Sở Hòa cấp tốc chạy đến bệnh viện, đến cả đôi dép cũng quên mang. Chân trần đạp lên vô số mảnh thủy tinh ngoài đường cũng không thấy đau.
Cậu chạy thật nhanh, thật nhanh đến bệnh viện.... Chỉ vì hy vọng có thể thấy Bạch Dương Vĩ vẫn an toàn.
Mặc cho Bạch Dương Vĩ không yêu cậu cũng được, đến phút cuối...mình cậu yêu hắn là đủ rồi.
Mặc cho Bạch Dương Vĩ ghê tởm cậu cũng được. Không sao! Cậu chấp nhận được, vì Dương Vĩ vốn không thích đàn ông.
Mặc cho Bạch Dương Vĩ đánh cậu cũng được, cậu không tiếc cái mạng này vì hắn... Cậu chỉ mong hắn khỏe mạnh mà thôi.
Tại vì sao cậu lại chịu nhiều hy sinh như vậy ư?
....
Bởi gì Sở Hòa yêu Bạch Dương Vĩ hơn chính sinh mạng của mình.
Chỉ tiếc ở một điều, cậu không xứng với hắn...
Cậu nghèo nàn, xấu xí, tàn tật... Lại còn là người giúp việc thân phận thấp kém nhất của nhà hắn.
Đáng tiếc ở một chỗ nữa....đó chính là cậu bị câm ! Vì cậu bị câm nên đến hiện tại vẫn chưa một lần có thể từ miệng nói ra ba từ với Bạch Dương Vĩ.
" Em yêu anh!"