Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

chủ nhà bạch phương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Yuri Ilukh

Mãn Tình vội vàng kéo theo Viêm Khải chạy vào sâu trong rừng rậm, cô chạy tới khi sức cùng lực kiệt, sắp không thở nổi nữa mới xụi lơ dựa vào một cành cây khô. Thiếu Oxy làm lồng ngực cô đau nhức, cô thở phì phò từng hơi lớn, tay trái che ngực, tay phải vẫn nắm chặt tay Viêm Khải như cũ.

Viêm Khải im lặng đứng sau Mãn Tình, ánh mắt nhìn về bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, tâm trạng hơi kỳ lạ nhưng lại vui vẻ.

"Chúng ta đi tiếp thôi" Mãn Tình dừng lại một chút, cảm thấy hô hấp của mình đều lại rồi thì kéo tay Viêm Khải tiếp tục đi về phía trước.

"Em muốn đi đâu vậy" Viêm Khải đứng im không nhúc nhích.

"Đi chỗ nào cũng được, rời khỏi đây đã rồi tính" Thật ra Mãn Tình cũng không biết phải đi đâu, cô chỉ biết cô muốn đưa Viêm Khải rời khỏi Tinh thành, không để người của hồn điện tìm được anh.

"Nếu em sợ bọn họ đuổi đến đây thì không cần đâu" Viêm Khải nói, "Bọn họ không dám"

"Không dám? Vừa rồi các hồn sư cấp cao đều vây quanh anh" Lúc đó bên ngoài kết giới chỉ có Viêm Khải và hồn sư cấp cao nên bọn họ đều vây quanh Viêm Khải, động tác vô cùng kỳ quái.

"Bọn họ vây quanh anh thì chúng ta sao có thể chạy đi dễ dàng như vậy được"

Mãn Tình ngẩn ra, tình huống lúc đó vô cùng cấp bách nên cô cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện ra điểm không thích hợp, hình như lúc cô kéo Viêm Khải chạy thì cũng không có ai ngăn cản.

"Bọn họ vây quanh anh là sợ anh tiếp cận kết giới" Viêm Khải cười khổ nói, "Kết giới của Tinh thành có thể ngăn cản ma vật nhưng không thể ngăn cản Dị Hồn sư"

"Thì ra là vậy, vậy bọn họ sẽ không đuổi tới đây phải không?" Mãn Tình hỏi.

"Ừm" Viêm Khải gật đầu. Bọn họ chỉ ước gì anh rời khỏi Tinh thành thật xa, ai rảnh mà đuổi tới đây.

"Phù... vậy thì em yên tâm rồi" Mãn Tình lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô buông bàn tay đang nắm tay Viêm Khải ra, đứng dựa vào thân cây, "Vậy chúng ta tìm một chỗ trốn ở đây trước đi, chờ tình trạng trên người anh ổn định lại thì tìm cơ hội quay về. Nhưng chắc chắn anh không thể về Tam Môn học viện được nữa, phải đổi một chỗ sinh sống khác".

Bàn tay đột nhiên bị buông ra làm Viêm Khải có chút không thích ứng nắm nắm bàn tay, đến khi độ ấm trong tay bị gió đêm thổi tan thì mới cô đơn rút tay về.

"Không thể quay về" Viêm Khải lắc đầu.

"Em biết mà, cho nên trước tiên đổi một cái thân phận khác" Chắc chắn Viêm Khải không thể quang minh chính đại xuất hiện ở Tinh thành, nhưng đổi một thân phận khác nguỵ trang một chút thì vẫn có thể, Mãn Tình đã nghĩ kỹ rồi, tiệm thuốc Quý tộc là một nơi có thể ẩn náu vô cùng tốt.

"Anh nói là.... ma khí trong cơ thể anh không thể ổn định xuống được nữa" Viêm Khải cười bất đắc dĩ, "Em cho rằng tại sao thành chủ Trương và các hồn sư khác lại khẩn trương như vậy? Vì bọn họ đã nhìn ra, hồn hạch của anh đã không thể khống chế được nữa"

"Cái gì...." Mãn Tình không thể tin được, tuy bây giờ Viêm Khải nhìn có chút khủng bố, sức mạnh màu đỏ sẫm bao phủ toàn thân anh, hồn lực và ma khí giống như hoà quyện vào nhau, không ngừng truyền tới hơi thở xao động vô cùng nguy hiểm, nhưng sao lại không thể ổn định được, "Em sẽ tinh lọc cho anh ngay bây giờ".

Mãn Tình vừa dứt lời, sức mạnh tự nhiên tứ phương bắt đầu tụ lại phía hai người. Mãn Tình đã bất tri bất giác tăng lên hồn sư cấp nhưng đây là lần đầu tiên cô sử dụng toàn bộ hồn lực của mình không chút kiêng dè, cảm nhận của cô được mở rộng hết cỡ, cô thậm chí có thể cảm giác được những Chiến Hồn sư vẫn đề phòng như cũ trên trường thành Tinh thành và ma vật chưa kịp rút đi từ sâu trong rừng rậm. Nhưng hồn lực to lớn như thế mà lại không thể tinh lọc được một chút ma khí nào trên người Viêm Khải.

"Sao lại như vậy, hai ngày trước rõ ràng còn có thể?" Sức mạnh tinh lọc màu vàng bị ma khí màu đỏ sẫm ngăn ở bên ngoài. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng mấy ngày trước ở trong phòng thí nghiệm của Tam môn học viện cô còn tinh lọc được ma khí trên người Viêm Khải mà, sao mới mấy ngày thôi mà bây giờ một chút tác dụng cũng không có.

"Hồn hạch của anh đã gần như ma hoá hoàn toàn, bây giờ sức mạnh trên người anh đã không đơn thuần là ma khí hay hồn lực, cho nên em không thể tinh lọc được nó", Viêm Khải gỡ bàn tay đang bám trên người anh của Mãn Tình xuống nắm trong tay, không cho cô tiếp tục lãng phí hồn lực. Thời điểm đối phó với con ma vật cấp S kia thì Viêm Khải đã chuẩn bị tốt tâm lý hồn hạch sẽ tự bạo.

"Quạc~~~" Mika kêu to một tiếng, đôi mắt to tròn đen nhánh lộ ra vẻ lo lắng và sợ hãi. Nó rất muốn nhảy đến vai Viêm Khải như trước đây nhưng bây giờ có một luồng sức mạnh làm cho nó cảm thấy sởn tóc gáy, không dám nhúc nhích tới nửa phân.

Viêm Khải thấy Mika bị doạ sợ thì nhịn không được muốn giơ tay sờ sờ đầu nó trấn an như bình thường, nhưng mới nâng tay lên thì lại bỏ xuống, bây giờ Mika đứng cách anh gần như vậy chắc hẳn đã rất khó chịu rồi.

"Không, chắc chắn vẫn có biện pháp" Mãn Tình vẫn luôn không chấp nhận sự thật hồn hạch của Viêm Khải sắp tự bạo.

"Cách gì?"

"Anh quên rồi sao? Tinh Nguyệt phong lan, mấy hôm trước chúng ta mới làm thí nghiệm xong. Lúc nãy em nghĩ, hồn lực của anh không thể tinh lọc được là do hồn hạch của anh đã ma hoá hoàn toàn cho nên hồn lực và ma khí cũng đã có sự thay đổi. Nhưng loại sức mạnh này Tinh nguyệt phong lan vẫn có thể tinh lọc được" Mãn Tình hưng phấn nói.

Viêm Khải cũng nghĩ đến Tinh nguyệt phong lan, nhưng... anh cười khổ nhắc nhở: "Tình trạng ma hoá của Dị Hồn sư cấp và tình trạng bây giờ của anh rất khác nhau"

"Quản nó khác hay giống nhau làm gì, cứ thử đã mới biết được" Mãn Tình gấp gáp, không chờ nổi đứng lên muốn đi "Bây giờ em quay về lấy Tinh nguyệt phong lan"

"Từ từ, bây giờ em không thể về được" Viêm Khải vươn tay ngăn cản Mãn Tình.

"Tại sao?"

"Em quên rằng em và Dị Hồn sư mãn cấp là anh cùng nhau bỏ chạy trước mặt bao nhiêu người sao" Viêm Khải nhắc nhở.

"Ừ nhỉ" Mãn Tình ngộ ra, cô giấu chuyện của Viêm Khải không nói ra chắc là đã vi phạm pháp luật của Linh Ma Giới, mà dù có không vi phạm thì khi cô quay lại Tinh thành cũng sẽ bị hồn điện xách đi hỏi chuyện muốn ra khỏi thành sẽ vô cùng rắc tối, nhưng trình trạng bây giờ của Viêm Khải không thể chậm trễ được.

"Anh còn chịu được bao lâu?" Mãn Tình hỏi.

"Anh cũng không chắc, một khi hồn hạch ma hoá thì hồn lực sẽ không chịu sự khống chế, bất cứ lúc nào cũng có thể tự bạo" Viêm Khải tỏ ra như không có việc gì, giọng nói thậm chí còn có chút trêu chọc.

"Anh nghiêm túc chút đi, em không có nói đùa" Mãn Tình nhíu mày nói, "Nếu anh có thể tự bạo bất cứ lúc nào thì còn có thể đứng đây nói chuyện với em sao, chắc chắn đã sớm vứt em lại chạy đi đâu không biết rồi á chứ"

Viêm Khải ngẩn ra, không nghĩ tới Mãn Tình tin tưởng anh như vậy, nhịn không được cười ra tiếng.

"Cười cái gì mà cười, hỏi anh đó, nhanh nói đi, anh còn có thể chịu được bao lâu?" Mãn Tình vì quá mức sốt ruột nên không để ý sự ái muội trong lời nói của mình, chỉ buồn bực Viêm Khải sao lại không có chút vội vàng nào.

Viêm Khải bị quát chẳng những không thu ý cười trên mặt lại mà còn cười càng vui vẻ hơn, nhưng cũng không quên trả lời vấn đề của Mãn Tình, "Đại khái là có thể chịu được bảy ngày nữa, sau ngày thì anh không nắm chắc"

Bảy ngày sao? Cô chỉ còn lại thời gian ngày để nghiên cứu thuốc. Không, không cần nghiên cứu ra, chỉ cần có thể hoà hoãn tình trạng của Viêm Khải về giống như trước đây thì cũng có thể kéo dài thêm nửa năm để nghiên cứu.

"Tinh nguyệt phong lan lần trước anh mang về cho em em mới chỉ dùng một bông, bây giờ trên ban công ký túc xá vẫn còn bông" Mãn Tình nhìn sắc trời nói, "Chờ tới tối em sẽ quay về trộm tới, lúc đó chắc Mika cũng đã hồi phục rồi"

Mãn Tình nhìn về phía Mika.

"Quạc!" Mika gật đầu, đồng thời duỗi duỗi đôi cánh giống như muốn nói chờ em bình phục sẽ mang chị bay về trộm đồ.

"Lại đây, ăn nhiều hồn lực một chút để nhanh bình phục" Mãn Tình ngưng tụ hồn lực đưa đến bên miệng Mika, hồn lực của cô tuy không có tác dụng với Viêm Khải nhưng có thể trợ giúp Mika khôi phục cơ thể rất nhanh.

Viêm Khải lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn một người một thú đang tích cực chuẩn bị, không đành lòng đả kích, Tinh nguyệt phong lan có thể tinh lọc bớt ma khí trên người anh sao? Anh cũng không ôm hy vọng quá lớn, Mãn Tình bây giờ mới chỉ là hồn sư cấp mà thôi, cô vẫn chưa cảm nhận được sự khác biệt to lớn giữa sức mạnh của hồn sư cấp thấp và hồn sư cấp cao. Hơn nữa, nếu như Tinh nguyệt phong lan thật sự có hiệu quả với anh thì tính theo khả năng tinh lọc ma khí của nó với Dị Hồn sư cấp lần trước thì dù cho mang toàn bộ chỗ Tinh nguyệt phong lan còn lại để làm thuốc cho anh thì tác dụng cũng không quá lớn.

Nhưng mà cảm giác có người liều mạng cứu mình vẫn vô cùng thoả mãn, hơn nữa anh cũng không thể để Mãn Tình luôn đi theo anh được.

____

Ở nơi khác, vì Dị Hồn sư mãn cấp bỗng nhiên xuất hiện nên người ở Tinh thành vừa thủ thành thành công cũng không thấy vui vẻ gì. Tuy rằng vẫn phải tiếp tục dọn dẹp mọi chuyện sau khi chiến đấu nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ thấy ở cửa thành vẫn bày sẵn các đội quân tuần tra, vẻ mặt của họ thậm chí còn nghiêm túc hơn so với lúc thủ thành.

"Hiệu trưởng Diêm, Viêm Khải vẫn luôn làm giáo viên trong trường của ông mà ông không phát hiện ra một chút khác thường nào sao?" Trong phủ chủ thành, Thương Thiên Nghiệp triệu tập toàn bộ hồn sư cấp cao của Tinh thành tới mở hội nghị về Viêm Khải.

"Tôi cũng chỉ gặp cậu ta có lần, lúc đó cũng không phát hiện điều gì lạ kỳ, trên người cậu ấy không có một tia ma khí nào" Diêm Long nghiêm túc trả lời.

"Sao ông lại có thể không biết, cậu ta ở trường học của ông tận gần một năm" Ông Lưu chất vấn, vì Tâm môn học viện liên hợp với nhà họ Lâm che chở cho Mãn Tình nên ông Lưu cũng không ưa gì Diêm Long.

"Ý ông là gì?" Tiếu Linh lạnh lùng nói, "Ông nghĩ là chúng tôi cố ý giấu một Dị Hồn sư mãn cấp có khả năng tự bạo bất cứ lúc nào trong trường học sao?"

"Chuyện này là không thể" Thương thành chủ sợ hai người đánh nhau nên giành nói, "Một Dị Hồn sư mãn cấp sao có thể chống đỡ được nửa năm mà không tự bạo được"

"Tôi cũng cảm thấy vậy" Bố Lâm phụ hoạ.

"Tôi cũng không nói Viêm Khải bị dị hoá vào năm trước, nhưng chuyện cậu ta là Dị Hồn sư mãn cấp là sự thật. Hiệu trưởng Diêm chỉ thấy cậu ta có một lần, không nhìn ra điều gì kỳ lạ cũng bình thường, nhưng ông Lâm thì sao?" Ông Lưu dời mục tiêu.

"Ông Lưu, ý ông là gì?" Bố Lâm biết ông Lưu cố ý nhằm vào mình.

Sau đó liền nghe thấy ông Lưu nói có sách mách có chứng, "Viêm Khải và con gái Mãn Tình của ông có quan hệ rất sâu, tôi còn nghe nói cậu ta không chê con gái ông không có hồn hạch, tự nguyện lập khế ước cùng con bé. Hơn nữa, từ tình huống hôm nay mà nói, lời đồn này hẳn là sự thật. Hôm nay ở ngoài thành nếu không vì bảo vệ con gái ông thì Viêm Khải cũng không bại lộ thân phận Dị Hồn sư. Cho nên nhà họ Lâm các người có phải đã biết từ sớm không."

"Ông Lưu, không nên phỏng đoán vô căn cứ như vậy" Bố Lâm tức giận.

"Vô căn cứ?" Ông Lưu cười lạnh nói, "Lúc Viêm Khải bại lộ thân phận thì cả thành đều kinh hãi, chỉ có con gái ông chẳng có chút kinh ngạc nào, thậm chí cố gắng hết sức bỏ chạy khỏi Tinh thành cùng Viêm Khải. Nếu nói con bé không biết thì rất không hợp lý"

"Chuyện này chờ Mãn Tình về thì tôi sẽ hỏi rõ ràng" Hành động của Mãn Tình lúc đó đúng là rất trêu ngươi, bố Lâm cũng rất tức giận nhưng bây giờ ông còn lo lắng cho an toàn của Mãn Tình hơn.

"Nếu con bé trở lại, hỏi rõ ràng mọi chuyện xong thì ông Lâm định giải quyết thế nào?" Ông Lưu chèn ép. Mãn Tình mới tới Linh Ma Giới không lâu, nhưng lại là đối thủ lớn nhất của nhà họ Lưu trong khoảng thời gian này. Không nói đến chuyện trước kia Mãn Tình tỉ thí với Lưu Yến làm nhà họ Lưu mất mặt thì chuyện cô có quan hệ tốt với tiệm thuốc Quý tộc và có thể nghiên cứu ra phương pháp luyện thuốc mới với Tiếu Linh cũng đã làm thế lực nhà họ Lâm lớn mạnh lên rất nhiều chỉ trong nửa năm ngắn ngủi.

Quan trọng hơn là gần đây ông còn thu được một tin tức, nghe nói Mãn Tình không phải trời sinh không có hồn hạch mà hồn hạch bị một thứ gì đó phong ấn. An đại sư đã từng nói rằng một khi phong ấn trong cơ thể Mãn Tình được giải trừ thì tương lai cô nhất định sẽ trở thành một đại hồn sư mãn cấp đứng đầu.

Ba người con nhà họ Lâm, Lâm Hạo tuy nhỏ tuổi nhưng cũng là thiên tài, Lâm Nguyệt là học trò của An đại sư, tương lai sẽ là người nối nghiệp của trưởng lão hồn điện. Ông cũng không vừa mắt người này nhưng họ lại là người lạnh lùng, sẽ không chủ động trêu chọc hay chủ động động vào ai. Còn Mãn Tình thì khác, ông không tin khi Mãn Tình trở thành hồn sư mãn cấp sẽ bỏ qua cho mấy lần nhà họ Lưu hãm hại cô.

Cho nên lần thủ thành này ông mới bảo Lưu Khánh nghĩ cách đẩy Mãn Tình ra khỏi kết giới, muốn mượn tay ma vật gϊếŧ một đại hồn sư tương lai. Nhưng không nghĩ tới nhóc con đó mạng lớn, được người ta cứu. Nhưng cũng không sao, bây giờ nhà họ Lâm đã có liên quan đến Dị Hồn sư mãn cấp, nếu xử lý không tốt thì sẽ mất đi sự tín nhiệm của hồn điện, không cần ông tự mình ra tay thì quyền bảo vệ Giới môn cũng sẽ tự rơi vào tay ông.

"Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy" Bố Lâm mất kiên nhẫn nói.

"Được, mọi người ở đây đều đã nghe thấy, đến lúc đó nhà họ Lâm cũng không nên dựa vào quan hệ của mình và hồn điện...."

"Ông Lưu, quan hệ ông nói là mối quan hệ với sư phụ của tôi sao?" Tiếng nói của Lâm Nguyệt bỗng truyền đến từ cửa, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông Lưu trong đại sảnh.

"Khụ...Haha... Cháu hiểu lầm rồi" Lâm Nguyệt chính là học trò chính thức của An đại sư nên ông Lưu không dám đắc tội, đành phải nói đây là hiểu lầm, nhưng thực sự có phải hiểu lầm hay không thì mọi người đều hiểu cả.

"Lâm Nguyệt, ma khí bên ngoài đã được tinh lọc sạch sẽ rồi à?" Chủ thành Thương nói. Sau khi cuộc chiến kết thúc ông liền triệu tập hồn sư cấp cao tới đây mở họp, công tác tinh lọc ma khí tạm thời giao cho Lâm Nguyệt.

"Đã tinh lọc sạch sẽ toàn bộ" Lâm Nguyệt nói.

"Vậy nhờ cô đi mời An đại sư tới đây một chút, chúng tôi có việc muốn thương lượng với ông ấy" Chủ thành Thương nói.

"Chính là về chuyện của Dị Hồn sư mãn cấp sao?" Lâm Nguyệt hỏi.

"Không sai"

"Cháu tới đây là muốn bàn về chuyện này" Lâm Nguyệt nói, "Sư phụ bảo cháu chuyển lời cho thành chủ, ông ấy đã kể rõ tình huống với hồn điện, họ sẽ sớm phái người tới đây xử lý chuyện này. Khoảng thời gian này chủ thành chỉ cần tăng số người bảo vệ cửa thành, không cho Dị Hồn sư tới gần là được"

"Thật vậy à, vậy thì tốt quá" Thương Thiên Nghiệp yên lòng, có hồn điện ra mặt thì ông cũng không cần nhọc lòng nữa, do đó ông cho giải tán hội nghị lâm thời và sắp xếp người thủ thành.

Ra khỏi phủ của chủ thành, mọi người đều ngồi xe của mình trở về. Sau khi lên xe của nhà mình, bố Lâm hỏi Lâm Nguyệt, "Hồn điện định xử lý thế nào?"

"Con cũng không rõ lắm, sư phụ chỉ nói là hồn điện sẽ cho người tới đây mang Dị Hồn sư đi" Lâm Nguyệt trả lời đúng sự thật, thật ra cô cũng rất tò mò không biết hồn điện định đối phó với một Dị Hồn sư mãn cấp thế nào.

"Mãn Tình thì sao, con bé sẽ thế nào?" Bố Lâm lo lắng.

"Sư phụ nói rằng chỉ cần chị không phản kháng thì hồn điện sẽ không động vào chị" Lâm Nguyệt trả lời.

Không phản kháng? Bố Lâm nghĩ đến cảnh Mãn Tình chạy thục mạng về phía Viêm Khải lúc đó, lập tức thấy đau đầu nhức óc. Với tính cách của Mãn Tình thì còn chưa biết cô sẽ làm ra chuyện gì đâu.

___

Sâu trong rừng rậm của ma thú, Mãn Tình dựa vào thân cây nằm ngủ, cả đêm chưa ngủ hơn nữa vừa mới trải qua hoàn cảnh thập tử nhất sinh nên cả thể xác và tâm hồn của Mãn Tình đều vô cùng mệt mỏi. Viêm Khải ngồi ở bên cạnh Mãn Tình, lúc này anh đang ngẩng đầu nhìn sao trời, do dự không biết nên để Mãn Tình ngủ lâu thêm một chút hay gọi cô ấy dậy.

"Hừ??" Mãn Tình mơ mơ màng màng hừ một tiếng, sau đó xoay đầu qua lại, thân thể lảo đảo đổ về hướng khác. Viêm Khải thong thả đưa tay ra đỡ, không biết đã là lần thứ bao nhiêu anh đưa tay ra đỡ đầu của người kia rồi.

"Quạc?" Mika đang nằm ngủ cùng Mãn Tình bỗng nhiên tỉnh lại, nhớ đến chuyện chủ nhân dặn nó trước khi ngủ thì Mika lập tức bay lên định lay Mãn Tình tỉnh lại.

"Suỵt!" Viêm Khải suỵt nhẹ, ngăn động tác của Mika lại.

"???" Mika mơ hồ lắc lắc đầu, nữ chủ nhân bảo nó đánh thức vậy mà nam chủ nhân lại không cho, nó chỉ là một con vịt thôi, cuối cùng phải nghe theo ai bây giờ?"

"Mika, em thích Mãn Tình không?" Viêm Khải nhỏ giọng hỏi Mika.

Mika nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Sau này phải bảo vệ cho cô ấy thật tốt có biết không" Viêm Khải nói thêm.

Mika lại gật đầu thêm một lần nữa.

"Vậy là tốt rồi" Viêm Khải cười vui vẻ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sao trời, yên lặng chờ đợi đến tận lúc nghe thấy một tiếng chim hót quen thuộc truyền đến từ nơi xa.

Tới rồi sao, Viêm Khải cúi đầu, anh dùng tay vỗ vỗ bả vai Mãn Tình, "Mãn Tình, dậy thôi"

"Hả? Đến giờ rồi sao?" Lúc chiều Mãn Tình sợ cô mệt quá ngủ quên nên đã dặn Viêm Khải gọi cô dậy vào giờ tối để cô về Tinh thành trộm Tinh nguyệt phong lan.

"Ừm" Viêm Khải gật đầu.

Mãn Tình nhìn lên bầu trời, quả nhiên đêm đã khuya, cô lập tức chống lên thân cây đứng dậy.

"Mika, Mika đâu?" Mãn Tình vừa xoa xoa đôi mắt chưa tỉnh ngủ vừa cúi đầu tìm kiếm Mika.

"Quạc~~" Mika đang yên lặng chờ đợi bên cạnh bay lên vai Mãn Tình.

Tìm được Mika thì Mãn Tình lập tức nhìn về phía Viêm Khải nói, "Bây giờ em quay về Tinh thành, anh ở đây chờ em nhé"

"Được"

"Lỡ như em bị chuyện gì đó làm cho chậm trễ, không thể quay lại đúng hẹn thì anh cũng phải ở đây chờ em"

"Được"

"Em đi đây" Mãn Tình vừa lòng cười cười.

"Chờ một chút" Dưới ánh mắt nghi hoặc của Mãn Tình, Viêm Khải thò lại gần nhỏ giọng nói, "Anh có chôn trận bàn ở dưới chậu hoa"

"Vâng, em sẽ giúp anh mang tới đây" Mãn Tình nghĩ rằng Viêm Khải muốn cô mang trận bàn tới đây giúp anh.

"Cảm ơn em" Viêm Khải buông tay Mãn Tình ra rồi nhìn Mika mang cô bay về phía Tinh thành, đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa thì nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, "Còn nữa.... chắc là anh không thể chờ em quay lại được rồi"

Tiếng chim quen thuộc lại vang lên lần nữa, phượng hoàng ngũ sắc trên không trung đáp xuống, ngừng ở trên bãi đất trống phía sau Viêm Khải, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xanh với vẻ mặt không giận tự uy nhảy xuống từ trên lưng phượng hoàng.

"Bố" Viêm Khải xoay người, cung kính chào.

Người tới là người đứng đầu nhà Bạch Phương hiện tại, bố của Viêm Khải, Bạch Phương Trọng, Bạch Phương Trọng nhíu mày, giận tái mặt, lạnh lùng nói, "Lúc hồn điện tìm ta ta còn không tin đó là con"

"Xin lỗi bố, làm bố thất vọng rồi"

"Tình trạng bây giờ của con... khó coi cực kỳ" Bạch Phương Trọng ghét bỏ nói.

Viêm Khải không phản đối, thật ra khi quyết định sống tiếp vào năm trước đây anh cũng đã nghĩ đến ngày hôm nay.

Truyện Chữ Hay