Tiểu Ái Nhi là bạn thanh mai trúc mã của Bạch Dương Vĩ, không những thế khi lớn lên. Bọn họ môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, hai bên gia đình lại có quen biết. Bạch Dương Vĩ và Tiểu lại có tình cảm với nhau, cho nên bọn họ đã hẹn hò từ năm còn học cấp ba cho đến bây giờ.
Theo như cảm nhận của mọi người xung quanh, Tiểu Ái Nhi là một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa lễ phép. Luôn biết cách cư xử với mọi người, thành thử ra...từ người lớn cho đến trẻ em, từ người làm cho đến kẻ tỉa cây trong vườn. Không ai là không thích cô ấy.
Nhưng chỉ có Sở Hòa là biết được mặt trái của Tiểu Ái Nhi.
Tiểu Ái Nhi luôn luôn không thích cậu, từ lúc còn là thiếu niên cho đến nay vẫn thế. Chỉ có riêng Sở Hòa là Tiểu Ái Nhi luôn ghét bỏ ra mặc.
Ban đầu cậu không hiểu lí do tại sao Tiểu Ái Nhi lại ghét mình đến thế, nhưng sau này...khi cậu vừa tròn mười tám tuổi. Tiểu Ái Nhi công khai bắt nạt cậu trước tiệc sinh nhật của cậu chỉ cũng bị mọi người nhắm mắt cho qua.
Sinh nhật mười tám tuổi của Bạch Dương Vĩ, lúc đó Sở Hòa chỉ mới vừa tròn mười bảy tuổi nhưng tài làm bánh không thể chê vào đâu được. Bạch Dương Vĩ khi đó sống chết đòi Sở Hòa làm bánh bông lan có quết kem trứng cho mình. Còn dặn cậu làm riêng một dĩa nhỏ đừng quá ngọt cũng đừng bỏ kem cho cô bạn gái của mình.
Nhưng sinh nhật của Dương Vĩ đến, ông bà chủ mời rất nhiều khách. Sở Hòa vừa phụ bếp lại vừa làm bếp cho nên quên mất làm một phần bánh riêng cho Tiểu Ái Nhi.
Đến cuối bữa tiệc, khi bánh vừa được bưng lên. Tiểu Ái Nhi liền tức tối xô ngã cậu, lại còn mắng.
" Cái tên tàn tật bị câm này. Bộ cậu để não ở trong lò nướng rồi sao ? Tôi bảo cậu làm bánh ít ngọt cho tôi và đừng bỏ kem, tại sao cậu không làm theo hả ? Có phải cậu không muốn cho tôi ăn bánh chứ gì ?"
Đúng! Chỉ vì một cái bánh mà cô gái kia đã hạ nhục cậu giữa chốn đông người.
Mọi người xung quanh đều là tầng lớp nhà giàu, bạn bè của Dương Vĩ và Ái Nhi nhìn thấy Sở Hòa xấu xí, lại bị câm. Trên người còn mang một cái tạp dề lấm lem bột mì cũng ra vẻ khinh miệt, chẳng ai quan tâm xem cậu đã bị bỏng như thế nào.
Tiểu Ái Nhi tức giận, dùng một chiếc bánh bông lan ném xuống người cậu. Tức giận mắng.
" Đồ tàn tật, đồ bị câm. Còn không mau xin lỗi tôi sao ? Tôi ghét cậu, tôi ghét cậu."
Bạch Dương Vĩ thấy vậy vội ôm vai Ái Nhi lại, còn không quên trấn an bạn gái.
" Nào! Nào! Em đừng có làm loạn như thế chứ. Sở Hòa quên thôi mà, nếu em không thích anh sẽ bảo đầu bếp khác làm lại cho em"
" Anh mau nói cậu ta xin lỗi em, còn không em nhất định sẽ không chấp nhận"
Bạch Dương Vĩ nghe đến đây cũng không quan tâm đến sắc mặt của Sở Hòa. Nhanh chóng hối thúc cậu.
" Nào! Sở Hòa, mau xin lỗi Ái Nhi đi. Xong việc thì cậu mau về bếp kiếm chút gì ăn đi nhé! Có lẽ hôm nay cậu đã mệt rồi"
Sở Hòa quanh năm vì yêu một người mà cố gắng, đến cả cảm xúc của bản thân lại không thể chiều được. Cậu vì chiều theo Bạch Dương Vĩ nên chuyện gì cũng ngoan ngoãn làm theo.
Thân hình gầy gò ấy chậm chạp đứng lên, sau đó cúi đầu làm động tác xin lỗi với Ái Ni.
Vậy mà bạn bè cô ấy lại bảo cậu " đáng đời". Ái Ni còn không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái.
Xong việc, Bạch Dương Vĩ cho cậu về bếp nghỉ ngơi. Sở Hòa mang theo tâm trạng ấm ức không thể nào nói từ từ đi qua đám đông. Lúc đi ngang qua chỗ ông bà chủ đang đứng nói chuyện với bố mẹ Ái Ni, cậu còn nghe được những câu như.
" Ái Ni nhà tôi được cưng chiều từ nhỏ, lại có chút bất đồng ở tuổi dậy thì. Anh chị thông cảm vì sự náo loạn của con bé nhé"
Bà chủ lúc đó cười vui vẻ đáp.
" Chỉ là một người làm thôi, anh chị đừng nghĩ nhiều nhé. Sở Hòa nhà tôi hiền lắm, thằng bé không để ý mấy chuyện này đâu"
Không những thế, ông chủ còn thỏa mái nói thêm một câu.
" Đấy! Tiểu Châu, ông nhìn xem thằng con trai nhà tôi bảo vệ bạn gái nó chưa kìa ? Sau này con bé về làm dâu nhà tôi thì không sợ ai bắt nạt con bé nhé"
Sau đó là tiếng cười vang lên. Âm thanh cười đùa thỏa mãn kia như đạp thêm một vết thương trên người Sở Hòa.
Cậu cũng là một con người, cậu cũng muốn được yêu thương. Cậu cũng muốn phản bác lại những cái không đúng về mình. Nhưng cậu là cậu câm, sẽ chẳng ai nghe cậu hết.
Nhưng mà cậu không cần người khác nghe cậu. Cậu chỉ cần Bạch Dương Vĩ có thể hiểu cho cậu, nhưng mà...Bạch Dương Vĩ trong mắt chỉ có bạn gái chứ không hề có cậu.
Năm mười bảy tuổi, đó là lần đầu tiên cậu khóc vì tổn thương, khóc vì sự đau khổ của chính mình. Những tháng năm sau này, có lẽ nước mắt không thể tính bằng kí ức được. Mà chính là tính bằng ngày, bằng tổn thương của hiện tại.
Kết thúc hồi tưởng của mình, Sở Hòa lặng một tiếng thở dài. Cậu biết chắc khi Tiểu Ái Nhi trở về, mình cũng sẽ chẳng yên ổn được gì.