Trong khi Sở Hòa lặng lẽ âm thầm chịu đựng đau khổ một mình thu dọn đồ đạc thì ở trong căn phòng của Bạch Dương Vĩ và Tiểu Ái Nhi lại vang lên tiến dỗ dành.
"Bảo bối, là anh sai rồi. Đừng giận anh nữa có được không? Ngày mai anh đưa em đi biển nhé?"
Tiểu Ái Nhi nằm trên giường đắp chăn nửa người quay lưng về phía Bạch Dương Vĩ, còn hắn thì dùng hết lời dỗ dành cô.
Tiểu Ái Nhi nghẹn ngào nói.
"Em đã từng nói anh rất nhiều lần về Sở Hòa, nhưng anh không bao giờ chịu tin em. Cứ bênh vực cậu ta."
Bạch Dương Vĩ nghe trong giọng nói của bản gái mình sắp khóc. Trong lòng áy náy xoa nhẹ má cô đáp.
"Là anh sai rồi, anh không nên tin tưởng cậu ta quá nhiều. Anh cũng chỉ là xem cậu ta như em trai thôi mà"
Nghe đến đây Tiểu Ái Nhi càng tức giận hơn, cô ngồi phắt dậy nước mắt giàn dụa chất vất anh.
"Anh nói chỉ xem cậu ta là em trai? Vậy tranh thủ lúc em không có ở đây lại mang cậu ta đi biển, còn tặng cái vòng tay đắt tiền này. Vừa nãy lúc cậu ta đẩy ngã em xuống cầu thang anh vẫn bênh vực cậu ta."
"Anh chỉ là nghĩ rằng Sở Hòa thật sự không cố ý. Em đừng giận nữa có được không? Dù gì sau này anh cũng không liên can đến cậu ta nữa."
Tiểu Ái Nhi điên cuồng đấm vào ngực anh, vừa khóc lóc vừa oán trách.
Khắp căn phòng vang lên tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ.
Thật kì lạ, Tiểu Ái Nhi khóc thì Bạch Dương Vĩ sẽ dỗ dành, Sở Hòa khóc đến một người làm ở lại an ủi cậu cũng không dám ở lâu. Hai người sinh ra ở hai số phận khác nhau, cách đối đãi cũng thực khác nhau.
"Anh nói cậu ta không cố ý? Vậy vết thương trên đầu em là do em tự gây ra sao?"
Dương Vĩ ôm Ái Nhi khóc nháo vào trong lòng, thân ảnh của cô hiện tại vừa bé nhỏ vừa có chút đáng thương như bị ai đó ức hiếp. Bạch Dương Vĩ đau xót thở dài đáp.
"Là anh nhìn lầm người rồi!"
"Vậy tại sao anh không đuổi cậu ta đi? Vì sao lại để cậu ta ở lại đây nữa?"
Bạch Dương Vĩ nghe đến đây thì sững sờ, vừa nãy Sở Hòa muốn rời đi rõ ràng trong thâm tâm hắn có chút không nỡ? Cuối cùng là vì lí do gì?
Suy nghĩ một hồi cũng không thể giải thích được, hắn một mực cho rằng là vì trả thù.
"Anh muốn cậu ta phải do đích thân anh trừng trị cậu ta. Để cậu ta biết thế nào là giới hạn"
Tiểu Ái Nhi bán tín bán nghi hỏi.
"Anh không thích cậu ta chứ?"
Bạch Dương Vĩ cười ra tiếng, hôn nhẹ lên mái tóc của Tiểu Ái Nhi. Âm giọng trầm nhẹ vang lên bên tai.
"Đồ ngốc! Anh không phải đồng tính, anh càng không thể thích cậu ta. Người anh thích vốn dĩ chỉ có mình em"
"Thật sao?"
Cô nằm trong ngực anh, dùng bàn tay mình gảy nhẹ lên lồng ngực rắn chắc kia. Bạch Dương Vĩ tất nhiên là yêu chiều vợ chưa cưới của mình, thành thật đáp.
"Anh sẽ không bao giờ rút lại lời nói của mình. Hơn nữa anh chỉ yêu mình em, nếu em thích thì trong vòng một tháng nữa chúng ta sẽ mở cuộc họp báo có được không ?"
Bạch Dương Vĩ một lần nữa khẳng định như vậy khiến Tiểu Ái Nhi nằm trong lòng nhếch mép cười một cái. Chỉ cần kết hôn sớm, cô sẽ nhanh chóng đuổi hết đám người làm trong nhà này đi. Quyền hành càng lúc càng lớn hơn, và dĩ nhiên Bạch Dương Vĩ thuộc về của riêng cô.
Tiểu Ái Nhi mỉm cười nằm trong lòng Bạch Dương Vĩ nũng nịu.
"Vậy em tin anh lần nữa. Em biết anh đối với em là tốt nhất mà"
Bạch Dương Vĩ vuốt ve mái tóc của Tiểu Ái Nhi. Hắn hiện tại cảm thấy mình mắc nợ cô gái này rất nhiều, Bạch Dương Vĩ khẽ thì thầm bên tai Tiểu Ái Nhi.
"Anh xin lỗi, đã để em chịu thiệt thòi nhiều. Sau này chỉ nghe lời và yêu thương mỗi mình em."
Chỉ là Bạch Dương Vĩ không biết, cuộc họp báo của hắn và Tiểu Ái Nhi vừa mở ra cũng là ngày một người còn lại đã chết tâm.
Tiểu Ái Nhi được Bạch Dương Vĩ cưng chiều ôm ấp trong lòng ngủ ngon, lắm lúc hắn còn sẽ kiểm tra xem vết thương trên đầu của cô có bị làm sao hay không. Rõ ràng chỉ là vết thương ngoài da nhưng hắn lại gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra cẩn thận, còn gọi thím Hoa nấu thật nhiều món ngon đợi Tiểu Ái Nhi tỉnh lại.
Tựa như hắn đang thành tâm thành ý dùng hết sự ôn nhu của mình để yêu thương và chăm sóc cô cả đời vậy.
Cách nhau một bức tường cách âm dày, Sở Hòa lặng lẽ gấp gọn áo quần cho vào một cái thùng giấy. Dù sao cũng chỉ là đổi phòng, cậu cứ bỏ lung tung vài thùng giấy là được rồi.
Áo quần có thể bỏ vào tùy tiện, nhưng những tấm ảnh cũ, đồ vật Bạch Dương Vĩ tặng từ trước đến nay lại được cậu quét bụi bao bọc lại cẩn thận rồi mới cho vào thùng.
Khuôn mặt lại thoáng chốc ê âm, Sở Hoa vừa cúi đầu thì vài giọt máu mũi rơi xuống thùng giấy rồi từ từ thấm vào trong. Sở Hòa nhịn đau, vội vội vàng vàng dùng giấy lau mũi.
Sau khi cầm máu thì lại tự mình tiếp tục thu dọn.
Bóng lưng cô độc, gầy gò ấy trông thật đáng thương làm sao...