Editor: Bơ Lạc
Âm nhạc sôi động trong sảnh lớn khiến cho mọi người đung đưa cánh tay và eo theo bản năng, những người nam và người nữ đeo các loại mặt nạ khác biệt như vô tình lại như cố ý mà tiếp xúc cơ thể với nhau, thăm dò lẫn nhau và trao đổi thông tin bằng xúc giác.
Thanh Nãi đeo mặt nạ mèo đen che nửa khuôn mặt, lộ ra đôi môi quyến rũ đầy mời gọi và chiếc cằm thon gọn, ngồi ở trước quầy bar cùng với Lương Tử, người cũng đang đeo chiếc mặt nạ bồ câu trắng, quan sát những người khác giới và lựa chọn con mồi.
Làm một người có kinh nghiệm đầy mình, nên ngay cả khi gương mặt bị che đi, Thanh Nãi cũng có thể từ dáng người, từ những cử chỉ hành động để phán đoán ra đó là người đàn ông tốt hay xấu. Có vẻ đúng như Lương Tử nói, người ở nơi này quả thật là đều không tồi, ít nhất tài sản trong người không thiếu. Nhưng đối với Thanh Nãi mà nói, so với việc gương mặt lớn lên có đẹp hay không, giàu có hay không, thì cô ta càng thích dáng người và tính cách của đối phương hơn. Chính cái gọi là vẻ đẹp bề ngoài thì nghìn bài một điệu, nhưng linh hồn thú vị thì ngàn dặm mới được một cây, cô ta muốn nếm thử hết các loại đàn ông khác nhau, chứ không phải loại đàn ông nhìn giống nhau.
Thanh Nãi thích con mồi có tính khiêu chiến. `
“Cậu thấy người kia thế nào? Dáng người có vẻ không tồi, giống trâu rừng.” Thanh Nãi chỉ tay về phía dáng người nổi bật của người đàn ông trong đám đông nói.
Lương Tử nhìn qua hai lượt rồi mới nói: “Từ góc độ của cằm có thể nhìn ra được, người đàn ông này có gương mặt không quá đẹp, hơn nữa hành vi cử chỉ của anh ta hơi vụng về, tính cách nhút nhát, hẳn là có chút hướng nội.”
“Điều đó không phải rất thú vị sao? Nhìn bề ngoài trông như dã thú, nhưng nội tâm lại giống như con nai nhỏ.” Thanh Nãi nói, dù sao bạn trai đẹp cô ta đã có vô số lần, thỉnh thoảng có một vài người xấu, chỉ cần không đến trình độ khó coi, thì cũng là đặc sắc. Dù sao cũng không ở cùng nhau cả đời.
Lương Tử cười cười không nói nên lời: “Tớ nói cậu này, thật sự là chưa rút ra được bài học mà, loại người này một khi cùng cậu phát sinh quan hệ rồi thì sẽ bám riết lấy cậu không tha. Hơn nữa lúc trước cậu chia tay thầy Đại Thụ, không phải cậu nói sẽ không bao giờ tìm người khó coi nữa hay sao?”
Lương Tử đột nhiên đề cập đến chuyện này, Thanh Nãi nhíu mày lại, giữa hai hàng chân mày hiện ra vẻ chán ghét.
Chuyện Thanh Nãi và thầy Đại Thụ ở trường cấp ba Lĩnh Tây từng quan hệ yêu đương, người biết đến chỉ có Lương Tử và mấy thành viên trong nhóm yêu nữ bất lương biết, chuyện đi thả thính thầy Đại Thụ hoàn toàn cũng chỉ là sự nông nổi nhất thời.
Thầy Đại Thụ nghiêm túc, cổ hủ còn kiêu ngạo nữa, khiến cho người ta cảm thấy rất chán ghét, toàn thân trên dưới ngoại trừ dáng người cao ra thì hầu như là không có ưu điểm gì đáng nói. Rõ ràng thầy không phải là giáo viên dạy lớp lớp của bọn họ, nhưng có một lần lại quát Thanh Nãi ở trước mặt mọi người, khiến Thanh Nãi rất tức giận, đồng thời cô ta đột nhiên cũng lại cảm thấy cua được người này là một thách thức, cho nên mới tìm mọi cách mà thả thính thầy.
Điều này đã từng khiến cô ta cảm thấy rất phấn khích, sau khi thả thính thành công, cô ta đã từng có đoạn thời gian yêu đương cuồng nhiệt cùng thầy Đại Thụ, nếm trải mọi cấm kỵ trong trường.
Tuy nhiên, người đã quen được đàn ông chiều chuộng như cô ta rất nhanh có mới nới cũ, sau một đoạn thời gian thì bắt đầu cảm thấy nhàm chán, hơn nữa tính cách của thầy Đại Thụ cũng không tốt, sau khi thành đôi với Thanh Nãi thì càng ngày càng thích quản lý cô ta, cho nên cô ta cảm thấy rất phiền phức, sau đó thì dứt khoát nói lời chia tay với đối phương. Thầy Đại Thụ từng quấy rầy Thanh Nhã một đoạn thời gian, đã từng cảm thấy khuôn mặt đấy cũng không đến nỗi nhưng lúc đó Thanh Nãi lại cảm thấy thật là kinh tởm.
May mắn thay mối quan hệ thầy trò vốn bị cấm, nếu bị trường học phát hiện thì học sinh cũng không bị gì, nhưng giáo viên sẽ bị đuổi việc, cho nên Thanh Nãi lấy cớ này uy hiếp thầy Đại Thụ, thầy ta mới ngoan ngoãn, không tiếp tục quấy rầy cô ta nữa, ở trường học cũng không gây phiền toái gì cho cô ta, bởi vì thầy ta là giáo viên lịch sử của lớp mười và lớp mười một, cho nên nếu như cô ta cố ý tránh mặt thì sẽ rất khó để có thể chạm mặt nhau ở trường. Thanh Nãi cũng gần như đã quên mất sự tồn tại của người này.
Bởi vì bị quấy rầy nên gương mặt kia khiến cô ta ghê tởm, Thanh Nãi thề sẽ không bao giờ tìm người có gương mặt khó coi nữa, nếu không sau khi chia tay gương mặt đó sẽ khiến chính mình ghê tởm.
Thế nhưng vết sẹo đã lành rồi, nên lời thề lúc đó cũng không biết đã bị gió thổi bay đến tận nơi nào rồi, Thanh Nãi lại bắt đầu cảm thấy người có khuôn mặt không thuộc vào loại thịnh hành hiện thời, được người người hoan nghênh cũng là một loại thú vị.
Sau khi được Lương Tử nhắc nhở, Thanh Nãi mới quyết định đi nhìn lại, dù sao nhiều người như vậy, ban đêm mới vừa bắt đầu, có thể từ từ mà chơi.
……
Tài xế bật cần gạt nước phía trước, những làn sương mù tinh tế như nhảy đang múa trên không, không còn nhìn thấy đỉnh của những tòa nhà cao tầng phía xa nữa, chúng nó đã bị bao phủ trong làn mây mù dày đặc.
Vũ Tuệ nhìn điện thoại từng giây lại từng giây trôi qua, sắc mặt nhìn hơi tái. Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, cô như chạy theo thời gian, nhưng vào khoảng thời gian này, con đường phía trước còn tắc như vậy.
“Đó là buổi biểu diễn. Vừa đúng vào lúc buổi biểu diễn của nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng mới kết thúc, ngay ở sân vận động phía trước.” Tài xế nói, thoáng nhìn qua Vũ Tuệ ở trong gương chiếu hậu, thấy sắc mặt Vũ Tuệ không được tốt, an ủi mà nói: “Đừng lo lắng, rất nhanh là sẽ không còn tắc đường nữa, chắc vì buổi biểu diễn này có quá nhiều người nên Cảnh sát mới phong tỏa đường đi, rất mau thôi đường sẽ thông mà.”
Nói vậy thôi, nhưng hàng chục ngàn người vốn dĩ đang chen chúc trong buổi biểu diễn đó, sau khi kết thúc lại như một đàn ong vỡ tổ đi ra, nên sẽ vẫn khiến đường tắc một lúc.
Vũ Tuệ không có tâm trạng để cảm ơn sự an ủi của bác tài xế, đỡ cái trán nhìn điện thoại lại thông báo cuộc gọi. Đây đã là cuộc gọi thứ mà Lương Bình gọi cho cô, tin nhắn cũng có hàng tá, nhưng cô không dám xem nội dung bên trong. Ngón tay cái do dự ở trên nút trả lời một lúc, nhưng cuối cùng vẫn ấn vào nút từ chối, hơn nữa vì tiết kiệm pin điện thoại, cho nên dứt khoát kéo anh vào danh sách chặn.
Xin lỗi… Nhưng cô có lý do cần thiết để làm điều này. Tay nắm điện thoại của Vũ Tuệ run lên nhè nhẹ, vành mắt hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt kiên định đến mức để lộ ra vài phần hung ác, cô nhất định phải thành công, cô đã chuẩn bị lâu như vậy cũng chỉ đợi một ngày hôm nay, tuyệt đối… Tuyệt đối không thể thất bại, bởi vì đây là cơ hội duy nhất!
……
Đồng Bình quay đầu xe đến ngã tư bên phải, Lương Bình nhắc nhở anh: “Bên kia gần hơn.”
“Bên kia gần hơn, nhưng đêm nay có một buổi biểu diễn, đường bị phong tỏa rồi, bây giờ có lẽ buổi diễn cũng sắp kết thúc, nên đường chắc vẫn còn đang bị chặn.” Đồng Bình nói, may mắn là anh cũng có người bạn trong sở cảnh sát giao thông, trong lúc nói chuyện với nhau anh ta có nói đến buổi biểu diễn tối nay, mà Đồng Bình thì có một trí nhớ tuyệt vời nên đã ghi nhớ kỹ, bằng không bây giờ mà đi qua con đường bị chặn đó thì không biết hai người sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian nữa.
Lương Bình không trả lời.
“Lại bị từ chối?” Đồng Bình liếc nhìn Lương Bình, thấy bộ dáng anh rũ mắt nhìn điện thoại phát ngốc, nói: “Còn rảnh mà từ chối nghe cũng tốt, chứng tỏ cô ấy chưa bắt đầu làm những gì cô ấy sắp làm.”
Những lời này không an ủi được Lương Bình một chút nào. Bề ngoài trông có vẻ như dần dần bình tĩnh, nhưng trái tim anh lại như muốn vỡ tung ra, mấy tiếng trước anh hạnh phúc bao nhiêu, thì hiện tại anh lại cảm thấy tuyệt vọng bấy nhiêu. Tại sao nó lại thế này? Anh không hiểu được, có phải giống như Đồng Bình nói không? Mọi thứ chỉ là giả dối, mọi thứ về cô ấy đều là giả. Từ tên đến danh tính, đến từng lời cô ấy nói. Cô ấy không phải Vũ Tuệ, cô nói thích anh cũng là lừa anh, cho dù cô thật sự là một người lòng dạ khó lường, có ý đồ khác thì đối tượng dụng tâm cũng không phải là anh.
Như vậy, anh là cái gì? Là đồ vật mà cô chơi lúc rảnh rỗi sao? Có phải tất cả những nụ hôn thẹn thùng khiến anh trầm mê đến nhịn không được mà mỉm cười, sự ngọt ngào, đáng yêu lại tà ác khiến anh choáng váng, tất cả cũng đều là giả sao?
Lương Bình cảm thấy gần như không thở được, anh không thể không dùng sức mà hút khí, mới có thể thoát khỏi cảm giác thiếu oxy này. Anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, hốc mắt đỏ hoe phản chiếu trên khung cửa sổ ướt đẫm nước mưa, ngón tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại không thể gọi được cho Vũ Tuệ đến mức trắng bệch không còn chút máu.
Đồng Bình nhìn anh một cái, không nói gì, nhưng mà ngọn lửa giận trong lòng lại đang dâng lên, dám đùa giỡn với tình cảm của em trai anh ta, cô gái không biết tên kia, tốt nhất là có đầy đủ lý do để giải thích hết những việc làm của cô, nếu không anh chắc chắn sẽ cho cô vào nhà lao ăn cơm miễn phí.
……
Cuối cùng, Thanh Nãi vẫn lựa chọn người đàn ông thân hình cao lớn kia, người đã bị cô ta chú ý với “Bề ngoài dã thú, nội tâm nai con”. Bởi vì sau khi quan sát bên trong sảnh một khoảng thời gian, không ai có thể đặc biệt hơn so với anh ta, tuy rằng người ưu tú cũng rất nhiều, nhưng tất cả đều là loại hình cô ta đã từng thử.
Con mồi này cũng có rất nhiều người phụ nữ cũng để ý đến, Thanh Nãi đánh bại tất cả, từng người từng người một, cuối cùng cũng thành công ngồi được bên cạnh đối phương.
“Anh thật khách sáo, đây là lần đầu tiên anh tham gia loại vũ hội này sao?” Thanh Nãi chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu, để lộ đôi môi đỏ mọng quyến rũ của mình dưới mí mắt của đối phương. Con mồi của cô ta đeo một chiếc mặt nạ bình thường che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra miệng cùng với chiếc cằm, trông rất bảo thủ.
“Tuổi của cô thoạt nhìn không lớn, nhưng dường như cô lại rất quen thuộc đối với chuyện này.” Đối phương nói như vậy, giọng nói trầm thấp, có chút buồn.
“Đúng vậy, bởi vì tôi là gái hư chăng.” Thanh Nãi khẽ cong khóe môi, lộ ra nụ cười như yêu nữ, hai ngón tay chống lên khuôn ngực cường tráng, sau đó chậm rãi di chuyển đến cằm anh ta, nhẹ nhàng chọc nhẹ: “Hơn nữa, tôi đã sớm đủ tuổi để kết hôn, pháp luật quốc gia cũng đều đã cho phép tôi hư hỏng rồi. Như thế nào? Ở cùng với loại con gái hư như tôi, anh sợ?”
Hơi thở của “Nai con” của cô ta hình như hơi chậm lại, trong lòng Thanh Nãi nổi lên sự đắc ý. Ngón tay đang đặt ở trên cằm anh đang dần dần đi xuống yết hầu, dừng lại ở trên cà vạt của anh ta, bàn tay mảnh khảnh với những chiếc móng đỏ chót nắm lấy cà vạt, đem con mồi chưa kịp phòng bị kéo đến trước người cô ta, giao hoà hô hấp cùng cô ta: “Nếu anh không quen ở nơi này, thì tôi đưa anh ra ngoài hít thở không khí đi. Anh có xe không?”
Lương Tử đang đi theo bạn trai giao lưu khắp nơi, thấy được Thanh Nãi vẫn chọn đưa người đàn ông kia ra ngoài thì lập tức lắc lắc đầu. Nói thật cô ta cảm thấy Thanh Nãi làm như vậy là không được, trước đó mấy người cô ta cũng từng cá cược chuyện trước khi tốt nghiệp phải đạt đủ một trăm người bạn trai, mới đầu mọi người đều rất hứng thú, nhưng hiện tại chỉ có Thanh Nãi là nghiêm túc, còn Lương Tử thì lại đã cảm thấy mỏi mệt, cũng thấy mê mang vì không biết sẽ đi hướng nào sau khi tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp bố mẹ sẽ không còn cho tiền tiêu vặt, dựa vào những đàn ông đến rồi đi cũng không phải là biện pháp lâu dài, cho nên hiện tại cô ta đang cố gắng lợi dụng các mối quan hệ, cũng không còn thay đổi bạn trai thường xuyên nữa, lập kế hoạch tương lai cho chính bản thân. Cô ta cũng từng nói với Thanh Nãi rồi, nhưng Thanh Nãi dường như cũng không quan tâm đến nó, vẫn chỉ nghĩ chơi.
Đương nhiên là người đàn ông này có xe, Thanh Nãi lôi kéo anh ta đi hóng gió. Lái xe một hồi, cô ta mới phát hiện vị trí của biệt thự kia cũng tương đối yên tĩnh, xe chạy chậm lại, hai bên không thấy đèn đường, cỏ hoang mọc thành cụm, bên ngoài trời đổ xuống cơn mưa, gió thổi ầm ầm, mưa bụi liên miên.
Hoàn cảnh khiến người ta không quá thoải mái, Thanh Nãi có chút hối hận khi đề nghị đi hóng gió, liền nói: “Đừng đi xa hơn nữa, thật hoang tàn và vắng vẻ, trở về đi.”
“Chờ thêm một chút nữa.” “Con mồi” của cô ta nói, cũng không dừng xe lại, tiếp tục lái xe từ từ tiến về phía trước.Quẹo qua một ngã tư, từ ngã tư đi qua có một nhà xưởng lớn, đèn pha ô tô chiếu đến, có thể nhìn thấy cửa bị rỉ sắt và xung quanh vô cùng lộn xộn.
“Anh dừng ở đây làm gì?” Thanh Nãi nhíu mày không vui, quay đầu nhìn về phía người ngồi trên ghế lái, chỉ thấy anh ta đem mặt nạ tháo xuống, gương mặt lộ ra khiến cô ta tái mặt vì kinh ngạc.
……
Chấm đỏ và chấm vàng đã ở bên nhau gần phút rồi, ngày đã đến, trời đổ mưa rất lớn, lòng Vũ Tuệ nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức chạy đến chỗ đó ngay lập tức, lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà không thể không để cho tài xế ở dừng lại ở trước cửa căn biệt thự đang ở tiến hành vũ hội giấu mặt kia, còn chính mình lại đội mưa chạy đến xưởng bánh quy bỏ hoang.
Xung quanh tối đen như mực, nước mưa văng khắp nơi, rơi vào người giống như đá cuội nhỏ đập vào làn da, trong nháy mắt toàn thân đã bị ướt đẫm. Ở trên đường, Vũ Tuệ bị một chiếc xe chạy ngang qua làm bắn tóe nước lên, hắt nước bẩn lên cả chân của Vũ Tuệ.
Vũ Tuệ quay đầu liếc nhìn chiếc xe kia một cái, nhưng bước chân lại vẫn không ngừng nhìn theo ánh sáng trong điện thoại di động, chạy thẳng một đường đến xưởng sản xuất bánh quy.
Lúc này trong xưởng bánh quy bỏ hoang có ánh đèn lờ mờ, hệ thống dây điện cũ kỹ khiến những bóng đèn vốn đã không còn sáng thỉnh thoảng lại chợp tắt, khiến đôi mắt người nhìn rất khó chịu. Khoá cửa sắt bị han gỉ đã hỏng rồi, nên cửa được giữ mở như đang chờ người đi vào.
Ngực Vũ Tuệ phập phồng kịch liệt, từ trong túi lấy ra quả cầu nhỏ, nhanh chóng nhưng thận trọng mà bước vào.
Nhà xưởng này rất lớn, máy móc không thể dùng cũng không thể bán lấy tiền nên bị chủ xưởng vứt bỏ ở chỗ này, phủ đầy mạng nhện và lớp bụi thật dày. Bởi vậy có thể nhìn thấy những dấu chân lộn xộn cùng với dấu vết kéo đập trên mặt đất, dấu vết vẫn còn đến tận chỗ sâu trong nhà xưởng, phía sau đầy những đống mảnh vỡ và thiết bị.
Vũ Tuệ nghe tiếng kéo lê rất nhỏ, ở trong ánh đèn mở ảo, tiếng mưa rơi bộp bộp vào nóc nhà khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Nước mưa lạnh lẽo từng giọt từng giọt trượt xuống trên người cô, rơi vào lớp bụi dày đặc trên mặt đất gần như không có tiếng vang, quần áo và đầu tóc trở nên thật nặng nề, bám sát vào da thịt khiến cô không thể cảm nhận được chút nhiệt độ nào. Từng bước từng bước một Vũ Tuệ đến gần nơi phát ra âm thanh, mỗi khi đi qua ngã tư chất đống mảnh vỡ, lại lo lắng bản thân không kịp phòng bị mà bắt gặp một kẻ đáng sợ. Một đường mang theo chút sợ hãi mà đi đến cuối, hồi hộp đến cực điểm, rồi bước tiếp bước cuối cùng.
Tiếng kéo trên hành lang đột nhiên im bặt.
Người đàn ông nhìn trông rất gầy, anh ta còn mặc một chiếc áo phông trắng lớn cho nên nhìn càng thùng thình. Anh ta nhìn Vũ Tuệ với vẻ kinh ngạc. Bàn tay anh ta xuyên qua nách Thanh Nãi và đang đỡ cô ta, dấu vết bị kéo trượt từ cuối khiến Thanh Nãi không thể duỗi thẳng gót chân. Nước mắt nước mũi của Thanh Nãi giàn giụa, nhìn trông vẫn còn có ý thức, nhưng toàn thân mềm mại không có sức lực. Cô ta đang rất chật vật, quần áo bị xé rách, trên mặt bị đánh đến bầm tím, khóe miệng tan vỡ, máu từ đùi và cổ tay bị cứa ra chảy xuống, trải thành một đường.
Nhìn thấy Vũ Tuệ, trong mắt cô ta không còn vẻ chán ghét như trước, mà trong tích tắc nước mắt càng chảy ra mãnh liệt, như thể cô ta nhìn thấy được người thân sau cơn hoảng sợ tột độ vậy.