Editor: Yuri Ilukh
Buổi sáng hôm sau Viêm Khải quả nhiên không thể trở về học viện, vì thế Mãn Tình dựa theo dặn dò hôm qua của anh đến xin nghỉ một ngày giúp anh, sau đó ra khỏi cổng trường, đi bộ đến chi nhánh tiệm thuốc Quý tộc ở Tinh Thành, định đi xem sản phẩm mới trong lời của Viêm Khải là gì.
Tiệm thuốc Quý tộc cách Tam Môn học viện không xa, lúc trước Viêm Khải chọn chỗ này làm chi nhánh là bởi vì gần đây có một chỗ Dị hồn sư chuyên tụ tập. Sau khi tiệm thuốc khai trương thì số lượng Dị Hồn sư tụ tập quanh đây lại tăng lên gần gấp . Đặc biệt mỗi lần Tinh thành thủ thành thì thành chủ Tinh thành đều triệu tập Dị Hồn sư gia nhập thủ thành, chuyện này ngầm hiểu là thừa nhận địa vị của Dị Hồn sư ở Tinh Thành, do đó số lượng Dị Hồn sư ở Tinh thành không ngừng tăng lên.
Nhưng hôm nay Mãn Tình ngoài ý muốn phát hiện, xung quanh Tam môn học viện không còn nhiều người như trước, các dị hồn sư không còn nhốn nháo đầy phố nên có chút vắng vẻ.
Chẳng lẽ do hồn điện giải trừ lệnh hạn chế nên mọi người đều tới nội thành mua thuốc rồi? Mãn Tình nghĩ nghĩ.
"Chị Mãn Tình" Lúc đến tiệm thuốc, Mãn Tình nghe được một âm thanh ngọt ngào.
"Diệu Diệu?" Mãn TÌnh cười đón được bé gái đang chạy đến.
"Chị Mãn Tình, chị thật sự tới, em còn tưởng rằng anh trai lừa em" Trên mặt Diệu Diệu tràn đầy vẻ vui sướng, đã rất lâu cô bé chưa thấy chị Mãn Tình và anh Viêm Khải.
"Em biết chị tới nên đã cố ý đứng ở cửa chờ chị hả?" Đối với chuyện Diệu Diệu biết hôm nay Mãn Tình sẽ tới thì cô cũng không kinh ngạc, Viêm Khải bảo cô tới xem sản phẩm mới thì đương nhiên đã nói trước với Trần Nhất Bằng, mà Trần Nhất Bằng lại càng thuận lý thành chương nói cho Diệu Diệu.
"Dạ, em ăn sáng xong liền ra cửa đợi chị" Diệu Diệu gật đầu thật mạnh.
"Vậy chẳng phải đã chờ rất lâu sao?" Mãn Tình hỏi.
"Không lâu, không lâu, em vừa chơi vừa chờ" Diệu Diệu vừa nói vừa kéo tay áo Mãn Tình đi vào bên trong, "Chị Mãn Tình, chúng ta đi vào thôi, anh em chờ chị ở phía sau"
"Được" Mãn Tình đi theo Diệu Diệu vào phía sau tiệm thuốc.
Phía sau tiệm thuốc Quý tộc là kho hàng, thỉnh thoảng Mãn Tình lại cùng Viêm Khải lén đến đây, chuyển đống nước mà Trần Nhất Bằng đã chuẩn bị trước thành kỳ nguyện dược tề, sau đó Trần Nhất Bằng lại cho nhân viên vận chuyển tới các chi nhánh khác để bán.
"Chị Mãn Tình" Nghe được tiếng động thì Trần Nhất Bằng đi tới kho hàng.
"Anh, em đã dẫn chị Mãn Tình tới" Diệu Diệu tranh công.
"Diệu Diệu giỏi quá, anh có việc phải bàn với chị Mãn Tình, em ra ngoài chơi trước đi" Trần Nhất Bằng khen ngợi sờ sờ đầu em gái.
"Dạ, chị Mãn Tình, em ra ngoài chơi đây" Diệu Diệu nghe lời vẫy vẫy tay với Mãn Tình rồi chạy ra ngoài, lúc rời đi còn tri kỷ đóng cánh cửa thông giữa sảnh và phía sau khu nhà.
"Chị Mãn Tình, sản phẩm mới ở bên này" Diệu Diệu vừa đi thì Trần Nhất Bằng đã dẫn Mãn Tình đi về kho hàng.
Mãn Tình gật đầu, tò mò tiến vào kho hàng với Trần Nhất Bằng.
"Sản phẩm mới ở đâu?" Mãn Tình nhìn lướt qua kho hàng, cả kho đều là kỳ nguyện dược tề, cô cũng không phát hiện có loại thuốc nào mới.
"Ở đây" Trần Nhất Bằng đi đến giữa kho hàng, chỉ vào một miếng vải đen đang che phủ đồ vật nói.
"Đây là gì?" Mãn Tình nghi hoặc nhăn mày, cô cũng không cảm nhận được chút dao động hồn lực nào ở dưới tấm vải đen này, tức là phía dưới tấm vải này không phải là thuốc.
Trần Nhất Bằng không trả lời, cũng không ra vẻ thần bí, trực tiếp giơ tay kéo miếng vải đen ra, phía dưới lộ ra một đồ vật vô cùng quen thuộc với Mãn Tình.
"Xe máy Halley?" Mãn Tình kinh ngạc nói. Đồ vật trước mắt chính là công cụ cô dùng để di chuyển ở Trái Đất, là chiếc xe máy bị cô ném ở ngoại ô, sau đó bị cục giám sát chở đi. Sao nó lại ở đây, không lẽ Viêm Khải trộm mang lên đây?
Không, không đúng, Mãn Tình tới gần thì phát hiện tuy hình thức của chiếc Halley này và chiếc của cô giống nhau như đúc, nhưng rõ ràng là mới hơn rất nhiều, giống như là một chiếc xe mới xuất xưởng.
"Xe này từ đâu tới?" Mãn Tình hỏi.
"Mới mang từ Thuỵ Thành đến đây đêm qua" Trần Nhất Bằng nói.
"Thuỵ Thành?" Mãn Tình thấy hình như cô đã nghe qua tên thành phố này, "Viêm Khải nói đây là sản phẩm mới?"
"Cái này không phải, nhưng nó có cùng chức năng với sản phẩm mới, cái này là ông chủ yêu cầu chế tạo riêng cho chị Mãn Tình, để sau này chị khỏi phải đi bộ". Bên trong tiệm thuốc Quý tộc, mọi người đều gọi Viêm Khải là ông chủ, còn Mãn Tình là dược sư, chỉ là Mãn Tình quen biết anh em Trần Nhất Bằng hơn nên xưng hô thân thiết hơn một chút.
"Sản phẩm mới là gì?" Mãn Tình mơ hồ hỏi.
"Là một loại phương tiện giao thông có thể che chắn cảm giác của ma vật để con người có thể tự do đi qua rừng rậm của ma thú. Ba tháng trước, ông chủ đã đạt được hợp tác với nhà họ Nhạc ở Thuỵ Thành, liên kết tạo ra xe buýt công cộng" Nhắc tới sản phẩm mới, Trần Nhất Bằng vẫn luôn trầm ổn bỗng hưng phấn lên.
"Tự do đi qua rừng rậm của ma thú?" Mãn Tình đã bắt được điểm mấu chốt.
"Đúng vậy, là xe buýt có chứa kết giới đặc thù, chỉ cần không phải lúc ma vật công thành, xe buýt có thể bảo vệ hơi thở của hành khách thông qua kết giới trên thân xe, an toàn đi qua rừng rậm của ma thú mà không bị phát hiện" Trần Nhất Bằng kích động giới thiệu với Mãn Tình, "Chị Mãn Tình, trong chiếc Halley này của chị cũng có kết giới, chỉ cần bỏ vào chỗ này một viên ma hạch cấp C thì không cần thao tác của hồn sư cũng có thể dễ dàng mở ra kết giới.
Trần Nhất Bằng chỉ vào một khe lõm trên tay lái của chiếc Halley, sau đó móc một viên ma hạch cấp C trong túi bỏ vào, sau đó một cái kết giới trong suốt liền bao bọc lấy thân xe và cái tay đang nắm tay lái của Trần Nhất Bằng. Cùng lúc đó Mãn Tình cũng mất đi cảm nhận với Trần Nhất Bằng.
Loại cảm giác này làm Mãn Tình thấy có chút quen thuộc, giống như kết giới Viêm Khải dùng để che chắn hơi thở của ma khí trong cơ thể, cho nên kết giới này là Viêm Khải nghiên cứu ra? Đúng rồi, nhà họ Nhạc ở Thuỵ Thành, không phải là gia tộc của Nhạc Minh sao?
"Có loại phương tiện giao thông này thì về sau ra ngoài ở Linh Ma Giới sẽ tiện hơn rất nhiều" Trần Nhất Bằng còn hưng phấn kể ra những ưu điểm của phương tiện này mang đến cho Linh Ma Giới, "Ông chủ nói, loại xe buýt này mở cho người thường dùng, giá cả sẽ không đắt. Anh ấy muốn cho mọi người ở Linh Ma Giới đều có thể tự do ra vào rừng rậm của ma thú, đi đến mọi nơi mình muốn. Chị Mãn Tình biết chuyện này đại diện cho gì không? Đại diện cho việc di chuyển tự do, sau này không cần dựa vào hồn sư..."
Trần Nhất Bằng vẫn hưng phấn giới thiệu, nhưng Mãn Tình đã nghe không vào, trong đầu óc cô hiện tại đều là đoạn đối thoại của cô với Viêm Khải khi ngồi tàu tới thành phố B.
"Giao thông ở Trái Đất thật phát triển"
"Nếu ở Linh Ma Giới mà có phương tiện giao thông như vậy thì tốt rồi. Kết nối các thành phố, ai cũng có thể mua được vé, quan trọng nhất là sau khi mua vé thì có thể yên tâm ngồi trên đó mà không lo lắng bị ma vật công kích.
Cho nên, từ lúc đó Viêm Khải đã có ý tưởng, sau đó về Linh Ma Giới thì lập tức đi Thuỵ Thành tìm người nhà Nhạc Minh nói chuyện hợp tác sao? Cho nên tháng này anh ấy mượn hồn thú của em gái, mỗi đêm đều ra ngoài là để đi Thuỵ Thành làm những việc này sao.
"Chị Mãn Tình, chị và Tiếu trưởng lão nghiên cứu ra phương pháp luyện thuốc mới, thúc đẩy hồn điện giải trừ lệnh hạn chế mua thuốc với Dị Hồn sư. Bây giờ phương tiện giao thông đi rừng rậm của ma thú cũng được làm ra. Em có một dự cảm, Linh Ma Giới sẽ có thay đổi lớn" Cuối cùng Trần Nhất Bằng tổng kết.
Đúng vậy, không phải là thay đổi lớn sao. Một phương tiện giao thông cho người thường dùng mà không cần phụ thuộc vào hồn sư, mang đến sự linh động cho mọi người. Cái này không giống phương pháp luyện thuốc mà Tiếu Linh nghiên cứu ra, nếu phương pháp luyện thuốc mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị trường thuốc mang lại những thay đổi trong dự kiến, thì phương tiện giao thông mới mang lại gì thì không đoán trước được. Không ai biết được sẽ có những thay đổi nào xảy ra khi người dân có thể đi lại bình thường giữa các thành phố.
Và loại thay đổi không dự kiến này đã quét qua toàn bộ Linh Ma Giới.
Linh Ma lịch, ngày tháng năm , một ngày sau khi Mãn Tình mang chiếc Halley về Tam Môn học viện, tiệm thuốc Quý tộc tuyên bố cho hoạt động chiếc xe buýt ở các thành phố lớn, mỗi ngày lần sáng trưa chiều đi giữa các thành phố lớn nhỏ của Linh Ma Giới.
Sau đó, tiệm thuốc Quý tộc cũng đặt biển công khai về điều kiện đi xe buýt và hướng đi của các tuyến ở các thành phố lớn. Vì vậy những người tò mò hay không tò mò, rảnh rỗi đều đi hóng hớt xem biển hiệu, bọn họ kinh ngạc phát hiện, xe buýt của tiệm thuốc chẳng những an toàn mà giá còn rất rẻ, hơn nữa còn thiết kế người thường sử dụng làm toàn bộ Linh Ma Giới xôn xao.
Lúc đầu tuy bị cám dỗ nhưng vẫn không ai dám đi thử, một chiếc xe không cần hồn sư bảo vệ mà có thể tự do đi qua rừng rậm của ma thú thì thật vô lý. Mà tiệm thuốc Quý tộc cũng đã sớm tìm ra cách giải quyết cho chuyện này. Một tuần đầu vận hành thử xe buýt thì trên mỗi chiếc xe sẽ có Chiến hồn sư để bảo vệ hành khách, nếu trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn hoặc bị ma vật công kích thì sẽ nhận được hơn trăm vạn tiền bồi thường.
Vì vậy dần dần có người to gan dám đi thử, sau những lượt đầu tiên thuận lợi thì việc đi xe buýt của tiệm thuốc Quý tộc dần dần đã trở thành hoạt động phổ biến nhất ở Linh Ma Giới. Những người chưa từng rời khỏi thành phố mình sống đã bắt đầu muốn đi xem thế giới bên ngoài, thấy những thành phố khác có sinh hoạt hợp với mình hơn thì liền ở lại không thèm quay về.
Lúc đầu, các chủ thành của thành phố lớn cũng không để ý chuyện này, chỉ là một ít người thường mà thôi, chỉ cần hồn sư không bị giảm đi là được. Nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ dần phát hiện có điểm nào đó không đúng.
Rất nhiều cửa hàng buôn bán đóng cửa, người bán hàng rong trên đường cũng không thấy nữa, ruộng nương không ai trồng trọt, ma thú săn được cũng không có ai xử lý....
Vậy mấy chuyện này trước nay đều do ai phụ trách? Cuối cùng cũng có người hỏi tới vấn đề này, hơn nữa họ cũng biết đáp án rất nhanh. Là người thường, những người mà ngày thường họ xem nhẹ. Người thường trong thành phố ngày càng giảm đi, càng ngày càng ít.
Bọn họ đi đâu vậy? Bọn họ có thể đi đâu? À, đúng rồi, xe buýt của tiệm thuốc Quý tộc!
Đô thị hoá chuyển dịch làm các chủ thành của thành phố lớn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bọn họ sôi nổi đòi tiệm thuốc Quý tộc cho dừng hoạt động những chiếc xe buýt này ở thành phố của bọn họ. Mà tiệm thuốc Quý tộc cũng trả lời rất khách sáo: Bọn họ dừng hoạt động xe buýt cũng được nhưng vậy thì chi nhánh tiệm thuốc Quý tộc cũng sẽ dừng hoạt động ở thành phố đó.
Vậy sao được? Không có chi nhánh tiệm thuốc Quý tộc tức là không có Quý tộc dược tề, lúc ma vật công thành thì Dị Hồn sư sao có thể chiến đấu được nữa. Mà không có Quý tộc dược tề thì còn Dị Hồn sư nào tự nguyện ra chiến đấu? Không có tiệm thuốc Quý tộc trói buộc Dị Hồn sư thì còn ai muốn tới thành phố đó nữa?
Nhưng giờ ra ngoài nhìn sao cũng thấy không ổn. Nửa năm vừa qua, hầu hết các thành phố đều có chi nhánh của tiệm thuốc quý tộc, mặc định cho phép Dị Hồn sư vào thành phố, vì thế các Dị Hồn sư bên ngoài đều xôn xao vào thành phố, sinh hoạt cũng đã dần ổn định. Nếu lúc này lại để bọn họ ra đi thì với số lượng Dị Hồn sư lớn như vậy thì họ cũng không thể kiểm soát được, không chừng sẽ phát sinh bạo động.
Bây giờ các chủ thành mới phát hiện tiệm thuốc Quý tộc thật là nham hiểm. Nếu cho bọn họ bán thuốc thì họ rất vui lòng bán thuốc ở thành phố của ngươi, nhưng nếu không cho họ lập bến xe buýt ở thành phố của ngươi thì tức là không cho họ bán thuốc. Vậy có khác gì nói với Dị Hồn sư là các chủ thành không cho bọn họ có điều kiện mua thuốc sao. Nhưng chuyện này là sự thật sao, đương nhiên không phải.
Nham hiểm, thật sự quá nham hiểm, nhưng các chủ thành cũng không biết phải làm gì. Trước đây bọn họ hy vọng tiệm thuốc Quý tộc mở chi nhánh ở thành phố của họ bao nhiêu thì bây giờ hối hận bấy nhiêu. Thảm hơn chính là đã sắp đến lúc ma vật công thành, mà bởi vì mấy lần trước ma vật công thành đều có số lượng lớn Dị Hồn sư tham gia, do đó số lượng hồn sư trong thành phố cũng đã thay đổi, nếu bây giờ không có Quý tộc dược tề thì sẽ ảnh hưởng đến việc thủ thành.
Các chủ thành đều đã cưỡi lên lưng cọp, giờ muốn xuống thì cũng đã muộn, bọn họ cảm thấy mình đã bị rớt vào cái hố to đoành do tiệm thuốc Quý tộc đào. Nhưng có hiểu ra thì cũng vô dụng, bây giờ căn bản là không thể bò lên được, vì thế sự liên hợp của các thành phố lớn để chống lại xe buýt của tiệm thuốc Quý tộc tan thành mây khói. Nhưng vấn đề người thường rời khỏi thành phố quá nhiều bọn họ không giải quyết được nên đành nhờ hồn điện giúp đỡ. Do đó hồn điện lại phải mặt dày đi hẹn gặp ông chủ tiệm thuốc Quý tộc.