Bởi vì Tịch Trăn nửa đường rời đi, nửa sau ngồi cùng nhóm thảo luận Bạch Tiêu Linh có chút không yên lòng.
Trong đầu vẫn luôn suy nghĩ những gì Tịch Trăn nói khi rời đi.
Cô quả thật nhát gan mẫn cảm, dễ dàng khẩn trương, nhưng chỉ có người quen thuộc với cô mới biết được, anh chẳng qua chỉ gặp cô một lần,như thế nào anh ta nhìn ra được? Hay là cô quá dễ bị người khác nhìn thấu, hay là anh ta biết cái gì?
Người này, thật là kỳ quái…
Trên đường trở về gặp đụng trúng giờ cao điểm buổi tối, xe buýt đi dừng lại giữa dòng xe cộ, Bạch Tiêu Linh vịn thanh ngang trên xe, theo thân xe lảo đảo.
Trong không khí tràn ngập mùi xăng và bụi, còn có mồ hôi của cơ thể con người, dầu phát nặng nề, túi da kém chất lượng sau khi bị ánh nắng mặt trời bốc chiếu cả ngày bốc mùi hang.
Khứu giác của cô luôn mẫn cảm, cũng bởi vậy càng thêm nhớ đến mùi thơm của cỏ xanh.
Trong túi áo sơ mi dài có một gói cỏ khô, là quà Tịch Trăn tặng cô, Bạch Tiêu Linh nghĩ tới đây, có chút rung động…
“Cho dù bọn họ có nhìn thấy, cũng chỉ nghĩ cô đang ăn đồ ăn vặt.”
Trong đầu hồi tưởng lại những lời này của Tịch Trăn, giống như là tiếp thêm can đảm, cô đưa tay lấy ra cái túi mềm mại kia, cẩn thận mở ra, ánh mắt bất giác liếc về phía hành khách xung quanh, không ai chú ý tới cô.
Bạch Tiêu Linh cầm túi cỏ đưa lên miệng, cúi đầu, ngậm mấy sợi cỏ…
Cỏ khô không tươi ngon ngọt như cỏ tươi, cùng lắm không biết có phải là bởi vì sấy khô hay không, hương vị cỏ càng thêm nồng đậm, vị mát lạnh, mang theo hơi vị đắng chát, sợi thực vật cọ xát giữa răng, còn có một loại khoái cảm kỳ lạ.
Cô chậm rãi nhai nuốt, tinh tế nhấm nháp, trên mặt bất giác mang theo ý cười, càng ngày càng vui vẻ, cũng càng ngày càng thả lỏng.
Xe buýt đang di chuyển, gió đang lưu động, cô nhìn về phía cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe, đột nhiên cảm thấy, nhai cỏ như thế này, trên đường về nhà, thú vị cỡ nào.
…
Xe buýt đến trạm dừng chân, Bạch Tiêu Linh mang theo túi vải lên vai, bước xuống xe.
Cô bỏ túi cỏ ăn không hết cất lại trong túi, thuận tay lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên lại có một đống tin nhắn chưa đọc.
Vốn tưởng rằng là tin tức từ em trai quấy rối, sau khi vào mới lại phát hiện, một cái trong đó là Tịch Trăn gửi tới.
Avatar của hắn là hình mặt trăng trong đêm tối, biệt danh là tên thật, Bạch Tiêu Linh bấm vào xem, chỉ có một câu nói:
– Hương vị có thích không?
Không biết tại sao, nhìn thấy những lời này, trái tim cô đột nhiên nhảy lên hai cái, giống như ban đêm bị người ta nhìn trộm hành động của mình.
Cô trả lời tin nhắn:
– Làm sao anh biết tôi vừa ăn?
Sau khi trả lời, cô lại rất nhanh phản ứng lại, người ta hỏi hương vị của cô có lẽ chỉ thuận miệng thôi, ngược lại là cô suy nghĩ quá nhiều.
Bạch Tiêu Linh thả lỏng, chuẩn bị rút lại tin nhắn kia của mình, lúc này tin nhắn của Tịch Trăn nhảy ra:
– Bởi vì buổi sáng sớm và buổi tối là thời gian thèm ăn của chúng tôi.
Bạch Tiêu Linh sửng sốt.
Các ngón tay đặt trên màn hình điện thoại ngưng đọng.
Sáng sớm và buổi tối…
Đó là thói quen của chúng ta…
Thời kỳ thèm ăn?
Của chúng ta?
– Bạch Tiêu Linh: Ý anh là sao?
– Tịch Trăn: Xem ra cô thật sự không biết gì cả.
– Bạch Tiêu Linh: Có thể nói rõ hơn một chút không?
– Tịch Trăn: Công viên trong rừng ngày mai sẽ có một cuộc đua chèo thuyền, cô có muốn đi xem không?
Bạch Tiêu Linh nhìn điện thoại di động, có chút nghi ngờ.
Ngày mai thứ bảy, cô rảnh rỗi, chỉ là những lời này của Tịch Trăn, rõ ràng là có chuyện gì muốn nói cho cô ấy biết.
Nghi hoặc đồng thời, trong lòng lại không khỏi chờ mong… Cứ như anh tặng cô một lá cỏ, trong mắt người khác là cá mực màu với sắc khó coi, nhưng trong mắt cô và anh, là món ăn vặt ngon miệng có thể chữa khỏi cho thể xác và tinh thần, hai người từ nay về sau có một bí mật, Bạch Tiêu Linh có một loại vui mừng như tìm được đồng minh.
Thật lâu không trả lời, mà đối phương cũng kiên nhẫn hơn cô, lại gửi tin nhắn:
– Tịch Trăn: Cỏ ven sông gần đây phát triển khá tốt.
Bạch Tiêu Linh nhìn thấy tin nhắn mới này, nhất thời không nhịn được cười, ngón tay giật giật trên màn hình, trả lời một cái biểu tình “Ok.”
Trong lòng có một loại vui vẻ nói không nên lời.
…
Tâm trạng tốt của Bạch Tiêu Linh tiếp tục cho đến khi về nhà.
Vừa mới lấy chìa khóa ra, chưa kịp đâm vào lỗ khóa, cửa đã bị người từ bên trong mở ra, Bạch Sóc đen mặt an tĩnh đứng ở phía sau cửa, ánh mắt âm trầm rơi vào trên người cô, lặng lẽ bày tỏ sự bất mãn.
“Đi đâu vậy? Sao chị giờ mới trở về?” Cậu ta nghiêng người tránh ra, ném dép lê trước mặt Bạch Tiêu Linh.
Bạch Tiêu Linh dựa vào cánh tay của cậu, nâng một chân lên, khom lưng cởi dép ra, sau đó giẫm lên dép “Không phải nói với em rồi sao, đi tham gia tổ trị liệu hỗ trợ lẫn nhau á.”
Bạch Sóc nhìn chằm chằm ngón chân trắng như tuyết của cô, nhỏ bé mềm mại, không biết nếu giẫm lên chân cậu, xúc cảm sẽ như thế nào…
Cảm xúc bị ý niệm này cắt đứt trong đầu, ngữ khí của cậu rốt cục không còn lạnh lùng cứng rắn, chỉ là vẫn mất hứng: “Bảo chị phát cho em định vị, em có thể lái xe đi đón chị cơ mà.”
Bạch Tiêu Linh nghe vậy cười nói: “May mắn là em không đến, em không biết hôm nay trên đường tắc thành cái dạng gì đâu.”
Bạch Sóc nhạy bén bắt được trong thanh âm lộ ra vui sướng của cô, cậu không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm Bạch Tiêu Linh.
Bạch Tiêu Linh thay dép lê đi vào trong, đi qua sô pha, thuận tay xếp lại gối tựa lưng đang để lung tung.
Bạch Sóc đi theo cô như một cái đuôi lớn, hỏi: “Nhóm hỗ trợ lẫn nhau có thú vị không? Nhìn vào tâm trạng của chị có vẻ rất tốt.”
“Ừm, đúng là tâm trạng rất tốt” Bạch Tiêu Linh đi tới bình nước lấy cho mình một ly nước.
Bạch Sóc đi theo, lại hỏi: “Ngày mai còn đi không?”
“Không, một tuần chị chỉ đi một lần” Cô uống một ngụm nước, không biết nghĩ đến cái gì, nhẹ nhàng cười cười “Chỉ là ngày mai cũng phải đi ra ngoài, hẹn người ta đi công viên rừng rậm.”
“Đi đến công viên rừng?” Ánh mắt Bạch Sóc lóe lên, cảnh giác, “Đi với ai?”
“Một người bạn, chị quen biết trong nhóm hỗ trợ lẫn nhau” Cô trả lời.
Bạch Sóc: “Là nam sao?”
“Đúng, là nam…” Dừng lời, Bạch Tiêu Linh buồn cười xoay người “Hôm nay em làm sao thế? Lại hỏi nhiều như vậy?”
Bạch Sóc nhíu mày nói: “Ngày mai em cũng không có việc gì, em đi cùng chị.”
Bạch Tiêu Linh: “Không cần đâu.”
Cô chuẩn bị trở về phòng, Bạch Sóc lại bước dừng một bước, trực tiếp ngăn cản đường đi của cô. Bạch Tiêu Linh không nghĩ tới lại bị em trai chặn lại, nhất thời không có phòng bị, ly nước trong tay nhất thời đụng vào ngực cậu, làm ướt nửa mặt quần áo của cậu.
Cô ngạc nhiên sửng sốt.
Những giọt nước chảy xuống dọc theo vải thấm và nhỏ giọt trên sàn gỗ màu nâu sẫm.
“Em làm gì vậy…” Bạch Tiêu Linh thở dài, dịu dàng oán trách cậu “Quần áo đều ướt hết rồi.”
“Lát nữa em sẽ thay” Bạch Sóc không quan tâm.
Bạch Tiêu Linh: “Cởi ra đi, mặc quần áo ướt thổi điều hòa, em không sợ cảm lạnh sao.”
Bạch Sóc liền trực tiếp cởi áo ra, lộ ra lồng ngực cường tráng cùng cánh tay rắn chắc.
Tuy nói là em trai của mình, nhưng trước mặt đứng mạnh một người đàn ông khỏa thân cao m khoảng cách còn gần như vậy, Bạch Tiêu Linh cảm thấy hết sức không được tự nhiên. Bạch Sóc đang là thời điểm phát triển tốt nhất, bất kể là làn da sáng bóng, hay là đường cong cơ thể, đều thể hiện sức sống trẻ trung mạnh mẽ, cùng với hơi thở nội tiết tố khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Cô hơi nghiêng mặt, thì thầm: “Ai bảo em cởi ra ở đây.”
Trên mặt Bạch Sóc tràn đầy phiền não, đem quần áo cởi ra xoa thành một cục, giơ tay ném chiếc áo, cách hơn mười mét đem quần áo chính xác ném vào trong sọt quần áo bẩn “Không cho em đi theo, thì phát định vị cho em, bằng không chị gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”
Bạch Tiêu Linh nở nụ cười, nghĩ thầm em trai tuy rằng đã trưởng thành, nhưng vẫn thích dính người như một đứa trẻ.
Cô nhón mũi chân, nhéo nhéo mặt em trai: “Chị có thể xảy ra nguy hiểm gì? Em nhanh chóng thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Nói xong những lời này, cô liền trở về phòng mình.
Trong phòng khách còn lại một mình Bạch Sóc.
Cậu ta hơi khó chịu.
Vài tháng nữa cậu sẽ bước sang tuổi hai mươi rồi, lúc này tuổi từ mười chín đến tuổi hai mươi này, tựa như đang ở trên con đường phân giới hạn giữa sự xấu hổ của cậu bé ngây thơ và người đàn ông trưởng thành.
Mặc dù thân hình cao gầy, cơ bắp cường tráng, có tinh lực vô cùng cùng nhiệt huyết hăng hái, nhưng về mặt tư duy, cậu tựa hồ còn chưa đủ mạnh mẽ, không biết trong một cuộc tìm kiếm tình cảm mình nên đóng vai trò gì.
Bạch Sóc phiền muộn nằm trên sô pha, đá loạn gối Bạch Tiêu Linh vừa mới dọn dẹp xong, cánh tay gối ra sau đầu, trừng mắt nhìn trần nhà.
Điện thoại di động rung trong túi.
Bạch Sóc lấy điện thoại di động ra nghe điện thoại.
“Ngày mai ra ngoài chơi bóng rổ đi, Đại học thành phố bên này có một trận đấu, miễn là mày đến chơi, cổ vũ của trường của họ chắc chắn sẽ phát điên” Đầu dây bên kia hưng phấn cao giọng nói.
Bạch Sóc không hứng thú: “Vô nghĩa, không muốn đi.”
“Ơ, sao mày không đi, vậy tuần sau thì sao?”
“Tao muốn ở nhà cùng chị tao.”
“Vậy thì ngày ? Ngày là thứ hai, chị của mày phải đi làm, thứ hai mày không cần phải ở nhà với chị ấy.”
“Ngày là ngày giỗ của ba mẹ tao.”
“Vậy, tháng sau?”
Bạch Sóc không kiên nhẫn nói “Mày có tật xấu à? Chuyên tháng sau thì để tháng sau tính.”
Nói xong thì định cúp điện thoại.
Người bên kia hét lên điện thoại: “Ôi, mày chờ đã, chờ một chút mày và chị gái vẫn chưa có tiến triển gì à?”
Bạch Sóc nhíu mày, nhìn cửa phòng Bạch Tiêu Linh, sau đó cầm điện thoại di động đứng dậy đi ra ban công bên ngoài.
“Chị ấy luôn cảm thấy tao còn nhỏ tuổi, tao vốn định thổ lộ với chị vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi này…” Bạch Sóc dựa vào lan can ban công, thấp giọng nói “Trong khoảng thời gian này tao muốn ở bên chị nhiều hơn, cũng coi như là dọn sẵn đường.”
“Dọn đường cái gì? Đầu dây bên kia nói, “Trực tiếp xông lên luôn đi.”
Bạch Sóc nhíu mày, một mực từ chối: “Không được, chị tao nhát gan, sẽ dọa chị ấy mất.”
“Mày ngu ngốc, coi chừng chị gái mày cùng người khác chạy trốn, ha ha”
Lời này thật sự chói tai, sắc mặt Bạch Sóc lần thứ hai trở nên khó coi, trực tiếp cúp điện thoại.