Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

chương 27: tiết lộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cái nhà máy này tồi tàn và thô sơ, có một vài máy móc hư đã sớm bị rỉ sắt, phủ đầy bụi bặm và mạng nhện. Nó vốn là một xưởng sản xuất bánh quy nằm ở khu vực tương đối thưa thớt người dân, sau đó bị ảnh hưởng bởi sự bào mòn kinh tế của thị trường trong nước mà đóng cửa và bị bỏ hoang nhiều năm.

Vũ Tuệ nhìn sơ qua bên trong từ cánh cửa sổ thủy tinh dơ bẩn, xác nhận nhà máy này không có gì bất thường, sau đó lại rời đi.

Cô ngồi lên xe điện một lần nữa đi đến địa điểm thứ hai, cũng là một xưởng sản xuất bánh quy bỏ hoang đã bị đóng cửa, so với cái đầu tiên thì chỉ khác nhau về diện tích lớn nhỏ, ngoài ra thì không có gì khác biệt. Sau khi xác nhận nơi này cũng không có gì bất thường, Vũ Tuệ lại tiếp tục ngồi lên xe điện. Đến chỗ thứ ba, thì lại phát hiện ra cái nhà máy này vốn là một xưởng sản xuất bánh quy bỏ hoang nhưng đang được sửa sang lại để cho thuê, vẫn còn trong thời gian tân trang lại.

Chỗ thứ thứ tư, cách đây không lâu cũng bị mua lại để sửa thành một tòa nhà hết sức cá tính.

Chỗ thứ năm thì giống như cũ, nó cũng là một xưởng sản xuất bánh quy hoang phế.

Xem ra phạm vi thu nhỏ lại chỉ còn ba nơi. Nhưng mà chỉ có vỏn vẹn mấy tuần lễ mà đã thay hình đổi dạng, cải tử hoàn sinh thì cũng có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mà đột nhiên bị phá sản đóng cửa. Cho nên Vũ Tuệ lại tự mình bắt đầu đi xem, xác định vị trí của những xưởng chế tạo bánh quy đó trước.

Quả thật có hai cửa hàng sập tiệm đóng cửa, nhưng vì thời gian vẫn chưa lâu cho nên vẫn chưa hoàn toàn bị bỏ hoang, ông chủ cũng đang liên hệ người mua, muốn bán đi những máy móc vẫn còn sử dụng được.

Tuy rằng có máy định vị, nhưng nếu muốn tăng tỉ lệ thành công thì nhất định phải làm hết khả năng để cho những sai số phải giảm xuống mức thấp nhất. Nếu không lỡ như cô không đuổi theo kịp, đi chậm một bước thì tất cả sẽ phí công.

Chờ Vũ Tuệ xác nhận xong hết tất cả, cô gần như cũng đã đi hết cả thành phố.

Sắc trời đã tối, cảm giác mệt mỏi làm cho tay chân có chút mềm nhũn vô lực. Cô ngồi trên ghế, bên ngoài xe điện bầu trời mờ tối, giữa mảng trời xanh đậm to lớn lại che dấu vài vệt hào quang màu vàng và đỏ. Cô dựa đầu vào cửa sổ, tròng mắt mệt mỏi, hàng mi khẽ run, trên tấm gương đang phản chiếu một bên khuôn mặt đẹp đẽ của cô. Cô không còn lòng dạ nào để ý đến ánh mắt xung quanh, cũng không biết rằng trong mắt họ lúc này cô và cảnh vật hòa quyện với nhau, tỏa sáng, giống như tấm bưu thiếp, giống như bức họa mỹ nhân, giống như bông hoa đơn lẻ của di sản thế giới.

Trong nhà của Kinh Thạch.

Một nhóm người ngày thường chơi rất thân với nhau đang ngồi xếp bằng trong phòng ngủ của Kinh Thạch cười nói chơi vui vẻ, náo nhiệt. Mẹ của Kinh Thạch gõ cửa, bưng trà và điểm tâm vào cho bọn họ. Sau đó lại xuống lầu chuẩn bị làm bữa tối cho đám nhóc này ăn.

“Đúng không? Đúng không? Siêu buồn cười luôn ha, cái cậu kia lúc khóc lóc nước mũi cũng sẽ chảy ra theo.” Kinh Thạch vừa chỉ Mỹ Chi vừa làm vẻ mặt khoa trương nói, khiến cho đám người cười lớn một trận, Mỹ Chi giận đến nỗi đuổi đánh cậu ta.

“Cậu cái đồ khốn kiếp này!”

“Nhắc mới nhớ, Lương Bình này, Vũ Tuệ vì sao vẫn chưa đến vậy?” Có người nhìn về hướng Lương Bình đang ngồi một bên mà hỏi.

Lương Bình đang xem điện thoại, trong điện thoại là hai tin nhắn chưa đọc, một tin nhắn gửi cho Đồng Bình sáng nay, một tin là gửi cho Vũ Tuệ cách đây không lâu.

Anh đang chuẩn bị gọi cho Vũ Tuệ thì cửa phòng bị mở ra, thân ảnh đẹp đẽ, tươi mát của Vũ Tuệ xuất hiện ở cửa, lập tức giống như một làn gió trong lành thổi vào, làm người ta nhìn thấy thoải mái vô cùng.

“Vũ Tuệ, cuối cùng cậu cũng đến rồi!” Mỹ Chi lập tức nhào qua ôm chặt Vũ Tuệ: “Cậu nhanh đến giúp tớ đi, nhóm người này kết hợp với nhau bắt nạt tớ!”

Lương Bình nhìn cánh tay đang ôm chặt Vũ Tuệ, lại nhìn tiếp cái đầu đang tựa vào ngực Vũ Tuệ của Mỹ Chi thì có chút không vui.

Nhưng mà Vũ Tuệ chỉ cười ôn hòa, xoa xoa đầu Mỹ Chi, sau đó đi đến bên cạnh Lương Bình rồi kéo tay anh, lôi anh ra khỏi phòng dưới ánh mắt nghi hoặc của chúng bạn.

Lương Bình cảm thấy rất vui cũng rất nghi ngờ, không hiểu chuyện gì cho nên theo sát Vũ Tuệ ra khỏi phòng. Đến chỗ hành lang thì bất ngờ bị Vũ Tuệ đẩy nhẹ vào vách tường, hai tay của cô ấy nắm lấy hai tay anh rồi kiễng chân hôn nhẹ anh một cái. Chỗ cửa phòng ngủ của Kinh Thạch bên kia lộ ra từng cái đầu nghi hoặc, nhưng lại không ngờ rằng đột nhiên lại được nhìn thấy một màn như này. Bị nhét một miệng thức ăn dành cho chó độc thân nên lập tức từng cái đầu đều co rụt lại, quay trở vào phòng.

“Trời a a a a a a a a a a!”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

“Gan của Vũ Tuệ thật lớn!”

“Quả nhiên là lúc ở với nhau Vũ Tuệ khá chủ động! Lương Bình bị ăn dữ dội rồi!”

Mấy cô gái kích động nắm tay nhau nhảy tại chỗ reo lên khe khẽ.

“Đáng ghét! Tớ cũng muốn tìm bạn gái rồi!”

“Mời đội FFF ra tay là được mà, thiêu chết mấy đôi nam nữ yêu nhau khiến người khác ghen tị!” Mấy cậu con trai cắn chặt khăn tay tức giận nói.

“Thiêu, thiêu, thiêu!”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

So sánh với sự ồn ào trong phòng thì trên hành lang yên tĩnh hơn nhiều. Lương Bình cúi đầu nhìn Vũ Tuệ, nắm tay cô ấy hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nhớ anh rồi.” Vũ Tuệ kề sát mặt vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim vì mình mà đập nhanh của anh, nhắm nghiền mắt giống như đang ngủ say: “Hôm nay em đi đường rất xa, mệt quá.”

Lương Bình cúi xuống, nhìn hàng mi dài của Vũ Tuệ, bắt gặp vẻ uể oải trên mặt cô, lông mày cau lại không nói gì chỉ đưa tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô.

Ước chừng ba phút sau, Vũ Tuệ mở mắt rồi kéo Lương Bình quay lại phòng thì nhận ngay ánh mắt trêu chọc của đám bạn.

Cả nhóm người ở trong phòng nói chuyện thêm một chút thì mẹ của Kinh Thạch gọi bọn họ xuống ăn cơm, vì vậy bọn họ tập trung di chuyển từ phòng ngủ đến bàn ăn.

Bữa tối thịnh soạn, lời chúc mừng của nhóm bạn, còn có bánh sinh nhật mừng tuổi, cậu thiếu niên Kinh Thạch đối với ngày sinh nhật ấm áp và náo nhiệt này vô cùng hài lòng, háo hức đội chiếc mũ sinh nhật lên, trò chuyện hào hứng, Vũ Tuệ có chút mệt mỏi cũng bị chọc cho liên tục dựa vào Lương Bình bật cười.

Lương Bình vốn định ăn xong bánh kem thì sẽ lập tức đưa Vũ Tuệ về nghỉ ngơi, nào ngờ lại thấy Vũ Tuệ cũng đang rất vui vẻ. Chỉ cần cô ấy vui vẻ thì anh cũng cảm thấy vui lây mặc cho trong lòng vẫn luôn tồn tại một linh cảm kỳ quái nào đó.

Lúc tám giờ hơn điện thoại của Lương Bình reo lên, là mẹ anh gọi đến.

Anh đứng dậy rửa tay rồi đi đến phòng khách nghe điện thoại, nghe thấy mẹ hỏi: “Lương Bình, con có điện thoại cho anh con chưa? Có biết anh con đang ở đâu không?”

“Con không biết, sao vậy ạ?”

“Có người tự xưng là đàn anh của nó ở Sở cảnh sát đô thị gọi đến hỏi Đồng Bình có ở đây không, nói là nó hôm nay không đi làm. Đứa nhỏ đó tuy rằng thường ngày cứ cà lơ phất phơ không thích theo đuổi sự nghiệp nhưng ít nhất thì trong công việc không bao giờ thiếu trách nhiệm, cũng chưa bao giờ không nói một tiếng khiến mẹ lo lắng như thế này, hay là nó xảy ra chuyện gì?” Mẹ lo lắng hỏi.

Lương Bình cau mày nói: “Trước hết đừng quá lo lắng, anh ấy là một người trưởng thành không có chạy lạc đâu được, mẹ đi tìm quyển sổ ghi chép số điện thoại trong phòng Đồng Bình, hỏi thăm bạn bè anh ấy xem có biết anh ở đâu không.”

“Được.” Mẹ Lương Bình cúp máy.

Để điện thoại trước cằm, Lương Bình cau mày trầm tư.

Đàn anh cũng vừa là đồng nghiệp của Đồng Bình tuy là vì ngoại hình của Đồng Bình mà có chút thành kiến với anh ta, nếu như Đồng Bình tự ý nghỉ làm một buổi sáng anh ta có lẽ sẽ cảm thấy tức giận, nghĩ rằng Đồng Bình thiếu trách nhiệm, nhưng mà vô cớ nghỉ làm nguyên một ngày, điện thoại cũng không gọi được, như vậy anh ta sẽ có chút lo lắng và hoài nghi, nên đã thông qua nhiều người, gọi được đến nhà Đồng Bình hỏi han tình tình.

“Cái cậu này, ngày hôm qua đã không về nhà ngủ, thậm chí người trong nhà cũng không biết tung tích của cậu ta hay sao chứ?” Vị tiền bối nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến chuyện hình như cả ngày hôm qua Đồng Bình rất kỳ lạ, chạy hết chi nhánh này đến chi nhánh nọ giống như đang điều tra cái gì.

Vì vậy vị tiền bối này đã điện thoại để hỏi thăm, rất nhanh đã hỏi được ngày hôm qua Đồng Bình đang tra cái gì.

Người tiền bối nhìn dãy số trên thẻ căn cước vừa ghi lại được, lẽ nào là… Việc Đồng Bình mất tích hôm nay có liên quan tới dãy số căn cước này sao?

Truyện Chữ Hay