Lăng Âm cũng là một học sinh khá nổi tiếng của trường trung học Lĩnh Tây, là chủ tịch câu lạc bộ kiếm đạo, cô đã dẫn dắt câu lạc bộ kiếm đạo giành chức vô địch quốc gia trong hai năm, là thần tượng của nhiều cô gái, thậm chí còn nhận được quà từ các cô gái trong ngày lễ tình nhân, chủ yếu là sô cô la. Nhưng mặc dù một cô gái có cá tính mạnh, nội tâm cũng sẽ có nơi ôm ấp tình cảm mềm mại, trong những năm tháng tươi đẹp nhất, chuyện mà Lăng Âm lớp mười hai thích Lương Bình, một đàn em lớp dưới cũng không có gì là bí mật lớn cả, không ít người biết.
Cho nên sau khi có người phát hiện Lăng Âm dẫn theo mấy người lôi kéo Tri Giai vào trong nhà vệ sinh dạy dỗ một trận thì tin tức này cũng nhanh chóng được lan truyền ra ngoài. Đồng thời, có tin đồn rằng Lương Bình dường như không thích Vũ Tuệ mà thích Tri Giai, bằng chứng là chính là việc Lăng Âm giáo huấn Tri Giai, hơn nữa nghe nói có người đã tận tai nghe thấy Lương Bình đứng trên hành lang nói Tri Giai hợp với anh hơn là Vũ Tuệ.
“Chuyện này là thật sao Lương Bình? Cậu thích học sinh chuyển trường đó sao?” Lương Bình mới vừa đến câu lạc bộ xin nghỉ, lúc vừa mới chuẩn bị rời khỏi trường thì lại có mấy bạn nữ chạy đến hỏi chuyện, trong lòng vô cùng cuống cuồng, cho dù là Vũ Tuệ hay Lăng Âm thì cũng đều có thể được, nhưng mà dựa vào đâu mà lại là Tri Giai chứ? Rất rõ ràng là không thể chấp nhận được chuyện người mà Lương Bình thích lại là một người không hề có điểm gì ưu tú hơn bọn họ, dựa vào cái gì chứ!
Lương Bình nghe vậy lại nghiêng đầu, nói: “Tôi không thích người đã tung ra tin đồn này.”
“Hả? Nhưng không phải cậu nói Tri Giai phù hợp với cậu sao?”
“Đây không phải là tin đồn sao?” Trên mặt Lương Bình mặt không hề có cảm xúc nào, nhàn nhạt nói.
Người được hoan nghênh giống như con dê đầu đàn, có thể dễ dàng làm lung lay ý thức của những người đi theo và yêu thích anh, người anh thích có thể sẽ bị ghét, nhưng mà người anh ghét, nhất định sẽ bị rất nhiều người cùng ghét người đó giống như anh. Lương Bình nói rằng anh ghét Tri Giai, vì thế các nữ sinh cũng ghét Tri Giai.
Lúc này Tri Giai vẫn không biết, những ngày tốt đẹp của mình ở trường trung học Lĩnh Tây đã không còn nhiều.
…
Viên ngọc tròn lăn trên đầu ngón tay, phản chiếu ra ánh sáng chói mắt dưới tai sáng của ánh đèn.
“Đừng nhìn nữa, có cái gì đẹp đâu, vứt nó đi đi!” Thanh Nãi đẩy Lương Tử ra một chút, cau mày chán ghét nói.
Lương Tử vừa đi vừa nhìn chằm chằm viên ngọc, nghe thấy vậy thì đột nhiên cất tiếng: “Vứt nó đi? Tại sao lại muốn vứt đi? Cậu có biết loại thiết bị định vị này trên thị trường bán bao nhiêu không? Đương nhiên phải bán nó đi mới đúng.”
Đúng là Thanh Nãi đã quên mất điều này, hừ lạnh một cái sau đó lại không nói gì nữa.
“Mà này, cha mẹ của Vũ Tuệ là làm gì vậy? Không phải là tiểu thư nhà giàu thật đấy chứ, liệu cô ta có trả thù chúng ta hay không nhỉ?”
“Hừ, tớ đã nghi ngờ từ lâu rồi. Tớ sống ở khu này lâu như vậy rồi nhưng cũng chưa từng thấy người lớn tuổi nào ở trong nhà nó, cũng không có bảo mẫu người hầu, chỉ có người đến nấu cơm tối và dọn dẹp theo giờ mà thôi, sao có thể là tiểu thư con nhà giàu gì đấy được? Cho dù có đi nữa, thì có lẽ cũng chỉ là đứa con gái riêng bị giấu ở nơi này mà thôi.”
“Ai ~~~” Lương Tử cất sợi dây chuyền đi, đồng thời cầm lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông ra, ấn nút nghe máy, một giây sau giọng nói trở nên ngọt ngào và béo ngậy, “Honey à… Dạ, tan lớp rồi, anh lái xe đến đón em sao? Đêm nay đưa em đi ăn bít tết? Được…”
Thanh Nãi nghe Lương Tử nói chuyện điện thoại mà trong lòng rục rịch, bởi vì bức thư đe dọa đã khiến cho cô ta nhiều ngày không đi ra ngoài hẹn hò với ai được, giờ người viết thư đe dọa cô ta là Vũ Tuệ đã bị bắt quả tang, vậy thì đương nhiên cô ta không cần tiếp tục nhịn nữa mà có thể đi chơi thỏa thích rồi.
“Tớ không đi cùng cậu nữa nhé.” Lương Tử cúp máy rồi nói với Thanh Nãi.
Bạn trai hiện tại của Lương Tử đến rất nhanh, hắn ta lái chiếc Mercedes-Benz màu đen, cửa sổ trượt xuống, bên trong là một người đàn ông mặc vest và đi giày da, Lương Tử tinh quái nháy mắt với Thanh Nãi mấy cái rồi lên xe rời đi.
Thanh Nãi xem qua danh bạ điện thoại của chính mình, trong danh bạ của cô ta có rất nhiều số liên hệ, ngoại trừ người thân trong gia đình, còn lại chủ yếu là nam giới, độ tuổi từ học sinh trung học cơ sở đến trung niên đều có cả. Cô ta nhớ đến tối nay Lương Tử sẽ đi ăn bít tết, vì thế nên đã cố ý gọi điện một người có chút địa vị trong xã hội, người ở đầu dây bên kia rõ ràng là đang bận, nhưng trước sự mời mọc của mỹ nhân trẻ trung gợi cảm, hắn rất nhanh chóng bỏ dở công việc công việc trong tay, còn bày tỏ hắn rất vui lòng được mời cô ta đi ăn tối.
Thanh Nãi rất hài lòng với điều này, lòng tự ái bị Lương Bình làm cho tổn thương sáng nay đã được chữa trị không ít, quyết định nếu như tối nay trải qua một cách vui vẻ êm đẹp thì sẽ chơi với người đàn ông này thêm hai ngày nữa, còn về Lương Bình và Vũ Tuệ, tốt nhất là nên chăm sóc lẫn nhau cho tốt. Đừng để rơi vào tay cô ta!
…
Giống như một đứa trẻ ương ngạnh, Vũ Tuệ bắt đầu cảm thấy có chút không vui. Cô nằm trên mặt bàn, bụng kêu ọt ọt vì đói, đồng hồ trên tường đang tích tắc tích tắc từng tiếng, thời gian cứ thế trôi qua.
Lương Bình vẫn chưa đến.
Tuy rằng bọn họ không hẹn trước, Lương Bình cũng không nói tan học sẽ đến, cô cũng không bảo anh phải đến, nhưng mà Vũ Tuệ biết, hôm nay cô bị thương rồi, dù chỉ là vết thương ngoài da, nhưng cả ngày nay Lương Bình chắc chắn đều lo lắng cho cô, nhất định anh sẽ đến gặp cô sau khi tan học, cho dù là câu lạc bộ, anh cũng sẽ không tham gia vì không có gì quan trọng hơn cô cả. Nhưng bây giờ đã trôi qua gần mười phút kể từ khi cô dự đoán thời gian Lương Bình ấn vang chuông cửa.
Vậy mà lại đến muộn, nếu như vậy, cô sẽ làm chuyện gì đó khiến cho anh không vui chút nhỉ. Vũ Tuệ nghĩ, không nhịn được đứng dậy lấy một hộp mì ăn liền từ trong bếp ra, cho gia vị vào bên trong, đổ nước sôi vào, hương vị đậm đà của mì ăn liền liền lan ra, Vũ Tuệ nhất thời càng thêm đói bụng. Mặc dù Lương Bình luôn nói rằng loại đồ ăn này không nên ăn quá nhiều, nhưng nó thực sự rất ngon.
Lúc này, con mèo đang nằm lười biếng trên ghế sô pha bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
Sau lập tức, tiếng chuông cửa vang lên.
Vũ Tuệ nhìn lướt qua camera giám sát, quả nhiên là thấy được Lương Bình của cô.
Ai nha. Vũ Tuệ nhìn cốc mỳ vừa mới pha, thật đáng tiếc, mặc dù rất muốn ăn nhưng Lương Bình sẽ không để cô ăn những thứ không bổ dưỡng như vậy.
Chuông cửa lại vang lên.
Vũ Tuệ chậm rãi đi tới mở cửa.
Đầu tiên cánh cửa chỉ hé mở ra một khe hở nhỏ, một đôi mắt đen trong veo hiện ra trước mắt, sau đó khe hở trên cánh cửa càng ngày càng lớn, mái tóc dài, bộ đồ mặc ở nhà trên người giản dị và thoải mái, chân tay mảnh khảnh trắng nõn của cô dần hiện ra toàn bộ trước mắt anh. Lương Bình cảm thấy quá trình như vậy vô cùng kì diệu, khiến cho máu trong người anh điên cuồng lưu chuyển, tim đập loạn xạ.
“Lớp trưởng?” Hai má Vũ Tuệ hơi ửng hồng, đôi mắt trong suốt ướt át.
“Thầy bảo tôi đưa vở ghi chép với bài tập cho cậu. Tôi là lớp trưởng, chuyện này tôi cũng không còn cách nào khác.” Lương Bình đẩy kính, che giấu gợn sóng trong lòng, lạnh lùng nói. Anh nói xong liền phát hiện trong phòng có một mùi thoang thoảng, vừa ngửi qua liền khiến người ta không thích.
“À, thì ra là thế, cảm ơn lớp trưởng. Cái đó… Cậu có muốn vào uống trà không?”
Mùi hương bên trong khiến Lương Bình có chút để ý, vì vậy cũng trở nên dứt khoát hơn: “Làm phiền rồi.”
Anh đứng ở trước cửa thay giày sau đó mới bước vào. Ngay khi đi vào bên trong ánh mắt của Lương Bình lập tức xác định chính xác nguồn gốc của mùi hương kia – trên mặt bàn có một cốc mì ăn liền.
“Đó là bữa tối của cậu à?” Lương Bình cau mày.
“Phải … vì dì giúp việc thường đến nấu bữa tối giúp tôi tạm thời không thể đến được, mà tôi thì rất tệ trong việc nấu nướng…” Hai má của Vũ Tuệ càng đỏ hơn, kỳ thật là do cô cố ý bảo dì ấy không cần tới nấu cơm nữa, bởi vì cô muốn có nhiều thời gian ở riêng cùng với Lương Bình hơn nữa mà thôi.
“Hiện tại cậu tốt hơn là không nên ăn những thứ không có dinh dưỡng này.”
“Nhưng… Trong nhà không còn gì khác cả.”
Lương Bình bình thản lấy ra một chiếc túi giấy từ trong cặp sách đưa cho Vũ Tuệ.
Vũ Tuệ ngập ngừng đưa tay ra, chiếc túi giấy nặng trĩu rơi xuống lòng bàn tay cô, ấm áp, mùi vị quen thuộc, những biểu tượng in trên túi giấy cũng rất quen thuộc. Cô mở túi giấy ra nhìn một cái, bên trong quả nhiên là bánh đậu đỏ tròn dẹp căng đầy nhân bánh.
Vũ Tuệ sững người một lúc, thì ra là như vậy, dù cho chính cô tự nhận rằng mình đã tính toán được hết mọi chi tiết, nhưng cô lại vẫn bỏ sót một điểm, đó chính là, cô không tính đến thời gian mà Lương Bình sẽ dùng để đi mua cho cô những chiếc bánh đậu đỏ mà cô thường mua, vì phải đợi mẻ bánh mới ra lò cho nên cố tình đứng đợi ở trong tiệm thêm mười phút.