Vào một buổi sáng mùa thu mát mẻ, nữ sinh Lưu Thư Di chính thức bước vào cánh cổng của ngôi trường cấp . Cô nâng chiếc mắt kính lên sống mũi rồi thở dài một hơi
"Lại là môi trường mới, mong là sẽ bình yên"
Vừa dứt câu nói thì một chuyện không được bình yên lắm xảy ra, lúc lơ ngơ đi tìm đường, cô vô tình đụng phải một nữ sinh dáng vẻ hung dữ, bên cạnh cô ta còn có thêm , nữ sinh khác
"Xin lỗi". Thư Di luống cuống nói
"Lần sau nhớ nhìn đường, mắt phải ở trên mặt, đừng để trên đỉnh đầu"
Nữ sinh dẫn đầu nghênh mặt nói rồi vẫy vẫy tay đi mất để lại Thư Di một bụng dấu chấm hỏi
"Con người này có vẻ khó hiểu quá"
Thư Di được phân vào lớp chọn, bên cạnh là đàn anh, chị lớp loại cá biệt ồn ào không thể tưởng, thầy giáo chủ nhiệm ban đầu định sẽ làm quen với lớp nhưng vì điều đó nên chỉ nói qua loa vài câu rồi đi khỏi. Lát sau, tiết đầu tiên là môn Toán, một người phụ nữ trung niên mặt mũi khó chịu nhìn lớp rồi cất tiếng
"Xin lỗi các em, lớp bên cạnh là tôi chủ nhiệm. Tôi đã giải quyết xong rồi, chúng ta mở sách vở bắt đầu học!"
Mọi người bắt đầu nhanh chóng lật sách vở, cô giáo viết đề mục lên bảng rồi ôn tồn nói
"Chúng ta ôn tập lại dạng toán mệnh đề và toán tập hợp. Mời một bạn phát biểu cho cô khái niệm của hai loại toán ấy"
Sau lời nói của bà, cả lớp ai nấy đều cúi mặt, mặc dù là lớp chọn nhưng nghỉ hè chơi bời đã tháng, kiến thức cũng đã để lại ở trường sơ trung rồi. Cô giáo liếc mắt chú ý đến dãy bàn đầu, bà chỉ tay gọi Thư Di
"Mời em"
Thư Di chần chừ đứng dậy, cô cũng chỉ nhớ mang mác, ngày đầu tiên đi học mà không thuộc bài thì cũng quá mất mặt. Nghĩ vậy cô dứt khoát đứng dậy
"Thưa cô. Toán mệnh đề là một khái niệm nguyên thủy, không định nghĩa. Thuộc tính cơ bản của một mệnh đề là giá trị chân lý của nó, được quy định như sau: Mỗi mệnh đề có đúng một trong hai giá trị chân lý hoặc . Toán tập hợp là một khái niệm cơ bản (không định nghĩa). Tập hợp là một trong những khái niệm nền tảng nhất của toán học"
"Được rồi, đó chỉ là những khái niệm cơ bản nhưng bạn nhớ cũng giỏi rồi. Mọi người cho em ấy một tràng pháo tay nào"
Một tràng pháo tay to rõ vang lên, không phải để khen khả năng nhớ bài giỏi của cô mà là khen tinh thần vì mọi người quên mình, đã cứu cả lớp khỏi kiếp nạn này. Thư Di nhẹ nhõm ngồi xuống, chàng trai ngồi bên cạnh cô thì thầm nói sang
"Tên bạn là gì vậy?"
"Lưu Thư Di"
"À, Thư Di. Cảm ơn bạn đã cứu tụi mình, trưa nay mời bạn ăn cơm"
"Cảm ơn"
Đối với lòng tốt thì Thư Di không bao giờ cự tuyệt, nhất là chuyện mời cơm.
............................
Sau khi kết thúc buổi chiều của ngày học đầu tiên, học sinh như ong vỡ tổ chạy vọt ra khỏi lớp. Bầu trời bây giờ một màu xám xịt kèm theo trận mưa lớn, ai cầm theo ô thì nhanh chóng rời đi, còn có vài người may mắn đi nhờ ô của bạn học. Thư Di nhìn trời rồi lại ủ rũ nhìn chiếc cặp mới của mình
"Đội mưa về chắc chắn sẽ ướt như chuột lột mất"
Mọi người dần dần cũng rời khỏi, giờ chỉ còn lác đác nhân viên trường và Thư Di. Cô ảo não nhìn trời rồi cũng sẵn sàng nhấc chân đội mưa chạy về. Đúng lúc này có một nam sinh gương mặt đẹp trai mang nét trầm tĩnh, thân hình cao dong dỏng dễ nhìn gọi cô lại
"Này bạn học"
Thư Di nhìn xung quanh chỉ còn lại một mình cô, chắc rằng hắn ta kêu cô rồi mới từ từ xoay người lại
"Kêu tôi sao? Có chuyện gì vậy?"
"Bạn định đội mưa về sao?"
"Ừm, đứng mãi ở đây cũng không phải là cách"
"Nhà bạn có xa không?"
"Đi bộ mất khoảng phút"
"Vậy...cầm ô của tôi đi"
"Không cần đâu"
"Không sao, nhà tôi ở gần đây, chạy bộ chưa tới phút đã về tới nhà rồi"
Qua một hồi giằng co, cuối cùng Thư Di cũng ngại ngùng nhận ô từ người đó, cô mỉm cười lịch sự hỏi vài câu
"Bạn tên gì vậy?"
"Giang Triều, học lớp /"
Nói xong Giang Triều vội vã cầm chiếc cặp da che lên đầu rồi chạy đi, Thư Di ở đằng sau nói vọng tới
"Đàn anh, cảm ơn anh"
..........................
Quay trở lại với hiện tại, là một buổi tối gió nhẹ, Thư Di ngồi ngẩn ngơ nhớ lại quá khứ. Ngày hôm đó chính là ngày cô không thể nào quên được, dù đó chỉ là một mối quan hệ chớp nhoáng, trong sáng và không bao giờ nghĩ đến chuyện xa hơn nhưng cô vẫn mãi khắc sâu - vì đó là mối tình đầu của cô, có lẽ mọi người nói đúng, tình đầu là mối tình ngọt ngào nhất, khó quên nhất.
Minh Triết mở cửa phòng nhìn thấy cô mặt mày đăm chiêu thì nhẹ nhàng đi lại, cảm nhận vòng tay ấm áp ở trên người mình, Thư Di thả lỏng dựa lưng vào người anh
"Bà xã, em nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, là chuyện quá khứ thôi"
Anh cười khẽ, bàn tay ấm nóng vuốt ve lưng, đến cổ, sau đó là đùi của cô, cô cảm nhận được thân thể anh căng lên, trong đôi mắt đen là dục hỏa hừng hực cháy
"Bà xã, đã một tháng rồi"
Cô cười nhẹ, xoay người lại đối diện với anh, hai người gần trong gang tấc, cô cười nhẹ vuốt ve mặt anh
"Được thôi. Em cũng nhớ anh"
Minh Triết nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mà mình đã mong nhớ suốt một tháng, hương thơm nhẹ nhàng của cô quanh quẩn bên người anh, cách lớp quần áo ngủ mỏng manh anh có thể cảm nhận từng đường cong mềm mại của cô. Anh không chờ nữa, cúi đầu hôn cô, đó là một nụ hôn nóng bỏng hoàn hảo, khiến cô gần như đã quên mất mình đang ở đâu. Anh lưu thoát cởi đồ của hai người, anh hôn lên ngực cô khiến cô rùng mình, cô thở khẽ, rên rỉ, tim đập như điên, móng tay bấm vào vai anh. Khi anh cầm vật nóng bỏng của mình đưa vào nơi ướt át mềm mại của cô thì cô đã sớm nóng rực như bồn lửa
"A, khẽ thôi"
"Anh nhớ em chết được, bà xã à"
Trong cơn hoan ái, anh thủ thỉ bên tai cô chỉ có câu này nhưng vẫn khiến cô hạnh phúc. Một người đàn ông dù ở bên ngoài bận rộn nhưng vẫn không muốn vợ chịu khổ, dù ở ngoài biết bao cám dỗ nhưng vẫn nhớ đến hạnh phúc gia đình, dù ở bên ngoài không biết bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ nhưng trái tim vẫn chỉ mong ngóng người vợ đang ở nhà - hạnh phúc đơn giản cũng chỉ có thế là đủ.