Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tiêu Linh thức dậy trên giường.
Ngoài cửa sổ thời tiết đã quang đãng hơn, ánh mặt trời chiếu rọi vào căn phòng yên tĩnh, trong phòng ngăn nắp, ngay cả chăn gối cũng sạch sẽ, cô giống như đã được tắm rửa, trên người còn có mùi sữa tắm thơm ngào ngạt.
Mọi thứ đều bình thường, giống như buổi sáng mọi ngày an tĩnh và thoải mái, ngoại trừ việc nơi đây là phòng của em trai cô?
Bạch Tiêu Linh đỡ đầu choáng váng ngồi dậy, cảm thấy mọi chuyện không ổn.
Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Cô tự mình say rượu…
Và sau đó xảy ra chuyện gì? Sau đó hình như cô đi vào phòng tắm, rồi Bạch Sóc không cho cô tắm, sau đó…
Bạch Tiêu Linh dùng hai tay che mặt mình.
À, nhớ rồi.
Cô và…Cô và em trai mình. Làm thế nào cô có thể làm điều đó cùng với em trai vậy?
Đây có phải là một giấc mơ không?
Có phải là giấc mơ cô say rượu nên nhớ bậy bạ đúng không?
Tất cả là giả, đúng không? Tất cả những giấc mơ đó là giả, phải không? Vậy làm thế nào để giải thích rằng sự thật là cô đang ngủ trên giường của Bạch Sóc đây.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Bạch Tiêu Linh như thỏ con sợ hãi, theo bản năng chui vào chăn, che lấy bản thân mình từ đầu đến chân.
Bây giờ cô không có mặt mũi để gặp bất cứ ai.
Bạch Sóc đi vào, thấy chăn phồng lên thành một cái túi lớn, không khỏi nở nụ cười, cậu biết cô đã tỉnh, cậu đặt bánh sandwich và sữa trong tay đang cầm lên bàn, rồi mở miệng nói: “Em vừa ra ngoài chạy bộ buổi sáng, thuận đường mua đồ ăn sáng, chị dậy ăn đi, em đi tắm cái.”
Nói xong, giả vờ đi ra ngoài cửa, sau đó đôi chân vừa rời đi ấy, lại lặng lẽ không một tiếng động đi tới bên mép giường.
Bạch Tiêu Linh cho rằng cậu đi rồi, đầu chậm rãi từ trong chăn chui ra, vừa lộ một cái đầu, đã bị nam nhân đứng bên giường như sói đói vồ lấy thức ăn.
Bạch Sóc cúi đầu xuống hôn lên môi cô hôn thật mạnh.
Bị hôn choáng váng, Bạch Tiêu Linh sau khi kết thúc liếc mắt nhìn em trai trước mắt, lại thấy trên mặt cậu lộ ra nụ cười đắc ý. Nhất thời cô đỏ mắt, tức tối không nguôi.
“Em vẫn còn cười được à? Đã xảy ra loại chuyện này, em còn cười được sao.” Cô vội vàng đến sắp khóc.
Bạch Sóc hơi sững sờ, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, nhớ đến phản ứng của cô sau nụ hôn lần trước, sắc mặt cậu chậm rãi trầm xuống.
“Chị sẽ lại không…” Cậu nhíu mày nhìn cô “Lại muốn coi như không có chuyện gì xảy ra sao?”
Bạch Tiêu Linh quả thật có ý nghĩ này, nhưng bị Bạch Sóc nhìn chằm chằm như vậy, lại không hiểu sao cô bị chột dạ…
Cô cúi đầu, nhỏ giọng thương lượng: “Như vậy không được sao?”
Bạch Sóc cười lạnh: “Lần thứ hai cũng coi như không quan hệ, lần nào cũng xem như không chuyện gì xảy ra. Nói thật, buổi tối dù tôi ra ngoài làm việc cho người ta không công ít nhất cũng một lần nhận được câu cảm ơn. Mà ở chỗ này của chị, tôi chẳng là gì cả.”
Lời này qua tai thật không dễ nghe gì, trên mặt Bạch Tiêu Linh vội vàng “Là chị không tốt, hôm qua tại chị uống say…”
Cô cắn cắn môi, lại lấy dũng khí ngẩng đầu chất vấn anh: “Thế nhưng, em cũng biết rõ là chị say mà, em phải nên ngăn cản chị lại chứ.”
Bạch Sóc lạnh lùng nói: “Đã ngăn cản một lần, chị cũng không thể trông chờ vào em lần lượt tới ngăn cản hết mấy lần ấy, em cũng không phải trẻ con, em là đàn ông.” Bạch Tiêu Linh nghe xong, ngạc nhiên trợn to hai mắt, không tin nổi, không chỉ một lần sao???
“Tổng năm lần” Bạch Sóc cố ý nói to giọng “Ở trong phòng tắm một lần, ôm chị về phòng một lần, sau đó lại sợ chị trên người không thoải mái, em lập tức ôm chị đi tắm rửa. Trong lúc tắm rửa thêm một lần, sau khi về phòng lại tiếp tục một lần nữa, ga trải giường ướt đến nỗi không có cách nào ngủ được, cho nên em đành ôm chị về phòng em ngủ, trong lúc chị ngủ lại không chuyện yên tí nào, thế là làm một lần nữa. Nếu buổi sáng em không dậy đi chạy bộ, đoán chừng chúng ta còn có thể cùng nhau làm một lần nữa…”
‘’Em đừng nói nữa’’ Bạch Tiêu Linh cả khuôn mặt đều đỏ hết lên “Em nói bậy, chị không tin.”
“Em nói bậy sao?” Bạch Sóc châm chọc cô, “Bây giờ chị có muốn soi gương không? Toàn thân chị toàn thân đều là dấu ấn em đã lưu lại.”
Bạch Tiêu Linh gấp đến mức nước mắt sắp bật khóc.
Bạch Sóc tiếp tục kích thích cô: “Nói không chừng hiện tại trong bụng đã có em bé rồi, chị còn muốn coi như không có chuyện gì xảy ra nữa không?”
Bạch Tiêu Linh sửng sốt, nhất thời ngây người.
Sắc mặt đỏ bừng chậm rãi chuyển sang trắng, nước mắt bên vành mắt không dám lăn xuống, thật ra là cô bị hoảng sợ đến mức quên phải khóc. Cô theo bản năng che bụng mình, cả người đều choáng váng.
Tịch Trăn đã nói qua, năng lực sinh sôi nảy nở của thỏ yêu rất mạnh, thỏ đực quanh năm phát tình, thỏ cái thì…
Thỏ cái sẽ không như thế, phải không?
Nghĩ đến khả năng đó, đầu óc của Bạch Tiêu Linh trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm cái gì tiếp theo bây giờ.
Bạch Sóc thấy cô ôm bụng không dám nhúc nhích, giống như bên trong thật sự gieo giống của mình.
Cậu cũng không khỏi ngẩn người, không ngờ nói ra những lời này hiệu quả tốt như vậy
Tuy rằng Bạch Tiêu Linh chậm chạp không chịu tiếp nhận cậu, làm cho cậu có chút nổi giận, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch của cô, Bạch Sóc rất đau lòng, vì thế thả lỏng nói nhỏ nhẹ với cô: “Chị đừng sợ, em cũng không phải là vô trách nhiệm, cùng lắm chúng ta kết hôn sinh ra em bé nhé.”
“Kết hôn?” Bạch Tiêu Linh lập tức nhìn về phía Bạch Sóc “Có, có thể sao?”
Bạch Sóc có chút không hiểu cô, muốn yêu cô thì không được, nói thế nào về kết hôn, hình như cô không chán ghét lắm?
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút, ngồi xuống bên mép giường nói: “Thủ tục có thể không dễ làm lắm, cùng lắm em có thể mời bà ngoại và bà ngoại ở quê ra mặt, tổ chức nghi thức cho chúng ta, bọn họ hiểu mọi thức nhiều hơn em, cũng có thể giúp chúng ta nghĩ biện pháp.’’
Bạch Sóc dù sao cũng còn trẻ, thiếu kinh nghiệm xã hội, cũng may phía trên cậu còn có trưởng bối, có thể hỗ trợ đưa ra chủ ý.
Bạch Tiêu Linh lại có chút e ngại “Nếu bị bà nội và ông nội biết…” Hai người ấy có thể mắng chết cô hay không?
Hãm hại cháu ngoại bảo bối của bọn họ chỉ mới mười chín tuổi đã có vui làm cha, đừng nói cử hành nghi thức, chỉ sợ bọn họ sẽ giơ gậy đuổi đánh cô mất thôi.
“Bọn họ đều biết em thích chị” Bạch Sóc thản nhiên nói. “À, hả? Sao cơ?” Bạch Tiêu Linh kinh ngạc “Đều hết biết sao?’’
Bạch Sóc ôm cô lên đùi ngồi xuống, nói: “Bà ngoại và ông ngoại nè, cậu mợ và dì dượng nè, anh họ, em họ, chị họ, ông nội, chú, cô…. Tất cả đều biết hết. ”
Bạch Tiêu Linh: “…”
Thật sự là một dòng họ to lớn.
Bạch Sóc thấy cô không lên tiếng, không khỏi có chút lo lắng, không xác định được cô có thể chấp nhận hay không, lại vác con bỏ chợ như mọi lần, cậu cẩn thận châm chước từng câu nói: “Có thể tổ chức hôn lễ trước, chờ em đến tuổi rồi mới bổ sung thủ tục, nếu thật sự có con, để cho mợ em giới thiệu bảo mẫu cho chúng ta, trong tay mợ ấy có một công ty cho thuê người giúp việc gia đình, không sợ thiếu nhân lực. Chúng ta cũng có thể đổi một ngôi nhà mới, vịnh Uy Hồ bên chỗ nọ, môi trường không khí cũng rất tốt để nuôi trẻ nhỏ. Khu sân vườn cũng tương đối gần, cuộc sống sẽ rất thuận tiện hơn.”
Cậu nói rất nhiều, vẽ ra những khung cảnh tuyệt đẹp cho cuộc sống sau này của hai người, nhưng phụ nữ trong ngực lại không nói một tiếng nào.
Bạch Sóc không khỏi nghi ngờ, có phải cô lại muốn tìm cớ trốn tránh mình hay không, nửa ngày không nói được một chữ, tính cách như này thật sự là khiến người ta muốn khẩn trương chết mất.
Không giống như buổi tối uống say, bộ dáng đáng yêu, chỉ cần hơi động một chút cô liền nũng nịu nói thích, nói còn muốn.
Lúc tỉnh lại thì lập tức trở mặt không nhận người quen.
Bạch Sóc trong lòng hơi hoảng hốt, kiên nhẫn không nổi lên tiếng hỏi “Vì sao chị không thể thích em? Chị thích em một chút sẽ chết hả?”
Bạch Tiêu Linh: “…”
Vừa rồi còn giống như một người đàn ông trưởng thành tính toán tương lai của gia đình nhỏ, hiện tại thì lập tức hiện ra nguyên hình thành tên em trai đáng ghét như này.
Đúng là giả quỷ ngây thơ.
Bạch Tiêu Linh ngồi trên chân anh, vặn vẹo người bất mãn nói: “Em nói muốn kết hôn, vậy chúng ta dù sao cũng phải đúng quy trình một chút chứ?”
Làm gì có chuyện kết hôn ngay sau khi thổ lộ? Em trai lập tức trở thành chồng, trong lòng cô nên không được tự nhiên.
Bạch Sóc khó kiểu: “Ý chị là, đính hôn trước?”
Bạch Tiêu Linh: “…”
Quên đi.
Cô rầu rĩ từ trên đùi anh đứng dậy, lại bị anh ôm trở về, Bạch Sóc hỏi: “Chị đi đâu?”
Bạch Tiêu Linh buồn bực nói: “Chị ra ngoài mua que thử thai.”
Bạch Sóc hơi lúng túng “Làm sao có thể nhanh như vậy lập tức hiện ra kết quả được chứ.”
“Không cần em quan tâm, dù sao chị muốn đi mua” Bạch Tiêu Linh ôm bụng, nhảy xuống lần nữa.
Bạch Sóc nghĩ đến tối hôm qua mình có chút quá trớn, hơi xấu hổ sờ sờ sống mũi, kéo cô trở về “Để em đi mua cho, chị sẵn tiện ăn bữa sáng còn đang nóng đi.”
Cậu hành động rất nhanh, chỉ mặc quần áo chạy bộ buổi sáng lập tức ra ngoài, ngoại trừ việc mua que thử thai, còn mua một ít đồ dùng sinh hoạt, bởi vì không có kinh nghiệm gì, cho nên mỗi thứ đều mua mấy hộp.
Lúc trở về đi ngang qua sân vườn, nhìn thấy cỏ xanh trong sân, lại cẩn thận nhổ rất nhiều cỏ, lấy vào phòng bếp rửa sạch sẽ, bày một đĩa salad cỏ nguyên sinh thái, bưng đến phòng lầu hai dỗ dành chị gái yêu của mình.
Lúc Bạch Sóc ra khỏi cửa, Bạch Tiêu Linh vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích, cô sờ bụng, nhiều lần suy nghĩ nếu mình mang thai đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?
Kết hôn không thể nói là kết quả tốt nhất đối với cô rồi, cô rất nhát gan, việc phá thai tuyệt đối không dám, cũng không nhẫn tâm giết chết sinh mệnh chưa hình thành trong bụng cô, chỉ là việc này thật sự rất ngu ngốc, mặc dù cô cảm thấy bản thân nên tiếp nhận em trai, nhưng trong lòng vẫn không được tự nhiên cho lắm.
Cùng lắm món salad em trai đưa tới làm cho cô cảm thấy ấm lòng, trước mặt chuyện trọng đại đời người, cô đúng thật cần ăn chút cỏ để bình tĩnh.
Bạch Tiêu Linh ăn một đĩa cỏ, tâm tình chậm rãi tĩnh tâm lại. Sau đó cầm que thử thai đi vào toilet…
Hiện tại kiểm tra quả thật có chút làm lớn chuyện, nhưng cô cũng không rõ năng lực sinh sản của thỏ yêu rốt cuộc mạnh bao nhiêu, vẫn là cẩn thận, nên sớm kiểm tra thì tốt hơn.
Giữ que nhỏ kia vài phút, không nhìn thấy hai vạch trong truyền thuyết, tâm tình Bạch Tiêu Linh vẫn không thể thả lỏng, những ngày tiếp theo rất sợ, nên phải cách ba ngày kiểm tra một lần. Cho đến khi đến kỳ nghỉ, mới có thể xác định mình không mang thai.
Lúc cô lo lắng, thì Bạch Sóc lại vui vẻ phấn khởi, lần lượt gọi điện thoại thông báo tin tức mình sắp kết hôn.
Cậu ngồi nghiêng trên nhìn ra ngoài cửa sổ, làn da của bản thân ngâm trong ánh nắng mặt trời, nụ cười trên môi anh cũng giống như nhuộm. Nhiệt độ trên ánh mặt trời, đặc biệt rực rỡ ấm áp biết bao, cậu cười đến vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng nhướng mày, giọng đắc ý nói: “Ừm, không lừa gạt hai người, tôi thật sự sắp kết hôn.”
Lúc đang nói chuyện giống như nhận ra cô đi về phía mình, quay đầu lại nhìn Bạch Tiêu Linh, ánh mắt chứa đựng đầy ôn nhu, chữ “Tình” phản chiếu từ trong đôi mắt cậu toát ra ý nồng đậm, say đắm như cái sắc đỏ buổi chiều tà, khoảnh khắc cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ấy khi hòa lại cùng hình ảnh người mình thương trong đó. Nhìn xem, biết bao nhiêu là cưng chiều?
Nhịp tim của Bạch Tiêu Linh đã bị chệch nhịp khỏi quỹ đạo trong một phút nhỏ nhoi, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ.
Không được tự nhiên dời tầm mắt, cô cảm thấy tuyến phòng ngự vô hình mà cô vẽ giữa hai người, lại bị anh lặng lẽ vượt qua không ít lần mất rồi.
Nhưng giây phút ngọt ngào lúc nào cũng ngắn ngủi.
Vào đêm sau khi xác định mối quan hệ, hai người đã xảy ra mâu thuẫn đầu tiên, trọng tâm của cuộc cãi vã là làm thế nào để ngủ trong một đêm.
Bạch Tiêu Linh muốn trở về phòng mình ngủ.
Bạch Sóc quyết tâm muốn hai người nên ngủ cùng nhau.
“Nếu đã yêu nhau, vì sao còn muốn tách ra ngủ?”
“Chị không quen.”
“Là không quen, hay là không muốn ngủ cùng em?”
“…” Bạch Tiêu Linh không lên tiếng.
Bạch Sóc cười, tự giễu nói: “Dù sao mặc kệ em làm cái gì, chị vẫn là không tiếp nhận được em.”
Bình thường cậu ở trước mặt cô luôn kiêu ngạo, đột nhiên làm ra bộ dạng đáng thương như vậy, trong lòng Bạch Tiêu Linh cũng có chút khó chịu.
“Chị không phải” Cô do dự giải thích “Không phải không tiếp nhận được, do chị cảm thấy, chúng ta tiến triển có chút nhanh, nên không quen.”
Bạch Sóc gật đầu, “Được, chị không quen, vậy chị nói cho em biết khi nào chị mới quen ở cùng một chỗ với em?”
Bạch Tiêu Linh: “…”
“Không trả lời được có phải không?” Bạch Sóc vẻ mặt buồn rầu, thản nhiên nói “Là không quen ngủ chung giường, thì ngủ thêm vài lần sẽ tự nhiên là thành thói quen, nhưng nếu như trong lòng không thích, chê em ghê tởm, thì mặc kệ em ra sao, chị cũng sẽ không nguyện ý ngủ với em.”
Bạch Tiêu Linh nghe được trong lòng càng thêm khổ sở “Chị không phải nói không thích.”
Cô cắn môi dưới, giọng nói nhỏ nhẹ thỏa hiệp: “Ngủ cùng nhau thì ngủ cùng nhau vậy.”
Bạch Sóc nửa tin, nửa ngờ nhìn cô.
Cô mở miệng một lần nữa, giọng nói càng nhỏ hơn, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Nhưng em không thể… Không thể…”
Cô không thể nói ra được, bắt đầu đỏ mặt.
Bạch Sóc xoay người đi vào phòng cô lấy cái gối đầu, không để ý tới cô.
Đêm trăng khuya gió mát, cô cuộn mình ở một góc giường lớn, giống như một chú thỏ con ẩn nấp trong rừng rậm, tự cho rằng là bản thân không nhúc nhích sẽ không bị kẻ đi săn phát hiện.
Và khoảng cách quá xa nhau ở trên giường. Làm một người khác cực kỳ bất mãn, cánh tay cường tráng ôm lên chiếc eo mềm mại, dùng sức kéo cô vào trong trong ngực mà ôm.
Lồng ngực rắn chắc đè chặt xương bướm, da thịt kề sát vào nhau, cô ở trong chăn phát ra một tiếng kêu khẽ, nhỏ nhẹ oán giận: “Đã nói rồi không thể mà.”
“Không thể cái gì?” Bạch Sóc nhe vậy buồn cười trêu chọc cô “Không thể ngáy? Hay là không thể nghiến răng?” Cô nói không lại cậu, cũng không tránh được cậu, buồn bực hậm hực một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Bạch Sóc lấn tới, đè người cô xuống, trong đêm tối lần mò vị trí môi cô, đặt xuống trên đó một nụ hôn.
Cậu rất thích hôn cô, cho dù cái gì cũng không làm, chỉ là đơn thuần hôn môi, đối với cậu mà nói cũng là việc rất lớn lao, mút mạnh cánh môi dưới, mạnh mẽ quấn lấy đầu lưỡi của cô mà dây dưa, nuốt xuống hết mọi hô hấp. Tất cả chỉ có sự ngọt ngào, trong lồng ngực đốt cháy lên ngọn lửa ham muốn, thiêu đốt lý trí vô năng kia của cậu, quan trọng nhất là…
Hôn, cũng sẽ mang lại một loại khoái cảm giống như việc ăn một món ngon mà bạn yêu thích, dù thực tế nó không có vị gì đặc biệt, bạn cũng tự cảm thấy nó ngon ngọt một cách rất kỳ lạ.
Cậu dọc theo cái cổ mềm mại của cô lưới xuống bầu ngực mềm mại ẩm ướt đang nhấp nhô theo hơi thở nóng bỏng của cậu trao cho, phía dưới chút nữa là chiếc bụng phẳng mềm mại mịn màng. Đặc biệt bên dưới của cô đã ướt hết cả, đầu lưỡi khẽ quét qua, cậu lập tức cảm nhận một chút cái mùi vị của sự mê say, khiến đầu óc cậu phấn khởi như được uống loại rượu được ủ lâu năm đốt cháy nơi cổ họng.
Bạch Tiêu Linh nắm chặt bả vai Bạch Sóc, ánh mắt xinh đẹp mê mang nhìn trần nhà, môi đỏ mọng hơi chu ra vì thở dốc, cô cảm thấy mình dường như biến thành một con cá khô cạn. Những nỗi sợ hãi của cô, những gì cô khát vọng Bạch Sóc đều biết hết thảy, từng bước một dẫn dắt cô đắm chìm vào trong hoan lạc.
Cậu môi lưỡi bắt đầu đào sâu hơn, làm cho nước bên ở dưới cô không ngừng tuôn trào như một chiếc đê tức nước vỡ bờ, sau đó lại càng mạnh bạo hơn, mút mạnh ở nơi con người ta mẫn cảm nhất, giống như một lần muốn mút sạch hết bao sự vô tâm của cô dành cho cậu. Gieo rắc lại ở nơi đó những yêu thương vô đối để cảm hóa trái tim chú thỏ nhỏ này.
Bạch Tiêu Linh dồn dập thở dốc, phút chống đầu óc trở nên trống rỗng, giống như hít thở không thông, giữa thanh quản phát tiếng khóc kiều mị.
Không có rượu ảnh hưởng đến nên cảm giác hết sức rõ ràng, ngón chân mượt mà của cô giờ đây trở nên căng thẳng gập lại, gót chân cọ quậy chà xuống tấm ga trải giường, sau đó toàn cơ thể đều nhẹ nhàng run rẩy lên một giây, có cái gì từ trong thân thể trào ra, giống như cái thứ gọi là tình dục làm con người ta được lên đỉnh cao ấy, cô có một cảm giác sảng khoái lạ thường.
Sau đó không đợi chờ cơm nguội canh tàn, cậu chậm rãi tiến vào, không chút thương tiếc đi vào chỗ sâu nhất, vì sợ cô chịu không nổi nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn gương mặt kiều mị của người thương.
Cảm giác bên trong bị lấp đầy khiến cô kinh ngạc không thôi, thân thể giống như xém bị làm cho hỏng, cô thở hổn hển nói khẽ một tiếng kêu đau, Bạch Sóc thấp giọng dỗ dành cô, nhưng sức lực bên dưới lại không giảm tí nào, sự đau đớn cùng tê dại dọc theo lòng bàn chân nhanh chóng lan tỏa đến khắp người, tiếng rên rỉ của cô bị cậu làm mỗi lúc đều đứt quãng, giường cũng rung chuyển phát ra tiếng, không biết trải qua bao lâu, trong phòng rốt cục trở về yên tĩnh
Bạch Tiêu Linh cảm thấy, có thứ gì đó, đang lặng lẽ thay đổi.
Cô bắt đầu quen với nụ hôn chào buổi sáng mỗi lúc thức dậy, bắt đầu quen với việc triền miên cùng anh không ngừng trước khi đi ngủ, thói quen nắm tay khi đi dạo, thói quen ôm nhau hay việc ở cùng nhau trong phòng tắm làm loại chuyện nọ, thói quen rúc trên ghế sofa hôn nhau say đắm….
Cuối tuần, cô được cậu đưa đến cửa hàng váy cưới, thử một chiếc váy cưới đuôi cá màu trắng tinh khôi.
Trước mặt nhân viên cửa hàng, ánh mắt Bạch Sóc không hề kiêng kị ai, phấn khởi như vì sao sáng rực trong đêm tối, sau khi về nhà không kịp chờ cùng cô trở về phòng, ở trong phòng khách cùng cô quấn quýt hôn, phá lệ mất khống chế một lần.
Sau đó, cậu và cô giống như hai con cá trần truồng quấn quýt nằm trên sô pha, cậunhẹ nhàng vén tóc của cô lên, mặt mày mỉm cười nhìn cô, thấp giọng lẩm bẩm: “Chúng ta thật sự sắp kết hôn sao, điều này sao lại giống như nằm mơ vậy?”
Bạch Tiêu Linh nghe thấy trái tim mình đập nhanh.
Trên đời này có một người, đem chuyện này ở cùng một thời khắc như thế này đem ra mà nói, còn so với mộng tưởng xinh đẹp.
Cô bỗng nhiên có chút muốn khóc, vùi vào trong ngực cậu, hoảng hốt nghe thấy trái tim kêu răng rắc một tiếng.
Âm thanh của sự phòng cuối cũng đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Sau khi đặt mua váy cưới, còn có một loạt chuyện nhỏ nhặt như mua nhẫn cưới, chụp ảnh cưới, đặt tiệc rượu, những chuyện này có thể làm từ cùng nhau, mà sắp tới bà ngoại cùng ông ngoại của Bạch Sóc, thêm đó cậu và mợ, dì và nhiều người thân khác sắp tới thành phố này, gặp gỡ cô dâu tương lai và chú rể.
Họ hàng muốn gặp mặt, Bạch Tiêu Linh rất lo lắng
Lần cuối gặp mặt, hình như là ở tang lễ của cha mẹ nuôi, lần này là phải làm vị hôn thê của Bạch Sóc tiếp đãi bọn họ, thật sự….Một lời khó nói hết.
Quên đi, giờ đã quyết định ở bên nhau thì hãy cùng cậu đối mặt, cậu nói ông bà nội đều thích cô nên chắc không đến nỗi như cô nghĩ, cũng không bị đuổi đánh khắp nhà.
Bạch Tiêu Linh tự động viên bản thân.
Cô đang ở trong siêu thị, đẩy giỏ hàng không nhanh không chậm đi dạo, chọn một ít hoa quả, nhắn tin cho Bạch Sóc:
– Bà nội thích ăn gì? Em mua nguyên liệu nấu ăn trước.
Bạch Sóc trả lời rất nhanh:
– Không cần, chuyện ăn cơm anh đã chuẩn bị xong rồi.
Có vẻ như anh không ăn ở nhà mà đặt nhà hàng, nhưng cô cũng không biết anh gọi món nào.
Bạch Tiêu Linh đang nghĩ, tin nhắn của Bạch Sóc lại gửi tới:
– Em ở đâu? Sao em lại không ở nhà?
Bạch Tiêu Linh nhìn thấy tin nhắn liền nở nụ cười.
– Anh không ở trường sao?
– Sau giờ học anh xong liền trở về rồi, còn em đi đâu vậy?
– Hừ, anh quản em đi đâu sao?
– Mặc kệ không được hay không, anh nhớ em.
Bạch Tiêu Linh phì cười ra tiếng, vội vàng nhìn xung quanh, cũng may cô là khách duy nhất ở gần đó, không ai nhìn thấy cảnh cô nhìn điện thoại cười khúc khích.
Bạch Tiêu Linh ngọt ngào trả lời:
– Em cũng nhớ anh.
Câu nói không phát ra, nhưng vẫn cảm thấy quá buồn nôn, vì vậy cô xóa chỉnh sửa lại:
– Lập tức trở về.
Bạch Sóc không muốn:
– Quá chậm, để anh đi đón em.
Kỳ thật siêu thị cách nhà không xa, căn bản không cần đưa đón, nhưng hai người vừa mới ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi có chút dính nhau. Bạch Tiêu Linh đem vị trí của mình gửi qua cho anh, sau đó đi quầy thu ngân tính tiền xong, xách túi mua sắm đến cửa siêu thị chờ Bạch Sóc
Trong thời gian chờ đợi, có một số cặp vợ chồng trẻ, mang theo túi lớn và túi nhỏ đi qua cô, Bạch Tiêu Linh nhịn không được mà tưởng tượng, sau này mình và Bạch Sóc kết hôn, có phải cũng sẽ giống như họ, vào một buổi tối cuối tuần rảnh rỗi nào đó đến siêu thị mua sắm, sau đó về nhà nấu ăn cùng nhau, chia sẻ bữa tối dưới ánh đèn ấm áp.
Cô bị ý nghĩ này mê hoặc, cũng có chút thẹn thùng, cảm thấy mình ý chí, rõ ràng cách đây không lâu còn kháng cự cùng em trai của mình ở cùng một chỗ, sao lại nhanh như vậy. Cùng anh bị mắc kẹt trong đó?
Bạch Tiếu Linh đứng ở cửa siêu thị, cười ngây ngô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bạch Sóc vẫn không tới, cô nhìn điện thoại di động, cũng không có thấy bất kỳ tin nhắn nào gửi đến. Thật kỳ lạ, điều này không phù hợp với tính cách của anh.
Bạch Tiêu Linh có chút nghi ngờ, cũng có chút lo lắng, gọi điện thoại cho Bạch Sóc, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Siêu thị cách nhà cũng chỉ mười phút lái xe, mặc kệ như thế nào cũng không nên lâu như vậy mà không đến, hơn nữa còn không liên lạc được.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra trên đường sao?
Cô càng nghĩ càng lo lắng, dứt khoát không đợi, vẫy tay chặn một chiếc taxi, leo lên xe.
Cô về đến nhà, phát hiện xe trong nhà căn bản không lái ra ngoài, Bạch Sóc cũng không thấy bóng dáng, trong lòng cô có chút hoảng hốt…