Tới rồi, cái gì đang đến?
Chẳng lẽ là tai họa đổ máu đang đến…
Hơn nữa, sương mù đến rất kỳ lạ, cố ý đợi ông lão nói ra liền lan tràn, hoàn toàn ngăn cản lời nói tiếp theo của ông lão.
Khi sương trắng nhẹ trôi đi, dường như còn có thể nhìn thấy, trong nháy mắt đã trở thành lớp sương mù dày đặc, hoàn toàn che khuất tầm nhìn ở trước mặt.
Ngay khi màn sương mù kéo đến, phản ứng đầu tiên của tôi là không để những người bạn của mình tách khỏi nhau.
Tôi ở trong vòng tay của Lăng Vũ Dương nên vô cùng an toàn.
Nhưng Nam Cung Trường Mặc cùng với cái bóng đen của ông lão lại khác, linh hồn của bọn họ sẽ bị ăn mòn trong lớp sương mù này.
“Nam Cung Trường Mặc, chú Thành, nắm lấy tay tôi, chúng ta không được phân tán trong màn sương trắng… Một khi bị phân tán, thì sẽ… Có thể không tìm thấy nhau.” Tôi nói xong, đầu tiên là nắm lấy bàn tay màu đen của chú Thành, sau đó là bàn tay lạnh lẽo của Nam Cung Trường Mặc.
Lần trước bị phân tán với Nam Cung Trường Mặc và Lưu Vũ Năng, chuyện này là một bài học, vẫn luôn ở trong lòng tôi.
Tôi biết rất rõ, nếu như gặp phải màn sương trắng này thì không thể bất cẩn được.
Chú Thành không ngừng ho khan ở trong màn sương trắng, nắm ở trong lòng bàn tay có cảm giác trống rỗng.
Ông ấy ho khan dữ dội, giọng nói khàn khàn: “Vô dụng thôi… Sương mù này do quỷ mẫu phun ra, chứa rất nhiều oán khí! Nó sẽ làm tổn thương đến linh hồn, mặc kệ tôi… Mọi người mau đi…”
“Không được… Chú chưa nói cho tôi biết tung tích của ba mẹ ruột của tôi ở đâu.” Tôi kiên quyết nói, trong lòng thề rằng nhất định phải đưa chú Thành đi ra ngoài.
“Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết… Ba mẹ cô… ở Vận… Thành!” Khi giọng nói khàn khàn vừa dừng, bàn tay lạnh lẽo hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Ông ấy đi rồi, cứ lặng lẽ không một tiếng động trôi đi.
Tôi bắt lấy lòng bàn tay trống rỗng của mình vài lần, mồ hôi lạnh từ trên huyệt thái dương trượt xuống.
Cùng với…
Nó giống hệt như tốc độ mà Lưu Vũ Năng và Nam Cung Trường Mặc biến mất ở bên người tôi, giống như có ý thức, chơi đùa với tôi vậy.
Là màn sương mù đang quấy rối, nó đã đưa chú Thành đến một nơi khác!
Tôi lo lắng, sợ hãi kêu lên: “Vũ Dương… Vũ Dương… Chú Thành biến mất rồi…”
“Sương mù này có vấn đề, không phải là loại sương mù ma quái bao phủ đỉnh Phi Lai và thôn Huyền Đăng lần trước.
Hình như nó lợi hại hơn!” Giọng nói của Lăng Vũ Dương cực kỳ lạnh lùng, như thể phá tan bầu trời chỉ bằng một chữ: “Tiểu quỷ Bạch Mao tính cái quẻ kia là có ý gì?”
Sự biến mất của chú Thành khiến lòng tôi đau như bị ong chích.
Dù không nhìn thấy dáng vẻ của chú Thành nhưng tôi vẫn có cảm giác muốn khóc, trái tim tôi đau vô cùng.
Tôi luôn nghĩ rằng ông ấy đã từng giống như người thân của mình, vậy mà lại bị sương mù quỷ quái mang đi.
Hơn nữa, ông ấy sống hay chết, tôi cũng không biết.
Thành thật mà nói, tôi rất không thích biện pháp đập nồi dìm thuyền của Nam Cung Trường Mặc.
Vừa rồi tôi nắm lấy bàn tay trống rỗng của chú Thành, hơi thở nặng nhọc, có cảm giác sương trắng trong không khí bị hút vào.
Cổ họng như bị giấy nhám chà xát mạnh mẽ, đau rát: “Cái này… Sương mù này có cảm giác khiến người ta phân tán, hình như là nó cố ý! Sương mù… Giống như… Giống như một sinh vật có sinh mệnh?”
Khi những lời này thốt ra khỏi miệng tôi một cách khó khăn, bản thân tôi cũng rất hoảng sợ.
Tôi không ngờ rằng mình sẽ đưa ra kết luận như vậy, nhưng nghĩ lại thì có vẻ hợp lý.
Bước vào màn sương quỷ quái này, trước tiên nó sẽ cô lập chúng tôi, sau đó tách mọi người ở trong sương mù ra.
Sau đó, nó tấn công và ăn mòn thị giác, phương hướng, cùng với nhược điểm là linh hồn, loại trí tuệ gì lại có thể làm ra cách tiếp cận như vậy.
“Nó không có sinh mệnh, nhưng dường như nó có ý thức tự chủ, chắc là nó được biến thành bởi vô số hồn ma bị quỷ mẫu ăn, có thể ăn mòn tất cả các cơ thể có linh hồn trên thế giới.” Lăng Vũ Dương kéo chúng tôi đi ở trong màn sương trắng, nhưng màn sương rất lớn, tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở trước mặt mình.
Tôi cảm thấy mỗi một hơi thở mà tôi hít vào đều là một hạt có ý thức tự chủ.
Nó ăn mòn linh hồn và thể xác trong cơ thể tôi bằng ý thức chủ quan.
Bởi vì trong người tôi có Bắc Đẩu Huyền Ngư, hơn nữa, phải cảm nhận một cách cẩn thận thì mới phát hiện ra điều này.
Loại cảm giác này thật không tốt, một khi phát hiện ra liền khiến người ta sởn gai ốc, tôi khẽ năn nỉ Lăng Vũ Dương: “Vũ Dương, chuyện của Bạch Họa Chí để nói sau… Chúng ta đi tìm chú Thành, rồi rời khỏi nơi này trước đi.”
Đầu ngón tay của Lăng Vũ Dương vẫn luôn ôm lấy vòng eo của tôi như không có chuyện gì, khẽ nói: “Cô gái nhỏ, anh nghe theo em, đưa ba người rời đi trước rồi anh sẽ trở lại tìm nó tính sổ.
Đây là ân oán giữa anh và Bạch Họa Chí, không cần phải kéo em và mọi người cuốn vào trong.”
Có vẻ như Lăng Vũ Dương cũng không thể đảm bảo an toàn cho tôi và Nam Cung Trường Mặc khi ở trong màn sương mù này.
Một quẻ này không quá hoàn hảo, nếu phạm một chút sai lầm thì ba người chúng tôi sẽ phải táng thân ở chỗ này.
“Không được… Mũi tên đã lên dây, không thể không bắn…” Giọng nói của Nam Cung Trường Mặc rất gượng gạo, tiếng thở nặng nhọc của cậu ta xuyên qua màn sương trắng, truyền đến tai tôi.
Tôi vẫn đang nắm chặt tay của Nam Cung Trường Mặc, trong nháy mắt, bàn tay của cậu ta cũng trở nên trống rỗng.
Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nắm chặt ngón tay như cục đá của cậu ta, có một loại cảm giác không thể nhận ra: “Anh đừng có cố chấp như vậy có được không?”
Năm giác quan của tôi có vấn đề, hay là cậu ta sẽ biến mất giống như chú Thành?
Cậu ta thở hổn hển, cánh tay càng ngày càng mềm yếu: “Không chạy kịp, huyết quang… Huyết quang sắp tới… Nhớ tôi nói chuyện ngọc bội với cô, lần này… Mọi người có thể sống sót hay không, tất cả đều phụ thuộc vào… Miếng ngọc bội này…”
Ngọc bội?
Cái gì mà ngọc bội…
Tôi thật sự bối rối, đột nhiên nghĩ đến một câu khác mà Nam Cung Trường Mặc đã nói.
Huyết quang sắp tới?
Ý của cậu ta là gì?
Cậu ta vừa bói toán, chúng tôi đều gặp tai họa huyết quang, chẳng lẽ có đồ vật gì đó sẽ làm cho chúng tôi đầu rơi máu chảy rất nhanh.
Loại suy nghĩ miên man này không có ở trong đầu tôi được mười giây, đột nhiên sương trắng trên không trung chuyển sang màu đỏ như máu.
Màn sương mù màu đỏ như máu giống như một con dã thú khổng lồ, có thể thay đổi hình dáng bất cứ lúc nào, nó muốn cắn nuốt những gì tồn tại ở bên trong.
Trong màn sương mù đẫm máu, mùi máu tanh trong không khí bao phủ toàn bộ dây thần kinh khứu giác, mùi này khiến tôi cảm thấy ghê tởm, cực kỳ buồn nôn, nhưng ở bên tai lại truyền đến tiếng kêu rên của Nam Cung Trường Mặc.
Tiếng kêu đau đớn này khiến cho trái tim tôi lạnh lẽo.
Tôi nắm chặt lấy bàn tay của Nam Cung Trường Mặc, trời ạ! Trong lòng bàn tay không có thứ gì, nó trống rỗng khiến người ta hoảng sợ, nước mắt tôi không kiềm chế được rơi xuống.
Tôi mở miệng, cố gắng gọi cậu ta: “Nam… Nam Cung…”
Mũi chua xót, cổ họng nghẹn ngào.
Đây thực sự là quái lạ, không biết tại sao màn sương trắng lại biến thành màn sương máu, lớp sương mù này lại có thể tự tiến hóa sao?
“Cô gái nhỏ, màn sương mù này không ổn, đã hóa thành màn sương máu, không thích hợp ở đây lâu, anh đưa em rời đi, em… nín thở đi, đừng để sương mù tiến vào phổi.” Lăng Vũ Dương ôm eo tôi bằng một tay rồi dẫn tôi chạy trong màn sương đỏ như máu.
Động tác của anh nhanh như gió, như muốn phá tan màn sương mù.
Tôi bị anh ôm vào trong lòng, cảm giác đã hit rất nhiều sương mù vào trong phổi, cho nên hoàn toàn không quan tâm: “Nhưng mà… Ngọc… Bội.”
Tôi muốn hỏi anh về miếng ngọc bội, nhưng anh
lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.
Đôi mắt tôi đột nhiên mở to, chỉ nhìn thấy khoảng không mênh mông trắng xóa, không thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lăng Vũ Dương.
Trong lòng thầm lẩm nhẩm đọc kinh Phật, hy vọng ánh sáng của Đức Phật trên người tôi có thể chiếu sáng con đường phía trước cho Lăng Vũ Dương.
Trong lòng khát vọng muốn sống sót, sự thành kính là không thể tránh khỏi, hơn nữa, còn không thể phân tâm.
Ánh sáng của Đức Phật tỏa ra từ trên cơ thể tôi vô cùng sáng ngời, không chỉ chiếu sáng xung quanh, mà còn khiến tôi nhìn thấy được khuôn mặt đẹp trai của Lăng Vũ Dương.
Nhìn nét mặt anh tuần phóng đại ở trước mặt, đường nét trên khuôn mặt vẫn đẹp trai và uy nghiêm như vậy, trong ánh mắt có sự lăng lệ, lạnh lùng.
Sống mũi cao thẳng giống như là đỉnh núi trên mây, cao thẳng đẹp đẽ.
Hai bên cánh mũi giống như được rèn đúc ra, vô cùng mỹ lệ.
Sợi tóc dài của anh rủ xuống mặt tôi, mềm mại như dài lụa sa tanh.
Lưỡi của Lăng Vũ Dương không xâm nhập vào miệng tôi, xâm phạm tôi, mà từ từ đưa dưỡng khi tiến vào, để tôi không cần hít làn sương quỷ quái trong không khí, khiến cho cơ thể và phổi của tôi nặng nề.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi có cảm giác trên người rất đau.
Hơn nữa, chỉ đau ngoài da, nóng rất giống như bối nước ớt lên người.
Lúc đầu, sự đau đớn này không nghiêm trọng lắm, chỉ là nó đau giống như bị dây thép treo lên.
Nhất là làn da lộ ra bên ngoài lớp quần áo, bị sương mù bao phủ, cảm giác đau đớn đặc biệt rõ ràng.
Khi sương mù tiếp xúc trực tiếp làn da trên cơ thể, dường như nó sẽ ăn mòn lớp da của con người ở một mức độ nhất định, giống như axit sunfuric, chỉ là axit sunfuric được đổ lên người thì không có máu chảy ra ngoài.
Lớp sương mù máu ăn mòn này chạm vào bề mặt da, làn da bắt đầu từ từ chảy máu, ngay sau đó, tôi cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể mình đang rỉ máu.
Cảm giác chảy máu này cũng không đau, nó khiến cho đầu óc tỉnh táo lại rất nhiều.
Chẳng trách Nam Cung Trường Mặc lại tính ra, mấy người bọn họ sẽ gặp tai họa đổ máu.
Thì ra gặp phải một màn sương máu quỷ quái như vậy, đây chính là cái gọi là tai họa huyết quang ở trong quẻ, hoàn toàn khác với mấy tai họa huyết quang có thể xảy ra trong đầu tôi.
Trên da không có tổn thương, cũng không có miệng vết thương, nhưng lại liên tục chảy máu, máu trực tiếp thấm ướt quần áo của tôi, tôi đưa tay sở sở khuôn mặt, máu quả thực dính đầy tay.
“Chết tiệt!” Dường như Lăng Vũ Dương nhìn thấy da của tôi bị sương mù ăn mòn, tức giận dừng lại.
Một tay của anh kéo tôi vào trong ngực, toàn thân bộc phát ra một luồng sát khí lạnh thấu xương: “Cô gái nhỏ, là do anh đã bất cẩn mới khiến cho em bị thương.”
“Em… Em không sao… Màn sương máu này mạnh đến mức ngay cả ánh sáng Đức Phật trên người em cũng ngăn cản được.” Tôi không mở miệng nói chuyện cho nên không biết rằng giọng nói của mình đã suy yếu đến mức phải gắng gượng mới nói ra lời, có lẽ là do thiếu máu nên mới suy yếu như vậy: “Nhưng mà… Thật kỳ lạ, sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đi ra ngoài?”.