Mặc dù Tạ Trọng Tinh đã rõ ràng từ chối, không cần đồng hồ của Tần Chung Việt, nhưng lúc này Tần Chung Việt vẫn không nhịn nổi nên hỏi lại một lần nữa: "Cậu thật sự không cần hả? Tôi cũng đã khắc tên cậu rồi, nếu muốn tặng cho người khác thì trong lòng người khác cũng không thoải mái đâu.
"
Tạ Trọng Tinh thờ ơ, "Không cần, cậu giữ lại mang cho mình đi.
"
Tần Chung Việt nói: "Tôi có rồi mà!"
Hắn vén tay áo lên, là đồng hồ cùng kiểu, mặt đồng hồ lớn hơn một chút so với chiếc đưa cho Tạ Trọng Tinh, dây đồng hồ cũng bằng da thuần màu đen, không phải dây đồng hồ bằng kim loại như của Tạ Trọng Tinh.
Vừa nhìn qua đã biết là kiểu đồ đôi, nhưng chính Tần Chung Việt lại dùng vẻ mặt thẳng thắn thốt ra: "Nếu cậu nhận lấy, hai đứa mình còn có thể mang cùng kiểu rồi, thật tốt á nha.
"
Chung Nhất Minh: "! ! "
Tại sao cậu ta có thể mang tâm tư này nói thẳng tuột ra như vậy chứ?
Chung Nhất Minh nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, biểu tình y vẫn bình tĩnh trước sau như một, không khỏi thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Tạ Trọng Tinh kiên trì không nhận, sâu trong nội tâm Tần Chung Việt vẫn có xíu sợ hãi bởi đời trước bị Tạ Trọng Tinh độc tài chi phối, nên cũng không dám quá miễn cưỡng.
Làm đối tượng bị vu khống, Tạ Trọng Tinh phải đi theo đến đồn cảnh sát một chuyến lập hồ sơ, toàn bộ hành trình Tần Chung Việt với Chung Nhất Minh cũng đi cùng.
Chờ sau khi lăn lộn xong trở về thì đã là buổi tối rồi.
Tần Chung Việt nhìn nhìn thời gian, hỏi Tạ Trọng Tinh: "Có muốn qua nhà tôi ăn cơm chiều không?"
Chung Nhất Minh thay Tạ Trọng Tinh trả lời: "Bắt đầu giờ tự học rồi, hơn nữa chúng tôi đã ăn xong từ trước.
"
Tần Chung Việt nghe xong thì có chút khó chịu, hắn tự hiểu là lòng dạ mình rộng lớn như Thái Bình Dương vậy, do đó mà bên cạnh hắn mới có nhiều bạn bè như thế, nhưng nói thực ra, hắn thực sự có chút không ưa nhìn Chung Nhất Minh.
Có thể là Chung Nhất Minh quá mức tự cao, luôn đoạt lời nói của Tạ Trọng Tinh, người không biết còn tưởng cậu ta là mẹ của Tạ Trọng Tinh nữa đó chớ!
Tần Chung Việt không để ý tới Chung Nhất Minh, hỏi Tạ Trọng Tinh: "Tôi thấy cậu có thể xin nghỉ được, hôm nay cậu bị sợ hãi rồi, tôi muốn mời cậu đi ăn ngon để xả xui.
"
Tạ Trọng Tinh lắc đầu, đáp: "Tôi còn có mấy bộ bài thi chưa làm xong, giờ phải quay về để làm bài thi.
"
Tần Chung Việt bị Tạ Trọng Tinh từ chối lẫn nữa, đành phải uể oải trả lời: "Đành thôi vậy.
"
()碰了灰, nghĩa gốc 碰一鼻子灰: pèngyībí zihuī, mũi dính đầy tro; bị một vố; bị chửi mắng té tát (chán nản vì bị cự tuyệt, bị trách móc)
Tạ Trọng Tinh thấy hắn ủ rũ cụp đuôi, có chút mềm lòng, hạ giọng nói: "Lần sau đi.
"
Tần Chung Việt nghe xong thì trở nên phấn khởi lại, "Được, vậy lần sau nha!"
Hắn với Tạ Trọng Tinh có đề tài chung bí mật nhất, cũng chính là việc Tạ Trọng Tinh làm đặc công, bởi vậy mà Tần Chung Việt đến gần sát y, hơi hơi khom lưng, nhỏ giọng nói: "Lần sau cậu đến nhà tôi, cậu có thể nói cho tôi nghe về kinh nghiệm làm đặc công của cậu nghen, tôi sẽ là người duy nhất nghe được cái này thôi.
"
Tạ Trọng Tinh: "! ! "
Đến bây giờ cậu ta còn tin loại chuyện ma quỷ này sao?
Tần Chung Việt nghĩ tới Chung Nhất Minh, lại dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được hỏi: "Bí mật này, cậu chỉ nói với tôi thôi đúng không?"
"! ! " Đúng là Tạ Trọng Tinh chỉ vui đùa cái này với Tần Chung Việt thôi, vậy là y gật đầu.
Tần Chung Việt thật vui vẻ mà nhếch khóe môi lên, đứng dậy, đắc ý dào dạt nhìn thoáng qua Chung Nhất Minh, nói với Tạ Trọng Tinh: "Để tôi đưa cậu về trường học cho.
"
Mặc dù không thích Chung Nhất Minh, nhưng Tần Chung Việt tự thấy mình tâm địa thiện lương, lòng dạ rộng lớn giống như Thái Bình Dương, cho nên vẫn đưa Chung Nhất Minh cùng quay về luôn.
Tạ Trọng Tinh với Chung Nhất Minh tới trường học rồi mới nhìn Tần Chung Việt ngồi chiếc Maybach kia đi xa, tâm tình mỗi người đều có chút phức tạp.
[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
Chung Nhất Minh nói: "Hình như Tần Chung Việt mỗi ngày luôn ngồi xe khác nhau đi học thì phải, chiếc Maybach này cũng cỡ mấy trăm vạn, cậu ta đúng là ý nghĩa cho câu người chân chính có tiền.
"
Chung Nhất Minh nói xong, ánh mắt như lông chim nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt Tạ Trọng Tinh, giống như muốn nhìn ra điều gì đó.
Tạ Trọng Tinh vẫn cực kỳ bình tĩnh như cũ, cả người y không giống độ tuổi mà một học sinh cấp nên có, ổn trọng và kiềm chế một cách lạ thường, nghe Chung Nhất Minh nói xong, y nhẹ giọng đáp: "Đã nhìn ra.
"
Có thể chịu được Tần Chung Việt động tay một phát là rải mấy trăm vạn ra bên ngoài, nếu không phải trong nhà có núi vàng núi bạc thì đúng là chịu không nổi phung phí như vậy.
Hâm mộ không? Khẳng định là có, y còn đang giãy giụa trên ranh giới ấm no, nhưng Tần Chung Việt cùng một tuổi với y thì sao, giống như người ở một thế giới khác không hề chân thật vậy.
Ghen ghét sao? Vậy thì đúng là không có, hiện tại y có khả năng làm, có khả năng nghĩ, đó là toàn tâm toàn ý mà học tập, vươn mình tiến tới, tương lai của y là ở hai tháng sau, dây thừng vận mệnh khi đó sẽ được thả xuống, y phải bắt được dây thừng kia, nỗ lực bò lên trên, thay đổi vận mệnh của chính mình.
Đây là ý nghĩa cả đời học tập của y.
Tạ Trọng Tinh thu hồi ánh mắt, nói: "Đi tự học thôi.
"
Ở đồn cảnh sát, Phó Đông Lâm rất nhanh đã chờ được mẹ của cậu ta.
Mẹ cậu ta nhìn rất xinh đẹp, được bảo dưỡng tốt nên người ba mươi mấy tuổi nhìn như mới hai mươi, nhưng hiển nhiên tính tình bà ta chẳng ra gì, bà ta vừa đến đồn cảnh sát đã la to, "Con trai tôi ngoan như vậy, sao có thể ức hiếp bạn học được chứ! Lập tức thả nó ra ngay, chậm trễ nó thi đại học các người bồi thường nổi sao, hả?!"
Cảnh sát nhân dân trực ban khách khí nói với bà ta: "Chúng tôi đã lấy từ máy giám sát rồi, còn có lời khai của các bạn học khác nữa, nên đã xác nhận là con trai bà bắt nạt bạn học, hãm hại vu khống đối phương, nếu đối phương muốn tố cáo con trai bà, chỉ sợ sẽ phải ngồi tù.
"
Hoàng Viện mở to hai mắt, tức giận hét: "Ngồi tù!? Ngồi tù cái gì! Ai dám để nó ngồi tù! Chắc chắn là do tên học sinh kia vu khống! Cảnh sát mấy người không thể không điều tra rõ ràng được! Con trai tôi, tôi còn không biết nó sao, nó sẽ không làm ra chuyện này đâu! Cho dù có làm thì nhất định là cũng do tên học sinh kia sai trước! Học sinh kia đâu! Cậu nói cậu ta ra đây, để tôi hỏi thử cậu ta, ai ức hiếp cậu ta chứ!"
Cảnh sát bị bà ta la hét khiến sắc mặt có chút khó coi, nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm ông nỗ lực trò chuyện: "Vị phụ huynh này, tôi hiểu được tâm tình lo lắng và quan tâm cho con trai của bà, nhưng hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, chúng ta là một xã hội, không phải chỉ vì bà nói con trai ngoan sẽ không làm chuyện này là có thể cho qua được! ! "
Hoàng Viện kêu lên: "Không có lửa làm sao có khói, cho dù con trai tôi có làm thì cũng nhất định là do tên học sinh kia có vấn đề, tôi nghe Lâm Lâm nói tên học sinh kia chính là một tiểu quỷ nghèo, nhìn thấy đồng hồ năm vạn đương nhiên sẽ nảy lòng tham, các người không đi bắt tên ăn trộm đó mà ngược lại còn bắt con trai tôi vào đây, các người có phân rõ thị phi hay không! Thả con trai tôi ra ngay lập tức! Nếu không tôi sẽ kiện các người!"
()Câu gốc: Ruồi bọ không đinh vô phùng trứng –苍蝇不叮无缝的蛋.
Giải thích theo nghĩa đen là: quả trứng rất dễ vỡ và tạo ra mùi đặc biệt, những thứ tạo ra mùi đặc biệt này là thức ăn của ruồi nên ruồi sẽ bị thu hút, ý nghĩa của câu này là: không có sự xuất hiện nào mà không có lý do.
Sự vật, mọi thứ đều có lý do của nó.
Cả câu này và ý nghĩa của câu này đều chỉ sự xúc phạm.
Sắc mặt cảnh sát nhân dân khó coi, ông nói chuyện cứng rắn hơn vài phần, "Vị phu nhân này, nơi đây là đồn cảnh sát chứ không phải chợ bán thức ăn, phiền bà bình tĩnh một chút, nếu có nghi vấn thì có thể mời luật sư.
"
Hoàng Viện nói: "Đương nhiên tôi sẽ mời! Tôi còn muốn kiện ngược lại tên học sinh kia, kiện cậu ta tội làm nhục với vu khống!"
Nữ cảnh sát ngồi cũng ở phòng trực ban trợn trắng mắt lên.
Lúc Hoàng Viện còn muốn nói thêm gì đó, điện thoại bỗng nhiên vang lên, bà ta mở ra nhìn thử thì lập tức nhấn nhận, giọng nói cũng thay đổi nhanh chóng, "Alo, chồng ơi, em hả, hiện tại em đang ở đồn cảnh sát đây nè! Em nói cảnh sát thả Lâm Lâm ra nhưng bọn họ không thả, bọn họ nói Lâm Lâm bắt nạt bạn học, còn muốn cho Lâm Lâm ngồi tù nữa chứ! Anh mau nghĩ xem có biện pháp nào không, sắp thi đại học rồi mà còn mấy cái chuyện này nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng của Lâm Lâm, nếu không thi đậu đại học thì còn có thể chỉnh lại mà!"
Bên kia nói gì đó khiến Hoàng Viện lập tức cười tủm tỉm, "Được được được, chồng em giỏi quá, em đã biết là chồng sẽ không để cho hai mẹ con em bị ức hiếp đâu, còn có tên học sinh kia nữa, chồng cũng phải trị nó thiệt đẹp mắt một chút nha, thật quá đáng mà, dám bắt nạt Lâm Lâm của chúng ta, còn giả bộ đáng thương nữa, loại kịch bản này em thấy nhiều rồi, chỉ có thể lừa được cảnh sát mà thôi!"
Cảnh sát nhân dân: "! ! "
Ở trước mặt bọn họ còn dám thảo luận trừng trị học sinh kia, thật con mẹ nó vô pháp vô thiên mà!
Hoàng Viện cắt đứt điện thoại, đắc ý dào dạt nói: "Con trai tôi đành để ở chỗ các người một đêm vậy.
"
Cảnh sát xụ mặt: "Xã hội có pháp quyền, pháp luật sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào phạm pháp, cũng sẽ bảo vệ cho bất cứ công dân nào nên bảo vệ.
Có một số người hiện tại nói ức hiệp bạn học là chuyện nhỏ, chỉ sợ sau này sẽ trở thành giết người phóng hỏa mất thôi.
"
Hoàng Viện trợn trắng mắt, lười so đo đến cùng với cảnh sát nhân dân, lẩm bẩm: "Con trai tôi ngoan nhất! ! "
Nói xong, ngay cả chào hỏi cũng không làm, quay đầu đi luôn.
Cảnh sát nhân dân nhìn khẩu hiệu "Trung thành chính nghĩa, công bằng chấp pháp" trên tường, cũng lẩm bẩm: "Đây là loại người gì vậy trời.
"
()忠诚正义,秉公执法: Trung thành với chính nghĩa, công bằng chấp hành pháp luật
Ông nhớ tới nam sinh bị hãm hại kia, trong lòng có chút không yên, sực nhớ ra số điện thoại mà nam sinh nhìn có vẻ giàu có lúc trước để lại, do dự một chút, soạn một tin nhắn rồi gửi qua.
[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
Mà bên kia, Tần Chung Việt đang cáo trạng với Tần Hướng Tiền thì nghe được tiếng nhắc nhở có tin nhắn nên nhấn mở tin.
Chờ nhìn thấy được tin nhắn, đôi mắt sáng ngời của hắn tức khắc phát ra pháo hoa bốc lửa đầy trời.
"Làm sao vậy?" Tần Hướng Tiền hỏi.
Giọng điệu Tần Chung Việt kích động đáp: "Thật quá đáng, con còn muốn để ba thủ hạ lưu tình, chỉ cắt đứt tài chính công ty nhà kia mà thôi! Cậu ta khen ngược, còn một lòng một dạ muốn hại Tạ Trọng Tinh! Thật quá đáng mà!"
() đi ngược lại với ý định sẵn có, bên ngoài nói vậy nhưng không phải vậy.
Tần Hướng Tiền nghe xong, cảm khái: "Xã hội này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, nếu con không mạnh mẽ thì sẽ bị người hủy đi rồi ăn vào bụng, ngay cả miếng thịt cũng không còn dư! ! "
Tần Chung Việt nói: "Ba! Đừng nói mấy cái đó nữa, mau giúp con trừng trị thằng đó đi! Làm cho phá sản luôn cũng được! Cho thằng đó biết thế nào là bắt nạt người!"
Tần Hướng Tiền: "! ! "
Ông bị đánh gãy lòng cảm khái, cũng chỉ thuận theo Tần Chung Việt: "Con nói lão Lý sửa sang lại tư liệu một chút, đến lúc đó gửi qua hòm thư của chú Liêu con, ngày mai sẽ làm như con nói.
"
Tần Chung Việt nghe xong, bình tĩnh được một xíu: "Nhanh lên ba, không thể để người khác bắt nạt bạn ngồi cùng bàn của con được.
"
Tần Hướng Tiền nhân cơ hội giáo dục hắn, "Con lớn như vậy rồi, bị người ta bắt nạt chỉ biết tìm ba ra tay, một chút cũng không nam tử hán gì cả.
"
Tần Chung Việt nói: "Có quan hệ gì với nam tử hán đâu, ba có phải ba của con không?"
Tần Hướng Tiền: "! ! "
Tần Chung Việt nói thấm thía lời: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, ba con chúng ta đồng tâm, ba với con là một thể, của con là của ba, của ba chính là của con, ba giúp con ra mặt thì chẳng khác nào con tự mình ra mặt, cái này có khác nhau sao ba?"
Tần Hướng Tiền: "! ! "
Tần Chung Việt nói: "Ba, cứ như vậy nha, con cúp máy trước, ba làm tốt giúp con, con sẽ nỗ lực học tập thi được Thanh Bắc, giúp ba nở mày nở mặt trước mặt các chú các bác luôn!"
Tần Hướng Tiền: "Con nói mấy lời này, làm sao ba cũng không tin được! ! "
Tần Chung Việt nghiêm túc nói: "Đồng chí lão Tần, không được tự coi nhẹ mình mà phải đối sự tin tưởng vào gien ưu việt chỉ có ba mới có!! Ba có thể làm cho công ty mở rộng to lớn lại huy hoàng, con trai ba trong thời gian hai tháng này thi Thanh Bắc còn không đơn giản sao chớ?!! Ba chờ đó, chỉ là Thanh Bắc mà thôi, con dùng đầu ngón chân cũng thi được, tùy tùy tiện tiện cũng được luôn!"
Tần Hướng Tiền: "! ! "
Loại tự tin đến mù quáng, da mặt dày này, ngược lại là của nó thì có.
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Muốn đeo kiểu đồ đôi với vợ QuQ
Tinh Tinh: Không, anh không muốn.