“Anh Liên đi công ty rồi, mấy ngày nay anh ấy không về công ty.
Công ty sắp rối tung lên rồi.” Lá gan Mai Hồng cũng không nhỏ như trước, giọng nói đã đạt ở mức bình thường.
Tôi và Tống Tâm đều gật đầu xuống dưới ăn cơm.
Đã có công nhân ở tầng dưới vận chuyển tủ gỗ đào trong nhà và tượng Phật Duy Mã Cật.
Mọi người đang bận rộn, tôi và Tống Tâm nhìn cảnh này cảm thấy có chút kỳ lạ.
Những thứ này là kiệt tác đáng tự hào của Gia Phong Thủy Tượng.
Làm sao nói chuyển đi là chuyển đi được chứ?
Mai Hồng có vẻ hiểu câu hỏi của tôi, trầm giọng nói: “Anh Liên yêu cầu như vậy, cũng để các vị cao tăng trở về tụng kinh, nhân tiện anh còn tặng triệu cho chùa ở vùng ngoại ô.”
“Anh Liên có nói tại sao anh muốn làm như thế không?” Tôi ngồi xuống ăn sáng rồi thuận hỏi Mai Hồng.
Mai Hồng vẻ mặt thần bí nói: “Anh ấy nói anh ấy phải nuôi thứ đồ chơi này nên tất cả những thứ này đều phải bỏ đi nếu không sẽ làm tổn thương đứa nhỏ.”
“Khụ khụ khụ… Đồ chơi mà cô nói là gì vậy?” Tôi xám chút bị sặc sữa, thấp giọng nói với Mai Hồng: “Lý Mai Hồng, cô không sao chứ? Không phải cô là người sợ thứ đó nhất sao? Tại sao hôm nay đề cập đến lại xem như không có việc gì vậy?”
Trong trí nhớ của tôi Lý Mai Hồng lá gan rất bé.
Sau khi gặp phải nhiều chuyện khủng khiếp, tinh thần của cô ấy không ổn định, nét mặt run rẩy, hoảng sợ và bất an.
Nếu không phải vì tiền lương cao, tôi không nghĩ cô ấy còn dám ở lại đây nữa.
“Anh Liên, tối hôm qua anh ấy nói chuyện với tôi.
Nói tương lai cô sẽ nuôi mấy thứ đó ở nhà.
Nếu như tôi sợ, tôi có thể cầm tiền nghỉ việc rồi rời đi.” Mai Hồng đưa tay lau tạp dề và thì thầm với tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Cô đã đồng ý sao?”
“Đúng vậy, tôi nghĩ lại cũng không có gì ghê gớm.
Thậm chí anh Liên còn nói đứa bé kia ở lại sau khi bà chủ chết cũng đã được cô thu phục.
Trừ khi… trừ khi thỉnh thoảng sẽ có… sẽ có sự so sánh… Có điều gì đó kỳ lạ xảy ra, nhưng nó có thể không chủ động làm hại tôi.
Chúng ta quen là được rồi…” Chuyện ma quỷ cũng đã trở nên bình thường đối với Mai Hồng, vẻ mặt của cô ấy trong rất bình tĩnh.
Nhìn những người công nhân này đem những thứ đồ phong thủy của nhà họ Liên phá bỏ từ trên xuống dưới.
Tôi thật phục Liên Quân Thành từ tận đáy lòng.
Anh ấy là người quyết đoán, nói lời giữ lấy lời.
Anh ấy nói coi đứa trẻ như con của mình nên anh ấy nhất định sẽ không nuốt lời.
Loại hành động này làm sao có thể khiến người ta không cảm động chứ?
Tôi ra hiệu cho Mai Hồng ngồi xuống, muốn cho cô ấy ăn cùng Tống Tâm và tôi.
Nhưng cô ấy nói rằng cô ấy đã ăn với Liến Quân Thành vừa rồi.
Bây giờ cô ấy sẽ đi tưới hoa trong vườn, hoa và cây trong vườn đã lâu không được chăm sóc, bây giờ cũng cần người đến dọn dẹp lại một chút.
Nếu không sẽ giống như bị bỏ hoang, làm tổn hại mặt tiền của nhà họ Liên.
“Đúng rồi trước khi anh ấy đi đã đem cái hộp sắt của cô cho tôi.
Buổi tối anh ấy về ăn cơm, tôi sẽ đưa lại cho anh ấy.” Trước khi đi ra ngoài Mai Hồng đã khai báo.
Tôi gật đầu đồng ý.
Lát nữa cơm nước xong xui, tôi sẽ để Tống Tâm để lại bốn sợi hồn phách của đứa trẻ đặt trong hộp sắt.
Rồi để cho Mai Hồng lát nữa giao nó cho Liền Quân Thành vào ban đêm.
Tất cả linh hồn của đứa trẻ đã trở lại hộp sắt, đối mặt với môi trường xa lạ của nhà họ Liên, lúc đầu nó rất sợ hãi.
Vì vậy đã không có làm ra hành động gì.
Trước khi đi tôi và Tống Tâm đã thắp hương và cho đứa trẻ ăn mấy quả trứng luộc.
Tôi đốt riêng bát hương cao cho đứa bé, tôi lạy hòm sắt trên bàn rồi đặt nhang cao trong tay vào lư hương: “Mặc Mặc, con ở đây phải ngoan ngoãn nghe lời ba Đợi mẹ trở về nhé, khi mẹ về sẽ dẫn theo anh trai về chơi với con.”
Sau khi nói xong, tôi thấy rằng lòng dũng cảm của Lý Mai Hồng đã lớn hơn.
Khi chúng tôi quay ra ngoài, cô ấy dùng lòng bàn tay có phần thô ráp chạm vào bề mặt chiếc hộp đen và nói như thể đang xoa dịu một đứa trẻ: “Ông trời của tôi, bảo bối phiền phức khó tính.
Tôi sẽ đối xử tốt với con, ngay cả khi anh Liên không ở nhà trong tương lai… Tôi sẽ chăm sóc cho con…”
Tôi nghe xong mà nổi hết da gà.
Cô gái này không phải rất rụt rè sao?
Bây giờ còn đang giao tiếp với đứa trẻ đó, thật lợi hại!
Vì việc kiểm tra an ninh sân bay phải đi trước hai tiếng đồng hồ nên buổi trưa tài xế nhà họ Liên đã chở tôi và Tống Tâm, Lưu Vũ Năng cùng nhau đến sân bay.
Đến sân bay, tôi ký gửi xong, ở phòng chờ một lát rồi lên máy bay.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay.
Khi máy bay bay khỏi mặt đất, có một cảm giác không thực như đang bay qua các đám mây.
Tôi tựa đầu vào lưng ghế ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Tôi cảm thấy như có ai đó đang đắp chăn cho tôi, tôi vô thức nghĩ rằng tôi đang ở trên giường mà mơ mơ màng màng mở mắt ra lại nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai quyến rũ.
Khuôn mặt tựa như ngọc, là dáng vẻ của một thiếu niên.
Một đầu tóc đen buông xuống như mực, khóe miệng câu lên mơ hồ, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua cằm của ta.
Xem chút tôi đã sợ hãi hét lên: “Lăng…”
Anh ấy cười bí hiểm, đưa ngón trỏ lên môi, tôi chợt nhận ra mình đang ở trên máy bay.
Tôi lo lắng nhìn anh ấy.
Ý tôi là làm sao anh ấy có thể ở đây được.
Lúc này xe ăn uống của tiếp viên đã đưa đến bên cạnh tôi: “Cô muốn uống loại nước nào.”
V
Lăng Vũ Vũ Dương cũng nhin về phía tiếp viên hàng không nhưng tiếp viên hàng không dường như không nhìn thấy anh ấy.
Thấy sắc mặt cứng đờ của tôi, cô ấy lo lắng hỏi tôi: “Cô có cần gi không?”
“Không cần.” Tôi thì thào, bọn họ điều không thể nhìn thấy Lăng Vũ Dương.
Tổng Tâm cười nói: “Tôi muốn cà phê, Tô Mộng, tôi đến khi xuống máy bay đôi mắt không khỏe.
Tôi không nhìn thấy gì, không nhìn thấy cái gì…”
Con rùa con bê ngồi bên cạnh này mới khiến cho tôi cảm thấy ngột ngạt đó.
Lưu Vũ Năng vẫn không nhịn được sở sở đầu: “Cái gì không nhìn thấy? Tiểu Tâm… ảnh mắt không thoải mái sao?”
“Anh Vũ Năng!” Tống Tâm nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt Lưu Vũ Năng lập tức sáng lên: “Em Tống Tâm, em muốn anh Vũ Năng làm gì? Em yên tâm,
Giang Thành, Kim Thanh Vũ của anh nhất định sẽ giúp em làm.”
Giang Thành, Kim Thành Vũ cái gì chứ.
Tôi thấy Tổng Tâm làm bộ mặt nôn mửa, Lưu Vũ Năng lại không cảm thấy anh ấy bị người ta ghét bỏ.
Tổng Tâm đặt tờ tạp chí trong tay cô ấy xuống nói: “Giang Thành, Kim Thành Vũ gì? Anh gọi Kim Thành Vũ, anh ta có đồng ý không? Nếu tôi yêu cầu anh làm cái gì thì anh nhất định sẽ giúp tôi làm.
Vậy thì tôi yêu cầu anh đừng nói chuyện cho tới khi xuống máy bay.
“
Lưu Vũ Năng này có lẽ sẽ bị vợ của mình quản cả đời, Tống Tâm nói cái gì anh ấy cũng nghe.
Lưu Vũ Năng lập tức dùng lòng bàn tay che miệng, nghiêm túc gật đầu, ánh mắt kiên định như quân nhân, tỏ vẻ trước khi xuống máy bay sẽ tuyệt đối không nói chuyện.
Tôi đang quay đầu nhìn Lưu Vũ Năng và Tống Tâm đúng là bị dở hơi mà.
Những ngón tay như ngọc của Lăng Vũ Dương nắm lấy cằm tôi, điều khiển đầu của tôi tôi.
Đôi môi lạnh lẽo không sợ sệt gì mà hôn xuống, đôi mắt của tôi mở to, cả người điều sững sở.
Đầu ngón tay anh ấy đặt lên vùng bụng hơi nhô cao của tôi, sau khi anh ấy lau khô môi tôi.
Anh choàng tay qua cổ tôi và ôm chặt tôi vào lòng nói: “Em có muốn kết hôn không?”.