Có Lẽ Tớ Ngốc, Nhưng Tớ Biết Cậu Yêu Tớ

chương 3: chương chap 1: lời hứa trước khi tạm biệt < p2.>

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau hồi ăn uống no nê, Song Nhi đã lăn ra ngủ từ lúc nào không biết. Cậu nhìn cô rồi nở nụ cười nhẹ.

- Con bé ngủ rồi à, hay để chị đưa bé về nhá! - Nhân viên ở đó nói.

- Dạ thôi, không sao. Em đưa cậu ấy về cũng được mà chị. -Phong đáp

- Chỉ mình em thôi sao?

-Vâng! - Nói rồi, cậu quàng tay cô qua cổ mình rồi cõng về trước bao con mắt của nhân viên.

- Aí chà chà, ga lăng chưa kìa

- Bọn trẻ thời nay.....haizz

Trên con phố nhỏ dường như đã khá vằng người qu lại, thấp thoáng ra bóng dáng của con người. Không gian im ăng hơn bao giờ hết. Cậu cứ cõng như vậy, nhưng đâu biết rằng Song Nhi đã dậy từ lâu. Cô nhẹ ngửi hương thơm từ áo cậu, cô áp sát mặt vô tấm lưng đó. Chơi với nhau lâu rồi nhưng tới giờ cô mới biết, bờ vai của cậu thật rộng và ấm áp.Mặt của cô nóng bừng hơn tất cả những lúc trước, đỏ tía như trái cà chua chín, mang tai, gáy,...toàn thân cô đang dần nóng lên, tim thì đập loạn xạ lên. Bệnh mình nặng rồi thì phải. Không đâu, mình không muốn chết

- Tới nhà cậu rồi đó, còn không chịu xuống à. Bộ tính nằm trên lưng tớ mãi chắc. - Nhật Phong quay mặt ra nói với cô.

- Hể, cậu biết tớ dậy rồi à. - Song Nhi hỏi

- Tất nhiên, đừng xem thường tớ nhá.

- Hì, thôi dù gì cũng cảm ơn cậu nha. - Nói rồi cô phi thẳng vào nhà bỏ lại cậu ở đó.

s...s...s

- Quên mất, lên đường bình an nhé. - Cô nở nụ cười tươi lộ cả hàm răng trắng tinh.

- À này, Song Nhi, tớ yê....

- Này Song Nhi, vô tắm đi con! - Tiếng gọi của mẹ cô cắt ngang lời nói của cậu.

- Vâng! À mà vừa nãy cậu tính nói gì vậy Phong. - Cô hỏi

- ừm... không có gì. Vậy thôi, tớ về nha, bye. - Cậu nói

- Ừ. - Rồi cô đi vào trong, nhưng có biết cậu đang buồn không. Cậu cứ nghĩ cô sẽ khóc khi phải chia tay cơ đấy, nhưng có lẽ cậu lại mơ mộng rồi. Não của cô khác những đứa trẻ khác mà, nên chuyện này có lẽ với cô chỉ như là việc bình thường thôi.

- Cậu ngốc lắm, Song Nhi à......Tớ yêu cậu....

__Trong nhà của Nhi__

Sau khi đã tắm xong, cô bắt ngờ nhớ ra việc gì đó, đang định hỏi mẹ nhưng bỗng lại dừng lại. Ăn cơm, đầu óc cô cứ bay về đâu á, dường như không để ý tới xung quanh. Bố mẹ Song Nhi đưa mắt nhìn nhau hồi rồi mẹ cô nói:

- Song Nhi, có chuyện gì à con.

-D...Dạ, không ạ.

- Con buồn chuyện gì, chuyện của Nhật Phong hả. Đừng lo, rồi sẽ có ngày cả nhà ta cũng chuyển lên thành phố mà, lúc đó con sẽ gặp lại được thằng bé. - Ông Minh tức bố của Nhi nói với đứa con gái của mình.

- Dạ, không phải chuyện đó ạ.- Cô đáp. Dấu hỏi chấm to đùng hiện lên trong đầu ông bố và bà mẹ của Nhi.

- Vậy có chuyện gì con gái yêu. - Mẹ tới bên cô ôm vào lòng rồi hỏi han ân cần.

- D....Dạ con, mẹ ơi, bố ơi, con....con sắp chết rồi hay sao ý. Huhu.... - Cô đáp rồi òa lên khóc

- Hả??? Sao lại vậy, con nói vậy là sao? - vợ chồng sốt sắng tới bên Song Nhi hỏi. Họ như không tin vào tai mình. Chết là sao? Họ chỉ có mỗi cô là đứa con gái duy nhất cơ mà.

-Con nói cụ thể ra nghe được không Nhi. - Ông Minh hỏi.

- Hôm nay con đi chơi với Nhật Phong, không hiểu sao tim cứ đập liên hồi khi cậu ấy nắm tay với nhìn thấy cậu ấy cười á. Trước đây có vậy đâu. Còn nữa, người con còn nóng bừng lên khi được Phong cõng về nhà đó ạ. Lời nói nó vừa dứt, cả bố lẫn mẹ thở phào nhẹ nhõm rồi đồng loạt phá lên cười.

- Sao bố mẹ lại cười? - Cô đực mặt ra hỏi

- Không ngờ Song Nhi nó cũng biết yêu rồi đó mình. - Mẹ Nhi nói.

- Ừ, ừ!

- Bố mẹ nói vậy là sao?- Cô hỏi tiếp. Ông Minh nhẹ nhàng nói:

- Khi mà trái tim con đập nhanh vì người, người nóng ran lên khi được họ giúp hoặc đại loại gì đó tức là con đã yêu người đó rồi đấy,Song Nhi à.

Tuy là nói vậy nhưng họ chắc rằng điều: Nhi chưa hoàn toàn hiểu cái gì cả. Thế là vợ chồng dành nguyên cả buổi tối đó để giảnh giải cho Nhi biết về yêu và cảm giác yêu, tóm lại là tất cả những thứ liên quan đến yêu. Họ khá kì quặc trong vụ này bởi hồi trẻ họ cũng đã từng trải qua thời sóng gió để đến được với nhau mà. Và cuối cùng, khái niệm Yêu cũng vô đầu Song Nhi.

__Sáng hôm sau__

Chỉ còn phút nữa là Nhật Phong sẽ phải chuyển đi. Cậu đưa mắt nhìn về phía đường nhà cô. Có lẽ cô sẽ không đến đâu nhỉ, cậu biết nhưng vẫn chờ dù cậu biết là vô vọng.

- Đi thôi Nhật Phong!- Giọng nói của ông Tuấn vang lên.

- Vâng! - Cậu vẫn nhìn lại con đường đó lúc rồi xoay gót đi về phía xe ô tô trước mặt.

- Nhật Phong!!! - giọng nói quen thuộc vang lên, cậu quay đầu nhìn lại. Không thể nhầm được, chính là Song Nhi. Bỗng cô bị vấp phải hòn đá liền ngã xuống đất

- Song Nhi! - Cậu cũng chạy đến chỗ của cô rồi đỡ lên.- Có sao không?- Cậu hỏi

- Nhật Phong, tớ yêu câu. - Cô nói, ánh mắt đầy kiên nghị chờ đợi câu trả lời. Cậu như sững đơ người. Cô vừa nói yêu cậu kìa. Không đùa chứ.

- Phong có yêu tớ không. - Cô hỏi. Rồi cậu bỗng đặt lên môi cô nụ hôn, không chỉ bố mẹ Nhi đang nhìn qua ống nhòm phải kinh ngạc mà bố mẹ của Phong cũng nổ mắt không kém.

- P...Phong.....- Nó nói lắp vì chuyện xảy ra quá ư đột ngột

- Giờ thì nụ hôn đầu của cậu là của tớ. Sau này, cưới tớ nhé. - Nói rồi, Phong đưa ngón tay út ra trước mặt cô.

Ừ ! - Song Nhi lấy ngón út của mình ngoắc vào tay cậu.

- Lời hứa, lời hứa. Lời hứa dưới bầu trời cao xanh, minh chứng cho sự thật không giả dối. Ai nói dối sẽ phải nuốt nghìn cây kim. - Cô và cậu cùng đồng thanh hát giai điệu lời hứa do đứa tự sáng tác khi chơi với nhau.

- Vậy, tớ đi nhé. - Nói dối, Phong từ từ bước lên xe. Cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe từ từ lăn bánh. Cậu nhìn cô cho đến khi bóng dáng nhỏ đó mờ đi rồi biến mất hẳn.

- Cô bé đó....- Mẹ Phong đang nói rồi dừng lại

- Có chuyện gì à mẹ. - Phong khá lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt của mẹ mình lúc này, tay siết chặt, lông mày nhíu xuống.

- Đ...Đáng yêu ghê ha! - Mẹ cậu hét lên. Mẹ chấm con bé, không cần phải lo. Nhớ sau này phải cưới bằng được con bé đấy nhé. Con bé có cái má mũm mĩm, bẹo chắc vui tay lắm đây. Dáng người lại bé con, tóc dài y búp bê, mặc đồ cosplay chắc so cute chết mất. Nhật Phong, sau này phải mang con bé về làm dâu cho mẹ đấy, không là mẹ không cho lấy ai nữa đâu. -Mẹ cậu tuôn cho tràng. Cạu lúc đầu hơi ngạc nhiên nhưng sau cũng cười nói theo

- Hahahaha, mẹ đừng lo. Không lấy được cô ấy con cũng sẽ không lấy ai đâu. Mà Song Nhi mà biết mẹ thích cô ấy thế này chắc vui lắm á.

- Ra con bé tên Song Nhi à. Tên hay ha.

- Ừ ừ.

Rồi mẹ con lại tiếp tục cưởi trong khi chả biết bản thân cười gì.

- MẸ CON IM HẾT CHO BỐ TẬP TRUNG LÁI XE NÀO!!!

-Ây da, bố nó, gì đâu mà căng dữ vậy.

- Đúng đó bố, mẹ con cười xíu rồi thôi mà. Ông Tuấn bất lực, giơ cờ trắng đầu hàng mẹ con nhà này.

Truyện Chữ Hay