Mở đầu: Kết thúc của một Kỵ sĩ.
---
Một câu chuyện từ rất, rất, rất lâu về trước.
Ngàn vạn tử thi vất vưởng trên bình nguyên. Vô số giáo mác, gươm kiếm cùng cờ hiệu cắm thẳng như những bia mộ.
Vào ngày nào đó, ở một nơi nào đó trên chiến trường.
Ngay trung tâm chiến trận, có một Kỵ sĩ nhìn thẳng vào Nhà Vua.
“Sẽ ổn thôi, Arthur… Thưa ngài.”
Nói xong, thanh gươm của Nhà Vua đâm xuyên tim Kỵ sĩ.
Nhưng lạ thay, người Kỵ sĩ lại hạnh phúc khi nhìn người vừa lấy mạng của anh – Còn vị Vua lại đổ lệ khi nhìn vào thuộc hạ mình vừa giết.
“Khục… Xin đừng lo… Cho thần…”
Chàng mỉm cười, một nụ cười vô tư cùng dòng máu đỏ thẫm rỉ ra từ khóe miệng.
“Thần là Kỵ sĩ của ngài. Ngài là Vua của thần. Như này, chẳng phải mọi việc đã diễn ra theo đúng như những gì nó phải thế sao, như một lẽ hiển nhiên vậy.”
Vừa nói, chàng vừa ngước lên ngắm bầu trời hoàng hôn đỏ rực nơi chiến trường.
“Thần không hối tiếc. Với một kẻ đã gây nên vô số tội như thần… Cái chết là điều hoàn toàn xứng đáng.”
Dứt lời, người Kỵ sĩ mất hết sức lực ngã xuống. Tuyệt vọng, vị Vua ôm chầm lấy anh và gào khóc.
“Sid! Sid! A… Tại sao, tại sao lại như này!”
Mỗi khắc trôi qua là ngần ấy sự sống rời khỏi cơ thể ấy.
Nhà Vua vẫn dốc cạn hi vọng để ôm anh, như thể ngài đang cố ngăn không cho bất kì giọt sinh mệnh nào rời khỏi người nữa.
“Đừng rời khỏi tôi… Tôi phải làm sao đây…? Mất cậu rồi… Thì, tôi phải làm như nào…?”
Người Kỵ sĩ run rẩy vươn bàn tay lên xoa đầu vị Vua khóc nức nở - Người đang khóc như một đứa trẻ lạc mất bố mẹ vậy.
“Không sao đâu mà. Thanh kiếm và linh hồn của thần luôn ở bên ngài. Bởi lẽ… Thần là… Kỵ sĩ của ngài…”
“…….Hức!”
“Mặc cho cái chết tước đi lòng trung thành và tình bạn của thần và ngài… Dù cho thần phải rời xa ngài nhưng… Thần vẫn sẽ… Mãi mãi bên ngài.”
Nhưng vị Kỵ sĩ chẳng nói thêm lời nào nữa.
…Bàn tay đang nhẹ xoa đầu Nhà Vua trượt xuống, tựa như một con rối đứt dây.
“…..Sid…..?”
Trong vòng tay của vị Vua, người Kỵ sĩ đã yên giấc ngàn thu.
Yên bình và mãn nguyện, đó là khuôn mặt của chàng khi rời khỏi trần thế.
“….Aa, Sid…. Sid….!”
Khi đó, từng dòng ký ức lướt qua tâm tưởng ngài, là những hồi tưởng về chuỗi ngày phiêu lưu rực rỡ cùng với Kỵ sĩ của mình. Về những vinh quang và dư âm của một quá khứ sẽ chẳng thể nào quay lại.
Tại sao mọi chuyện lại như này?
Thật sự khi ấy, không còn cách nào khác sao? Thật buồn. Thật đau. Rất đau. Như thể để thoát ra khỏi những cảm xúc chợt dâng trào…
“UAAAAAAAAAAAAAAAAAA….!”
Tiếng thét xé lòng của Nhà Vua không ngừng vang vọng trên chiến trường buổi hoàng hôn–
***
Khoảng một ngàn năm trước.
Những vị Vua cùng những Kỵ sĩ! Một kỉ nguyên huyền thoại, nơi những Anh Hùng được chia thành nhiều phe phái.
Thuở quá khứ huy hoàng ấy, có một Kỵ sĩ tên Sid.
Ngài là Kỵ sĩ của Thánh vương Arthur, người được ca tụng là Đệ Nhất Kỵ Sĩ của thời đại. Với sự dũng cảm vô song cùng tài võ nghệ siêu phàm của mình, ngài đã đoạt về được hằng ha sa số những chiến tích lẫy lừng.
Nhưng thực tế, hắn lại vô cùng độc ác và tàn nhẫn. Một kẻ được coi là ‘Nhân vật phản diện’ trong đại đa số các sử thi và cổ tích được lưu truyền trên thế giới. Một Kỵ sĩ man di hành hạ thần dân của mình vì sở thích, lao lên chiến trường chỉ để tàn sát.
Một gã ngoại đạo thâm độc.
Kẻ ấy được gọi là – Ngài Sid
Và cái kết của một Kỵ sĩ hống hách và tàn ác như vậy là – Bị giết bởi công lý của chính chủ nhân mình, Thánh Vương Arthur.
Cứ như vậy, thời gian trôi đi.
Theo dòng chảy của thời đại, những ngày tươi đẹp của thuở huyền thoại dần kết thúc.
Theo thời gian, những vị Anh Hùng dần biến mất, câu chuyện về cuộc phiêu lưu của họ cũng dần phai nhạt.
Sau cùng, họ trở thành một phần của truyền thuyết.
Và––