Máu của Huyền Vũ rất tốt. Chỉ một chút mà vết thương của Lam An đã lành gần hết, chỉ là cơn sốt nhẹ khiến cậu vẫn mê mang. Nguyệt Hạ đắp kín chăn cho Lam An, sau đó đi tới phòng Huyền Vũ.
"Có sao không?"
Nguyệt Hạ thấy Huyền Vũ lặn lẽ họa chú trong phòng thì lên tiếng.
"Không hề gì."
Huyền Vũ thản nhiên đáp lại. Nguyệt Hạ cũng đoán được y sẽ nói thế. Hắn biết y không sao thì muốn quay về xem Lam An, nào ngờ bị gọi lại.
"Đứa trẻ ấy và ngươi."
Huyền Vũ gác bút, lên tiếng. Nguyệt Hạ đoán được y muốn nói gì, liền lên tiếng ngăn lại.
"Đó là chuyện của hai chúng ta."
"Ta muốn tốt cho ngươi, không muốn ngươi dấn sâu vào."
Nguyệt Hạ vội bỏ đi, lại bị gọi lại.
"Ngươi nghĩ ngươi và hắn sẽ hạnh phúc sao?"
"Năm đó ngươi cùng Tuyết Vy tiên tử hạnh phúc sao?"
Huyền Vũ siết chặt tay lại, sau đó áp chế tức giận, tiếp tục nói.
"Nguyệt Hạ, ta lo lắng cho ngươi. Ngươi thích hắn. Thích hắn thì thế nào? Hắn sẽ thích ngươi sao? Nếu hắn thích ngươi thì sao? Hai người các ngươi sẽ chịu đựng được sự dè bĩu của thiên hạ sao? Hắn lúc này chỉ là một đứa trẻ, hắn không hiểu được tình yêu là gì. Nếu hắn lớn lên chút nữa, gặp được cô gái hắn thương, hắn sẽ nghĩ ngươi lợi dụng hắn. Hắn sẽ ghê tởm ngươi, căm thù ngươi. Ngươi chịu được sao? Ngươi dứt ra được sao? Ngươi muốn bi kịch năm đó lặp lại nữa sao?"
"Câm miệng."
Nguyệt Hạ hét lên, ánh mắt hằn đỏ nhìn Huyền Vũ.
"Thiên hạ dè bĩu thì sao? Gặp một người, ta giết một người. Nếu bọn chúng không sợ chết, ta ngại gì không thành toàn cho bọn chúng. Bọn chúng cũng không phải cha mẹ ta. Ta cớ gì phải để ý. Hắn có người trong lòng thì sao. Chỉ cần hắn không bỏ rơi ta, ta sẽ giữ hắn bên mình. Còn nữa, ngươi không phải hắn, đừng dùng thứ suy nghĩ hạ tiện của ngươi áp đặt lên hắn. Cái loại dám làm không dám chịu đáng chịu báo ứng. Huyền Vũ, ngươi giả vờ thanh cao làm cái gì. Ngươi chỉ là ganh tỵ với chúng ta mà thôi. Ngươi từng bao giờ dám đặt tay lên ngực mình mà nói ngươi chưa bao giờ hối hận không? Mười năm gặp lại, ta hi vọng cùng ngươi có thể làm bằng hữu tốt. Ngươi đừng khiến ta một lần nữa lại hận ngươi."
Nguyệt Hạ gằn lên từng chữ, sau đó hất tay bỏ đi. Huyền Vũ thấy bộ dáng đáng sợ của hắn, vội đuổi theo.
"Tâm ma của ngươi."
Nào ngờ vừa ra ngoài liền gặp Lam An. Cậu gầy yếu, dựa vào lan can. Gương mặt ửng đỏ vì sốt. Lam An chậm rãi đi tới Nguyệt Hạ, ngã vào lòng hắn.
"Quỷ vương, ta sẽ không."
Giọng Lam An dù run rẩy yếu ớt, nhưng nồng đậm sự quyết tâm. Bên ngoài gió lớn, bởi vì gấp gáp ra ngoài mà Lam An chỉ mặc một bồ đồ ngủ mỏng đến cả dép cũng không mang. Nguyệt Hạ vội ôm cậu vào lòng, dùng ống tay bao lấy cho cậu. Lam An thút thít nói, nước mắt cũng bắt đầu chảy ra."Quỷ Vương... Ta sẽ không... không thích người khác... nên ngài đừng bao giờ rời bỏ ta..."
Nguyệt Hạ nghe lời của cậu thì yêu thương vuốt ve. Hắn ẵm cậu, ủ trong lòng, sau đó chán ghét nhìn Huyền Vũ mà bỏ đi. Về tới phòng, Nguyệt Hạ nhẹ nhàng đặt Lam An xuống. Cậu vội chạy ra ngoài, chân cũng chưa mang giày, giờ đã lạnh tới tê cóng. Hắn muốn ủ ấm chân cho cậu, mới nhớ lại mình chỉ là một tử thi, cơ thể vô cùng lạnh lẽo.
"Ngươi sao chưa mang giày lại chạy ra ngoài rồi. Muốn bị đánh mông sao."
Hắn nghiêm khắc răn đe, nhưng giọng lại vô cùng mềm mỏng. Lam An vừa nín khóc, hai mắt vẫn còn đỏ hoe.
"Quỷ Vương, ta sợ ngài bỏ ta."
"Đứa ngốc này." Nguyệt Hạ thở dài, không kiềm lòng được mà nằm lên giường, ôm Lam An.
"Quỷ Vương, ngài hứa đừng bao giờ bỏ ta."
"Ta hứa. Đói không?"
Lam An mệt mỏi lắc đầu, mắt cũng nặng chịch khép lại.
"Ngủ đi." Nguyệt Hạ thương yêu xoa đầu cậu.
Sáng hôm sau, sau khi dùng hết hai bình máu của Huyền Vũ, cậu đã trở lại tốt lắm. Tay của Nguyệt Hạ cũng được gắn cái mới. Tuy không đẹp bằng cánh tay cũ nhưng nhìn cũng rất tinh xảo. Nghe nói là một chế tác của một thợ thủ công tài năng nào đó. Sau khi dùng bữa sáng trong phòng, bọn họ gặp nhóm Huyền Vũ bên ngoài.
"Có chuyện gì?" Nguyệt Hạ không mấy thoải mái, kéo Lam An ngồi xuống.
"Quỷ Nữ này không đơn giản, nên ta đã kêu đệ tử Bách Thảo Trang cấp tốc tới đây để áp giải nàng về. Nhưng mà Thúy Tiên Cốc gần đây, ta sợ bọn họ tới cướp."
Huyền Vũ chậm rãi nói ra vấn đề.
"Vậy ngươi muốn sao? Nếu giúp được ta sẽ giúp nhưng nói trước, ta sẽ không ở lại đây giúp ngươi giải quyết Thúy Tiên Cốc."
"Chuyện đó ngươi yên tâm. Việc tiêu trừ Quỷ Nữ chắc chắn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, tin tức sẽ không chuyền nhanh như vậy. Hơn nữa Thúy Tiên Cốc lần này thiệt hại nặng nề, những cái xác treo trên cổ thụ đều là đệ tử Thúy Tiên Cốc nên ta nghĩ bọn họ sẽ không liều lĩnh phái ngươi tới đây nữa. Ta chỉ cần ngươi giúp ta tra khảo Quỷ Nữ, sau đó niêm phong nàng lại."
"Được." Nguyệt Hạ thoải mái đáp ứng, hắn cũng muốn biết mục đích đằng sau của Quỷ Nữ là gì. Thứ đó xém chút nữa là hại chết Lam An của hắn. Bọn họ liền đi tới một bãi đất trống sau núi. Nhóm thiếu niên kéo theo một phần thạch cao bị chú ngữ quấn quanh dày đặt. Huyền Vũ để nhóm thiếu niên hạ tảng thạch cao xuống, sau đó để nhóm thiếu niên lui ra. Huyền Vũ thấy Lam An vẫn đứng đó thì nhìn Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ thản nhiên đáp.
"Để y ở lại, có thể giúp."
Bọn họ nhanh chóng họa chú,một vòng chú thuật chắc chắn dựng lên, ngăn cách bọn họ với bên ngoài. Huyền Vũ chăm chú nhìn tảng thạch cao trước mặt, sau đó nói với Nguyệt Hạ.
"Ta trấn, ngươi mở."
Nguyệt Hạ gật đầu, hắn chỉ vào tạng thạch cao, một làn khói đen mảnh như tơ tỏa ra, sau đó chen vào tảng thạch cao trước mặt, gọt xuống từng tầng, từng tầng. Tới khi lớp cuối cùng được gọt xuống, một dòng nước đặc sệt thối rửa chảy ra, xen lẫn bùn đất và dịch vàng. Nằm ở giữa trong tảng thạch cao, là một vật gì đó trông khá giống con người. "Thạch nhân?"
"Thạch nhân?" Huyền Vũ không rõ mà hỏi lại, sau đó nhìn chằm chằm vào sinh vật trước mặt. Lam An cố trấn tĩnh, nắm chặt tay Nguyệt Hạ.
Trước mặt họ, là một thứ gì đó có dáng dấp con người. Gương mặt hoàng toàn bị lột sạch, không nhìn thấy ngũ quang. Chỉ có tầng tầng cơ thịt bị nhồi lại với nhau, như một cái bánh khô nhão, gồ ghề, nhớp nháp. Cơ thể không hề có tay chân, nội tạng bị bọc lại bởi một cái túi trong suốt, có thể nhìn rõ quả tim đỏ ửng đang thình thịch đập, cả từng mạch máu chuyển động, và cái phổi phập phồng. Nhưng bên trong bao tử lại là hàng chục tròng mắt không ngừng láo liên nhìn xung quanh. Chúng bơi qua lại, phần đuôi vẫy đạp, khi bám được vào thành bao tử, cái đuôi bắt đầu mọc rễ, đâm ra ngoài, nếu bắt được bất kì thứ gì, chúng sẽ hút lấy, nếu không, chúng lại rút lui, rồi tiếp tục bơi trong bao tử. Nguyệt Hạ quay mặt Lam An qua một bên, không đành lòng để cậu nhìn nữa.
"Thứ này là gì?" Huyền Vũ nhìn sinh vật kinh dị trước mặt, không tin được đây có thể từng là một con người.
"Thứ này là Thạch Nhân, ngươi không biết cũng phải vì thứ này chỉ có trong Quỷ Ngục."
"Quỷ Ngục." Nghe đến đây, bọn họ đều có chút sợ hãi.
Quỷ Ngục không như ma giới hay nhân giới. Đó là sự trừng phạt tối thượng của thượng cổ thiên thần. Nơi đó vô cùng kinh khủng, không chỉ có những sinh vật quái dị, những chế tạo quái dị, còn có những sự tra tấn quái dị. Ngươi sẽ thấy cơ thể mình bị thiêu rụi nơi đó, từ từ thối rửa, chịu đau đớn, nhưng ngươi sẽ không chết, không bao giờ chết. Nơi đó, ngươi không những phải tranh đấu với những thứ sinh vật có thể ăn ngươi, còn phải chiến đấu với lí trí của mình. Nếu ngươi bỏ cuộc, trở nên điên loạn, ngươi sẽ bị giam cầm mãi mãi trong đó. Nơi đó dùng để trừng phạt những kẻ tội ác tày trời. Dù ngươi có là thần tiên, hay đứng đầu ma giới, khi nghiệt chướng đã đạt tới mức độ nào đó, sẽ bị ma quỷ cắn nuốt, nhốt vào Quỷ Ngục. Năm đó Nguyệt Hạ điên cuồng luyện tà thuật, ma khí đã xâm nhập hết cả cơ thể hắn, sau đó một trận chiến, giết cả chục ngàn người. Chướng khí quá nặng không thể nào rửa được. Bị ma quỷ cắn xé mà tống vào Quỷ Ngục. Không thể tin được, hắn lại là người đầu tiên có thể thoát ra. Cũng vì thế mà hắn biết nhiều thứ mà người khác không biết.
"Thạch nhân là một loại chế tác của Quỷ Ngục. Nó giống như mộc nhân, được tạo ra từ người, lại giống như lệ quỷ, dùng sự đau đớn và căm hận để tạo ra sức mạnh."
Huyền Vũ không thể tin được, trầm giọng.
"Ngươi nói thứ này là người."
Nguyệt Hạ nhắm mặt, thở dài.
"Đúng vậy."
Không trách được thứ này có suy nghĩ như con người.
"Thạch nhân được tạo ra từ con người. Đau đớn thống khổ khi người đó chịu đựng lúc còn sống càng lớn, thì sức mạnh của thạch nhân càng mạnh. Vì chúng hoàn toàn đánh mất sự thương xót của con người, ra tay càng tàn nhẫn. Thạch nhân có suy nghĩ, nhưng không có lí trí. Chúng chỉ biết thỏa mãn bản năng sinh tồn, đói thì ăn, gặp nguy hiểm thì giết. Để tạo ra thạch nhân, bắt buộc phải hủy cả gương mặt, hủy tất cả các giác quan, như vậy chúng sẽ không ý thực được mình đã chết. Sau đó sẽ cam tâm tình nguyện làm vật chứa cho Độc Nhãn. Hủy xúc giác, bắt buộc phải lột da, mà còn lạ lột khi còn sống. Sau đó thì đưa thạch nhân này vào bên trong vật chế tác. Dùng sự hận thù của thạch nhân để vận hành.""Thật tàn nhẫn." Lam An không tin được mà run lên.
Nguyệt Hạ vỗ lưng cậu.
"Không muốn nghe thì có thể bịt tai lại, không cần ép chính mình."
Lam An lắc đầu. Cậu muốn ở bên Quỷ Vương. Cậu biết Quỷ Vương có sức mạnh phi thường, xung quanh y sẽ không ngừng xuất hiện những thứ như vậy. Nên cậu muốn mình mạnh hơn để có thể đứng bên người nọ.
"Ngươi nói Độc Nhãn là những thứ kia."
"Đúng vậy, chúng là một loại kí sinh trùng chỉ sinh sống ở Quỷ Ngục, nếu ra ngoài sẽ bị đói khát mà chết ngay lập tức, trừ khi có thể bám vào vật chứa. Chúng có thể kí sinh ở não, ở mắt, hay ở bất kì bộ phận nào. Cái đuôi ấy sẽ bám vào, rồi hút dinh dưỡng. Bọn chúng là lũ tham ăn, mà còn thèm khát vật sống."
Huyễn Vũ suy nghĩ, vấn đề nghiêm rọng hơn y tưởng. Tạo thạch nhân, Độc Nhãn ký sinh, miếu nữ thần, Quỷ Ngục. Quá nhiều chuyện phát sinh cùng một lúc, cái này liên quan tới cái kia, lại toàn là nhứng thứ cấm kỵ. Y cần phải mang thứ này về Bách Thảo Trang, niêm phong lại càng nhanh càng tốt, sau đó thông báo cho Ngũ đại gia tộc, nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
"Ngươi nói nó có suy nghĩ nhưng không có lý trí?" Huyền Vũ hỏi.
"Đúng vậy."
"Có thể tra khảo không?"
"Rất khó nói." Hắn cũng muốn biết ngày đó nữ quỷ nói "ngươi tới rồi" là có ý gì. Còn nữa, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bất kì ai tổn thương Lam An. Nghĩ tới khi ấy, Lam An bị thứ này nuốt chửng, cả người Nguyệt Hạ đều run lên.
Huyền Vũ gia tăng linh lực lên kết giới bởi vì khi tra khảo, bọn họ bắt buộc vảo làm yếu chú thuật xung quanh quỷ nữ, quỷ nữ sẽ tìm cơ hội trốn thoát, bọn họ tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra. Nguyệt Hạ kéo Lam An ra sau lưng mình, dặn dò.
"Lát nữa nếu có chuyện gì thì cứ núp sau lưng ta."
Lam An ngoan ngoãn gật đầu. Khi thấy kết giới đủ mạnh, Nguyệt Hạ dần thả lỏng phong ấn. Ngay khi phong ấn giảm xuống, Độc Nhãn bắt đầu náo loạn, chúng điên cuồng bơi loạn xạ xung quanh, hòng muốn xé rách chiếc bọc để ra ngoài. Nguyệt Hạ ra hiệu mọi người lùi về sau, sau đó ném một hạt mầm lên bụng của thạch nhân. Hạt mần nhanh chóng sinh sôi, sau đó bao hết phần bụng lại.
"Ngươi vừa làm gì?"
"Để cho chúng ngủ một lúc."
Huyền Vũ hiểu, sau đó từ không trung, y vẽ ra một Vấn Thuật. Đó là những vòng chú thuật màu vàng trồng lên nhau. Xung quanh là các ô chữ và số. Phía trong cùng là một đóa hoa Linh Lan.
"Ta là Bạch Đế, đế chủ của Bách Thảo Trang, ta yêu cầu ngươi trả lời những câu hỏi của ta, ngươi nghe rõ." Huyền vũ cao giọng nói. Người có linh lực càng mạnh, uy quyền càng cao, thì đáp an khi tra khảo sẽ càng chính xác và rõ ràng. Còn không, ngay cả hồn cũng không triệu được.
Bọn họ chăm chú nhìn Vấn Thuât trên không trung, đóa Linh Lan vẫn héo rũ. Nguyệt Hạ xoay ngón tay, những nhánh cây mỏng manh bắt đầu siết chặt lại. Mọi người có thể thấy rõ phần bụng bị ép xuống. Ngay sau đó, tiếng đinh đang vang lên, đóa hoa Linh Lang bắt đầu phát sáng."Ngươi tên gì?"
Vất Thuật im lặng một hồi, sau đó bắt đầu xoay chuyển. ( anh chơi cầu cơ)
"Không biết."
"Ngươi từ đâu đến, chết thế nào, ai giết ngươi."
Vẫn một câu trả lời.
"Không biết."
Chuyện này cũng dễ hiểu. Thạch nhân bị hành hạ đến đánh mất lí trí, không nhớ gì cũng là điều hiển nhiên.
"Ai mang ngươi tới đây?"
"Không biết."
"Tại sao lại giết người?"
"Đói."
Bọn họ coi như thu hoạch được một chút.
"Hỏi nó, hôm đó nói "ngươi tới rồi" là ý gì?" Nguyệt Hạ nói khẽ với Huyền Vũ
Huyền Vũ hiểu ý, truy vấn. Vấn Thuật im lặng một hồi, sau đó nó bắt đầu di chuyển. Những dòng chữ xoay tròn, xoay tròn, nhưng không đưa ra bất kì đáp án nào cả. Sau đó nó bắt đầu chuyển động đến chóng mặt. Thạch nhân đang rối loạn, nó muốn vùng ra khỏi khống chế. Nguyệt Hạ chuyền tà lực vào, hi vọng kiềm chế nó lại. Huyền Vũ thì dùng linh lực của mình, cố gắng duy trì độ cân bằng cho Vấn Thuật, sau đó không ngừng vẽ ra những bùa chú khác xung quanh hòng xoa dịu thạch nhân. Vấn Thuật cuối cùng cũng chậm lại. Những con chữ bắt đầu hiện ra rõ ràng hơn. Bọn họ lẳng lặng nhìn đáp án. Cho tới khi con chữ cuối cùng được xếp vào, chỉ có hai chữ ngắn ngủi.
"Giết hắn."
Ngay khi bọn họ không hiểu chuyện gì xảy ra. Độc Nhãn đột ngột phát điên, bất chấp đâm xuyên thủng bao tử, lao về phía Nguyệt Hạ. Nó đưa cái đuôi sắc như kim của nó phóng về phia Nguyệt Hạ như muốn ghim hắn thành con nhím. Nhưng rời cơ thể vật chủ chưa được bao lâu, Độc Nhãn liền khô héo. Nguyệt Hạ đề phòng nhìn chằm chằm thạch nhân với cái lỗ lớn ở bụng. Phần nội tạng không có độc nhãn duy trì dần đình trệ rồi thối rửa. Trên gương mặt lồi lõm lẫn lộn những thớ cơ và thịt, hắn như cảm thấy thạch nhân nhợt nhạt cười.
Thạch Nhân đã chết, nó dần chảy thành nước rồi biến mất. Những thứ thuôc về Quỷ Ngục sau khi phân hủy chỉ có thể quay về Quỷ Ngục.
"Nó nói muốn giết ngươi." Huyền Vũ nghi vấn hỏi.
"Cũng không hẳn. Lời nói quá mơ hồ, không thể rút ra điều gì." Nguyệt Hạ lại rất vô tư, không hề lo lắng.
"Bọn chúng rất nguy hiểm, nếu nhằm vào ngươi thì sao. Ngươi nên theo ta về Bách Thảo Trang." Huyền Vũ có ý tốt khuyên hắn.
"Bạch Đế." Nguyệt hạ lạnh giọng.
Huyền Vũ cau mày, y không thích khi Nguyệt Hạ gọi y như vậy.
"Ngài quên ta đã thề cả đời này cũng không muốn quay lại nơi dơ bẩn đó." Nguyệt Hạ lời đầy trêu trọc. Sau đó không lời từ biệt mà kéo Lam An bỏ đi. Lam An khẽ xoay đầu. Tại sao bóng dáng Bạch Đế đứng ở nơi kia lại cô đơn như vậy.
Vì là ở trong rừng, Nguyệt Hạ không cần để ý hình tượng, hắn đơn giản biến thành hồ ly, sau đó cõng Lam An phóng như bay. Lam An mấy ngày nay hết bị thương rồi lại bị thương, cơ thể lúc nào cũng ỉu xìu, lúc này cậu lại không ngừng phấn khích cười đùa, trở nên có sức sống."Chơi vui không?" Nguyệt Hạ cố ý nhảy cao lên một chút.
"Vui lắm." Lam An phấn khích hét lên, sau đó túm chặt lông Nguyệt Hạ để khỏi bị rớt ra. Nào ngờ túm quá chặt, cậu xé mất một mảng da. Lam A sợ hãi, lấy hồ dán lại.
"Vui thì ngươi nên tỏ chút thành ý, mau cảm tả ta."
Lam An suy nghĩ một hồi, sau đó lấy tay xoa nhẹ đầu Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ liền đen mặt. Xế chiều, Nguyệt Hạ hóa lại hình người, dẫn Lam An vào thành.
"Sao chúng ta không đi nữa?" Lam An tò mò hỏi.
"Ngươi mệt, nên tìm một chỗ nghỉ ngơi."
Bọn họ chạy cả một ngày, hắn thì không sao, nhưng Lam An vẫn là con người, hơn nữa còn là một đứa trẻ, không thể để cậu ngồi đường dài mệt cả ngày được.
Vào thành, Nguyệt Hạ bị chặn lại. Lính canh cổng thành muốn Nguyệt Hạ cởi mạng che để kiểm tra mặt. Đây là một thông lệ được ban hành từ mười năm trước sau trận chiến với Quỷ Vương. Trong nhân giới, tà thuật không phải là thứ mà mọi người căm ghét nhất mà là huyết thuật. Huyết thuật cũng như tên, là dùng máu người mà luyện, là thứ ma thuật tà ác bị căm hận nhất. Mười năm trước, huyết thuật đột nhiên xuất hiện, làm nhiễu loạn giới tu tiên. Dù đã bị cảnh báo, nhưng vì tốc độ gia tăng sức mạnh quá nhanh, nhiều người bất chấp tất cả, vứt bỏ nhân tính mà lao vào luyện. Năm đó, Quỷ Vương tay, tống hết tất cả những kẻ luyện huyết thuật vào Quỷ Ngục, tiếng gào thét đau đớn vô cùng ghê người, cả một ngọn núi bị nhuốm máu. Tuy việc làm của Quỷ vương là đúng, nhưng vẫn có hàng ngàn người có thể cứu được. Quỷ Vương ra tay quá tàn ác, cuối cùng bị báo ứng, bị ma quỷ cắn nuốt, biến mất trong Quỷ Ngục. Từ đó mọi người vô cùng khiếp sợ, không còn dám luyện Huyết Thuật. Nhưng vẫn có một số kẻ không sợ chết. Việc nhận ra một người có luyện Huyết Thuật hay không rất đơn giản. Chỉ cần nhìn mặt va tròng mắt. Người luyện huyết thuật, khi khát máu, mắt sẽ nhuốm đỏ, tròng mắt đặc biệt to. Mạch máu nơi mặt cũng sẽ biến thành từng đường li ti, nổi trên da. Nhưng nếu là người luyện Huyết Thật đã tới cảnh giới cao sẽ khó phát hiện, vì chúng có thể che dấu được. Nhưng như vậy, ngày tận mạng của chúng cũng tới gần, vì chướng nghiệp càng nhiều, thì sẽ bị kéo xuống quỷ ngục càng nhanh, trừ khi...
"Mau cởi mạng che."
Tên lính bắt đầu sốt ruột. Nguyệt Hạ nhất quyết không chịu tháo ra, Lam An cũng hết cách. Tên lính mất kiên nhẫn, hét to, những tên lính xung quanh cũng bao vây lại.
"Ngươi nếu không tháo mạng che, ta sẽ bắt nhốt ngươi."
"Tại sao lại phái thảo mạng."
Nguyệt Hạ ngạo mạng nói lại. cúng khó trách, hắn mới sống lại, không biết quy cũ này.
"Để xem ngươi có luyện Huyết Thuật hay không."
Nguyệt Hạ im lặng suy nghĩ, Lam An biết y khó chịu, vội nói với mấy vị lính.
"Huynh ấy colii do riêng nên không thích tháo mạn, mấy vị rộng lượng, có thể cho chúng ta qua được không? Ta đảmbảo, chúng ta là người tốt"Tên lính đang la hét, thấy một thiếu niên thanh tú nói chuyện, bất giác giọng mềm lại, nhưng vẫn kiên quyết không cho qua.
"Ta không thể qua loa cho các ngươi qua được. Lỡ các ngươi luyện Huyết Thuật, hại chết mọi người trong thành thì sao? Còn nữa, ngươi là gì của hắn."
Lam An xoắn xuýt, mình nên nói mình là gì của Quỷ Vương đây.
"Hắn là em trai ta."
Nói xong Nguyệt Hạ tháo mạn. Vừa nhìn thấy khuôn mặt của hắn, mọi người liền im miệng, vội để cho bọn họ qua. Đi xa khoảng một khúc, Nguyệt Hạ cùng Lam an liền nghe tiếng nói rành mạch của tên lính.
"Sinh ra xấu xí như vậy, chả trách lại không dám đưa mặt ra ngoài. Ta còn cảm thấy xấu hổ cho cha mẹ của hắn."
Chát.
Lam An rõ ràng nghe tiếng bạt tai vang lên. Cậu tò mò quay ra đằng sau, liền thấy có một tiểu quỷ đang tát mặt của tên lính vừa nói. Còn tên lình thì rõ ràng không hiểu gì cả, sợ hãi ôm mặt ngó trái ngó phải. Lam An lén lút nhìn Nguyệt Hạ, chỉ thấy y cười nham hiểm, sau đó nhéo hai má của cậu, kéo qua hai bên.
"Chính ngươi. Vì ngươi mà ta mới bị mất mặt như vậy. Nhan sắc trời phú của ta, không ngờ lại có ngày lưu lạc tới mức này."
Nguyệt Hạ tức giận, hét lên với trời. Lam An thút thít xoa mặt, vô tội nói.
"Sao ngài lại nói ta chứ, ta rõ ràng vẽ mặt ngài đẹp như vậy mà."
"Đẹp? Ngươi thấy chỗ nào đẹp. Còn không bằng cái móng chân đời trước của ta."
Lam An không tin, cậu lấy trong người một bức tranh vẽ.
"Đây là hình của ngài, ta rõ ràng vẽ đẹp hơn thế rồi còn gì."
Nguyệt Hạ run rẩy nhìn một tên ăn mặc thô lỗ, râu ria xồm xoàn, mặt trư mắt híp. Hắn lại gào lên.
"Tên khốn nào dám vẽ ta như vậy, ta phải đốt nhà chúng."
Cùng lúc đó, một người đi qua.
"Bán ảnh Quỷ Vương hai đồng một tấm đây. Dùng cho diệt quỷ, diệt ma, trừ tà, trị mụn, trị chứng biến ăn của trẻ nhỏ đây."
Nguyệt hạ muốn gây sự với tên đó thì bị Lam an kéo vào khách trọ. Tới lúc vào phòng thì cả hai mệt mỏi ngồi xuống. Nguyệt Hạ nằm dài ra bàn, còn Lam An bắt đầu xếp hành lý, gọi cơm, gọi nước. Xong xuôi, cậu mới ngồi lại kế bên Nguyệt hạ.
"Quỷ vương, mai chúng ta xuất hành sớm được không?"
"Sao vậy?"
"Ta cứ có cảm giác, nơi này không ổn."
Nguyệt Hạ xoa xoa đầu cậu.
"Đừng nghĩ nhiều, có ta ở đây."
Lam An gnhe vậy thì an tâm.
Tách.
Cậu giật mình.
"Quỷ vương, ngài có nghe thấy gì không?"
Tách.
Tiếng nước nhỏ giọt bên hiên, rõ ràng hôm nay không mưa, nước từ đâu xuống.Nguyệt hạ chậm rãi đi đến bên cửa sổ, Lam An theo xát y. Nguyệt Hạ nép bên hông, sau đó đột ngột xô mạnh cửa ra, có thư gì đó đen thui liền lao vào phòng, Nguyệt Hạ vội lấy tay che mắt cậu. Dư chấn qua đi, Nguyệt hạ mới chậm rãi bỏ tay xuống, Lam An lúc này mới nhìn thấy một con ma rút ruột trong phòng. Gương mặt nó trắng bệt, lưỡi dài cả thước, hơn nữa, từ cổ trở xuống, nó chỉ có bộ ruột dài thòng mà không có tay chân. Nếu lúc nãy thình lình mà thấy thứ này, cậu đảm bảo sẽ ngất xỉu.
"Ngươi tới đây làm gì."
Nguyệt Hạ nghiêm mặt hỏi.
"Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngài."
Con ma uốn lưỡi, ngọng nghịu nói.
"Nói đi."
Nguyệt Hạ ra lệnh. Nhưng con ma ấy chỉ len lén nhìn Lam An, rồi ngậm miệng. Nguyệt Hạ hiểu ý nó. Y dựng một tường phép xung quanh khách trọ, rồi đi ra ngoài.
"Quỷ vương." Lam An bất an gọi theo.
Nguyệt hạ cười trấn an.
"Ta sẽ quay lại."
Bọn họ đi không quá xa. Con ma này vốn là thuộc hạ đời trước của y. Không ngờ sống lại chưa bao lâu nó đã tìm tới cửa, chắc là có chuyện, nếu không Nguyệt Hạ sẽ không bỏ Lam An lại một mình.
"Nói mau."
"Quỷ Vương, dạo này ma giới rất loạn?"
"Sao."
"Có một thứ tự xưng là Thánh Nữ xuất hiện. Trong một đêm đã chiếm hơn nữa ma tộc. hơn nữa, thứ đó luyện huyết thuật."
"Ma giới không chống cự được sao?"
"Thứ đó quá mạnh. Bọn ta cũng không biết là gì. Đã có rất nhiều gia tộc gục đổ. Mọi người không ngừng cố gắng làm lễ tụ hồn cho ngài. Không ngờ ta lại gặp ngài ở đây."
"Vậy thứ đó bây giờ ở đâu?"
"Không biết. Sau khi nó càng quét hơn nửa ma tộc liền biến mất. Nhưng có rất nhiều yêu ma bị hút cạn ma lực."
Nguyệt Hạ đăm chiêu, năm đó vì muốn gia tăng sức mạnh trả thù, hắn cũng dùng tới cách đó, cuối cùng bị báo ứng.
"Ta biết rồi."
Nguyệt Hạ bỏ đi.
"Ngài... ngài không quay lại ma giới sao?"
"Chuyện ma giới là chuyện của các ngươi, dù gì ta cũng là con người."
"Quỷ vương."
"Chuyện gì?"
Ma rút ruột lo lắng một hồi, cuối cùng vẫn dằn lòng nói ra.
"Người đi chung với ngài...."
Đột nhiên Nguyệt Hạ cảm thấy một cơn đau xẹt qua. Hắn sợ hãi lao về khách trọ. Vừa vào cửa, hắn liền thấy Lam An yếu ớt ngồi trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra bên hông, mà kết giới hắn tạo ra, không thể tin được mà bị phá vỡ.
"Không thể nào."
Nguyệt Hạ lao tới, nâng Lam An lên. Hắn phát lệnh ho tất cả yêu ma xung quanh truy tìm thứ vừa phá vỡ kết giới. Con ma rút ruột nhìn thấy hắn nổi giận cũng hoảng sợ bỏ chạy. Nguyệt Hạ vội xé áo Lam An ra, một vết cắt bên hông rất sâu, may mà không quá nguy hiểm.
"Ta không sao." Lam An yếu ớt nói.
Vậy mà không sao? Nguyệt Hạ đau lòng. Hắn vội lấy thảo dược ra đắp cho cậu.
"Không sao đâu, ngài liếm liếm chút thì sẽ hết."
Nước miếng của hắn, dù có thể trị thương tức thời nhưng cũng không phải loại tốt lành gì, trừ khi không quá khẩn cấp, hắn cũng không muốn xài.
"Để ta mang ngươi đi gặp y sĩ."
"Không cần mà." Lam An ngăn cản.
"Ngoan, nghe lời."
Nguyệt Hạ choàng áo lên người Lam An, sau đó đạp cửa sổ bay ra ngoài. Chạy khắp cả thành, lại không thể tìm được một dược sư. Lúc này, mới có một con ma xó lén lút chui ra, nói cho hắn biết tất cả dược sư đều bị bắt tới Dương Phủ thành nam. Mà nhóm yêu ma hắn phái đi truy lùng kẻ phá kết giới, lại không có tin tức gì.
Nguyệt Hạ tức giận, hắn tự hứa với lòng, sẽ không bao giờ tách ra khỏi cậu nữa.