trúc, sợ y lại phát giận.

"Nhưng giáo phái khác không nói gì sao?"

Thanh Tâm thở dài.

"Ai tu tiên chẳng hi vọng mình có thể hóa thần tiên chứ. Công tử thấy đó, nếu Thánh Nữ có thể thực hiện nguyện vọng của họ, tại sao lại không thờ phụng nàng?"

"Vậy hiện giờ chẳng lẽ giới tu tiên đều thần phục Vọng Nguyệt Giáo?"

"Thật ra Bách Thảo Trang, Kim Lăng Điện và Thiên Sơn Cung vẫn luôn đối địch với Vọng Nguyệt Giáo. Thiên Sơn Cung thì có quan hệ thân thiết với Thần Tiên Đảo. Em gái của Thiên Vân Thánh Chủ chính là Thánh Nữ năm xưa của Thần Tiên Đảo. Với ngài, Thánh Nữ duy nhất chỉ có em gái ngài. Còn Bách Thảo Trang bọn ta nghĩ, vọng Nguyệt Giáo là tà giáo. Chưa kể, Bách Thảo Trang có một Mai Hoa Thượng Tiên rồi, không cần thêm một Thánh Nữ nữa. Còn Kim Lăng Điện..."

"Kim Lăng điện chúng ta độc chiếm một phương, cần gì phải thờ cúng lũ tà ma ngoại đạo đó. Chúng ta đâu như ai, chỉ vì cái lợi trước mắt mà đến cả tôn nghiêm cũng không thèm." Kỳ Thiên ngaọ mạn trả lời.

Thi Trúc tức giận dẫm chân.

"Việc lần này. Nếu Thánh Nữ ở đây có thể hóa quỷ, vậy thì những nơi khác thì sao?" Lam An lo lắng hỏi.

"Đó là điều chúng ta lo sợ. Thế nhưng công tử biết không? Dường như Thúy Tiên Cốc và những giáo phái khác cố gắng dấu nhẹ chuyện này." Thanh Tâm sốt ruột. "Chúng ta tình cờ tới đây thăm Mai Hoa Thượng Tiên mới biết việc chạy tới."

"Chết nhiều người như vậy vẫn muốn dấu đi." Lam An không thể tin được đỏ mắt. "Nếu những nơi khác cũng như vậy, thì sẽ có bao nhiêu người dân vô tội phải chết."

Cậu lo lắng suy nghĩ, sau đó hỏi Thanh Tâm.

"Mọi người có biết Quỷ nữ này trông thế nào, yêu pháp ra sao? Nàng thế nào mà hóa quỷ."

Thanh Tâm mờ mịt lắc đầu.

"Bọn ta cũng không rõ, chỉ biết nàng là một pho tượng."

Như vậy không được, nếu bọn họ cái gì cũng không biết, thì làm sao có thể đối phó. Còn nữa, yêu ma càn quấy khắp nơi cậu biết, nhưng không thể dày đặc và ngông cuồng như nơi này được. Nếu không biết rõ kẻ địch là ai, thì những lần tấn công tiếp theo, bọn họ lại càng nguy hiểm. Cậu nói.

"Mọi người tìm kiếm xung quanh xem có vật gì thuộc về con người còn nguyên vẹn không?"

Thanh Tâm nói.

"Bọn ta trước khi vào đây đã kiểm tra một lượt rồi, mọi thứ đều bị phá nát."

Lam An suy nghĩ rồi nói."Có lẽ lúc đó mọi người bị thương, nên chỉ tìm dụng cụ chữa thương mà bỏ qua những thứ khác. Mọi người thử tìm lại xem, dù là thứ vứt đi, không quan trọng cũng được như dây cột tóc, hài,..."

"Búp bê được không?" Kỳ Thiên đột nhiên lên tiếng.

"Tốt! Rất tốt!" Lam An chạy tới chỗ Kỳ Thiên, nhận lấy con búp bê rách nát bằng vải. Đây chỉ là một con búp bê thô kệch tầm thường, được may lại bằng vải bố, và nhét bông bên trong. Nó còn không hề có mắt hay mũi miệng. Lam An cẩn thận nhận lấy con búp bê trong tay. Sau đó cậu móc kim chỉ ra. Rất may là Nguyệt Hạ thường xuyên phải dùng tới thứ này nên cậu mua rất nhiều. Lam An biết cậu không may giỏi bằng Nguyệt Hạ, nên chỉ có thể cẩn thận đặt từng mũi kim xuống, khâu lại con búp bê. Tới lúc những đường rách được may lại hoàn chỉnh, Lam An thêu lên mắt, mũi, miệng cho nó. Sau đó, cậu dịu dàng xoa búp bê.

"Em đau lắm phải không? Em đau lắm phải không?" Lam An dịu dàng lập lại câu nói, như một lời thủ thỉ ấm áp, chứa đầy sự lo lắng quan tâm. Cậu trân trọng ôm lấy búp bê, xoa nó, cứ như đó là một vật vô cùng quý giá của cậu. Đồng thời mắt Lam An dần hóa đen, màu đen tràn ra hết phần mắt trái, từ đó xuất hiện những mạch máu đen bắt đầu lan ra, tràn xuống cổ. Chúng như những nhánh rễ cây ma mị đáng sợ, tràn ra gần nữa phần mặt trái của Lam An, sau đó biến mất ở cổ áo.

Nhóm Thiêu niên có chút hốt hoản với diễn biến kì dị này, vô thức lùi lại phía sau.

"Hư... hư..."

Đột nhiên trong không trung vang lên tiếng khóc của trẻ con. Là của một bé gái. Tiếng khóc rất nhỏ và yếu ớt.

"Hu... hu..."

Tiếng khóc dù đứt quãng, nhưng lại một gần hơn. Kỳ Thiên cảnh giác rút kiếm ra. Lam An khẽ đặt ngón tay lên môi ra hiệu.

"Đừng làm nó sợ."

Kỳ Thiên không hiểu gì, nhưng bất giác cậu lại nghe lời Lam An, bỏ kiếm lại.

"Hu... hu... hu..."

Tiếng khóc này vô cùng gần, dường như là ngay sát bọn họ. Tới lúc này bọn họ mới nhận ra, tiếng khóc phát ra từ con búp bê. Thanh Nhã có chút giật mình, vội nắm tay Thanh Tâm thật chặt. Kỳ Thiên đề phòng nhìn con búp bê. Thi Trúc lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, nắm chặt song kiếm.

"Đau... quá... hu... hu..."

Con búp bê khẽ rên rĩ. Hai cánh tay vải nhất lên rồi hạ xuống, nơi đó trước đây có hay vết rách rất lớn. Đôi mắt mà Lam An thêu lên không ngừng cau chặt. Lam An khẽ vuốt lên những vết khâu, dỗ dành búp bê.

"Ngoan ngoan, đừng khóc, để anh thổi cho em."

Con búp bê chui vào trong lòng Lam An, run rẩy.

"Anh ơi, em sợ."

"Sợ gì?" Lam An trấn an, xoa xoa lưng búp bê.

"Em sợ lắm, có một con quỷ, nó muốn bắt em."

"Con quỷ đó ở đâu, anh đi đuổi nó."

Con búp bê nghe tới đó càng run rẩy mạnh hơn, giọng nó cũng nhỏ dần."Không được đâu, con quỷ đó rất mạnh. Nó sẽ ăn thịt anh. Như nó... hức... như nó ăn thịt cha mẹ em..."

Nói tới đây, con búp bê ôm chặt cổ Lam An. Kỳ Thiên nhìn vậy thì hoảng sợ.

"Cẩn Thận."

Con búp bê bị tiếng hét làm giật mình, ngã xuống bất động. Lam An vội vàng, ôm nó lên, vỗ nó, dụ nó để một lần nữa nó lại cử động. Sau đó cậu lắc đầu ra hiệu với Kỳ Thiên. Kỳ Thiên không tin được, trợn mắt nhìn Lam An để thứ không rõ nguồn gốc này kề ngay cổ mình. Kẻo nó là một con tà yêu, giả vờ đáng thương để tấn công cậu thì sao. Như vậy chỉ một cái cắn, Lam An liền xong đời.

Lam An dịu dàng dỗ búp bê.

"Nói anh biết em là ai được không? Sao em tới đây? Ai tấn công em rồi anh giúp em đi tìm cha mẹ."

Con búp bê nghe vậy thì dần nín khóc, có vẻ không tin nhìn Lam An. Lam An mỉm cười xoa đầu nó.

"Ngoan, nghe lời, anh hứa sẽ giúp em."

Con búp bê rụt rè, cuộn trong lòng cậu, sau đó từ từ kể.

"Em sống với cha mẹ dưới chân núi. Hôm đó, em lên miếu với cha mẹ. Em vốn bị bệnh từ nhỏ, không chữa được nên cha mẹ mang em đến gặp Thánh Nữ. Tới chiều thì có một cơn bão rất lớn. Mọi người phải ở lại miếu trú mưa, không xuống núi được. Đêm đó, em mắc tiểu nên đi tiểu với mẹ. Nhưng sau đó em không thấy mẹ đâu. Hức..."

Lam An dỗ dành búp bê, cậu có thể hiểu được cảm giác hoang mang, lạc lõng của một đứa trẻ khi không thấy mẹ mình.

"Em vội chạy về miếu, thì em nghe thấy có một âm thanh rất lớn, rất khàn. "Ta đói... Ta đói..." Em rón rén tới gần thì em thấy... Oa..."

Con búp bê xúc độc quá mức, nó bắt đầu dẫy đạp lung tung, vô cùng đau đớn. Lam An sợ hãi, ôm nó vào lòng, sau đó đột nhiên cậu hét lên, khụy xuống. Thanh Tâm vội chạy lên.

"Công tử..."

Lam An trống đỡ, ôm con búp bê vào lòng, vừa xoa dịu nó, vừa chịu đựng nỗi đau không thể nào tả được. Mắt cậu nhắm nghiền, đầu chảy đầy mồ hôi. Cậu cắn chặt môi đến khi bật máu, bàn tay siết chặt đến đỏ ửng. Lam An từ từ nằm xuống, sau đó cuộn người lại. Thanh Tâm không thể tin được mà ôm miệng, mắt cậu mở lớn, có chút ươn ướt. Công tử đang chịu đựng đau đớn cho cô bé đó. Lam An trống tay, mệt nhọc thở lấy mấy hơi, sau đó an ủi búp bê.

"Không sao rồi. Không sao rồi."

Bọn họ đều thấy, mỗi câu nói của Lam An hết sức khó khăn. Cơn đau qua đi, con búp bê bắt đầu nói.

"Ba mẹ em bị pho tượng ăn. Em thì sợ hãi trốn dưới gốc cây đó. Rồi sáng hôm sau, mọi người lại lên miếu, lại trú mưa, lại bị ăn. Cứ tiếp tục như vậy, cho tới một ngày không ai tới nữa, pho tượng bỏ đi."

Nó tiến tới hồ Thanh Nhật. Mọi người nhủ thầm trong lòng.

"Rồi em thấy có rất nhiều chỉ đỏ kết quanh gốc cây, rồi có rất nhiều người đi tới đây, bị chỉ đỏ treo lên đến chết. Em còn nghe thấy rất nhiều người kêu, đau quá, đau quá. Bọn chúng còn muốn bắt em.""Bọn chúng? Không phải con quỷ sao?"

"Không" Con búp bê lắc đầu.

Có rất nhiều mâu thuẫn đặt ra. Quỷ nữ và bọn chúng là hai nhóm khác nhau. Nhưng quỷ nữ cũng ăn yêu ma, tại sao lại không ăn bọn chúng. Những cái xác bên ngoài là sao? Ai là kẻ câu hồn? Ai là bọn chúng?

"Con quỷ có quay lại đây không?"

"Không, nó nói nơi này quá chật, nó không thích."

Mọi người nhìn nhau. Nó chỉ là một pho tượng, làm thế nào trong thời gian ngắn lại có thể hóa yêu, còn có ý thức riêng. Khoan đã...

"Nó nói với ai? Làm sao em biết."

"Nó nói với tiên tử."

"Tiên tử là ai?"

Con búp bê suy nghĩ, như nhớ lại.

"Tiên tử là người trông coi miếu. Các nàng rất đẹp, mặc áo choàng đỏ."

"Vọng Nguyệt Giáo." Kỳ Thiên ngiến răng, nói ra từng chữ một.

Cộc.

Mọi người giật mình nhìn ra cửa. Bên ngoài có một cái bóng chầm chậm gõ cửa. Lam An cúi xuống, con búp bê vải đã trở lại bình thường. Lam An khẽ suỵt với mọi người, sau đó thầm thì nói.

"Nếu chúng ta không mời nó vào, thì nó sẽ không vào được."

Cộc. Cộc. Cộc.

Tiếng gõ cửa lại đều đặn vang lên, sau đó cậu nghe giọng nói của Nguyệt Hạ.

"Lam An, mở cửa cho ta."

Cậu mừng rỡ, vội chạy lên, nhưng sau đó khựng lại.

"Chẳng phải công tử nói sẽ đi tìm Mai Hoa Thượng Tiên? Sao công tử về sớm vậy?"

Bọn thiếu niên thấy rõ Lam An không tin tưởng người này, bởi vì cách xưng hô hoàn toàn khác biệt, chưa kể Nguyệt Hạ công tử không nói ngài sẽ đi tìm Mai Hoa Thượng Tiên. Cái bóng bên ngoài chần chừ rồi nói.

"Ta đã tìm được y rồi. Nhưng y đang có một số chuyện cản chân, không tới kịp. Lam An, mau mở cửa để ta vào, bên ngoài rất nguy hiểm."

Nhóm thiếu niên thấy Lam An để ngón tay lên môi, cắn. Một dòng máu đỏ chảy ra. Thế nhưng máu lại không rơi nhỏ giọt xuống đất. Mà chúng vô cùng đặt xệt, sau đó hình thành một lưỡi gươm gắn liền với cánh tay Lam An. Bọn họ không thể tin được nhìn trú thuật kì dị này. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy cơ thể con người cũng có thể biến thành vũ khí.

"Công tử, nếu ta không mở cửa thì sao?" Lam An lạnh lùng nói.

Cái bóng bên ngoài im lặng hồi lâu, sau đó cười.

"Lam An, ngươi dám trái lời ta. Ta là công tử, chủ nhân của ngươi."

Y không phải công tử của cậu, cũng không phải chủ nhân của cậu. Y là quỷ vương mà cậu triệu hồi. Xét lại cậu mới là chủ nhân của y. Thế mà cứ hết lần này tới lần khác, ngạo mạn coi cậu như người hầu. Lam An nhếch môi, tà ác cười.

"Ta ghét nhất kẻ nào dám giả dạng y."

Nhóm thiêu niên nhìn gương mặt lạnh lẽo khát máu của Lam An bấc giác rùng mình. Đây không phải thiếu niên anh tuấn, mỉm cười chảo hỏi với bọn họ. Cũng không phải là thiếu niên dịu dàng, cười khờ dại trước mặt Nguyệt Hạ công tử. Thiếu niên này mang hơi thở tà ác, ngạo mạng cuồng vọng. Bọn họ không biết đâu là ta, đâu là địch nữa rồi. Kỳ Thiên cùng Thi Trúc siết chặt kiếm trong tay, lùi xa Lam An, bảo vệ Thanh Tâm cùng Thanh Nhã ở phía sau. Cái bóng sau khi nghe thấy thì khục khặc cười rồi biến mất. Cái bóng bay đi, Lam An chầm chậm quay lại với nhóm thiếu niên. Thấy bộ dáng đề phòng của bọn họ, Lam An dịu dàng cười.

"Nó đi rồi, không cần sợ."

Bọn họ thấy Lam An trở lại bình thường như trước kia, không hiểu sao cảm thấy lúng túng. Bọn họ nên đề phòng thiếu niên này hay không? Nhưng thiếu niên này hết lần này tới lần khác bảo vệ họ. Lam An khiến họ vừa cảm thấy an tâm, vừa cảm thấy sợ hãi. Con người này, thật khó hiểu.

Lam An lấy bút, vẽ vẽ dưới chân, vừa vẽ vừa nói.

"Lát nữa nếu có chuyện gì thì mọi người phải cẩn thận, không được ra ngoài."

"Dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài." Lam An nhấn mạnh một lần nữa. Nhóm thiêu niên dù không hiểu gì nhưng vẫn vô thức gật đầu. "Mọi người phải nghe lời Tứ nương, được không?" Bọn họ tiếp tục gật đầu, sau đó khó hiểu nhìn Lam An. Tứ nương là ai? Đột nhiên, từ vòng tròn Lam An vẽ, một thiếu phụ trồi lên. Nàng mặt một bộ đồ cũ, gương mặt trắng bệt. Tóc búi thấp đằng sau. Hai tay nàng ẵm một đứa trẻ, cất tiếng ru. Giọng nàng rất nhẹ nhàng, như âm thanh của gió, khiến lòng người thư thái, dễ chịu. Bọn họ biết nàng không phải con người, nhưng đứa trẻ nàng ôm, lại là một đứa trẻ loài người. Đứa bé chỉ mới vài tháng tuổi, nhỏ xíu, mặt đỏ hồng, ngủ say xưa. Lam An chắp tay, cúi chào nàng. Nàng âu yếm nhìn cậu, sau đó xoa mặt cậu.

"Con sống có tốt không?"

Lam An nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, áp vào má mình.

"Con sống tốt lắm, còn người?"

"Rất tốt." Nàng hiền hậu cười.

Sau đó nàng lo lắng nói.

"Kẻ ở với con, hắn ta không tầm thường, con phải cẩn thận. Hôm đó ta muốn tới tiễn con, nhưng hắn ta không cho bất kì ai tới gần con cả."

Ai dè cậu không thấy bất kỳ yêu ma quỷ quái nào quấy rầy cậu. Cậu cười hì hì với Tứ nương sau đó nói.

"Người có thể bảo vệ bọn họ được không, mọi người đều bị thương, sức chiến đấu không tốt lắm."

Tứ nương nhìn nhóm thiếu niên, dịu dàng cười, sau đó gật đầu với Lam An. Nàng quan tâm.

"Con định làm gì?"

Sau đó nàng nhìn thấy lưỡi gươm máu ở tay Lam An, đau lòng.

"Tại sao con? Tại sao con lại? Đứa trẻ này." Nàng thở dài, đối mắt u buồn nhìn Lam An, xoa đầu cậu không ngớt. Nhóm thiếu niên không hiểu gì, nhưng bọn họ có cảm giác không lành. Tại sao Tứ nương nàng trông đau khổ như thế. Lam An ngoan ngoãn để nàng xoa đầu mình, sau đó nói với nhóm thiếu niên.

"Mọi người nhớ phải nghe lời nàng."

Nhóm thiêu niên vội vã gật đầu.

Cộc. Cộc. Cộc.

Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Mọi người sợ hãi hướng ra cửa. Giọng Nguyệt Hạ âm u.

"Lam An, mở cửa cho ta."

Lam An đưa ngón tay bên bàn tay còn lại lên miệng, cắn, sau đó, một lưỡi kiếm khác cũng hình thành. Lam An lạnh mặt, nhoẻn miệng cười.

"Ta tới đây."

Lúc này nhóm thiếu niên mới biết tại sao Tứ nương lại đau khổ như thế. Lam An muốn liều mình với bọn quái vật bên ngoài. Lam An đi tới bên cửa, sau đó trấn an mọi người.

"Mọi người nhớ phải nghe lời Tứ nương và không được ra ngoài. Còn nữa..." Lam An hít sâu một hơi, sau đó ấm áp cười. "Nói với Nguyệt Hạ rằng, ta nhớ ngài ấy lắm."

Sau đó cậu mở cửa ra, cuồng phong bão táp điên cuồng gò thét bên ngoài, khuấy tung cả mặt đất. Bầu trời đen kịt, sấm chớp không vừng vang lên như muốn chám giết tất cả mọi thứ. Nhóm thiếu niên thấy Lam An đi thẳng vào cơn lốc kia, giữ lại một mảnh yên bình đằng sau cho bọn họ.

Truyện Chữ Hay