Lời nói của Bạch Dương Vĩ truyền ra khiến Tiểu Ái Nhi và Sở Hòa đều không tin được.
Tiểu Ái Nhi không can tâm, cô vốn muốn đuổi cái tên câm này ra khỏi nhà. Muốn cậu không xuất hiện ở trước mắt bọn họ nữa, nhưng hà cớ gì Bạch Dương Vĩ lại quyết định giữ lại chứ?
Sở Hòa không thể tin được. Năm xưa Hàn Châu cũng tỏ tình với hắn, sau đó hắn đến một cái liếc nhìn còn không thèm bố thí cho người ta. Hiện tại lại giữ cậu lại, cuối cùng là vì lí do gì ?
Nhưng mà rất nhanh Bạch Dương Vĩ đã cho bọn họ câu trả lời.
Hắn nhìn Sở Hòa, cả khuôn mặt đều là vết bầm tím, lửa giận thật ra vẫn không hề nguôi. Nhưng hắn không cho cậu rời đi, chỉ lạnh nhạt nói.
"Từ sau này cậu ta không có quyền làm đầu bếp trong nhà nữa. Cậu ta sẽ xuống chức trở thành người giúp việc, thím Hoa sẽ thay cậu ta nấu ăn. Những việc nặng nhọc đáng ra nên để cậu ta làm"
À! Thì ra là muốn trả thù cậu nên dùng cách chèn ép này.
Sở Hòa thầm nghĩ, trái tim kịch liệt co rút một trận. Cậu cũng đã tưởng tượng được tương lai của chính bản thân vào những năm tháng sau này, thay vì những nụ cười và yên bình như trước có lẽ sẽ là sóng gió rất lớn.
Bạch Dương Vĩ nhìn bộ dạng của Sở Hòa, cậu cứ sững sờ không nói nước mắt liên tục chảy trên mặt bản thân lại càng chán ghét hơn. Hắn chế giễu.
"Cậu khóc cái gì? Cố tỏ ra là người bị hại? Hay là cố tỏ ra mình trong sạch? Cậu cũng không khác con hồ ly Hàn Châu đó là bao nhiêu nhỉ?"
Từng lời nói của hắn như đâm vào tim cậu, lời nói như con dao găm từng nhát từng nhát làm nát trái tim kia.
Hóa ra Bạch Dương Vĩ cho rằng cậu chính là hồ ly muốn dụ dỗ anh.
Hóa ra anh nghĩ cậu dơ bẩn.
Nhưng mà điều đó hoàn toàn không đúng. Bao nhiêu năm nay nếu thật sự muốn dụ dỗ anh, cậu cũng sẽ có tâm có như những người khác. Bao nhiêu năm nay, cậu chịu nhẫn chịu nhục chỉ để có thể ở bên cạnh chăm sóc anh. Cái đấy thật sự là giả dối sao?
"Hu...."
Sở Hòa ấm ức khóc lớn lên, cậu biết bản thân không còn gì để mất. Qua hôm nay cậu và hắn sẽ chẳng còn lại gì gọi là tình nghĩa... Vậy thì khóc đến mất mặt cũng không sao.
Sở Hòa khóc vì đau lòng, hay là đang khóc vì thương xót cho chính mình? Cậu cũng không thể hiểu được...
Nhưng mà Sở Hòa vẫn ước ao rằng giá như bản thân đừng bị câm, giá như bản thân có thể nói được. Dù cho ngày mai bọn họ không còn là gì, cậu vẫn có thể tự tin dùng miệng của mình hét lớn cho mọi người nghe.
"Đã có một Sở Hòa yêu Bạch Dương Vĩ đến nổi không tiếc sinh mạng của mình"
Sở Hòa rất ngốc! Đúng, cậu thừa nhận.
Sở Hòa nhu nhược! Cậu không chối.
Sở Hòa làm yêu cậu chủ của mình! Cậu chỉ cất trong lòng.
Nhưng yêu thích là sai sao?cậu chạy theo bóng lưng của hắn nhiều như vậy vốn dĩ cũng chỉ mong hắn hiểu rằng Sở Hòa này là vì hắn mà hết lòng hết dạ.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, những vết thương bầm tím càng làm khuôn mặt của Sở Hòa khó nhìn hơn.
Bạch Dương Vĩ chỉ nghĩ rằng cậu đang khóc lớn để tìm sự thương hại. Ở đây càng lâu hắn càng cảm thấy ghê tởm, Bạch Dương Vĩ nói.
"Căn phòng này ở gần phòng làm việc của tôi. Sau này để thím Hóa ở, cậu ta xuống căn phòng gần nhà kho mà ngủ. Phòng của thím Hoa để thành phòng chứ đồ!"
Minh Tuấn nghe đến đây vội vã khuyên ngăn.
"Cậu...cậu chủ, có thể để Sở Hòa ngủ ở phòng thím Hoa không? dù sao căn phòng ở cạnh nhà kho có cửa sổ, lại còn không có lò sưởi, chỗ đó tường cũng bị ẩm mốc nhiều rồi chưa kịp sữa chữa lại. Mùa đông cũng gần đến rồi, Sở Hòa nếu ở đó sẽ không tốt!"
Bạch Dương Vĩ nghe đến đây lập tức cười nham hiểm, có vẻ rất hài lòng đáp quản gia.
"Tôi chính là cố tình để cậu ta ở đó. Nếu cảm thấy sống sung sướng quá mà sinh ra ảo tưởng muốn trèo cao thì chi bằng để cậu ta ngã thật đau đi. Cho cậu ta làm những công việc nặng nhọc nhất, tôi muốn cậu ta đến ngủ cũng không thể ngủ yên. Sống chật vật qua từng ngày để khiến cậu ta hiểu rõ bản thân đang ở đâu"
Sở Hòa tuy khóc nhưng nghe rõ điều này, cậu mặc kệ vậy...dẫu sao cậu tự làm thì cậu tự chịu vậy.
Bạch Dương Vĩ cố tình nói thêm.
"Tôi và Tiểu Ái Nhi cũng sắp kết hôn rồi. Buổi tối tôi sợ cậu ta ban đêm lại lén lút rình mò tôi, như vậy vợ chưa cưới của tôi sẽ ghen mất"
Những lời cần nói cũng đã nói rồi, Bạch Dương Vĩ nắm tay Tiểu Ái Nhi muốn rời đi. Trước khi rời khỏi căn phòng của Sở Hòa, hắn còn không quên bồi thêm một câu.
"Đừng ảo tưởng nữa, tôi cả đời này sẽ không bao giờ thích một kẻ thấp hèn như cậu!"
Cạch!
Cánh cửa đóng lại, Bạch Dương Vĩ cùng Tiểu Ái Nhi về phòng.
Sở Hòa cố gắng kìm nén được mắt, cậu vụng về lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình, lúng túng cảm ơn bác quản gian.
Minh Tuấn nhìn bộ dạng của cậu, thở dài nói.
"Con mau chuẩn bị thu xếp để còn đổi phòng nữa. Một lát nữa ta sẽ mang thêm chăn và thuốc xuống cho con!"